Chương44: Không phải hành vi của con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên mê man suốt, đến lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ ba. Ánh nắng sớm ôn hòa nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng tạo nên khung cảnh thật yên bình.
Đôi mắt Vương Nguyên lúc đầu như đang mê ly cảnh sắc dần chuyển mệt mỏi, từ hai thái dương truyền đến từng cơn đau nhức. Lúc này cậu mới hoảng hốt nhận ra chỗ này không phải căn phòng quen thuộc mà là nơi tràn ngập vẻ lạnh lẽo, u tịch, mang đậm phong cách thưởng thức của đàn ông.
Đây là phòng Vương Tuấn Khải ở Bạc Tuyết bảo.
Cậu 'ưm' một tiếng, không biết rõ hiện tại đã là mấy giờ. Chỉ biết toàn thân không một chỗ nào là không đau nhức, cả khung xương tựa như đang dần gãy nát.
Thường thường là sau khi tỉnh lại, trí nhớ sẽ ùa về, đập thẳng vào ý thức con người. Khuôn mặt Vương Nguyên như mất đi vài phần huyết sắc, trở nên tái nhợt. Cậu không biết Vương Tuấn Khải cường bạo cậu trong bao lâu, chỉ biết là cậu hết một lần lại đến một lần bị hắn ép buộc phải thừa nhận trận lôi đình ấy.
Người đàn ông này thực sự quá nguy hiểm, sự trừng phạt của hắn chỉ là dùng thể lực tối thiểu cũng đủ để bức cậu đến gần chết đi. Đến đây, Vương Nguyên không khỏi nhớ đến lời Hoàng Dương từng nói, "Cha nuôi của em không phải người bình thường, từ nhỏ ông ta đã sống chung với bầy sói."
Đến giờ khắc này thì cậu hoàn toàn không còn hoài nghi lời nói này nữa!
Vương Nguyên vô lực cởi chiếc áo ngủ màu trắng mới phát hiện ra, dấu hôn không những không mất đi mà ngược lại còn tăng thêm không ít.
Loài sói thường thích lưu lại dấu vết trên lãnh địa của mình sao?
Cậu tự giễu mà cười nhạt, trong lòng cha nuôi, cậu có khi còn chẳng được coi như 'lãnh địa'. Chính hắn cũng nói ra, cậu chẳng qua chỉ là thú cưng được hắn nuôi dưỡng, nói trắng ra thì đúng là 'loạn luân' không hơn không kém.
Một người đàn ông từ nhỏ đã được sói nuôi thì lấy đâu ra tình cảm con người! Một chút cũng không hề có!
"Nó mới bị thương mà cậu đã quan tâm như vậy. Nếu nó chết thật thì sao?" Trong đầu Vương Nguyên rối tinh rối mù, đột nhiên lại vang lên tiếng nói của Vương Tuấn Khải thì rùng mình. Cậu nén cơn đau đớn toàn thân, đột ngột ngồi dậy.
"Anh Dương Dương!"
Cha nuôi có thể hay không biết Dương Dương không bị gì mà lại ra tay hãm hại anh? Ngay từ đầu cậu thật sự cho rằng cha nuôi sẽ vì tình thân mà buông tha Dương Dương, không ngờ tới hắn vẫn hạ thủ.
Nhất định là hắn làm, nếu không vì sao hắn một chút phản ứng cũng không có!
Tâm Vương Nguyên lúc này đã nguội lạnh, cậu không nói hai lời chạy thẳng ra cửa.
Ngoài cửa, vài tên vệ sĩ mặc áo đen đang đứng nghiêm nghị. Nhìn thấy Vương Nguyên mở cửa ra, một tên tiến lên cung kính nói: "Công tử Vương Nguyên, không có sự cho phép của Vương tiên sinh, cậu không thể ra ngoài được."
Trong ngực Vương Nguyên nhói lên.
"Tránh ra!" Giọng cậu lạnh lùng đến cực điểm.
Bọn vệ sĩ vẫn như không có chuyện gì xảy ra, " Vương Nguyên công tử, chúng tôi chỉ là nghe theo sự phân phó của Vương tiên sinh. Mời cậu về phòng cho!"
"Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!"
Vương Nguyên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cậu phải về phòng thay quần áo để đến bệnh viện. Giờ khắc này, điều làm cậu lo lắng nhất là sự an nguy của Dương Dương.
"Thực xin lỗi Vương Nguyên công tử, Vương tiên sinh đã lệnh cho chúng tôi phải đảm bảo sự an toàn cho công tử."
Vương Nguyên cười lạnh "An toàn? Ở trong này, ngoài Vương tiên sinh của các người ra thì còn có ai hận không thể ngay lập tức giết chết tôi?" Nói xong cậu phẫn nộ, xoay người bước nhanh đến cầm điện thoại lên.
Cậu chưa bao giờ tuyệt vọng đến mức này, ngay cả điện thoại cũng bị chặn đứt.
"Khốn nạn!" Lửa giận trong lòng Vương Nguyên lại như bị châm lên, một lần nữa chạy đến chỗ cửa "Tránh ra! Các người ...khốn nạn!"
Ít ra thì cũng phải để cho cậu được liên lạc qua điện thoại chứ, tại sao người đàn ông kia lại có thể diệt đi tia hy vọng cuối cùng của cậu?
Vệ sĩ lập tức ngăn cậu lại, để mặc cho bàn tay Vương Nguyên đấm thùm thụp trên người bọn họ, "VƯƠNG Nguyên tử, cậu không thể ra ngoài!"
Lực đạo của Vương Nguyên sao có thể địch nổi bọn vệ sĩ quanh năm suốt tháng luyện võ công? Chỉ cần một tên đã có thể dễ dàng khiến Vương Nguyên phải giơ tay chịu trói, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng quát tháo ầm ĩ.
"Náo loạn đủ chưa?" Tiếng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên đánh tan đi hết ánh dương ấm áp, thay vào đó là màn mây đen che phủ.
Bọn vệ sĩ nhanh chóng lùi lại hai bên. Vương Nguyên hít thở dồn dập, một thân đồ ngủ trắng nhìn qua có vẻ mệt mỏi nhưng không giấu đi được khí chất thanh tao, càng khiến đàn ông thèm muốn hung hăng chà đạp một phen.
Cậu vô lực tựa vào cạnh cửa nhưng đôi mắt không hề né tránh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tiến đến. Thân mình hắn cao lớn lại anh tuấn. Hắn mặc một bộ âu phục đắt tiền, thiết kế theo phong cách của Italy, bên trong là chiếc áo sơmi phẳng phiu màu tối, cà vạt hay kẹp cà vạt đi cùng rất hài hòa. Mỗi cái đều nói lên thân phận cũng như địa vị của hắn.
Gương mặt hắn anh tuấn nhưng trước sau bình tĩnh, lạnh nhạt. Trải qua trận kích tình kịch liệt, hắn dường như vô cùng thỏa mãn chứ không tìm thấy một chút dấu hiệu mệt mỏi nào cả.
Hắn chỉ đứng đó chứ không tiến thêm bước nào nữa. Thậm chí hắn không nói một câu, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào vẻ mặt tiều tụy của Vương Nguyên, ánh mắt mơ hồ không hề có chút tức giận. Phía sau lưng hắn là quản gia Hàn Á. Khi ông nhìn thấy Vương Nguyên thì không khỏi đau lòng, lo lắng.
Vương Nguyên ngẩng đầu trừng mắt với Vương Tuấn Khải, gằn từng tiếng nói: "Tôi muốn đi ra ngoài!"
Trên mặt Vương Tuấn Khải như bao phủ một màn sương ảo, hàn ý lại càng tăng thêm.
Quản gia Hàn Á vội vàng tiến lên, cầm lấy tay cậu thấp giọng nói: "Công tử Vương Nguyên, nghe lời đi, mấy ngày này không cần ra ngoài. Đừng làm Vương tiên sinh nổi nóng..."
"Vì sao con phải nghe lời ông ta? Ông ta phải làm gì thì cũng đã làm rồi, còn có cái gì là không dám làm? Hoặc là ông ta còn muốn làm gì với con nữa? Con không sợ!" Vương Nguyên đột nhiên chặn lời nói của Hàn Á, trong đôi mắt cũng mang theo nỗi phẫn hận, hai mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải.
Quản gia Hàn Á trong lòng bồn chồn lo lắng, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vương Tuấn Khải.
"Muốn rời khỏi đây ? "
"Đúng vậy! Tôi muốn rời khỏi nơi này!" Vương Nguyên không để ý đến Hàn Á đang kéo kéo tay cậu, trực tiếp trả lời.
Đôi mắt sắc nhọn tựa mắt chim ưng của Vương Tuấn Khải đột nhiên rụt lại, ngữ điệu cũng theo đó cao lên, "Nói lại lần nữa cho tôi!"
Vương Nguyên tiến một bước đến trước mặt Vương Tuấn Khải, ngửa đầu nhìn hắn. Thân hình nhỏ nhắn chỉ cao hơn tầm ngực hắn lại dị thường tỏa ra khí lạnh thấu xương, đôi môi cậu hé mở, gằn từng tiếng rõ ràng: "Tôi muốn rời khỏi đây!"
"Công tử Vương Nguyên ..."
Quản gia Hàn Á nóng nảy vội vàng tiến lên, "Con nói cái gì mà ngốc vậy? Đây là nhà của con, con đi ra ngoài chơi đùa còn chưa đủ hay sao mà muốn phải rời khỏi đây?"
"Bác Hàn Á!"
Vương Nguyên chặn lời ông lại, ánh mắt tràn ngập sự thống khổ, "Người không biết...không biết sao?...Ông ta..." Cậu đột nhiên chỉ hướng Vương Tuấn Khải, ngón tay hơi run run.
"Ông ta phái người sát hại anh Dương Dương. Anh ấy may mắn không chết mà chỉ bị thương. Nhưng chỉ cần một ngày anh Dương Dương không chết, ông ta sẽ không bỏ qua. Con sẽ không để cho ông ra làm tổn thương đến anh Dương Dương đâu."
Kỳ thật, Vương Nguyên rất muốn đem toàn bộ hành vi phạm tội của Vương Tuấn Khải phơi bày ra. Nhưng đáng tiếc là cậu không đủ can đảm. Bởi nếu mọi chuyện của hắn bị phơi bày thì ngay cả việc cậu là đứa con trai nuôi lại bị cha nuôi coi như món đồ chơi hết lần này đến lần khác chiếm đoạt cũng sẽ bại lộ. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì người bị xem thường cũng chỉ có cậu mà thôi. Vương Tuấn Khải dù gì cũng là tổng giám đốc cao cao tại thượng của Vương thị. Chuyện này nói ra thì chắc chắn chẳng ai tin, họ thể nào cũng sẽ nghĩ rằng hết thảy là do cậu chủ động.
Quản gia Hàn Á nghe vậy thì cả kinh, vội vàng nói: "Công tử Vương Nguyên, con nhất định là hiểu nhầm rồi. Vương tiên sinh căn bản không thể làm tổn thương đến Dương Dương thiếu gia, bởi vì..."
"Hàn Á!" Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói.
Quản gia Hàn Á giật giật khóe miệng, không dám nói tiếp, ánh mắt lại lộ ra muốn nói đành thôi.
Cơn thịnh nộ của Vương Nguyên gần như không hề hạ xuống. Cậu cho rằng bác Hàn Á chẳng qua cũng chỉ là muốn bao che cho cha nuôi mà thôi. Cậu cười lạnh, "Thật sự là buồn cười! Người mà hai tay vấy đầy máu tươi thì sao lại không có khả năng!"
Đôi mày Hàn Á hiện lên vẻ lo lắng.
Vương Tuấn Khải không hề tức giận, ngược lại cười cười, bàn tay to duỗi ra cố trụ trên đỉnh đầu cậu mang theo hơi lạnh lẽo, con ngươi chăm chú nhìn vào khuôn mặt tinh tế của cậu, "Tự nhiên bị con trai nói thành ra như vậy, nếu tôi không làm thế, vậy chẳng phải là oan uổng cho lý do thoái thác của con trai sao!"
"Vương tiên sinh..." Quản gia Hàn Á biết rõ tính tình Vương Tuấn Khải, ông nhìn thấy ánh mắt hắn ẩn ẩn chuyển động thì lập tức kinh hãi ra tiếng.
Vương Nguyên ngẩn ra, không kịp phản ứng lại thì cả thân mình bị Vương Tuấn Khải kéo lại. Lực mạnh mẽ, không chút lưu tình kéo cậu lên tầng.
"Buông ra! Buông!"
Vương Nguyên sống chết giãy dụa. Cậu không biết người đàn ông này muốn đưa mình đi đâu, lửa giận trong lòng đã bị thay thế bởi sự sợ hãi.
"Bất luận là kẻ nào cũng không cho phép theo cậu!"
Vương Tuấn Khải chỉ vào một tên vệ sĩ, "Theo tôi đi lên, những người khác canh giữ ở cầu thang. Không có mệnh lệnh của tôi thì không ai được tự tiện xông vào, nhất là...Hàn Á!"
Lạnh lùng nói xong câu đó, Vương Tuấn Khải cũng không quay đầu lại, lôi Vương Nguyên đang không ngừng giãy dụa lên tầng, đến một căn phòng chưa bao giờ mở cửa.
Hàn Á nhìn theo hướng Vương Tuấn Khải đi, lại nhìn thấy cánh cửa hắc ám kia mở ra thì thân mình đột nhiên run rẩy.
___________________
Văn phòng viện trưởng của bệnh viện thẩm mỹ tư nhân.
"Bạc tiểu thư, tình trạng khuôn mặt của cô càng ngày càng tốt. Yên tâm đi, tôi biết cô là người mẫu thì khuôn mặt là quan trọng nhất." Viện trưởng là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đầu có hơi hói nhưng nụ cười thì vô cùng ôn hòa.
Bạc Cơ lấy gương cẩn thận quan sát chính mình, lập tức nhìn về phía viện trưởng, nhẹ nhàng nói nhưng vẫn mang theo vẻ lo lắng "Nhưng mà hai ngày trước tôi có không cẩn thận quệt móng tay xước qua mặt, sẽ không bị viêm hay là gì chứ?"
Viện trưởng 'ha ha' cười "Yên tâm đi Bạc tiểu thư, cô cũng không phải ngày đầu tiên đến bệnh viện chúng tôi, chẳng lẽ còn không tin chúng tôi sao?"
"Đương nhiên tôi tin!" Bạc Cơ cười nhẹ, "Viện trưởng, hy vọng ông sẽ giữ bí mật tư liệu cá nhân của tôi!"
"Đương nhiên! Bạc tiểu thư là hội viên quan trọng nhất của chúng tôi, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng tôi cũng tuyệt đối giữ bí mật những tư liệu này, không tiết lộ ra bên ngoài một điều nào." Ngữ khí của viện trưởng mang mười phần khẳng định.
Bạc Cơ lúc này mới yên tâm, nói lời cảm tạ rồi đeo chiếc kính râm to, rời khỏi bệnh viện. Ánh mặt trời có chút chói chang chiếu vào khuôn mặt đôi phần nhợt nhạt của cô, lại khiến khuôn mặt ấy thêm tươi sáng, tựa như viên trân châu nằm trong chiếc vỏ sò đang tỏa ra những tia rực rỡ.
Tiếng chuông di động vang lên, Bạc Cơ cầm lên, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình thì khóe môi như cứng ngắc, một lúc lâu sau mới bắt máy.
Khi cô bắt điện thoại thì ở đầu bên kia đã vang lên tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông, nghe qua thì không thể đoán được tuổi tác của người đó. Bạc Cơ có hơi sợ, khẽ run rẩy.
"Gặp được rồi?"
"Rất giống cô ấy sao?" Người đàn ông lại hỏi thêm một câu.
"Giống! Rất giống!" Bạc Cơ nói ra một câu, ngữ khí có vẻ cường điệu.
Bên kia điện thoại nghe thấy vậy thì rõ ràng than nhẹ một tiếng: "Đây là tôi không nghĩ sẽ nhìn thấy!"
"Ông muốn như thế nào? Có muốn gặp mặt cậu ấy không?" Bạc Cơ chần chừ hỏi.
"Sẽ có cơ hội ! Mệnh cậu bé lớn, nếu không chết thì cũng có thể trông thấy mặt một lần!" Ngữ khí của đối phương làm người ta khó nắm bắt được ý tứ trong lới nói là gì.
Bạc Cơ nghe vậy thì giật mình, "Ông phái người đối phó với cậu ấy?"
"Chỉ là màn thử nghiệm mà thôi, không cần khẩn trương! Còn nhiều thời gian mà!" Đối phương nói mấy câu lãnh đạm, cười khan vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Bạc Cơ cả kinh "Alo...alo..."
Bên kia điện thoại chỉ còn lại âm 'tút tút' khiến Bạc Cơ sững sờ đứng dưới ánh mặt trời chói chang.
Căn phòng này có vẻ hắc ám, ánh sáng mặt trời không thể chế ngự được mà dịu đi, bốn phía đều là vẻ lạnh lẽo khiến Vương Nguyên không khỏi run sợ.
'Ba' một tiếng, cửa phòng đóng lại. Thế này Vương Nguyên mới thấy rõ được cái gọi là "vận mệnh" của mình!
Ngay sau đó cậu mở to hai mắt nhìn.
Cả căn phòng to như vậy nhưng thực sự rất đơn giản, không có một chút sự bài trí nào, ngay cả trang hoàng bình thường cũng không. Nhưng điều khiến Vương Nguyên kinh ngạc và khủng hoảng nhất chính là...
Một chiếc lồng sắt màu vàng đặt ở giữa căn phòng.
Cậu không biết rõ chiếc lồng này có phải làm bằng vàng hay không nhưng quả thực nó rất lớn, chiếm nguyên phần lớn diện tích gian phòng.
Hô hấp Vương Nguyên trở nên dồn dập, đột nhiên có chút phản ứng lại. Cậu vừa muốn né tránh lại bị Vương Tuấn Khải kéo lại, bàn tay to của hắn mở ra chiếc lồng.
"Không, ông không thể làm chuyện này!" Vương Nguyên có dự cảm xấu, hai tay liều mạng nắm lấy song của chiếc lồng. Nhưng xem ra sự phản kháng này đối với Vương Tuấn Khải chả thấm vào đâu.
"Cậu là do tôi nuôi, tôi muốn làm như thế nào thì sẽ làm được!" Vương Tuấn Khải lạnh lùng mở miệng, bàn tay to hơi dùng sức đẩy cả người Vương Nguyên ngã vào trong lồng.
"A..."
Đầu gối Vương Nguyên trực tiếp đập vào chiếc lồng lạnh lẽo, bộ đồ ngủ trắng cậu mặc cũng theo đó mà nhàu nhĩ. Bộ dạng này không khỏi khiến người ta thương tiếc.
" Vương Tuấn Khải!"
Cậu nhìn thấy cánh cửa chiếc lồng bị đóng lại thì ngay lập tức tiến lên, hai tay dùng sức lay mạnh song sắt. "Sao ông có thể dùng lồng sắt để nhốt tôi? Ông không có tư cách làm như vậy! Không có!"
Vương Tuấn Khải từ trên cao nhìn xuống, nhìn cậu áo quần nhầu nhĩ, mái tóc có chút hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng như ngọc. Lúc này khóe môi hắn hơi nhếch lên, "Là cậu thách thức tôi! Nếu đã là sủng vật thì sẽ cho ở chỗ thích hợp với sủng vật!" Giọng nói của hắn trầm thấp giống như tiếng vang vọng từ trời xuống đan xen với âm réo rắt của violon cứ quanh quẩn bên tai cậu, chạm vào tận sâu trong đáy lòng.
"Lồng sắt này là để nhắc ngươi nhớ thân phận của mình!"
"Khốn nạn! Tôi sẽ tố cáo ông tội giam người phi pháp!"
Vương Nguyên uất hận dùng sức lay động song sắt. Không khí trong căn phòng lạnh như băng làm cậu rét run, quả thực ở đây vô cùng lạnh lẽo.
Cậu sống ở tòa thành nhiều năm như vậy, đến hôm nay rốt cục cũng biết căn phòng quanh năm suốt tháng đóng cửa này là để dùng làm gì.
Cho dù chết Vương Nguyên cũng không nghĩ đến cha nuôi lại có thể dùng một cái lồng sắt để nhốt mình. Trong mắt hắn, cậu chỉ như một con vật, một món đồ chơi, nếu không tòa thành lớn như thế này sao lại có sẵn cái lồng sắt lớn như vậy!
Vương Tuấn Khải nghe thấy lời của cậu rốt cục cũng nở nụ cười lạnh đến thấu xương, "Bé con, nếu cứ kiên trì với ý tưởng này thì tôi cũng không phản đối, có thể tố cáo tôi!"
Hắn cúi người xuống, bàn tay to với vào lồng sắt, dùng sức nhấc cằm của cậu lên, "Tôi nói rồi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời. Đáng tiếc...đứa trẻ này không dạy dỗ một chút thì không nhớ kĩ được!"
Hắn giống như là đang tiếc hận, lại như là muốn trêu tức, thản nhiên nói ra rõ ràng mang theo hàm ý tàn nhẫn.
Vương Nguyên hung hăng nhìn hắn, thật lâu sau hai con ngươi dường như xẹt qua một tia bén nhọn, lạnh lùng nói: "Ông...không phải người!"
Vài từ ngắn ngủi như châu như ngọc được nói ra. Tuy rằng đây là câu nói xuất phát từ sự tức giận của Vương Nguyên nhưng lại khiên Vương Tuấn Khải giật mình, tựa như sét đánh ngang tai.
Ngay sau đó, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của hắn dần dần có sự thay đổi. Bàn tay hắn đang nắm lấy cằm Vương Nguyên đột nhiên tăng thêm chút lực, "Vừa nói cái gì?"
Ngữ khí của hắn đáng sợ ghê người, làm cho Vương Nguyên có cảm giác sợ hãi chưa từng có. Cậu rõ ràng nhìn thấy sự biến chuyển trong đôi mắt của hắn thì thầm giật mình. Xem ra tất cả đều là sự thật, nếu không hắn sao có thể có phản ứng mạnh như vậy. Nỗi sợ hãi từ đáy lòng cậu dần biến mất, bên môi là nụ cười lạnh nhạt.
"Ông sống cùng bầy sói, những gì học được cũng chỉ có vậy thôi!"
Vương Tuấn Khải đột nhiên nắm chặt tay, ánh mắt cũng tỏa ra vẻ bén nhọn cực độ, lực tay thô bạo của hắn dường như sắp bóp nát cằm cậu.
Vương Nguyên gắng hết sức thừa nhận sự dày vò này, ngay khi cậu nghĩ hắn sẽ nhâng tay cho cậu một cái tát thì lại phát hiện đôi mắt hắn không chút gợn sóng, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh mọi khi, trong lòng cậu không khỏi kinh hãi, khiếp đảm.
Vương Tuấn Khải chậm rãi buông cằm cậu ra, bàn tay nắm quyền sinh quyền sát kia phủ lên mái tóc cậu, vuốt xuống như là có chút quyến luyến.
"Tiểu Nguyên..."
Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, "Từ lúc sinh trưởng, sói cũng chỉ thích ăn thịt dê, bởi đơn giản dê thì chỉ ăn cỏ mà sống. Cậu ở trước mặt tôi cũng chỉ có thể như con dê trắng bị sói ăn tươi nuốt sống!"
"Ông..."
"Ngay cả ý thức sinh tồn này mà cũng không nhớ. Tiểu Nguyên, cậu hết lần này đến lần khác ngỗ nghịch làm trái ý tôi. Như vậy chỉ làm cho mình càng thêm thống khổ!" Tiếng nói Vương Tuấn Khải ngày càng lạnh lẽo, hắn vỗ vỗ đầu cậu, "Không cần lại thử chọc giận tôi, nếu không..."
Hắn cố ý ngừng lại, con mắt sắc bén nhìn dọc theo khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn của cậu, chậm rãi nhìn đến chỗ xương xanh thì đôi mắt thoáng trầm xuống.
"Nếu không thì thế nào?" Vương Nguyên bị hắn nhìn thì toàn thân sợ run, nhất là trong căn phòng lạnh lẽo như thé này, cậu lại lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.
Vương Tuấn Khải lạnh lùng cười, "Cậu đã nói tôi không phải người, đương nhiên tôi sẽ không dùng biện pháp của người. Khi cậu không nghe lời, Khi cậu không nghe lời, tôi sẽ...ăn cậu!"
Khuôn mặt Vương Nguyên đột nhiên trắng bệch ra.
Thấy thân mình cậu theo bản năng giật mình một cái, khóe môi Vương Tuấn Khải lộ ra ý vừa lòng, lại cố ý bổ sung một câu lạnh lùng: "Tựa như sói ăn thịt dê vậy, ngay cả xương cốt cũng không chừa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro