Chương34: Ôn lại truyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng gồm ba mươi tám tầng, không gian lãng mạn mà ấm áp, trong không khí tản ra sự sang trọng của hoàng tộc.
Nơi này hoàn toàn khác so với những nhà hàng khác, ngay cả đầu bếp đều là những người giỏi nhất đến từ những quốc gia khác nhau, thậm chí một ly nước chanh cũng có hương vị riêng biệt. Đương nhiên, đây cũng là nơi mà không phải ai cũng có thể vào được.
Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, tiếng đàn violon du dương chậm rãi vang lên nhè nhẹ, vô cùng dễ nghe.
Lộc Hàm chưa bao giờ được đến một nơi như thế này, cậu vô cùng tò mò  hết nhìn đông rồi nhìn tây, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên  mở to hai mắt mà nhìn.
Sau đó một lúc, nhân viên  phục vụ mang lên một ly kem được làm riêng, làm cho Lộc Hàm vô cùng hào hứng mà hô to. Ngay sau đó, mới phát hiện bản thân có chút hơi quá trớn mà ngượng ngùng thè lưỡi, nhưng từ đầu tới cuối Kai đều  nhìn cậu chăm chú mà cười cười.
“Thật xin lỗi, anh Kai, anh tìm em có việc gì sao?”
Vừa nói, vừa liếc ly kem trên bàn. Người đàn ông này có vẻ như đi guốc trong bụng cậu nha, như thế nào mà biết cậu cực kì thích ăn kem. Còn bác Hàn Á không hiểu vì sao luôn cấm cậu ăn đồ lạnh, nói cái gì mà …không tốt cho cơ thể, luôn hạn chế cậu ăn cái này.
Tựa như nhìn ra Lộc Hàm đang muốn gì, bên môi Kai hiện lên ý cười, đẩy ly kem đến trước mặt cậu, giọng nói xa cách mang một vẻ dịu dàng, “Em ăn đi”
Lộc Hàm nuốt nước miếng, ” Kai, anh thật tốt nha!”
Lộc Hàm hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, không chút ngượng ngùng mở miệng thật to ăn, thoải mái cười híp mắt. Bộ dạng thoải mái của cậu khiến Kai buồn cười, “Chỉ mời em ăn một ly kem mà nói anh là người tốt sao?”
“Vâng”, Lộc Hàm gật đầu thật mạnh, “Bác Hàn Á quản em rất nghiêm, mấy tháng rồi em không được ăn”
Cậu làm ra bộ mặt nghiêm túc làm Kai buồn cười, tuy vậy nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ phức tạp.
“Em thường xuyên ra ngoài làm thêm sao?”
“Sao?”
Đang ăn một cách ngon lành Lộc Hàm nghe vậy thì dừng một chút, lập tức lắc đầu, “Không phải, thật ra đây là lần đầu tiên em ra ngoài làm thêm đấy.”
“Em thiếu tiền sao?” Trong đáy mắt Kai hiện ra một tia  đau lòng nhưng không dễ phát hiện.
Lộc Hàm sửng sốt, không hiểu vì sao anh lại nói những lời này.
Kai thấy thế thì trầm thấp giải thích, “Là em nói, chúng ta là bạn mà, anh chỉ là tò mò thôi, đừng hiểu lầm.”
Khuôn mặt nhỏ của Lộc Hàm đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, “Những lời này chỉ là em nói vậy thôi, anh là nhà thiết kế nổi tiếng, sao có thể cùng một chàng trai vô danh tiểu tốt như em làm bạn.”
Kai nhìn cậu thật lâu sau đó thở dài.
” Lộc Hàm à, chúng ta thật sự là bạn mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro