Chương5: Hư Ảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái này..."
Quản gia thoáng tự hỏi một chút, "Ba mới của công tử nói chuyện không được tình cảm cho lắm, tuy rằng bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng ta nghĩ cậu ấy rất yêu thương công tử Vương Nguyên. Nếu không sao cậu ấy lại nhận nuôi công tử?"
Vương Nguyên nghe vậy thì rụt cổ lại, cậu không hiểu rõ cái khái niệm "lạnh lùng" kia là như thế nào.
Nhìn thấy sự dè dặt của cậu bé, quản gia cười cười, "Công tử Vương Nguyên không cần hồi hộp như vậy. Tuy rằng chủ nhân tòa thành này là Vương tiên sinh, nhưng cậu ấy rất ít khi về đây, có khi vài năm mới về một lần, mỗi lần trở về cũng chỉ ở lại trong vườn hoa nghỉ chốc lát rồi lại đi luôn."
Vương Nguyên nghe vậy thì tỏ vẻ khó hiểu, sau một lúc lâu mới hỏi: "Ba mới cũng thích vườn hoa sao ạ?"
Trong mắt quản gia thoáng hiện lên vẻ phức tạp, ông nhẹ giọng nói: "Ba mới của công tử Vương Nguyên rất thích hoa trong vườn, hoa Ngọc sơn bạc tuyết trong đó là do chính tay cậu ấy trồng đấy."

Vương Nguyên cái hiểu cái không, chỉ gật đầu, cậu chỉ biết rằng loài hoa như tuyết trong vườn kia thực sự rất đẹp.
Xe ra khỏi tòa thành, cánh cổng lớn từ từ đóng lại.
____________________
Ban đêm, trong căn phòng con trai mộng ảo như cổ tích, trên chiếc giường lớn, một thân mình nhỏ bé đang run nhè nhẹ.
Vương Nguyên ngủ không được an giấc, dường như là gặp phải ác mộng, ấn đường nhíu chặt lại, trong lúc mơ màng có vẻ rất khổ sở.
Ánh trăng lan tràn không gian, xuyên qua tấm rèm lụa trắng tinh, bao phủ lấy căn phòng, mông lung, bàng bạc như nước, lại chiếu lên hình dáng cao lớn của người đàn ông ngồi bên giường. Cả bóng hình cao lớn phủ lên thân mình nhỏ bé đang bất an ngủ trên giường.
Người đàn ông chầm chậm đưa ngón tay lướt qua xương quai xanh của Vương Nguyên, cúc áo ngủ kiểu hoàng tử bị cởi bỏ một chiếc.
Dưới ánh trăng, trên làn da non mịn lộ ra những vết thương cũ có mới có, sẹo chồng lên sẹo.
Ngón tay kia không di chuyển nữa mà chỉ dừng lại trên vết thương.
Trong lúc ngủ, Vương Nguyên cúi đầu nức nở, như con vật nhỏ bé vô lực, giấc ngủ không yên chút nào.
Ngón tay người đàn ông chuyển hướng, vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ngón tay đặt ngay tại mi tâm đang nhíu lại. Khuôn mặt cậu thật nhỏ, dường như bị bàn tay của người đàn ông hoàn toàn che kín.
Trong màn đêm yên tĩnh lộ ra một tia quỷ dị...
Lúc Vương Nguyên bừng tỉnh từ cơn ác mộng thì trong không khí thoang thoảng hương nước hoa, vẫn còn như bên má, bên môi cậu, cũng dường như có hơi thở xa lạ nhưng lại ấm áp khác thường.
Cậu mơ thấy người mẹ cũ bộ dáng như hung thần, cầm cây gậy từng cái từng cái đánh vào người cậu; còn có người cha cũ ánh mắt tham lam nhìn cậu, khi không làm được gì thì liền vung thắt lưng lên, gần như đánh cậu đến suýt chết; cậu rất đau, rất đau. Nhưng chính là, rất kỳ lạ...
Kỳ lạ là, ngay giữa lúc đau đớn trong cơn mộng, dường như có một sự ấm áp khiến cậu an lòng. Sự ấm áp này lan tỏa nhẹ nhàng trên người cậu, cảm giác đau trên mặt cũng biến mất, rồi sau đó, cơn ác mộng cũng biến mất tăm!
Không gian to lớn như trong mơ, làm Vương Nguyên nhất thời không phân biệt được đây là trong mộng hay là thật, lẳng lặng ngồi một lúc, cậu mới hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi trong mơ.
Đã không còn cảm giác buồn ngủ nữa, Vương Nguyên vuốt cái mũi nhỏ, mái tóc dài quăn, hỗn độn nhẹ nhàng phủ lên đầu vai cậu. Chẳng bao lâu sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ vui mừng, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền, cậu ôm lấy đồ chơi vào lòng rồi chạy đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm lụa ra.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu thành một dải lớn tuyệt đẹp, ánh sáng này càng khiến không gian thiên nhiên thêm phần huyền ảo, mĩ lệ. Vương Nguyên hoan hô một tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài.
Ánh trăng đẹp mê người, xuyên qua đám mây chiếu rọi trần gian.
Trong vườn hoa xinh đẹp, một bóng hình như là đang thăm dò nhưng cũng thật hưng phấn, đôi chân trần vô thức bước vào vườn hoa Ngọc sơn bạc tuyết.
Trẻ con dù sao cũng chỉ là trẻ con, sau cơn ác mộng lại trở về với thực tại tươi đẹp. Vương Nguyên đã quên hết những cảnh đáng sợ trong mộng, toàn bộ tinh lực giờ dồn hết vào những bông hoa như tuyết bên trong.
Ngọc sơn bạc tuyết.

Vương Nguyên chìa bàn tay nhỏ bé, thật cẩn thận chạm vào mỗi đóa hoa bên người. Mỗi bông hoa này đều khiến người ta kinh ngạc, tựa như một thứ hoa vô cùng linh động, dưới ánh trăng nó lộ ra vẻ trong sáng, tản mát ra nét đẹp tuyệt vời.
Thì ra, đây là loài hoa mà cha nuôi mới của cậu thích.
Cậu từng thấy nhóm người làm cùng bác Đinh chăm sóc hoa này rất tỉ mỉ, như là chăm sóc cái gì đó thực trân quý. Vương Nguyên nghiêng đầu, đôi lông mày đen nhíu lại vẻ khó hiểu.
Trong vườn này trồng một loài hoa là Ngọc sơn bạc tuyết, tòa thành này cũng tên là Bạc Tuyết Bảo.
Vì sao lại như vậy?
Trăm lí do vẫn không tài nào giải thích nổi, ánh mắt lại chạm vào một biển hoa dưới ánh trăng.
Á?
Đôi mắt Vương Nguyên sáng ngời, ánh mắt nhìn lại chỗ dưới ánh trăng kia... trong nháy mắt, đôi con ngươi tựa ngọc lưu ly trừng lớn!
Bác quản gia lừa cậu sao? Ở đây không phải chỉ trồng một loại hoa sao, xa xa kia là sắc xanh thẳm rộng lớn, mà kia cũng là một biển hoa.
Loài hoa này màu lam, lần đầu tiên Vương Nguyên nhìn thấy, sự kinh ngạc không giấu nổi trong đôi mắt. Cậu nương theo ánh trăng đi thẳng vào trong đó.
Chỗ hoa màu lam này với biển hoa Ngọc sơn bạc tuyết có chút tương tự. Chỉ có điều, hoa ở đây đẹp hơn một chút, sắc xanh lam thâm sâu như đại dương, khiến người khác liếc mắt một cái lại muốn nhìn lại, sóng lòng không ngừng trào dâng.
Ở đây sao lại có hoa màu lam?
Nhưng mà...
Vương Nguyên nhìn một khóm hoa màu lam dưới chân, loài hoa này có mùi hương thơm ngát lạ thường, thậm chí mang theo mị lực làm người khác say mê. Cậu nhịn không được đưa tay ra hái...
Bàn tay nhỏ bé, non mịn chậm rãi hướng đến khóm hoa màu lam. Trong nháy mắt, sau lưng cậu như có một cảm giác khác thường.
Là ai?
Ngón tay Vương Nguyên cứng đờ, đột nhiên cậu quay đầu lại...
Vườn hoa rộng như vậy không có một bóng người, hoa trong vườn nhẹ nhàng lay động trong gió, tỏa ra hương thơm.
Không có ai!
Vương Nguyên gãi gãi tóc, kỳ quái, vừa rồi rõ ràng có cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Giống như là ở xa, có một đôi mắt nhìn cậu chăm chú, tất cả hành động của cậu đều thấu suốt.
Cậu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, khả năng chú ý của trẻ con cũng thật dễ bị xua tan. Cậu lại rời tầm mắt đến biển hoa mênh mông dưới chân, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ, rốt cục cậu không khống chế được... liền bẻ một cành hoa.
Đây.....là cảm giác gì?
Lúc Vương Nguyên chạm đến đóa hoa màu lam, đầu ngón tay truyền đến cảm giác khiếp sợ khác thường, nhưng lại thấy nó vô cùng tinh tế, giống như...
Cậu nhíu mày lại, đầu ngón tay nho nhỏ bắt đầu xoay tròn, cố gắng tìm ra từ ngữ phù hợp để hình dung. Trong nháy mắt cậu mở to hai mắt nhìn!
Đúng rồi, là làn da!
Chạm lên đóa hoa này thật giống như làn da vậy, tinh tế, đàn hồi, như làn da phụ nữ vậy.
Vương Nguyên bị chính ý niệm trong đầu làm toàn thân run lên, lập tức có phản ứng lại, dụi dụi mắt nhìn. Đây rõ ràng chỉ là một loại hoa thôi, sao cậu lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy!
Cậu hít sâu một hơi, chắc chắn là do loài hoa này quá đẹp nên mới khiến trong đầu cậu nảy sinh ý nghĩ quái dị này. Rốt cục, cậu vẫn không nhịn được hái xuống một bó hoa to, vẻ vui sướng vô cùng.
Dưới ánh trăng như nước, trong vườn hoa mộng ảo, một cậu bé mặc bộ quần áo ngủ trắng cùng đôi chân trần mang vẻ xinh đẹp vô cùng. Cậu bị thu hút bởi biển hoa này đến nỗi hoàn toàn mê luyến, không biết rằng, hình ảnh mình đã sớm lọt vào cặp mắt âm trầm, băng lãnh kia.
Đôi mắt này, xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, từ trên cao chăm chú nhìn xuống toàn bộ vườn hoa. Trong một góc bí ẩn, đôi mắt xanh sâu sa, u ám lại lóe ra sự lãnh khốc, kiêu hãnh không ai bì nổi.
_______________________
Sáng sớm, Vương Nguyên bị tiếng ồn ào làm tỉnh giấc.
Chân trần bước xuống, cậu nhìn thấy quản gia đang thấp giọng răn dạy bọn người làm, có thể thấy được vị quản gia kia có chút kích động, mấy người làm bị ông giáo huấn đều đã khóc.
Vương Nguyên nhìn thấy trên bàn lẳng lặng đặt một vòng hoa, đó là do tối qua cậu dùng hoa màu lam kết thành.

"Bác Hàn Á!"
Cậu sợ hãi kêu một tiếng. Trong ấn tượng của cậu, bác Hàn Á luôn là người hiền lành, bộ dáng giận tím mặt như hôm nay là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.
Quản gia Hàn Á quay đầu lại, sự phẫn nộ trên mặt chuyển thành vẻ lo âu. Ông cầm vòng hoa trên bàn trà, đi đến trước mặt Vương Nguyên...
"Công tử Vương Nguyên, hoa này là do con hái?"
Vương Nguyên không hiểu ý của ông, sợ hãi gật đầu nhẹ. Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Á, cậu dễ dàng nhận ra chính mình đã làm sai chuyện gì đó.
~ Hết Chương5 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro