Chương31: Người đàn ông khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ đi đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ăn, đôi mắt điềm đạm chấn động một chút nhưng lại rất nhanh che giấu được. Trải qua nhiều năm, mọi điều hắn có được đều là do Tuấn Khải dạy, có thể nói là một tay Tuấn Khải tạo ra hắn. Bởi vậy, bất luận là phong thái giơ tay nhấc chân, cách nói chuyện hay phong cách làm việc đều mang bóng dáng Tuấn Khải. Ngay cả việc giấu diếm cảm xúc cũng là sở trường của hắn.
Hắn đi lên phía trước, nhìn thoáng qua bộ dáng Tuấn Khải chằm chằm đợi Vương Nguyên uống sữa, liền cung kính nói: "Vương sinh, danh sách đã về tay chúng ta!"
Tuấn Khải vẫn dừng tầm mắt trên người Vương Nguyên, nghe thấy vậy thì cười lạnh: "Xem ra con cáo già Hoàng Trác cũng đã thức thời! Không sai, con mồi giảo hoạt cũng không nể đến quan hệ thân tình !"
Bên môi Thiên Tỉ cũng là vẻ lạnh lùng, không khó nhìn ra hắn đối với Hoàng Trác có biết bao châm chọc, "Có điều, tuổi già Hoàng Trác sẽ phải ngồi trên xe lăn!"
"Có gì là không thể?"
Tuấn Khải thấy Vương Nguyên uống sữa xong thì cầm chiếc khăn ăn, tự nhiên lau khóe miệng cho cậu, thấy cậu hơi trốn tránh thì nhíu mày một chút, "Đây chính là báo ứng ! Năm đó hắn làm chuyện gì thì trong lòng tự biết rõ. Những người trong bản danh sách đó, cậu mau đi xử lý đi, còn nữa...đưa công tử đến trường !"
Nói xong, hắn liền đứng dậy, rời khỏi phòng ăn.
Thiên Tỉ ngẩn ra, lập tức nhìn theo bóng lưng cao lớn của Vương Tuấn Khải, hạ thấp người, "Vâng,Vương tiên sinh !"
_______________
Trên đường đến trường, không khí có chút áp lực. Vương Nguyên trầm mặc ngồi phía sau xe, đôi mắt xinh đẹp mở to không hề chớp nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt lại vô cùng trống rỗng. Trải qua sự khủng hoảng ngày hôm qua, cậu cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thực mệt mỏi.
Thiên Tỉ vững vàng lái xe, vẫn luôn nhìn khuôn mặt Vương Nguyên qua kính chiếu hậu. Trên vầng trán cương nghị của hắn hiện lên vẻ đau lòng, sau một hồi, hắn cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, cảnh tượng ngày hôm qua dọa đến cậu rồi . . . . . . "
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đánh tan bầu không khí yên lặng trong xe, cũng khiến Vương Nguyên hoảng hốt. Cậu liếc mắt nhìn Thiên Tỉ, lại từ kính chiếu hậu chạm phải ánh mắt hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, "Mọi chuyện không liên quan đến anh, hôm qua, cha nuôi có gây khó dễ với anh không?"
Cậu nghĩ đến việc hôm qua hắn muốn dẫn cậu về nhà mình, nếu chuyện này bị cha nuôi biết, còn không hiểu sẽ tra hỏi ra sao nữa.
Thiên Tỉ nhìn về phía cậu, ánh mắt tràn ngập vẻ bối rối, hắn không nghĩ đến cậu sẽ tinh ý như thế, thậm chí còn quan tâm đến an nguy của hắn. Chuyện này cũng không phải chuyện người con trai mười tám tuổi phải lo lắng.
Dừng một chút, hắn hơi cong khóe môi, "Cám ơn công tử Vương Nguyên quan tâm, Vương tiên sinh không hề làm khó tôi."
Vương Nguyên dựa thân mình nhỏ bé vào ghế, nhìn bóng lưng ổn trọng của Thiên Tỉ, một lúc sau như là suy tư mà hỏi:
"Thiên Tỉ, tại sao anh lại muốn thay cha nuôi làm việc?"
Thiên Tỉ đánh tay lái, chiếc xe vòng qua đoạn cua, thản nhiên cười, "Vương tiên sinh làm việc rất mạnh mẽ, quyết đoán; là ân nhân cứu mạng tôi, lại là thần tượng của tôi, tôi học hỏi được từ Vương tiên sinh rất nhiều!"
Vương Nguyên dễ dàng nhìn thấy từ đôi mắt hắn sự trung thành, không khỏi thở dài, "Là con người, nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?"
Dường như nghe được sự oán thán trong lời nói của cậu,Thiên Tỉ nói: " Công tử Vương Nguyên, Vương tiên sinh làm chuyện gì cũng có nguyên nhân, có nhiều việc không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu."
"Thế còn chuyện tối hôm qua? Ông ấy đã nổ súng làm Hoàng Dương và cha anh ấy bị thương!"
Vương Nguyên không đồng ý mà nói. Tuy rằng cậu biết Thiên Tỉ là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh cha nuôi, nhưng trước mặt hắn, cậu vẫn ít nhiều cảm thấy thoải mái. Dù sao hắn vẫn còn hơn cha nuôi, có một chút tình người.
Thiên Tỉ nhìn cậu, bất thình lình hỏi: "Công tử Vương Nguyên thực sự thích Hoàng Dương?"
Vương Nguyên bị hắn hỏi thì có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Anh ấy là bạn trai tôi, tối thiểu cha nuôi cũng không nên dùng phương thức vô đạo đức ấy để bắt Hoàng Dương phải chia tay!"
Cậu không trả lời trực tiếp là thích hay không thích.
Thiên Tỉ dường như nghe ra độ do dự của cậu, ánh mắt trở nên dịu dàng, "công tử Vương Nguyên hiểu lầm Vương tiên sinh rồi, trên thực tế là cha của Hoàng Dương năm xưa đã làm chuyện có lỗi với VƯƠNG tiên sinh. Việc Vương tiên sinh làm tối qua thật sự đã là khoan hồng độ lượng rồi."
Vương Nguyên sửng sốt, "Nhưng Hoàng Dương vô tội . . . . . . "
"Công tử Vương Nguyên nghĩ thế sao? Nếu Vương tiên sinh không làm như vậy thì công tử sao biết được Hoàng Dương không yêu đương thật lòng?" Ngữ điệu của Thiên Tỉ thậm chí không lên cao, chính là thản nhiên hỏi lại.
Vương Nguyên không nói , tuy rằng việc cha nuôi làm cậu khó có thể chấp nhận được, nhưng những gì Thiên Tỉ nói là thật.......
_____________
"Tiểu Nguyên , Tiểu Nguyên. . . . . "
Lúc Vương Nguyên từ nhà ăn đi ra thì bóng dáng quen thuộc của Hoàng Dương chặn cậu lại.
Vào giữa trưa, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người Hoàng Dương, hai mắt hắn nhìn qua thực mệt mỏi, thậm chí cánh tay vẫn còn băng bó.
Vương Nguyên nhìn hắn một cái, không nói gì chỉ xoay người muốn đi.
"Tiểu Nguyên..... "
Hoàng Dương dùng tay kia giữ cậu lại, ngữ khí thành khẩn nói: "Anh chỉ muốn nói với em mấy câu, nói xong anh sẽ đi."
Vương Nguyên hơi giật mình sửng sốt một chút, lại nhạy cảm phát hiện bóng dáng một người con trai đứng cách đó không xa, như là đang chờ đợi. Cậu giật mình hiểu ra, cười lạnh một tiếng, "Anh thật sự phải đi rồi!"
Nghĩ đến người kia chính là vị hôn thê hắn nói, nghĩ đến chính mình thật sự là đui mù, ma xui quỷ khiến mới nhận lời hắn, cậu lại càng bội phục người con trai kia, có thể đợi vị hôn phu của mình chia tay với một người con trai khác.
Hoàng Dương nhìn theo ánh mắt cậu, cười khổ nói: "Kỳ thật, cậu ấy đã sớm biết quan hệ giữa anh và em."
Vương Nguyên run lên, theo bản năng nói: "Hoàng Dương, anh cũng đủ đê tiện đấy!"
Đối mặt với sự lên án của Vương Nguyên, Hoàng Dương không hề tức giận, vẻ áy náy trên mặt cũng đậm hơn.
"Đúng, anh không nên đã có vị hôn thê rồi còn đùa giỡn em."
"Tiểu Nguyên, anh biết tất cả là anh sai."
Vương Nguyên kìm chế cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Anh nói xong rồi thì đi đi, cậu ấy đang chờ anh, chiều nay tôi còn có tiết học."
"Tiểu Nguyên.... "
Hoàng Dương chắn trước mặt, nhìn cậu không chớp mắt, "Em hãy tin anh, anh.....anh thật sự thích em. Lúc trước theo đuổi em là bởi thấy em rất đẹp. Chỉ là sau này anh phát hiện mình thật sự yêu em, anh...."
"Hoàng Dương!"
Vương Nguyên chặn lời hắn, "Cũng xem như tôn trọng tôi đi!"
Trên vầng trán cậu lộ vẻ xa cách, lạnh lùng, "Anh cũng phải tôn trọng vị hôn thê của mình đi, mong anh sau này không cần nói lại nữa..."
"Thực xin lỗi. . . . . . "
"Được rồi, đối tốt với cậu ấy đi. Người con trai có thể khoan dung cho anh đi 'trêu hoa ghẹo nguyệt' không có nhiều đâu, chỉ cậu ấy là người thích hợp với anh nhất."
Vương Nguyên rắn rỏi nói.
Hoàng Dương biết nói nhiều càng làm cậu chán ghét, vì thế gật gật đầu, chua sót nói: "Hy vọng em sẽ không hận anh!"
"Có cần phải thế không? Cuộc sống vốn nhiều đau khổ, hận một người là làm mình đau khổ thêm. Anh yên tâm, tôi còn chưa thích tự ngược đãi bản thân!" Thái độ Vương Nguyên rất thản nhiên, không hề nói rõ là có tha thứ hay không, chỉ bình thường như với người bạn cũ.
Hoàng Dương nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia phức tạp, mãi lâu sau mới nhìn về Vương Nguyên....
"Kỳ thật, hôm nay anh gặp em còn có một việc quan trọng khác!"
Vương Nguyên thấy sắc mặt cậu ta có vẻ nghiêm trọng, nhẫn nại nói: "Chuyện gì?"
"Là về cha nuôi của em!"
Hoàng Dương nghiêm túc nói: "Anh biết hiện tại mình không có tư cách đề nghị em làm việc gì, chỉ có thể hy vọng em sẽ rời tòa thành kia, rời khỏi Vương gia!"
"Vì sao?" Trong lòng Vương Nguyên đột nhiên dấy lên sự cảnh giác.
"Nơi đó không thích hợp với em, nói chính xác thì tòa thành đẹp đẽ đó chỉ dùng để chứa máu tươi cùng xương cốt người mà thôi."
Hoàng Dương nói rành rọt từng câu từng chữ.
Vương Nguyên đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới thở hắt một hơi, "Anh nói dối! Tôi không hiểu anh đang nói gì!"
Hoàng Dương thầm thở dài một hơi, "Anh biết em sẽ không tin, nhưng điều anh nói là sự thật. Cha nuôi của em trời sinh bản tính tàn nhẫn. Anh nghe cha anh nói, năm đó ông ta đã tự tay giết chết mẹ mình, còn cả người phụ nữ ông ta yêu nhất trong, ngay trong tòa thành!"
Toàn thân Vương Nguyên lạnh toát, thậm chí ánh nắng rực rỡ giữa trưa cũng không đánh tan được luồng hơi lạnh này. Một lúc sau cậu mới mở miệng...
"Không thể nào. . . . . . "
Cậu nói vô lực, bởi vì cậu không thể đoán được lời Hoàng Dương là thật hay giả. Cha nuôi đối với cậu luôn luôn bí hiểm, từ đầu đến cuối, cậu không hề rõ chuyện của hắn.
"Tiểu Nguyên, em thật sự hiểu cha nuôi em sao? Kỳ thật, hôm sinh nhật anh đã muốn nói cho em chuyện này. Nhưng lúc ấy Chí Hoành cứ quýnh lên đòi đưa em đi."
Lời nói của Hoàng Dương lại vang lên, "Vương Tuấn Khải từ nhỏ không sống trong Vương gia, mười lăm tuổi mới được Vương lão gia đưa về. Nhưng không ngờ chưa đến một năm sau, hắn đã tự tay giết mẹ mình!"
"Không thể nào! Trên đời này sao có người tự tay giết chết mẹ mình chứ?" Vương Nguyên cảm thấy luồng khí lạnh đã hoàn toàn phủ lên mình, cảm giác như mình đang đứng giữa một nơi giá băng.
Hoàng Dương lắc đầu, "Tiểu Nguyên, anh nói đều là thật! Tuy rằng không rõ mục đích của Vương Tuấn Khải năm đó, nhưng chính xác là ông ta đã giết mẹ mình. Còn nghe nói ông ta từng yêu rất sâu đậm một người phụ nữ, yêu đến điên cuồng, bởi vì không chiếm được cô ấy nên đã tự tay giết. Đó là người phụ nữ ông ta yêu nhất, nếu như không bởi bản tính tàn nhẫn thì sao có thể xuống tay?"
"Người phụ nữ yêu nhất?" Đôi môi Vương Nguyên thì thào, run rẩy thần. Cha nuôi...hắn hoàn toàn chẳng có yêu thương gì một người ...
"Hoàng Dương, tất cả đều chỉ là anh nghe nói, anh không tận mắt thấy mà."
Cậu không thể tưởng tượng được bộ dáng của cha nuôi khi yêu một người phụ nữ. Nếu thật sự có người phụ nữ đó, nhất định là rất đẹp, nếu không sao cha nuôi lại yêu say đắm đến vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Nguyên đột nhiên bâng khuâng, rầu rĩ; giống như bầu trời đột nhiên u ám, cơn mưa chuẩn bị kéo đến...
"Tiểu Nguyên....... "
Hoàng Dương thấy thế, đau lòng nói nhỏ, "Bất luận em có tin hay không thì đó cũng là sự thật. Cha anh từng làm bác sĩ tư nhân cho Vương gia, ông ấy ít nhiều có biết về chuyện trông Vương gia, nhất là về Vương Tuấn Khải. Cha anh nói, năm đó Vương Tuấn Khải vì người đàn bà kia mà đã qua mặt Vương lão gia. Thậm chí ông ta còn dí súng vào thái dương Vương lão gia. Đó là cha sinh ra ông ta mà ông ta còn dám dung súng thì giết mẹ có gì là kỳ quái đâu. Vương Tuấn Khải lúc nào cũng bí hiểm, không có mấy người hiểu được tâm tư ông ta. Cho nên khi ông ta không chiếm được người phụ nữ đó, dựa theo tính tàn nhẫn, thì ông ta thà rằng hủy diệt chứ không để người khác có được...."
"Đủ rồi!"
Vương Nguyên che tai lại, không muốn nghe nữa, "Cha nuôi đối với tôi ơn nặng như núi. Tôi không muốn nghe anh bôi nhọ ông ấy. Nếu không tận mắt chứng kiến thì anh đừng có đoán già đoán non. Trên đời này, người tàn nhẫn đến đâu cũng không làm những loại chuyện đó với cha mẹ mình."
Hoàng Dương dường như không muốn từ bỏ, ngược lại cầm lấy bàn tay Vương Nguyên, giọng nói vừa vội vừa nghiêm túc, "Tiểu Nguyên, em sẽ không hiểu được đâu. Đúng vậy, người bình thường dù tàn nhẫn đến mấy cũng không làm ra những chuyện này, bởi vì người bình thường từ nhỏ được nhận dự giáo dục nhân văn. Nhưng mà cha nuôi em thì không như vậy, ông ta không phải là người. Cho nên em đừng dùng lối suy nghĩ của người bình thường để đánh giá ông ta!"
Vương Nguyên giật mình , sau một lúc lâu mới lạnh lùng hỏi: "Hoàng Dương, anh nói những lời này là có ý gì?"
Hoàng Dương hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thần, dè dặt....
"Tiểu Nguyên, cha nuôi của em từ nhỏ nhận sự giáo dục của bầy sói, nói cách khác, ông ta từ nhỏ không phải được người nuôi, mà là.......loài sói."
Vương Nguyên hoảng sợ trừng lớn mắt.
Cái gì?
Là sói ?....
Ánh mắt cậu theo bản năng rụt lại, đột nhiên có phản ứng lại, bắt lấy cánh tay Hoàng Dương, "Anh nói..... "
Hoàng Dương từng câu từng chữ nói: "Nếu em giở lại tin tức mười ba năm trước sẽ biết, năm đó Vương gia thất lạc một người con trai, nhiều năm không rõ tung tích. Người con trai đó chính là Vương Tuấn Khải. Ông ta được bầy sói nuôi lớn, uống sữa sói, ăn thịt tươi, cuộc sống quá hoang dã, từ đó mà định hướng nên tính cách của ông ta. Tuy nói hiện tại ông ta là người 'ăn trên ngồi trước', âu phục văn minh che đi bản chất ngỗ ngược, nhưng trong ông ta vẫn ẩn chứa sự tàn nhẫn ; còn có bản tính chiếm hữu như loài sói vĩnh viễn không thay đổi được. Giết một người đối với ông ta mà nói chỉ như giết một con thỏ, chẳng có gì khác cả !"
Vương Nguyên cảm thấy như trời đất quay cuồng, thậm chí thấy hoang đường vô cùng, , sau một lúc lâu mới lắc đầu, "Không thể nào ! Cha nuôi của tôi không thể như anh nói được !"
"Không sai, tất cả mọi chuyện đều là anh nghe nói, nhưng mà Tiểu Nguyên.... "
Hoàng Dương thản nhiên nói : "Em đã gặp người đàn ông nào như vậy chưa ? Ông ta tàn nhẫn hơn bất kỳ người nào, lòng dạ thâm sâu hơn bất kỳ ai. Anh nghe nói năm đó khi ông ta tưới máu lên tổ chức Ảnh, nhíu mày cũng không mà ánh mắt cũng chẳng thay đổi. Là người bình thường, đối mặt với chuyện chém giết như vậy cũng không ai có thể bình tĩnh như ông ta. Thậm chí cha anh còn nói, ông ta che giấu nỗi lòng cực giỏi, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy ông ta không khống chế được cảm xúc. Tiểu Nguyên, em nói xem, một người bình thường sao có thể che đi nổi bao hỉ nộ ái ố chứ?"

Vương Nguyên nghe thế, da đầu như một trận run lên. Cẩn thận mà nghĩ đến cha nuôi, quả thực cậu thấy đúng như lới Hoàng Dương nói.....
Bộ dáng bí ẩn của cha nuôi nhìn đã thấy sợ. Tuy nói hắn vô cùng cao lớn, anh tuấn, nhưng cả người luôn phát ra sự lạnh lùng, xa cách ngàn dặm. Cậu chưa từng nhìn thấy cha nuôi cáu giận, thậm chí ngữ khí uy hiếp cũng vô cùng thản nhiên, cũng tựa như một loại giận dữ nhưng bộc lộ uy quyền, tựa như vị thần ăn trên ngồi trước, mang theo sức mạnh kẻ khác không địch nổi.
Chẳng lẽ. . . . . Cha nuôi thật sự là được bầy sói nuôi lớn ?
Trong lúc lơ đãng, cậu lại nhớ đến buổi tối năm mười bốn tuổi, cha nuôi tao nhã cầm ly máu tươi của người phụ nữ.....
Cậu thậm chí còn nhớ đến chuyện hai ngày trước bị cha nuôi tàn nhẫn chiếm đoạt. Trong ánh mắt hắn, không hề nhìn thấy chút tình người, ngay cả chiếm đoạt cũng vô cùng cuồng bạo như dã thú....Bất luận là cậu cầu xin tha thứ thế nào đi chăng nữa, chỉ càng làm hắn thêm hưng phấn, cuồng dã, thật sự giống một con sói khát máu.....
Nghĩ đến đây, Vương Nguyên theo bản năng phát run, trên người nhanh chóng nổi da gà !
Hoàng Dương thấy rõ ràng, liền vội vàng hỏi: "Tiểu Nguyên, em đang nghĩ tới điều gì?"
Vương Nguyên đột nhiên phản ứng lại, lập tức nói: "Không, không có gì.... "
Cậu phải chứng thực, nhất định phải tìm cơ hội chứng thực tất cả.
Trong đầu cậu đột nhiên vang lên tiếng nói của Thiên Tỉ......... "Vương tiên sinh làm việc rất quyết đoán, là ân nhân cứu mạng tôi, cũng là thần tượng của tôi, tôi còn muốn học hỏi nhiều !"
Đúng ! Thiên Tỉ ! Chỉ có hắn là biết rõ ràng chuyện của cha nuôi !
Điều mấu chốt là phải làm sao để hỏi được tất cả chuyện này đây ?
Cậu hơi nhíu mi, nhìn vào ánh mắt Hoàng Dương. Cậu ta như có chút đau lòng, nhịn không được đưa tay ra giãn mi tâm cho cậu, chạm nhẹ vào khuôn mặt mịn màng nhỏ nhắn ấy, lại cả kinh khi cậu lùi về phía sau..
"Tiểu Nguyên. . . . . "
Đáy mắt Hoàng Dương thoáng hiện nét mất mát, ngữ khí thân thiết nói: "Anh biết đêm đó anh rất khốn nạn, nhưng anh rất muốn quan tâm chăm sóc cho em....Em có phải bị người ta xâm phạm không?"
Khuôn mặt Vương Nguyên đột nhiên biến sắc, bàn tay theo bản năng túm lấy chỗ cổ áo...
Hoàng Dương thấy thế, đôi mắt tràn vẻ đau xót, một lúc sau mới nói: "Anh nghĩ VƯƠNG tiên sinh sẽ không bỏ qua cho kẻ đã xâm phạm em đâu, muốn tìm ra hắn ta chắc cũng không khó. Tiểu Nguyên, gạt bóng ma đó đi, hãy dũng cảm tiến về phía trước..... "
"Tôi sẽ . . . . . . "
Vương Nguyên cố nén hai hàm răng run lập cập, khuôn mặt thoáng hiện vẻ chua xót, lại nhạy cảm nhìn thấy người con trai phía xa đang mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ thì vội vàng nói: "Vị hôn thê của anh đang sốt ruột kìa, vậy cứ như anh nói, chúng ta cáo biệt từ đây đi !"
Trong lòng Hoàng Dương rối bời, nâng tay muốn khẽ vuốt mái tóc của cậu rồi lại thôi, chua xót cười: "Cám ơn em đã dành chút thời gian cho anh."
Vương Nguyên không nói gì, cụp mắt xuống.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng cậu thật mỏng manh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hơi tái. Hoàng Dương quyến luyến không nỡ rời, mới đi được vài bước lại quay đầu lại, hôn lên trán Vương Nguyên, cứng rắn nói một câu...
"Anh yêu em, thực xin lỗi..... "
Bộ dáng của cậu làm cậu ta đau lòng lại tự trách bản thân. Nếu biết chuyện đến mức này, cậu ta nhất định sẽ không trêu đùa người con trai đơn thuần như vậy. Nếu được, cậu ta tình nguyện lựa chọn yêu cậu....
Nhìn bóng dáng ngày càng xa của Hoàng Dương, nhìn người con trai yên lặng bên cạnh cậu ta, trong lòng Vương Nguyên nổi lên cảm xúc phức tạp, nụ hôn nóng ấm trên trán cũng dần nguội lạnh.
Mối tình đầu của cậu thế là đã chấm dứt. Như một vở kịch, lại như một giấc mộng. Lúc bắt đầu oanh oanh liệt liệt, khi kết thúc cũng không thua kém. Trong lòng cậu dấy lên loại cảm giác khó nói thành lời, rất xót xa, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Nhưng, nỗi đau cha nuôi gây ra cho cậu đâu chỉ là xót xa ?
Đúng vậy, như Hoàng Dương nói, chỉ cần là người cha nuôi muốn tìm thì nhất định sẽ tìm được. Đáng tiếc, người xâm phạm cậu không ai khác, chính là vị cha nuôi uy quyền đó !
Cho dù những lời Hoàng Dương nói là thật, thì cậu sao có thể trốn được ! Trốn khỏi tòa thành, rời khỏi Vương gia.....dường như vô cùng khó khăn !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro