Chương39: Sự tra tấn ác ý của ma quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không!"
Vương Nguyên liều mạng lắc đầu. Cậu không rõ cha nuôi vì cái gì phải nói như vậy. Đôi mắt ngập vẻ ủy khuất, lòng bàn tay mềm mại trực tiếp chạm vào vật tượng trưng kiêu ngạo nóng bỏng của người đàn ông làm cậu muốn rụt về nhưng lại bị bàn tay hắn ấn xuống.
"Đừng bắt tôi lặp lại lần thứ hai!" Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn trực tiếp cầm tay Vương Nguyên đặt lên.
Lần đầu tiên đụng chạm vào vật đàn ông to lớn, cứng rắn cùng nóng bỏng đang dần sưng to khiến cậu không khỏi phát ra tiếng kinh hô.
"Cha nuôi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đỏ hồng như trái táo chín, bàn tay nhỏ bé cực kì gian nan để ở đó.
Vương Tuấn Khải không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, một tay hướng dẫn động tác cho cậu, một tay tham lam tiến vào giữa hai chân cậu, như là cố ý tra tấn. Hắn dường như cố ý giảm tốc độ xâm nhập, ngón tay phủ lên nhụy hoa của cậu, dễ dàng bắt được điểm mẫn cảm.
Vương Nguyên cắn chặt môi. Ngón tay tà ác của người đàn ông làm thân thể cậu từng đợt run rẩy, khiến cậu thiếu chút nữa không thể hít thở.
Cuối cùng một tia lý trí cũng phiêu tán. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp như trăng sáng toát lên vẻ mê hoặc. Nhất là cặp cặp mắt kia quá mức mĩ lệ, con ngươi trong trẻo tựa ngọc lưu ly. Thân mình quyến rũ, mềm mại như nước dựa trong lòng Vương Tuấn Khải. Động tác của cậu tuy rằng rất vụng về nhưng lại làm cho thị giác cùng xúc giác người đàn ông này bị kích thích đến vạn phần.
"Tiểu Nguyên, đúng là đứa nhỏ thông minh!" Giọng Vương Tuấn Khải trở nên khàn đục, tiếng thở dốc dần dần tăng thêm như là một loại ca ngợi lại như thỏa mãn mà gầm nhẹ ra.
"Ưm"
Ý thức VƯƠNG NGUYÊN càng ngày càng phiêu tán. Cậu chẳng qua cũng chỉ là người con trai mới biết mùi nhục dục chưa bao lâu, như thế nào lại để Vương Tuấn Khải dạy dỗ cách thức như vậy! Thân mình tuyệt mĩ vô lực run run, giống như là bông hoa nhỏ đang chậm rãi nở rộ trong bóng đêm.
Biểu hiện phong tình như vậy của cậu kích thích Vương Tuấn Khải cúi thấp đầu xuống, đôi môi đặt trên cánh môi đỏ mọng của cậu, cường thế ép cậu phải tiếp nhận hết thảy của hắn.
"Cha nuôi, tôi, tôi rất khó chịu!" Vương Nguyên đơn thuần không thể phát hiện trong lòng mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy loại cảm giác xa lạ này làm cậu sợ hãi, tựa như lửa đang ngùn ngụt thiêu đốt trong cơ thể cậu.
"Muốn cái gì?" Đôi mắt lạnh như băng của Vương Tuấn Khải nổi lên một tia tà ác, khóe miệng hơi phiết, bất động chờ cậu yêu cầu.
"Tôi, tôi không biết nói như thế nào nữa!"
Cảm giác như lửa nóng của hắn mới vừa đây trong nháy mắt đã biến mất làm Vương Nguyên sợ hãi, có cảm giác hư không, mất mát. Lúc này cậu chỉ muốn hắn ôm thật chặt mình.
"Bé ngoan, nói cho tôi biết cậu nghĩ muốn cái gì?"
Trước phản ứng của cậu, Vương Tuấn Khải dịu dàng ôm lấy thân thể cậu, vuốt ve, mơn trớn da thịt. Thân thể nóng rực của cậu bỗng cảm giác rét lạnh.
"Tôi...tôi muốn ông!" Ý thức của Vương Nguyên hoàn toàn tiêu tán, đôi chân thon dài ôm quắp lấy thắt lưng hắn.
Vương Nguyên chỉ theo bản năng mà ngây ngô kích thích hắn xâm phạm. Vương Tuấn Khải rút đi toàn bộ quần áo trên hai người, động thân một cái, hoàn toàn thâm nhập thật sâu vào giữa 'đầm lầy ấm áp' của cậu.
"A ...cha nuôi!"
Vương Nguyên cảm giác bị hắn áp chế trong ngực làm cho thân thể hai người càng thêm chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ. Hai bờ môi cực nóng du di qua lại trên cổ cậu, động tác cường hãn kích thích mọi điểm mẫn cảm của cậu. Cảm giác thân thể giao nhau làm lý trí cậu hoàn toàn bị đánh mất.
Đang lúc một màn nóng bỏng bên trong dần cao trào thì tiếng chuông di động chói tai vang lên.
Là di động của Vương Nguyên!
"Không cần tiếp!" Vương Nguyên kêu một tiếng, hắn sao có thể giả vờ như không có gì mà không nghe điện thoại.
Vương Tuấn Khải hơi nhíu mi tâm, cười lạnh, nhẹ hôn lên mi Vương Nguyên rồi lại khuynh thân về phía trước, thuận thế càng xâm nhập sâu hơn vào cơ thể cậu. Cánh tay phải hắn lướt qua đỉnh đầu của cậu, với đến bàn trà cầm lấy di động.
"Nói đi!" Vương Tuấn Khải trầm giọng nói, lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước giờ đồng thời chậm rãi cử động thắt lưng.
"Á, đây, đây không phải là di động của Vương Nguyên sao? Tôi là Ron - đại diện của cậu ấy. Anh...anh là ...Vương tiên sinh?"
Phía bên kia đầu dây, giọng nói hưng phấn của Ron cất lên. Làm người đại diện trong ngành giải trí, anh ta giỏi nhất là nhận giọng nói. Dù rằng chỉ gặp mặt có một lần nhưng anh ta cũng nhớ rất rõ giọng nói băng lạnh của Vương Tuấn Khải.
"Là Ron!" Vương Tuấn Khải cúi xuống phía dưới nói cho cậu biết đối phương là ai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đột nhiên trở nên trắng bệch!
Là người đại diện! Trời ạ! Tuyệt đối không thể cho anh ta biết cậu cùng Vương Tuấn Khải có quan hệ! Không thể cho anh ta biết cậu hiện tại đang cùng hắn thân mật!
Vương Nguyên mân nhanh môi dưới nín nhịn, muốn lao ra khỏi vòng tay hắn nhưng Vương Tuấn Khải thì lại đẩy nhanh tốc độ thắt lưng.
"Vương Nguyên đích thực là cùng một chỗ với tôi!" Vương Tuấn Khải nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại ở bả vai, hai tay xoa nắn hai nụ hoa của cậu, tiếp tục ra vào.
Vương Nguyên dùng bàn tay nhỏ bé che miệng lại, không ngừng vặn vẹo thân mình muốn lùi lại, né tránh sự tấn công của hắn. Cậu sợ chính mình không chịu nổi mà phát ra tiếng kêu thì sẽ bị phía bên kia điện thoại biết được chuyện của họ.
"Cậu ấy ở đây!" Khóe miệng Vương Tuấn Khải cong lên, lạnh lùng đưa điện thoại di động đặt bên tai Vương Nguyên.
Tại sao lại bắt cậu nghe điện thoại vào lúc này? Bộ dạng cậu lúc này phải nghe như thế nào đây? Cậu lắc đầu nguầy nguậy, cậu không mảnh vải che thân lại cùng cha nuôi làm như nào có thể nhận điện thoại?
Đầu bên kia di động chờ đợi hồi lâu không người đáp lại vì thế vội vàng kêu to làm cho Vương Nguyên không thể không lên tiếng.
"Chào Ron!"
Hai tay Vương Tuấn Khải ôm lấy vòng eo trắng nõn, trơn nhẵn của cậu, thắt lưng động một cái lại tiến vào trong cơ thể cậu.
"A ..." Vương Nguyên hoảng hốt kêu lên, lập tức áp chế hơi thở dốc, "Không sao, tôi không cẩn thận nên bị ngã."
Cậu đơn thuần không chịu nổi, lại chưa từng trải qua loại chuyện như thế này nên vừa sợ lại vừa thẹn.
"Vương Nguyên à, thì ra cậu với Vương tiên sinh ở cùng một chỗ. Tốt, tốt, tôi nói với cậu này, nếu cậu có vinh hạnh được Vương tiên sinh chiếu cố thì sẽ nhanh chóng thu được thành công!" Phía bên kia Ron hiểu lầm hai người đang ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến thì hưng phấn không thôi, liền dặn dò.
"Tôi..."
Vương Nguyên không dám nói nhiều. Người đàn ông phía trên không hề cố kỵ đòi lấy thân thể cậu, khiến cậu càng hoảng loạn.
"Tốt lắm, được rồi, hầu hạ Vương tiên sinh tốt một chút, ngày mai đến công ty nha!"
"Vâng!" Vương Nguyên rất nhanh cúp điện thoại, rốt cục nhịn không được kêu ra tiếng.
"Bé con diễn không tồi, cậu đúng thật là trời sinh có máu con hát!"
Vương Tuấn Khải cười lạnh nhìn cậu khó chịu nhịn kích thích, vẻ mặt vui hẳn. Tuy rằng lời nói lạnh như băng nhưng lại liếm hôn đôi môi vừa rồi vì cắn chặt mà lưu lại dấu răng của cậu. Hai tay mơn trớn đường cong thân thể cậu, thay cậu lau đi những giọt mồ hôi nóng ấm.
"Ông, ông sao có thể như vậy?" Vương Nguyên xấu hổ đánh vào lồng ngực hắn nhưng lại phát hiện ra hắn đối với sự tấn công của cậu không hề có cảm giác.
Vương Tuấn Khải hừ lạnh, đôi mắt âm trầm ngập sâu trong dục vọng.
"Người đại diện của cậu rất là thông minh. Tôi nghe anh ta nói cậu phải hầu hạ tôi cho tốt mới được!" Nói xong hắn duỗi bàn tay to ra nâng hai chân cậu đặt lên đầu vai rắn chắc của hắn, hai tay tóm lấy vòng eo mảnh khảnh.
Vương Nguyên còn chưa kịp phản ứng liền bị xâm nhập sâu còn mãnh liệt hơn lần trước. Hắn như điên cuồng mà đòi lấy cậu.
_______________
Một đêm kích tình đáng sợ rốt cục cũng qua.
Vương Nguyên nặng nề thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ấp trong lồng ngực to lớn của người đàn ông. Cơ thể mềm mại, nõn nà lưu lại đầy những dấu vết của trận kích tình.
Vương Tuấn Khải vẫn chưa ngủ say, thân thể thỏa mãn cũng vì tinh thần được thỏa mãn.
Hắn chăm chú nhìn thân mình cậu, miệng khô đắng. Cơ thể cậu trắng nõn, phủ một tầng mồ hôi bóng loáng, lại hơi hơi phiếm hồng.
Hai cánh tay ôm lấy cánh tay hắn. Đôi mắt cậu khép nhưng vẫn mê muội, huyễn hoặc. Đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng thở ra hương thơm tho. Thậm chí, hắn còn nhớ rõ tối hôm qua, mỗi lần hắn động thân, cậu lại bị đẩy về phía sau về sau, hai nụ hoa nhỏ nhắn cũng theo tiết tấu luật động mà run rẩy. Đó dường như là cảnh tượng đẹp nhất hắn đã từng thấy.
Rất khó tưởng tượng được hắn lại để cậu nép trong ngực một đêm ngọt ngào ngủ. Ánh mắt còn mang theo dấu vết không chịu nổi kích tình đêm qua.
Đôi mắt Vương Tuấn Khải không hề chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên thì dần nổi lên biến hóa.
Đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự cậu, mỗi khi cùng hắn triền miên cũng đều là vẻ quyến rũ như vậy.
Thậm chí ...
Bên tai Vương Tuấn Khải còn thoáng tiếng nói người con gái.
"Khải ...đừng có hư như vậy nhìn em!"
Thân mình người phụ nữ đẫm mồ hôi, mấy sợi tóc dính loạn trên khuôn mặt ướt nhẹp. Cô trong người khó chịu nổi kích thích mà thống khổ kêu ngâm, bộ dáng vặn vẹo, hai chân quấn quanh vòng eo cường tráng của người đàn ông.
Nhìn lại chàng trai trong lòng, mi tâm Vương Tuấn Khải đột nhiên nhíu lại, thấy Vương Nguyên có điểm bất an thì ánh mắt hắn nổi lên một tia phức tạp.
Hắn theo bản năng cậy mở bàn tay cậu ra, đem áp đến bên tai, rồi cùng cậu mười ngón giao nhau. Hắn nhẹ hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, hôn lên hốc mắt, mũi, hai má rồi kề bên vành tai cậu như đang thầm thì.
"Ưm..."
Hơi thở ấm nóng của người đàn ông đánh thức Vương Nguyên. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là vết sẹo chói mắt ở bả vai người đàn ông.
"Cha nuôi"
Cậu ý thức được đôi mắt Vương Tuấn Khải chậm rãi nhìn thân thể mình thì hô hấp lại một lần nữa trở nên dồn dập.
"Tỉnh?"
Giọng hắn khàn khàn như rượu lâu năm làm say lòng người, lại như âm thanh ma mị mê hoặc lòng cậu, cứ quẩn quanh, quẩn quanh trong óc.
Lúc này, cậu hoảng hốt phát hiện trong mắt cha nuôi vừa chớp một cái đã biến mất vẻ nhu tình. Trong khoảng thời gian này thường thường là như vậy, nhất là có đôi khi cậu nhạy cảm phát hiện ở cha nuôi rõ ràng là cái nhìn chằm chằm nhưng dường như lại như muốn nhìn xuyên thấu con người cậu.
"Đừng, tôi muốn tới công ty."
Vương Nguyên sợ lại lần nữa đắm chìm bởi kỹ xảo cao siêu của hắn, cũng sợ sẽ bị vây hãm bởi hơi thở nóng bỏng của hắn, vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé để ở đầu vai hắn.
"Xoay người!" Vương Tuấn Khải ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt lại phục hồi vẻ băng lãnh, cường thế.
Bàn tay to cưỡng chế vòng qua lưng cậu, bắt cậu quay lưng về phía hắn, hai đầu gối gấp lại nằm úp trên giường.
Tư thế nhục nhã này làm Vương Nguyên liều mạng lắc đầu, cậu không muốn như vậy.
"Cảm thấy cậu tối qua thực sự nhục nhã!"
Bàn tay to của Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vỗ về thân mình mảnh khảnh, cầm hai cổ tay cậu kéo về phía sau. Hắn khuynh thân về phía trước, thật sâu mà xâm nhập vào cơ thể cậu.
"A..."
Vương Nguyên sợ hãi kêu lên. Từ thắt lưng truyền đến một trận run rẩy tản đến chỗ sâu nhất trong cơ thể.
Tuổi thanh xuân của Vương Nguyên bị người đàn ông thuần thục dẫn dắt, tâm trí cậu lại một lần nữa bị bao phủ bởi khoái cảm cùng thỏa mãn.
Thật lâu sau người đàn ông ôm chặt cậu, đồng thời gầm nhẹ một tiếng phóng xuất ra mầm mống nóng bỏng rót vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro