Chương38 : Kim Chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên dường như vẫn còn chìm đắm trong giai điệu bi thương của bài hát. Bên kia Jon có vẻ rất hưng phấn, khoa tay múa chân, vội vàng chạy đến trước mặt Vương Nguyên, chủ động thay cậu tháo tai nghe xuống rồi kích động nói: "Giọng hát thật sự là quá tuyệt vời, rất cuốn hút người nghe!"
"Cám ơn Jon!" Vương Nguyên nở nụ cười để lộ ra đôi má lúm đồng tiền duyên dáng.
"Người cậu cần cảm ơn không phải tôi mà là Vương tiên sinh! Nào đến bên này..."
Jon kéo Vương Nguyên đến trước mặt Vương Tuấn Khải, giọng nói trở nên rất cung kính: "Vương tiên sinh... anh vừa mới nghe Vương Nguyên hát, anh xem..."
Vương Nguyên hạ tầm nhìn cố ý né tránh cặp mắt cha nuôi. Biểu hiện của cha nuôi quá mức bình tĩnh khiến cậu không thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì nữa.
Vương Tuấn Khải không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cậu. Khuôn mặt hắn anh tuấn lại lạnh lùng, sắc bén. Một lúc sau hắn mới cất giọng trầm thấp: "Vị kia là người quản lý?"
Phó tổng nghe vậy thì vội vàng trả lời : "Ron là một trong hai người quản lý xuất sắc của công ty, cùng với cậu ấy có quản lý của ca sĩ Phỉ Tỳ Mạn."
"Vương tiên sinh tôi là Ron!" Ron lập tức tiến lên tới trước mặt Vương Tuấn Khải. Dù anh ta có cao ngạo tới đâu cũng biết không thể nào đắc tội với vị tổng giám đốc này.
Vương Tuấn Khải chỉ nhìn lướt qua Ron, cuối cùng vẫn là dừng tầm mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên.
"Tiến hành ký hợp đồng! Chuẩn bị ca khúc ra mắt cho cậu ấy!"
Vương Nguyên đột nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt đẹp rõ ràng hàm chứa vẻ khiếp sợ đang đối lại ánh mắt không có một chút tình người của Vương Tuấn Khải.
"Vâng vâng vâng!"
Phó tổng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm "Vương tiên sinh... làm chậm trễ thời gian của anh nên tôi mạn phép mời anh uống chén trà."
Trước vẻ mặt hớn hở của phó tổng, Vương Tuấn Khải vẫn ngoảnh mặt làm ngơ mà như cũ nhìn khuôn mặt xinh xắn của Vương Nguyên. Cứ thế một hồi lâu, cuối cùng thấy hắn trước mặt bao nhiêu người, không kiêng dè nâng nhẹ cằm cậu lên.
"Cậu còn có yêu cầu gì không?"
Trong mắt hắn chỉ còn hình ảnh Vương Nguyên!
Cái miệng nhỏ nhắn của Vương Nguyên hơi hé mở. Đối với sự việc xảy ra bất thình lình như thế này quả thực rất kinh hãi, cậu không biết nên phản ứng ra sao. Hành động này không giống với tác phong của cha nuôi trước giờ.
Những người có mặt trong phòng thu âm cũng bị hành động này của Vương Tuấn Khải làm cho khiếp sợ.
Sự trầm mặc cùng kinh ngạc của Vương Nguyên không làm Vương Tuấn Khải tức giận. Ngược lại, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn lại như không nhìn, bàn tay to nâng lên khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng như vuốt ve báu vật, rồi nhẹ vỗ lên đỉnh đầu cậu. Đôi mắt hắn không rời đi nhưng lại trầm giọng nói: "Tìm một chuyên gia đến giúp cậu ấy luyện tập!" Nói xong câu đó hắn liền thu tay lại rồi rời đi.
Phó tổng sửng sốt vội vàng đuổi theo. Trong phòng còn nghe thoang thoáng tiếng hắn nói: "Vương tiên sinh yên tâm đi. Với mắt nhìn người của tôi, tôi đảm bảo Vương Nguyên sẽ sớm trở thành một ngôi sao lớn trong làng nhạc."
Phòng thu âm rơi vào một khoảng yên tĩnh!
Thật lâu sau Jon mới có phản ứng lại. Trên mặt anh ta lộ vẻ rạng rỡ, tươi rói. Anh ta ôm lấy bả vai Vương Nguyên cao hứng nói: "VƯƠNG NGUYÊN hoan nghênh cậu gia nhập DIO. Chờ một lúc nữa hoàn tất các thủ tục, cậu sẽ chính thức trở thành một thành viên của DIO."
"Cảm ơn mọi người! Hôm nay làm mọi người một phen sợ hãi, thật là ngại quá!" Vương Nguyên lễ phép nói.
"Không sao không sao! Tôi muốn nói là chỉ cần có thực lực thì không có gì phải lo cả. Dù kinh nghiệm của cậu còn hơi ít, nhưng chính miệng Vương tiên sinh đã có lời thì chắc chắn tiền đồ rộng mở, cậu cứ yên tâm đi!"
Jon nói xong liền kiêu ngạo mà liếc Ron một cái, cố ý kéo dài giọng ra, "Ron! Cậu không phải cho rằng Vương Nguyên không được trời phú cho khả năng ca hát sao! Xem ra chỉ còn có tôi là có thể thành quản lí của cậu ấy thôi. Cậu bận rộn như vậy, trong tay cũng toàn những siêu sao, chắc chẳng còn thời gian mà để ý đến người mới như Vương Nguyên đâu nhỉ!"
Ron vừa nghe thấy thế liền vội vàng kéo Vương Nguyên đến cạnh mình, trưng mắt liếc nhìn John: "Nhưng mà là Vương tiên sinh chỉ định tôi làm quản lí của Vương Nguyên. Mà kể cả tôi không làm thì cũng không phiền đến đến cậu quan tâm."
"Chuyện này...Hình tượng và giọng hát của Vương Nguyên đều rất ổn. Cậu tốt nhất là nhanh chóng soạn kế hoạch luyện tập để Vương Nguyên ra mắt công chúng. Nếu không cấp trên qưở phạt tôi cũng sẽ không thay cậu gánh trách nhiệm đâu!" John cuối cùng lấy lại bộ dáng hãnh diện.
Ron nghe vậy thì lạnh lùng cười: "Đào tạo ca sĩ là nhiệm vụ của tôi, hơn nữa, với năng lực cỡ như tôi thì sao có thể có gì sai sót?"
Vương Nguyên kinh ngạc nhìn hai người đàn ông đấu võ mồm. Cậu vẫn biết làng giải trí cạnh tranh gay gắt, nhưng không nghĩ rằng ngoài cuộc đấu đá của giới nghệ sĩ còn có nội bộ nhân viên cũng âm thầm ganh đua năng lực.
Tay nhạc sĩ vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ âm thầm mà đánh giá Vương Nguyên. Cậu bị anh ta nhìn đến phát hoảng thì lúc này anh ta mới hỏi một câu còn đáng sợ hơn: "Cậu và Vương tiên sinh có quen biết nhau?"
"Hả?!"
Vương Nguyên giật mình sửng sốt một chút. Đôi mắt đẹp hàm chứa một tia cảnh giác, con ngươi thoáng đảo, lập tức phủ nhận nói: "Không...tôi không biết anh ta!"
Một khi đã ra khỏi thành bảo, cậu thực không muốn nghĩ mình có quan hệ gì với người đàn ông kia.
Nhạc sĩ nghê vậy song vẫn có chút đăm chiêu, gật đầu rồi vươn bàn tay ra, "Vương Nguyên, chào cậu, tôi là Đàm Trử Quân. Cậu cũng có thể gọi tôi là Tom. Từ hôm nay trở đi tôi sẽ là nhạc sĩ sáng tác cho cậu, tôi sẽ tìm một phong cách nhạc thích hợp với cậu. Nhưng mà tôi nói trước, không cần biết cậu và Vương tiên sinh có quan hệ gì, cậu vẫn phải trải qua đào tạo như những người khác, hiểu chưa?"
Vương Nguyên cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt. Người này thật cao lớn, ánh mắt anh ta có chút nghiêm khắc, không khó nhìn ra khí chất chuyên nghiệp của anh. Diện mạo của anh mang đặc trưng của đàn ông châu Á.
"Thầy Đàm, anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng!"
Đàm Trử Quân chỉ gật đầu mà không nói gì nữa.
Ron chủ động tiến đến trước mặt
Vương Nguyên, cười nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên câu đến công ty, chốc nữa tôi sẽ dẫn cậu đến phòng nhân sự làm các thủ tục. Vì tôi là người phụ trách chính của cậu nên tôi sẽ lập tức tìm cho cậu một trợ lí. Cậu ấy sẽ đưa cậu đi thăm quan DIO. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu dốc toàn lực chọn lựa phong cách thích hợp cho cậu. OK?"
"Vâng, cám ơn mọi người!" Đôi mắt Vương Nguyên sáng trong như ngọc lưu ly, không cần phải nói cũng biết trong lòng cậu đang vui đến nhường nào.
Tuy nói cha nuôi thu mua công ty này, nhưng dù sao cậu cũng có thể làm chính việc mình thích thì trong lòng cậu nhẹ nhõm đi nhiều.
DIO không hổ danh là công ty chuyên nghiệp. Tất cả các bộ phận đều làm việc rất quy củ. Cậu nhanh chóng kí xong hợp đồng cùng các thủ tục. Mấy người trợ lí đều có vị trí và cương vị riêng, vì Vương Tuấn Khải đã nói ngay từ đầu là phải có ba trợ lí cho Vương Nguyên: Một người chuyên phụ trách việc ăn uống cho Vương Nguyên, một người đảm nhiệm việc trang điểm, còn một người là trợ lí trực tiếp kiêm người đại diện, sẽ lo tất cả mọi công việc và đối ngoại cho cậu.
Bạc Cơ bởi vì có việc nên đã sớm rời đi. Vương Nguyên đầy một bụng vui sướng mà không biết chia sẻ cùng ai, chỉ có thể âm thầm theo trợ lí Tuấn Miên đi thăm toàn bộ công ty.
Tuấn Miên là một chàng trai nhiệt tình, sôi nổi. So với Vương Nguyên, cậu ấy cùng lắm cũng chỉ hơn vài tuổi. Bởi vậy hai người tán gẫu rất vui vẻ. Nhưng ngay Vương Nguyên cũng không hiểu vì sao Tuấn Miên lại có cái tên như vậy!
"Vương Nguyên, em biết không, hiện tại toàn công ty đều thảo luận về em" Tuấn Miên đưa cho cậu một ly nước, cười nói.
Vương Nguyên ngẩn ra nhận cái cốc thủy tinh, theo bản năng hỏi: "Thảo luận về em?"
"Đúng vậy! Mọi người đều đoán em và ông chủ mới có quan hệ.
Nếu không vì cái gì mà anh ta chỉ định phải dốc toàn lực đào tạo em. Lúc vừa mới gặp qua, có hai cô ca sĩ nói anh ta là vị tổng giám đốc giàu có đẹp trai của Vương thị. Ngẫm lại đúng là làm người ta phát cuồng mà!" Tuấn Miên làm ra cái vẻ háo sắc.
Vương Nguyên không nói gì chỉ cười cười. Cậu không phản bác mà là thản nhiên nói: "Em chỉ là dựa vào thực lực thôi!"
"Đương nhiên! Anh đã nghe Jon nói, anh ta khen chất giọng của em ví như "thiên âm" còn không quá!" Tuấn Miên hướng phía trước hơi cúi đầu nói: "Còn hơn cả đương kim ca hậu Phỉ Tỳ Mạn!"
"Em làm sao có thể so sánh với cô ấy!" Vương Nguyên ngượng ngùng nói, lập tức giơ giơ cốc thủy tinh lên: "À mà.. em uống Cocacola được không?"
"Đương nhiên không được!"
Tuấn Miên không hề nghĩ ngợi mà lập tức phản bác: "Về sau Cocacola này, bánh ngọt này, nói chung là mấy thứ đồ ngọt, em đừng có mơ tưởng đến. Điều quan trọng số một của nghệ sĩ là phải giữ dáng. Tuy rằng bây giờ em còn nhỏ tuổi nhưng mà tính trước cho tương lai!"
Vương Nguyên rên một tiếng bất đắc dĩ, tầm mắt không chú ý nhìn đến tách cà phê ở bàn bên cạnh thì hơi hơi sợ.
Tách cà phê kia của một chàng trai đoán chừng hai mươi mấy tuổi. Mái tóc đen rung nhẹ theo gió làm dung mạo cậu ta càng xinh đẹp bội phần. Khuôn mặt bình tĩnh như nước lại làm người ta thấy một nỗi đau đớn, tuyệt vọng.
Lộc Hàm nhìn nơi đáy mắt cậu ta, không biết vì sao trong lòng đột nhiên đau xót. Chàng trai này nhìn bộ dáng khá quen.
"Tuấn Miên, anh đừng có mà lừa người. Người kia cũng là nghệ sĩ mà uống cà phê kìa!" Vương Nguyên tuy rằng ra vẻ thoải mái mà oán giận nhưng vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm chàng trai kia.
Tuấn Miên giật mình một chút nhưng chỉ liếc mắt một cái liền bĩu môi: "Em đó, thích làm gì thì làm, ai dám quản!"
Vương Nguyên chớp mắt khó hiểu, vì cái gì không dám quản, chẳng lẽ cậu không phải nghệ sĩ sao?
Tuấn Miên buông cốc nước thần bí nói: "Cậu ấy tên là Hoàng Tử Thao, là diễn viên mới kí hợp đồng với công ty năm nay. Coi bộ vận khí của cậu ấy rất tốt. Hơn nữa, bộ dáng xinh đẹp nên được rất nhiều nhà đầu tư để mắt đến. Có một đợt cậu ấy vướng vào một chuỗi những vụ lùm xùm. Nhưng mà sau nghe nói tìm được kim chủ là Wu YiFan. Người đàn ông đó nổi tiếng "thần thông quảng đại", chỉ trong một đêm mà giải quyết hết mọi chuyện cho cậu ấy, cả tiền nợ lẫn đơn kiện từ phía tòa án. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu ấy đi làm lại, kể từ sau tuần đi nghỉ phép cùng kim chủ về."
"Wu YiFan"... Lộc Hàm nhíu mi suy nghĩ ... "Tổng giám đốc Wu thị?..."
Cậu ở bên cạnh cha nuôi một thời gian nên đối với Wu thị có chút hiểu biết. Wu thị là tập đoàn tài chính hàng đầu, nắm trong tay huyết mạch kinh tế toàn cầu. Mà cậu thấy được Wu thị cùng Vương thị luôn quan hệ rất tốt.
Tuấn Miên nhún nhún vai "Đúng vậy! Vị Wu tiên sinh kia là đối tượng được các nhiều ngôi sao rất thèm muốn. Nhưng mà nghe nói bên người anh ta có diễn viên Ngu Ngọc đã ba năm nay. Lâu như vậy rồi, sớm muôn gì cũng có trò hay cho mà xem."
Vương Nguyên chấn động không khỏi bội phục bí mật trong làng giải trí. Mọi chuyện bát quái trong nội bộ không ai là không biết, lại trở nên kín như bưng trước truyền thông. Chỉ cần nghĩ đến cũng sợ chỉ cần một câu cũng mang đến biết bao phiền phức.
"Tuấn Miên! Em nhớ ra rồi, em đã từng xem qua diễn xuất của Hoàng Tử Thao, đúng là thiên phú nha, vì cái gì mà phải dựa vào đàn ông?"
Tuấn Miên nhẹ nhàng cười: "Vương Nguyên, em đúng là chàng trai rất đơn thuần. Trong làng giải trí, càng thành công lại muốn lên cao hơn, ai cũng vậy chứ đừng nói là cậu ấy. Còn em cho rằng mình có thể thoát được cái quy tắc ngầm kia sao?"
"Á!" Vương Nguyên sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khó hiểu cùng mờ mịt.
Tuấn Miên thở dài: "Vương Nguyên, bất kể là giới ca sĩ hay diễn viên đều giống nhau. Em một khi dấn thân vào con đường này thì sẽ phải đối mặt với sự thật! Quang minh chính đại, thực lực thôi là không đủ, mà phải cần có bàn tay đàn ông. Bao nhiêu nhà đầu tư với đại tổng tài, chỉ cần em dựa vào đúng người thì tiền đồ sẽ lên như diều gặp gió. Còn nếu em đắc tội với vị nào có máu mặt thì tuyệt đối hết hi vọng. Cho nên...Vương Nguyên vì chính mình mà nên tìm "một ngọn núi" mà dựa vào, nếu không thật sự không ổn."
"Tìm kim chủ?" Vương Nguyên cảm thấy một cái đầu sao có thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy. Cậu thật sự chỉ muốn chuyên tâm ca hát.
Tuấn Miên thận trọng gật đầu: "Tất nhiên rồi! Vương Nguyên, nghe nói tổng giám đốc mới đối với em có vài phần chiếu cố. Em có thể đi theo tổng giám đốc Vương thị thì tốt rồi, bao nhiêu ngôi sao còn mỏi mắt chờ. Tổng giám đốc Vương thị cũng như tổng giám đốc Wu thị đều được mấy nhiều ngôi sao say mê, chẳng qua Vương tiên sinh kia quá mức thần bí thôi!"
Tim Vương Nguyên 'thình thịch' một tiếng, lập tức cầm lấy cốc nước uống một ngụm. Hơi nước che lấp đi ánh mắt mang nội tâm bất an của cậu, "Anh cũng nói Vương tiên sinh luôn rất thần bí, cho nên em cũng không nghĩ sẽ có quan hệ gì với anh ta."
"Aiz, công tử à, em nên học tập Hoàng Tử Thao kìa. Cậu ấy lúc trước cũng quật cường giống em, như thế nào đến giờ vẫn phải cúi đầu!" Tuấn Miên nhún nhún vai nói
Vương Nguyên không thèm nói lại, lẳng lặng nhìn hướng Hoàng Tử Thao, không hiểu sao trong lòng có chút đau xót. Mà ánh mắt Hoàng Tử Thao lại quá mức bình tĩnh.
________________
Đến gần tối đêm, Vương Nguyên mới từ đại sảnh công ty DIO đi ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu phiếm lên vẻ vui sướng.
Không khí có chút lạnh lẽo, nhưng hô hấp cậu lại cực kì thoải mái. Đang lúc tâm tình Vương Nguyên vô cùng tốt thì hai chiếc xe cao cấp dừng ngay bên cạnh cậu.
Dưới ánh trăng, thân xe trở nên cực kì sáng bóng.
Các nhân viên của DIO lần lượt đi ra nhìn thấy một màn phô trương này thì rỉ tai nhau bàn tán.
Sắc mặt Vương Nguyên trở nên thực khó coi. Cậu nhận ra được chủ nhân của chiếc xe!
Cửa chiếc xe phía trước mở ra, bóng dáng cao lớn của Thiên Tỉ phản chiếu dưới ánh trăng. Miệng vết thương của hắn nhìn qua hẳn là đã khá ổn rồi, bộ dáng hắn cũng không nhìn ra được là chịu trọng thương.
"Mời công tử Vương Nguyên lên xe!" Hắn đi đến trước mặt Vương Nguyên, từ đầu đến cuối mang vẻ cường thế, lạnh lùng.
Vương Nguyên lại hướng tới chiếc xe thứ hai nhưng cửa kính dày đặc khiến cậu không nhìn thấy gì bên trong.
"Thiên Tỉ, tôi...tự tôi về được rồi!"
"Công tử Vương Nguyên, Vương tiên sinh đang ở trong xe!" Một câu của Thiên Tỉ đúng là lời ít mà ý nhiều chặn đứt suy nghĩ của cậu.
Vương Nguyên run lên lập tức nhìn nhìn bốn phía rồi khẽ nói nhỏ "Nhân viên công ty..." nhưng vẫn đành phải lên chiếc xe thứ hai.
Chiếc xe cao cấp dài hơn sáng bóng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Cửa xe "oành" một tiếng, cậu cũng thuận thế nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện. Cậu run sợ một chút liền phát hiện ra Bạc Cơ đã ngồi trong xe.
Cô ấy tựa như một con mèo nhỏ dịu dàng rúc trong lòng Vương Tuấn Khải, thân hình cao lớn cùng bộ dáng nhỏ nhắn kết hợp đúng là một cảnh hoàn mĩ. Nhìn thấy Vương Nguyên lên xe, cô có chút ngượng ngùng cười cười, muốn thẳng người dậy lại bị bàn tay to của người đàn ông ôm chặt lấy.
Tóc Bạc Cơ có chút hỗn độn, thậm chí quần áo trên người cũng xộc xệch. Vương Nguyên cảm thấy một hơi tức mắt, ngồi lui về một góc mà vẫn thấy không được tự nhiên cho lắm.
Cha nuôi đã biến một người ngây thơ như cậu thành một người trưởng thành đích thực nên tự nhiên cậu cũng hiểu được gương mặt đỏ hồng của Bạc Cơ cùng mớ quần áo hỗn độn nói lên điều gì. Trong lồng ngực bỗng nhiên hơi đau nhói....
"Khải...đừng như vậy!" Bạc Cơ ngượng ngùng gắt giọng.
Vương Tuấn Khải không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên, bên môi lại cong cong, dấy lên một tia băng lãnh, "Không thích được anh ôm như vậy?"
Lời nói tuy rằng nhất quán lạnh như băng lại rõ ràng mang theo vẻ ái muội.
Bạc Cơ ôn nhu cười phong tình vạn chủng, thấp giọng nói: "Khải....thật đáng ghét, không phải đang có người ngoài ở đây sao?"
"Người ngoài?"
Vương Tuấn Khải cười lạnh, bàn tay to vòng qua thân mình Bạc Cơ, ngón tay dừng lại trước bầu ngực đầy đặn của cậu. "Vương Nguyên không phải người ngoài, là con trai của anh!"
"Hả?!"
Giọng nói Bạc Cơ mang theo vẻ nghi hoặc, sau đó thở gấp một hơi bởi câu nói của Vương Tuấn Khải, vì bình thường không thấy hắn nhắc đến chuyện này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên thầm nhăn nhó, một màn thối nát như vậy làm cậu thực chán ghét. Nhưng dù sao hôm nay cũng là một ngày vui vẻ, sự việc này còn tốt hơn gấp vạn chuyện cha nuôi làm tối qua.
"Vương Nguyên...thì ra em là..."
Cơ thể mềm mại của Bạc Cơ dựa vào lòng Vương Tuấn Khải, kinh hỉ nói: "Thẩm nào lần đầu tiên chị nhìn thấy em đã có cảm giác rất thân thiết. À, đúng rồi, hôm nay còn quên chưa chúc mừng em đã kí được hợp đồng."
"Cũng nhờ có sợ tiến cử của chị! Cảm ơn chị!" Vương Nguyên nặng nhọc nói ra như vậy.
Bạc Cơ nở nụ cười thực ngọt ngào, tiện đà quay đầu Vương Tuấn Khải làm nũng nói: " Khải ...anh cũng đừng trói buộc Vương Nguyên nha. Cậu ấy là người Vương gia nhưng cũng là bạn tốt của em đấy!"
"Được!"
Vương Tuấn Khải bình thản trả lời, đôi mắt thâm thúy ra bộ suy nghĩ rồi kéo chặt Bạc Cơ đến bên mình, bên môi hơi nhếch lên.
"Em làm thế nào báo đáp anh đây, hả?" Câu nói tựa như cưng chiều nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Bạc Cơ đỏ bừng mặt không dám đối diện Vương Nguyên, ôm lấy Vương Tuấn Khải thẹn thùng nói: "Khải, em đã là của anh rồi còn muốn báo đáp như thế nào!"
"Cũng đúng!"
Vương Tuấn Khải ngồi thẳng lưng dậy tản ra sự áp lực: "Cuộc tuyển chọn siêu mẫu quốc tế bắt đầu, đến lúc ấy ngoan ngoãn hầu hạ anh thì có thể được!"
Bạc Cơ nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sáng ngời. "Khải... ý của anh là ...em, em có thể giành được danh hiệu siêu mẫu quốc tế?"
Vương Tuấn Khải không nói gì cả, khóe môi thản nhiên nhếch lên.
Bạc Cơ kích động không thôi ôm hắn nói: "Khải, anh đối với em thật tốt, cảm ơn anh!"
Vương Tuấn Khải khẽ vuốt mái tóc dài của cậu, trong mắt thoáng có chút tình cảm lại rất nhanh khôi phục vẻ đạm bạc: "Không còn sớm nữa, để Thiên Tỉ đưa em về!"
"Khải!"
Bạc Cơ không dám cãi lời hắn nhưng vẫn có chút ủy khuất nói: "Anh không cùng em ăn tối sao?"
Tuy biết là hy vọng xa vời nhưng so với để nghẹn trong bụng thì nói ra vẫn tốt hơn.
Vương Tuấn Khải khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khóe môi khẽ nhếch, "Không phải vừa mới ăn no sao?" Giọng nói lãnh đạm không khó ám chỉ hai người họ vừa trải qua một màn kích tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Cơ càng ngày càng đỏ, theo bản năng nhìn thoáng qua Vương Nguyên.
"Ngoan ngoãn nghe lời! Trở về chờ điện thoại của anh!" Vương Tuấn Khải vỗ vỗ lưng cậu rồi rút di động ra bấm một dãy số: "Thiên Tỉ ! Đưa Bạc Cơ trở về!"
Thiên Tỉ lập tức xuất hiện, mở cửa sau nói: "Bạc tiểu thư, mời!"
Bạc Cơ quyến luyến không muốn xuống xe. Vương Nguyên nhìn thoáng hai chân cậu đang run lên.
Bạc Cơ là người tình của cha nuôi, trong làng giải trí còn gọi kiểu như cha nuôi là kim chủ. Quả thế, Bạc Cơ rất đơn giản có được danh siêu mẫu quốc tế, chỉ cần...
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Nguyên càng kinh hãi hơn.
"Trở về thành bảo!" Vương Tuấn Khải không chút để ý tới tâm tình khác thường của Vương Nguyên, lạnh lùng hạ lệnh.
"Dạ được! Vương tiên sinh!"
Xe khởi động, thân xe mạnh mẽ xoẹt qua mà đêm yên tĩnh.
_________________
Trong phòng ngủ, Vương Tuấn Khải tùy ý ngồi trên sô pha, thân thể vừa mới tắm quấn một chiếc khăn ngang hông. Thân hình rắn chắc tản ra vẻ cường tráng, làn da màu đồng khỏe mạnh, đầu vai có một vết sẹo chói mắt.
So với khí thái nhàn nhã của hắn thì Vương Nguyên lại như ngọn cỏ yếu ớt, dường như không thể không thừa nhận ánh nhìn chằm chằm của hắn, không chỗ nào che giấu.
Vừa mới về đến tòa thành, cha nuôi liền lệnh cho bác Hàn Á đem hết đồ đạc của cậu dọn đến phòng hắn, hơn nữa còn không chút nào che giấu nói: "Từ hôm nay cậu ấy sẽ ở phòng này!"
Cho tới bây giờ Vương Nguyên vẫn còn nhớ ánh mắt nghi hoặc cùng đau lòng của bác Hàn Á.
"Cha nuôi, tôi...tôi hôm nay rất mệt mỏi!" Vương Nguyên không nghĩ rằng chính mình lại hèn mọn như vậy trước mặt hắn.
"Mệt?"
Vương Tuấn Khải nghe vậy thì lãnh đạm cười rồi đột nhiên đứng dậy đi về hướng cậu. Bóng dáng cao lớn lộ ra vẻ cường thế làm cậu sợ hãi mở to mắt nhìn.
"Còn chưa có làm gì đã kêu mệt, người "tình" của tôi không thể như vậy!" Từ lúc bắt đầu, hắn thấy cậu dưới thân hắn dung nhan thực mĩ miều.
Đôi mắt hẹp dài lóe ra tia âm u, băng lãnh.
"Cha nuôi, cầu xin ông buông tha tôi đi!"
Vẻ mặt cầu xin của Vương Nguyên càng như sợ hãi hơn bởi thân hình nóng bỏng của người đàn ông đang tiến lại, làm lý trí cậu tan ra. Cậu có chút không tự chủ được mà mềm nhũn người ra, trái tim lại như trống trận đập liên hồi, mãnh liệt.
"Thân mình cậu là một tay tôi khai phá, còn chưa hưởng thụ hết tôi sẽ không buông tha!" Đôi môi hắn kề bên đôi môi hồng nhuận của cậu nhẹ nhàng nói.
Hơi thở của hắn như vờn quanh mũi cậu, nhiệt độ cơ thể hắn như truyền vào thân thể cậu.
"Không!"
"Bé con, chứng cớ ở trong này!" Vương Tuấn Khải kéo áo cậu xuống, trên hai nụ hồng xinh xắn còn rõ ràng dấu hôn hắn để lại. Hắn lấy ngón tay chạm vào dấu đỏ.
"Đây!" Dấu hôn này ghi lại từng sự nóng bỏng, từng cái kích tình trên làn da cậu, không thể xóa tan được.
"Xấu hổ? Tiểu Nguyên, tim cậu đập rất nhanh. Thân mình hơi run run này thực đáng yêu! Vương Tuấn Khải kề bên tai cậu, lới nói mang theo hơi thở nóng bỏng, tràn ngập ái muội. Bàn tay lạnh lẽo to gan chụp lên nụ hoa cậu, khóe miệng tà tà cười như được thưởng thức một vật phẩm tuyệt vời, đường nét thật sự hoàn mỹ.
"Đừng!" Vương Nguyên muốn trốn tránh, hắn không cần phải lại trêu đùa cậu, không cần lại lần nữa phá hủy đi sự cố gắng bảo vệ lý trí của cậu.
"Không cần?"
Bàn tay hắn ấm áp chậm rãi xoa nắn nụ hoa nhỏ, ngữ khí mang theo vẻ ma mị: "Con trai của tôi mới như vậy đã sốt ruột tiến vào giới giải trí, nên cũng phải học cách hầu hạ đàn ông mới được."
Vương Nguyên bị một cảm giác xa lạ bao vây, khuôn mặt phiếm hồng lại càng hồng hơn.
"Đang nghĩ cách rời khỏi tôi?"
Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái đã nhìn thấu mục đích của cậu thì cười lạnh, "Chuyện này không thể được, cậu là đồ chơi của tôi, mà đồ chơi thì phải làm cho chủ nhân vui vẻ mới được!"
Vương Nguyên phát run, hốc mắt chậm rãi ngấn lệ. Cậu không rõ vì sao cha nuôi hận cậu như vậy.
"Bé con, chỉ cần trước mặt tôi biểu hiện tốt một chút thì tiền đồ có thể tiến thẳng một đường!"
Vương Tuấn Khải tháo chiếc khăn tắm ra, nâng tay to luồn vào áo áo, từ từ mà cảm thụ. Cơ thể cậu nhanh chóng sinh ra cảm giác run rẩy kì lạ.
Cảm giác mãnh liệt làm Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên đẩy ngã lên sô pha. Thân mình cao lớn đè lên, hắn nâng hai chân cậu lên, dũng mãnh đâm vào.
"A... đau quá!"
Bất thình lình chiếm đoạt làm Vương Nguyên thiếu chút nữa ngất đi. Khoảnh khắc kết hợp khiến cậu run run, thân thể sinh ra một loại cảm giác kì lạ, đau đớn, cùng vui sướng, thỏa mãn.
"Bé cưng, về sau cậu sẽ càng đau!"
Vương Tuấn Khải nói một câu ái muội, khóe môi nổi lên ý tàn khốc, lạnh như băng. Hắn kiềm chế, như là cố ý hành hạ cậu, bắt đầu thả chậm tốc độ, chậm rãi, chậm rãi tra tấn ý chí của cậu!
Va chạm kịch liệt như tia chớp xuyên qua thắt lưng làm Vương Nguyên lơ đãng kêu lên âm thanh xa lạ.
Đôi mắt Vương Tuấn Khải trở nên thâm thúy, tối tăm, mị hoặc. Hơi thở huyễn hoặc của người con trai thực kích thích khiến động tác hắn càng trở lên cuồng dã.
"Thật là mẹ nào con nấy! Hạ tiện giống nhau!"
Hắn đột nhiên rút ra, bàn tay to tìm tòi, vén mái tóc đen Vương Nguyên, rồi kéo bàn tay nhỏ bé của cậu trực tiếp đặt lên vật tượng trưng nam tính của mình.
"Trong người chảy dòng máu con hát, cậu đã không cam lòng vậy thì giống con hát ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro