Chương46: Cầu xin anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian trong căn phòng tràn ngập áp lực cùng sự lạnh lẽo. Chiếc lồng sắt màu vàng dưới ánh sáng của ngọn đèn càng làm cho người ta có phần mê muội. Người con trai mềm mại, thân mình vô lực dựa vào một góc trong chiếc lồng. Khuôn mặt cậu nhỏ nhắn, tái nhợt cúi xuống. Mái tóc quăn có chút hỗn độn, rối rắm xõa trên thân mình mặc bộ đồ ngủ trắng. Cậu tựa như thiên sứ nhỏ nhắn bị người ta cường ngạnh bẻ gãy đi đôi cánh, thật bất lực, tuyệt vọng.
Trong không gian mơ hồ, cậu cảm thấy từ má truyền đến cảm giác ấm áp như là có gì đó chạm vào mặt, vô cùng dịu dàng, tràn ngập vẻ trấn an. Cậu hoảng hốt nghĩ đây là trong giấc mơ nhưng lại cảm thấy nó cực kỳ chân thực, rõ ràng.
Đôi mắt sáng trong tựa ngọc lưu ly đột nhiên mở to ra, nhìn vào đôi mắt mang vẻ đau lòng của người đàn ông đứng ngoài lồng sắt.
Nhất thời bừng tỉnh mà cảm giác như đã cách xa cả thế kỷ!
Thiên Tỉ bắt gặp đôi mắt mở to, trống rỗng của cậu thì đáy lòng rụt lại một chút. Đôi mắt cậu rất đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta tan nát cõi lòng. Khi hắn tiến vào phòng thăm Vương Nguyên thì trong nháy mắt sinh một loại ảo giác. Hắn cảm thấy như người con trai này có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cậu như cũ vẫn không nhúc nhích ngồi trong một góc lồng. Hắn nhịn không được vươn tay chạm đến khuôn mặt cậu thì mới phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia lạnh ngắt.
Vương Nguyên kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt như một pho tượng trong cõi mộng, dường như cậu không biết phản ứng thế nào.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một tên vệ sĩ tiến lên, có vẻ như đang khó xử mà thấp giọng nói: "Thiên Tỉ tiên sinh, Vương tiên sinh đã dặn là nếu không có sự cho phép của ngài ấy thì không ai được vào thăm...."
"Mọi hậu quả tôi sẽ chịu!" Thiên Tỉ chặn lời hắn, ngữ khí trầm ổn, nhẹ giọng quát.
"Nhưng là Vương tiên sinh...."
"Không có gì, còn không mau ra ngoài!" Khuôn mặt Thiên Tỉ không lộ vẻ giận dữ, giọng nói mang theo vẻ cường thế không nhỏ.
Vệ sĩ thấy thế cũng biết không dễ gì chọc giận Thiên Tỉ thì vội vàng lui ra ngoài.
Thiên Tỉ lại dừng ánh mắt một lần nữa trên người Vương Nguyên, đôi mắt thâm trầm chậm rãi xảy ra biến hóa, vừa mới nghiêm túc nhưng giờ lại mang vẻ nhu hòa cùng đau lòng.
"Công tử Vương Nguyên, tôi nghe nói cậu vẫn không chịu ăn cơm."
Hơi ấm từ đầu ngón tay người đàn ông vẫn như còn lại trên mặt cậu làm cậu có chút khôi phục lại ý thức. Đối với sự hỏi han thân thiết của Thiên Tỉ, cậu ngoảnh mặt làm ngơ, mà chỉ chằm chằm nhìn hắn. Lúc lâu sau, đột nhiên cậu bắt lấy bàn tay to THIÊN TỈ .
Thiên Tỉ nao nao, "Công tử Vương Nguyên!"
Giọng nói cứng rắn của hắn như đang chậm rãi tản ra từng góc căn phòng. Bàn tay mềm mại của người con trai nắm lấy bàn tay rộng lớn của hắn làm cõi lòng hắn ầm ầm tan chảy.
"Thiên Tỉ, anh giúp tôi được không? Tôi muốn đến công ty, tôi còn có chuyện phải làm." Vương Nguyên gắt gao nắm tay hắn, bàn tay mềm mại bị sự thô ráp kia làm đau.
Ánh mắt Thiên Tỉ nổi lên ưu tư, ngữ khí vô cùng trầm thấp, dịu dàng: "Cậu không ăn cơm thì ra ngoài cũng không có sức mà tham gia biểu diễn."
Đối với chuyện của cậu, hắn cũng đã hỏi thăm rất rõ ràng, tỉ mỉ.
Vương Nguyên liều mạng lắc đầu, "Thiên Tỉ! Buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn đối với tôi mà nói là cực kỳ quan trọng. Xin anh nói với cha nuôi, tôi biết tôi sai rồi. Tất cả đều là tôi sai, xin ông ấy thả tôi ra. Từ nay về sau tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm trái ý ông ấy nữa."
Giọng nói của cậu vừa vội vàng lại nghẹn ngào, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ kích động cũng dần chảy ra vài giọt mồ hôi. Có thể thấy được thân thể cậu dần suy yếu rồi.
"Làm được gì đây!t
Thiên Tỉ thở dài một tiếng, ngón tay thô không khống chế được vuốt lên khuôn mặt cậu, thực nhẹ nhàng, thay cậu lau đi những giọt mồ hôi trên trán, "Cậu cứ thế này làm sao tôi yên tâm được!"
"Thiên Tỉ!"
Vương Nguyên còn nhỏ, đương nhiên không hiểu được ý tứ hàm chứa trong lời nói ấy. Trong đôi mắt âm trầm của hắn hiện rõ hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Ánh mắt Vương Nguyên đong đầy nỗi thống khổ, "Ngay cả anh cũng không giúp tôi được sao?"
Đáy lòng Thiên Tỉ bị ánh mắt ấy của cậu làm cho rung động, như bị một luồng tử khí hung hăng đâm thấu tâm can. Thật lâu, hắn như là hạ quyết tâm, bàn tay to khẽ nâng lên sửa sang lại mái tóc hỗn độn của cậu.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đột nhiên trở nên sáng ngời tựa như hoa quỳnh nở rộ trong đêm, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện đẹp không sao tả nổi, khiến người đàn ông trước mặt nhìn thấy mà hoảng hốt.
"Cám ơn anh, Thiên Tỉ!"
_________________
"Vương tiên sinh, thân mình công tử Vương Nguyên thực sự suy yếu, nếu cậu ấy còn tiếp tục ăn uống không tiêu." Trong thư phòng của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ nhìn người đàn ông đang đứng lặng trước cửa sổ sát đất, trầm thấp cất lời.
Giọng nói của hắn hạ thấp đến mức tối đa, mãi sau tiếng Vương Tuấn Khải lạnh băng mới cất lên tựa như chiếc roi da quật xuống.
"Cậu vào xem cậu ấy thế nào?"
"Vâng!" Thiên Tỉ không chút nào che giấu hành vi của mình.
"Cậu hẳn là rõ mệnh lệnh của tôi?" Ngữ khí của Vương Tuấn Khải không thấy chút hờn giận.
"Rõ ràng!" Thiên Tỉ lại lần nữa trả lời.
Vương Tuấn Khải lạnh lùng xoay người, đôi mắt dần như đóng băng lại, khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Thiên Tỉ cứ hiển nhiên trả lời thực vượt quá dự kiến của hắn.
"Vương tiên sinh, tôi cam tâm nhận sự trừng phạt của ngài, nhưng mà...."
Thiên Tỉ nhìn về phía hắn, ánh mắt mang vẻ kiên định. "Công tử Vương Nguyên mới mười tám tuổi, kể cả tâm lý lẫn thân thể đều không thể tiếp nhận được sự áp lực này. Cậu ấy hẳn là cũng biết mình sai lầm rồi."
Vương Tuấn Khải hừ lạnh, "Cậu ấy nhanh chóng nhận sai như vậy là chính bởi vì muốn tham gia buổi biểu diễn."
"Buổi biểu diễn này đối với cậu ấy rất quan trọng."
Thiên Tỉ trầm giọng nói: "Công tử Vương Nguyên thực sự chỉ muốn làm một chuyện. Đơn giản đó là cậu ấy muốn tại buổi biểu diễn cho mình hy vọng được mọi người công nhận, là muốn chứng minh giá trị bản thân. Vương tiên sinh, công tử Vương Nguyên từ lúc vào công ty đã có rất nhiều cố gắng. Ngài tối thiểu cũng phải thấy được, cậu ấy thật sự rất thích âm nhạc, cũng rất là vui vẻ."
"Vui vẻ?"
Vương Tuấn Khải như là nghe được một chuyện thật buồn cười. "Dường như sự vui vẻ là một thứ xa xỉ. Vì vậy, khái niệm cũng có thể du di được, đôi lúc, vui vẻ trở nên như một thứ đồ rẻ tiền!"
Thiên Tỉ nghe vậy sau cũng hiểu rõ, nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải một lúc rồi trầm giọng nói: "Vương tiên sinh, bảo vệ một người không nhất thiết phải dùng một loại phương thức. Trừng phạt một người cũng không chỉ có riêng phương thức này. Tôi sẽ phái người bảo vệ Vương Nguyên công tử hai tư giờ, xin Vương tiên sinh yên tâm.".

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Thiên Tỉ, ánh mắt cũng có đôi phần phức tạp, nói không lên lời. Ánh mắt hắn nghiêm trọng như là rất áp lực, lúc sau mới thản nhiên hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?"
"Rất suy yếu!" Thiên Tỉ báo cáo chi tiết, "Vương tiên sinh, đối với ngài đây có thể là phương thức bình thường, nhưng đối với Vương Nguyên công tử mà nói.....cậu ấy rất sợ hãi."
Vương Tuấn Khải nhíu mày lại, không nói thêm gì nữa.
Thiên Tỉ theo ánh mắt hắn như là đọc được đôi chút ý nghĩ liền bổ sung thêm một câu: "Vương Nguyên công tử mấy ngày này chưa ăn cơm, nếu cứ như vậy thì thân thể chắc chắn sẽ suy sụp."
"Mấy ngày chưa ăn cơm?" Đôi mắt Vương Tuấn Khải đột nhiên co rút, như là có chút đau lòng. Ngay sau đó, hắn sải bước đi đến bên bàn, ấn điện thoại.
"Hàn Á, lập tức đến thư phòng!"
Chẳng mấy chốc, quản gia Hàn Á đã bước nhanh vào thư phòng, hạ thấp người, "Vương tiên sinh có gì phân phó?"
"Vương Nguyên vẫn chưa ăn cơm?" Giọng Vương Tuấn Khải lại băng lãnh như cũ.
Trên mặt quản gia Hàn Á lộ vẻ lo lắng liền vội vàng nói: "Đúng vậy! Vương tiên sinh, công tử Vương Nguyên mấy ngày nay không ăn cơm. Tôi đã phân phó nhà bếp làm những món cậu ấy thích nhất nhưng công tử vẫn ăn không vào. Quả thực, tôi sợ công tử mắc chứng kén ăn."
"Tại sao không báo cho tôi biết?" Ngữ điệu của Vương Tuấn Khải vút lên, nhưng vẫn không quá nồng đậm vẻ tức giận.
"Điều này...." Hàn Á chần chờ, mất tự nhiên nói: "Vương tiên sinh không trở về tòa thành, hơn nữa ngài ra lệnh...."
"Được rồi, ông lui ra đi!" Vương Tuấn Khải phiền lòng vung tay lên.
Quản gia Hàn Á dừng một chút, giọng nói có vẻ cẩn thận "Vương tiên sinh, xin ngài thả công tử Vương Nguyên đi!"
"Lui ra!" Vương Tuấn Khải lại lần nữa giương giọng lạnh như băng.
Hàn Á đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Trong thư phòng lại trở về vẻ yên tĩnh, nhưng vẫn còn mang không khí căng thẳng, nguy hiểm.
Vương Tuấn Khải theo bản năng thong thả sải bước chân anh tuấn, đi đi lại lại trong phòng. Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, lấy một điếu xì gà định châm lại ném lại trên bàn, ngữ khí lạnh lùng: "Nhóc con chết tiệt! Thế nào lại học được thói tuyệt thực!"
Thiên Tỉ chăm chú theo dõi mắt hắn. Thiên Tỉ đi theo hắn nhiều năm như vậy, ngoại trừ tình huống năm đó ra thì đây là lần đầu tiên thấy hắn không khống chế được cảm xúc như vậy!
Mãi lâu sau, hắn hơi nhíu mi tâm, có chút suy tư, lại nâng mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải, ngữ khí thực bình tĩnh, mang theo một phần kiên quyết. "Vương tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự muốn nhìn công tử Vương Nguyên đi vào vết xe đổ của tiểu thư Bạc Tuyết sao?"
Một câu nói ra làm Vương Tuấn Khải đột nhiên run lên, hắn quay đầu nhìn về phía Thiên Tỉ, ánh mắt lộ ra hàn ý cũng sắc nhọn như tên bắn ra vậy.
Thiên Tỉ không tiếp tục nói nữa, trên mặt không hề có vẻ hổ thẹn, chỉ lẳng lặng nhìn và chờ đợi.
Vương Tuấn Khải nhìn hắn hồi lâu, bàn tay đã nhanh nắm lại thành quyền. Cả hai người không nói chuyện làm cho bầu không khí như ngưng đọng lại.
Lúc lâu sau, "Rầm" - cùng với tiếng cửa thư phòng ầm ầm đóng lại là bóng dáng Vương Tuấn Khải sải bước ra ngoài.
Bên trong thư phòng, Thiên Tỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
__________________
Trong lồng sắt vàng, Vương Nguyên nhìn qua tựa như người cõi tiên, hơn nữa, cậu mặc bộ đồ ngủ trắng nằm cuộn mình ở một góc lại càng thêm vẻ u buồn.
Đây là cảnh đầu tiên Vương Tuấn Khải nhìn thấy khi bước vào phòng. Trong nháy mắt, đôi mắt xanh hiện lên vẻ đau lòng.
Chiếc lồng sắt được mở ra, vài tên vệ sĩ cũng ngay lập tức canh giữ ở ngoài cửa phòng.
Tuấn Khải đi vào bên trong lồng, đứng trước mặt Vương Nguyên một lúc lâu, sau nửa ngồi xổm xuống. Đôi mắt u lạnh của hắn không hề chớp, nhìn chằm chằm đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ngay cả cái cằm đầy cũng đều lộ ra vẻ dịu dàng mà vô lực.
Cậu hiển nhiên bị vây trong sự hoảng hốt, lúc ngủ mà cũng cuộn tròn mình lại. Đây hẳn là phản ứng bản năng của con người khi chịu cảnh đói khát.
Vương Tuấn Khải nâng ngón tay vuốt ve cái cằm nhỏ của cậu thì từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm hắn đột nhiên nhíu mày lại. Ngay sau đó, bàn tay to chuyển hướng kéo cả thân mình nhỏ nhắn của cậu ôm trọn vào lòng.
Toàn bộ thân mình Vương Nguyên dựa vào người hắn, dường như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Khuôn mặt cậu chôn trong lòng hắn, mái tóc quăn mềm mại. Hai gò má cậu được ngọn đèn chiếu sáng nhưng vẫn có vẻ quá mức nhợt nhạt. Cậu nhắm mắt ngủ, hàng lông mi cong dài cụp xuống làm cậu càng thêm phần yên lặng, đáng yêu. Vương Nguyên dường như vô cùng mệt mỏi, tựa con búp bê vải không mang vẻ tức giận, theo bản năng mà nhẹ nhàng tựa vào lòng người đàn ông.
Hai gò má anh tuấn của Vương Tuấn Khải vốn dĩ vẫn mang vẻ lạnh băng nhưng trong chớp mắt lại xuất hiện vẻ nhu hòa như nước. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu ngắn. Ánh mắt cũng chạy dọc theo khuôn mặt thanh tú của cậu, rồi chậm rãi nhìn đến những ngón tay mảnh khảnh của cậu thì con ngươi co rụt lại, vẻ căng thẳng.
Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu có vài vết tích cọ xát, thậm chí còn có mấy vết máu đã khô. Đây chắc chắn là hậu quả của việc dùng sức đập cửa lồng.
Vương Tuấn Khải vẫn ôm cậu trong lòng, nỗi đau đớn chưa bao giờ có nay đã từ từ, từ từ lan ra toàn thân.
"Vương tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự muốn nhìn Vương Nguyên công tử dẫm vào vết xe đổ của Bạc Tuyết tiểu thư sao?"
Lời nói của Thiên Tỉ ban nãy đột nhiên lại vang lên trong óc hắn, va chạm mạnh mẽ vào sâu trong tim hắn. Ngay sau đó, mi tâm Vương Tuấn Khải nhíu chặt lại, cầm bàn tay cậu lên mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Bàn tay cậu thực mềm mại, mịn màng. Trong lòng hắn lại nổi lên một chút bất an...như thế này, thật giống người con gái kia. Vương Tuấn Khải lại một lần nữa nhìn về người con trai trong lòng thì đôi mắt hắn thực căng thẳng. Ngay cả sự yếu ớt như vậy cũng giống nhau đến thế!
Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng người đàn ông, Vương Nguyên 'ưm' một tiếng, rốt cuộc cũng mở mắt. Đôi mắt sáng trong như ngọc của cậu hơi chuyển động một chút, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trước mắt, yên lặng mà nhìn hắn.
"Cha nuôi!" Vương Nguyên theo bản năng mở miệng, đôi mắt to tròn, mỹ lệ thản nhiên có chút gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro