Chương3: Tòa Thành Bạc Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Tuyết viên xin đẹp, còn được gọi là Bạc Tuyết bảo, đây như một chốn yên vui, là nơi những bông hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết[1] nở rộ quanh năm. Cậu bé con vừa bước xuống từ chiếc xe cao cấp, lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi thì càng ngày càng kinh ngạc.
Đúng là một tòa thành! Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một tòa thành ở khoảng cách gần như vậy, nơi này cao sang, thánh khiết như thiên đường vậy.
Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng chói lọi, làn sương mù mờ ảo, lập lờ như biển mây vây lây Bạc Tuyết Bảo, tựa như trong bức thi họa; đỉnh nhọn trắng tinh, tạo hình duyên dáng, cao thấp đan xen, lầu trong lầu, cửa sổ thông thiên thẳng xuống, cột trụ đều thiết kế dáng vòm, điển hình cho phong cách kiến trúc Rô-ma.
Dưới ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, bọn người hầu mặc đồng phục trắng tinh nối đuôi nhau đi ra. Không khí mộng ảo, hương thơm ngát tự nhiên tràn ngập khứu giác, còn có hồ nước xanh biếc bao quanh tòa thành; tất cả đều khiến cậu bé chợt cảm thấy mình như là Bạch Tuyết thời hiện đại.
Người quản gia dắt tay cậu bé, mỉm cười nói: "Từ hôm nay trở đi, đây là nhà con, có thích không?"
Cậu bé hưng phấn gật đầu. Tim cậu đập nhanh tưởng chừng muốn vọt ra ngoài, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ có ảo tưởng mình sẽ có một ngày được như một hoàng tử sống tòa thành tuyệt đẹp thế này. Mà nay mọi thứ lại diễn ra chân thực ngay trước mắt, bàn tay nhỏ bé của cậu không kìm được nắm thật chặt, theo bản năng nuốt nước miếng.
"Cậu bé chính là công tử của Vương gia, còn không ra chào công tử?" Giọng nói của quản gia không cao không thấp, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm của một người bề trên.
Bọn người hầu đứng hai bên cửa tòa thành sôi nổi, cung kính chào: "Kính chào Đại công tử!"
Đôi mắt cậu bé mở to ra, lộ vẻ trong suốt, tựa như con búp bê xinh đẹp được muôn người yêu quý, chỉ có điều quần áo cũ nát trên người phần nào nói lên thân phận của cô.
"Ta đã xem qua tư liệu của con, con gọi là Vương Nguyên, năm nay tám tuổi đúng không?"
Người quản gia ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, thân thiết, giọng nói ôn hòa, dịu dàng như làn nước trong hồ bao quanh thành, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.
Cậu bé gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người nhìn thấy mà đau lòng.
Quản gia cười cười, không ai có thể nghĩ được một cậu bé bề ngoài ngoan ngoãn hiền lành lại có thể quật cường đến vậy. Ông vẫn còn nhớ rõ cảnh gã đàn ông kia bị cậu bé dùng cây gậy đả thương, xem ra, đại công tử Vương gia của bọn họ cũng là một con báo con.
"Bọn họ đều là người làm trong Bạc Tuyết Bảo, về sau chuyện ăn uống thường ngày của đại công tử sẽ có chuyên gia phụ trách, còn có người giúp việc giúp công tử tắm rửa, thay quần áo." Quản gia nói một mạch cho cậu nghe.
Vương Nguyên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sẽ có nhiều người giúp việc hầu hạ cậu như vậy sao? Hơn nữa, trên mặt họ đều là nụ cười hiền lành, dưới ánh mặt trời trang phục trắng tinh của họ thật sự rất đẹp. Cho tới bây giờ cậu mới biết, thì ra làm người hầu mà cũng có thể mộng ảo như vậy.

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cậu bé, đôi long mi cong dài khẽ chớp, một lúc lâu sau, Vương Nguyên rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, "Bác! Cháu, cháu về sau thật là có thể ở đây sao?" Tiếng nói nho nhỏ, vẻ sợ hãi, trong trẻo lại có chút dịu dàng, mang theo cả sự chờ mong.
[1]: Chị em mình sau khi vật vã với cái tên Ngọc Sơn Bạc Tuyết thì ra ba loài hoa, Ngọc Tuyết, Xuyên Tuyết và Nhung Tuyết.
Hoa Xuyên Tuyết (tiếng Pháp: perce-neige), còn gọi là hoa Giọt Tuyết, là loài hoa nhỏ có màu trắng và hương thơm, nở vào cuối mùa đông. Sinh thành trong mùa băng tuyết đang sắp sửa tan và là một trong các dấu hiệu báo xuân về, hoa xuyên tuyết ở phương Tây là biểu tượng của niềm an ủi và hy vọng. Các thổ dân vùng thảo nguyên thuộc thượng lưu sông Mississipi coi hoa Xuyên Tuyết là biểu tượng của lòng dũng cảm, sự bền bỉ và chịu đựng, lòng trung kiên sắt đá.
Cuối cùng là Nhung Tuyết. Tên khoa học - Leontopodium Microphyllum. Tên Tiếng Anh - Small leaf Edelweissv / Edelweiss. Tên Tiếng Việt - Cây Nhung Tuyết, tượng trưng cho sự can đảm.
oOo
Quản gia nghe thấy cậu bé đã chịu nói chuyện thì thở phào nhẹ nhõm. Ông còn tưởng rằng cậu bé sẽ không nói gì, dọc đường đi chỉ trầm mặc, sợ hãi, trên ngón tay còn dính máu của gã cha nuôi.
"Bác là quản gia ở đây, về sau công tử có thể gọi bác là bác Hàn Á, từ nay con chính là đại công tử của Vương, đây là nhà của con."
"Con có thể ở đây lâu dài sao?" Vương Nguyên cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
"Đúng, có thể ở lại mãi. "
"Giống như Bạch Tuyết sao? Con, con không phải làm việc kiếm sống nữa sao?"
Quản gia đau lòng nhìn cậu bé, trìu mến nói: "Công tử Vương Nguyên của chúng ta từ hôm nay trở đi là hoàng tử, ở đây không ai dám bắt nạt con nữa, không cần phải làm việc gì cả. Chỗ này là nhà của công tử Vương Nguyên, mỗi ngày sẽ có người hầu hạ, công tử Vương Nguyên cũng được học ở trường quý tộc danh giá nhất, còn có tài xế riêng đưa đón. Con muốn ăn gì, mặc gì đều được cả, chỉ cần nói với bọn người hầu, họ sẽ chuẩn bị cho con."
Trong mắt Vương Nguyên lộ ra vẻ kinh ngạc, vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại có vẻ nơm nớp lo sợ.
"Sao vậy?" Quản gia phát hiện thấy ánh mắt cậu bé có điểm bất thường.
Vương Nguyên đan chặt tay vào nhau, cắn môi thật chặt, nét ngây thơ lại mang theo vẻ hoảng sợ: "Bác Hàn Á, có phải con sẽ có ba mẹ mới không?"
Quản gia sửng sốt, ngay lập tức hiểu rõ nỗi lo lắng trong đôi mắt cậu bé, nhất thời tâm tư trở nên phức tạp. Ông đau lòng nhìn Vương Nguyên, nhẹ giọng nói: "công tử Vương Nguyên sẽ có ba mới."
Vương Nguyên nghe thấy thế đột nhiên mở to hai mắt, thân thể vốn yếu ớt khẽ run lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu hiện vẻ kháng cự. Ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập vẻ cảnh giác, ngỗ ngược, tựa như thú hoang trong rừng, tùy thời cơ có thể nhảy ra cắn người một miếng.
Vị quản gia thấy thế vội vàng nói: "Đừng sợ hãi, ba mới của công tử Vương Nguyên sẽ không bắt nạt con, lại càng không đánh con. Ba mới của Vương Nguyên họ Vương, chúng ta đều gọi cậu ấy là Vương tiên sinh, là chủ nhân tòa thành này. Quần áo đẹp, phòng riêng đẹp đều là cậu ấy phân phó người làm chuẩn bị cho đại công tử đấy."
Vương Nguyên sợ hãi , tuy rằng thân thể có chút thả lỏng , nhưng sự cảnh giác trong mắt thì vẫn chưa xua tan hết.
Quản gia thở dài, chắc là do bị người cha nuôi trước dọa chết khiếp nên bây giờ mới có định kiến với cha nuôi mới đây. Đứa nhỏ này thật đáng thương!
Theo quản gia đi xuyên qua đại sảnh xa hoa của tòa thành, ánh mắt Vương Nguyên dường như nhìn không kịp. Bên trong tòa thành thiết kế như cung điện, mái vòm cao vút như che kín cả bầu trời rộng lớn, chỉ để lại những chấm nhỏ. Cột đèn thạch anh dát vàng , hình dáng bén nhọn cực kì giống vương miện. Đèn tường bốn phía tỏa ra đẹp như đóa hoa, đá chạm khắc cùng ngà voi trang trí, thậm chí còn có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những ngọn nến. Thế giới xa hoa, mộng ảo, tuyệt đẹp. Còn có phòng giải trí, phòng tập thể thao, phòng tắm, phòng ngủ to nhỏ đủ loại, bể bơi ngoài trời; Thậm chí quầy rượu cũng không khó nhìn ra là danh tác.
Phòng của Vương Nguyên đã sớm được chuẩn bị tươm tất, dường như có thể vùi mình trong căn phòng xinh đẹp này. Sắc trắng trong kết hợp cùng sắc hồng nhạt đến mộng ảo. Ngay cả trên tấm rèm lụa cũng đều có hình những bông hoa tuyết đẹp mê người. Phòng đồ chơi, phòng kê dương cầm, thậm chí còn có phòng thay quần áo riêng, phòng để đồ trang sức, nơi đó đều treo những bộ quần áo đẹp tuyệt khiến cậu bé không khỏi mở to mắt.

oOo

Khoảng hơn ba giờ, mười người vây quanh hầu hạ Vương Nguyên, từ tắm rửa, thay quần áo đến chọn trang sức cho phù hợp, tất cả đều diễn ra theo trình tự tỉ mỉ. Rốt cục Vương Nguyên được bọn họ sửa sang trở thành một người hoàn toàn khác.
Bộ quàn áo cũ nát không còn nữa, thay vào đó là bộ quần áo lịch sự, tao nhã, chất liệu thoải mái, kiểu dáng sang trọng, làm toát lên khí chất thật tương xứng với sự xa hoa của tòa thành này.
Lại nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, vốn dĩ vô cùng bẩn thỉu nhưng giờ khắc này cũng đã rạng rỡ, như là đã ở trong tòa thành lâu năm. Ánh mặt trời dịu đi chiếu lên màu da có chút trong suốt, tái nhợt của cậu bé, nhưng đôi con ngươi tản ra sự mơ hồ khiến cho mọi người đều phải sợ hãi than.
Mái tóc ngắn bẩm sinh hơi xoăn giờ được cuốn xoăn kiểu hoàng tử, lại được chăm sóc tốt ánh lên sắc nâu tự nhiên như màu cây đay. Vương Nguyên nhìn qua thật giống chàng hoàng tử đi ra từ tòa lâu đài, vô cùng tuyệt mỹ, sống động.
Quản gia Hàn Á mỉm cười nhìn cậu, theo ánh mắt khiếp đảm cùng lơ đãng thì trong đầu thoáng hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Năm đó, người kia và cậu bé trước mặt này rất giống nhau, chỉ có điều trong mắt người kia không có vẻ khiếp đảm mà trước sau là tràn ngập vẻ cảnh giác.
"Công tử Vương Nguyên thật xinh đẹp!" Ông tán thưởng tự đáy lòng.
Không khó để đoán được trong tương lai không xa, cậu bé trổ mã sẽ hoàn mỹ đến cỡ nào. Tuy rằng trên cơ thể nhỏ bé của cậu vẫn có những vết sẹo nông sâu khác nhau, nhưng nếu chăm sóc tốt thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết.
Vương Nguyên nhìn chính mình trong gương. Tấm gương kiểu cung đình phản chiếu hình ảnh một cậu bé mặc bộ trang phục hoàng tử, mái tóc xoăn ngắn, đôi lông mi kiều diễm, đôi mắt to tròn sáng trong, tựa như một con búp bê vậy.
Đây là mình sao?
------------
Đêm tối bao phủ bốn phía căn phòng rộng lớn, từ cửa sổ trên mái nhà rọi ra ánh trăng, phủ cả lên chiếc sô pha đen. Thân hình người đàn ông trẻ tuổi như chìm trong bóng đêm mị hoặc.
"Thiếu gia, chuyện của công tử Vương Nguyên đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Công tử sửa sang bên ngoài một chút nhìn vô cùng xinh đẹp, chỉ là đối với người ngoài thì còn e dè. Hơn nữa, trên người công tử có rất nhiều vết thương." Quản gia Hàn Á dừng một chút, nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ trong bóng tối, "Hay là đợi cậu bé dưỡng thương đã rồi hẵng đến trường?"

"Ngày mai đưa thằng bé đến trường!" Trong bóng đêm, người đàn ông mở miệng, thanh âm thản nhiên lại lộ ra vẻ quyền uy không thể chống lại được.
"Tôi biết rồi! "Quản gia Hàn Á liền nói.
Không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại.
Một lúc lâu sau, quản gia Hàn Á cẩn thận mở miệng: "Thiếu gia, lão gia hôm nay gọi điện tới, ông ấy đã biết chuyện cậu nhận nuôi công tử Vương Nguyên rồi."
Người đàn ông trẻ cười lạnh.
"Ý của lão gia là muốn tìm cho công tử Vương Nguyên một gia đình thích hợp, ông ấy cho rằng thiếu gia mới hai mươi hai tuổi đã làm cha nuôi, chuyện này mà bị người ngoài biết..."
"Không cần!"
Giọng nói của người đàn ông vô cùng lãnh đạm, thậm chí thân mình cao lớn cũng không động đậy. "Từ hôm nay trở đi thằng bé là người của Vương gia, cha nuôi thằng bé cũng chỉ có một người, chính là tôi...VƯƠNG TUẤN KHẢI."

- Hết Chương3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro