Chương59: Lời mời bất ngờ giữa đêm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Đàm Trử Quân sửa chữa xong một đoạn ca khúc, Vương Nguyên mới mở miệng, "Thầy Đàm, lần biểu diễn này anh muốn tôi hát hai bài hát mới?"
Đảm Trử Quân để bản nhạc sang một bên, nhìn cậu, sắc mặt lãnh đạm, "Chẳng lẽ cậu chỉ muốn hát một bài? Lần này là cơ hội tốt, nhân đó mà quảng bá luôn ca khúc thứ hai."
"Vậy vất vả cho thầy Đàm rồi." Vương Nguyên thấy trễ như vậy mà anh ta vẫn ở lại sáng tác vì cậu, trong lòng thực cảm động cùng áy náy.
"Đây là trách nhiệm của tôi, mà trách nhiệm của cậu là hát cho tốt." Đàm Trử Quân không chút động tĩnh gì vì lời của cậu, giọng nói bình tĩnh.
Vương Nguyên gật gật đầu, đối với thái độ của Đàm Trử Quân cậu đã sớm quen. Anh ta có tiếng là vua khó tính, nhiều nghệ sĩ trong công ty đều cực kỳ sợ anh ta.
"Cậu nghe hai đoạn nhạc này thử xem, có khác biệt một chút." Đàm Trử Quân bất ngờ nói tiếp, "Phần điệp khúc, cậu nghĩ rằng đoạn nào hợp với cậu hơn?"
Từ dương cầm phát ra hai đoạn nhạc khác nhau ở phần điệp khúc, xong, anh ta nhìn về phía cậu, "Đoạn thứ hai?"
Vương Nguyên im lặng, Đàm Trử Quân - nhà chế tác âm nhạc lừng lẫy này, muốn nghe ý kiến của cậu?
"Cậu có tư cách phát biểu ý kiến, bài hát này cậu cũng sẽ hát, dù sao ..."
Ngữ khí Đàm Trử Quân không rõ là mang theo ý tứ hàm xúc gì, lãnh đạm nói tiếp, "Ca sĩ công khai chống đối ông chủ, chỉ có thể có hai kết cục, một là hoàn toàn bị loại trừ, một là vận sẽ rất đỏ. Thật rõ ràng, cậu thuộc loại thứ hai."
"Tôi..." Vương Nguyên hết đường chối cãi.
"Tôi nói rồi, mặc kệ quan hệ giữa cậu và Vương Tuấn Khải có là gì đều phải hát tốt ca khúc này. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi đối với cậu." Đàm Trử Quân nói.
"Tôi sẽ."
Vương Nguyên gật đầu, bộ mặt giương cung bạt kiếm trước Vương Tuấn Khải được thay bằng dáng vẻ ngoan ngoãn, "Tôi cho rằng đoạn thứ hai tương đối thích hợp, nhưng thay đổi một chút thì tốt hơn nhiều."
Nói nhiều cũng chẳng ích gì, cậu chỉ có thể dùng hành động thực tế để chứng minh hết thảy, vả lại, cậu căn bản cũng không có nhiều thời gian để giải thích cái gì.
"Ồ?" Đàm Trử Quân hiển nhiên không nghĩ rằng chàng trai này sẽ nói như vậy, "Cậu nghĩ nên sửa chỗ nào?"
Nhạc sĩ như anh ta luôn luôn có quyền uy, chưa từng có ca sĩ nào dám sửa chữa ca khúc của anh ta mà Vương Nguyên lại đánh vỡ quy củ này.
Vương Nguyên đương nhiên không biết điều đó. Cậu nghĩ nghĩ, đi tới đàn dương cầm ngồi xuống, nâng tay đánh một đoạn nhạc, "Tôi cho rằng nên thêm nốt cao hơn ở đoạn đầu, như vậy sẽ phù hợp hơn, nhạc cũng sẽ dày lên nhiều, thích hợp cho tôi biểu diễn."
Đàm Trử Quân nghe xong, như có chút đăm chiêu. Chính xác là, sau khi Vương Nguyên sửa chữa chút ít, khúc nhạc đã êm tai hơn rất nhiều.
"Thì ra cậu cũng biết đánh đàn."
"Cũng không phải chuyên nghiệp."
Vương Nguyên cười nhẹ, mới phát hiện khoảng cách cùng Đàm Trử Quân rất gần, tựa như là vai kề vai vậy, vì thế vội vàng đứng lên, ngượng ngùng nói, "Cái này chỉ là tôi đề nghị thôi. Đương nhiên thầy Đàm là người chuyên nghiệp, tôi sẽ nghe theo ý kiến của anh."
Kỳ thực, Vương Nguyên tinh thông nhiều loại nhạc cụ, không chỉ có đàn dương cầm, nhạc cụ phương Tây mà cả nhạc cụ truyền thống cũng biết.. Từ nhỏ đến lớn cậu thích nhiều thứ. Lần đầu tiên được thực sự chạm vào saxophone thì ngay ngày hôm sau, bác Hàn Á đã sắp xếp một phòng trong tòa thành làm một phòng toàn các loại nhạc cụ cao cấp. Cho đến bây giờ cậu mới hiểu được, tất cả đều do cha nuôi sắp xếp.
Trừ âm nhạc, từ bé đến giờ học ít nhất sáu thứ tiếng, đáng tiếc là, cậu chỉ tinh thông bốn ngôn ngữ. Nhưng mà theo cậu biết, cha nuôi, người đàn ông tàn nhẫn kia, lại thông thạo đến tám thứ tiếng...
Đàm Trử Quân đàn lại một lần nữa, lần đầu vừa lòng cười cười, "Không sai, cứ dựa theo lời cậu nói mà sửa!", rồi lại nhìn về phía cậu như có chút đăm chiêu, "Cậu rất thông minh."
Vương Nguyên không chút né tránh ánh mắt anh ta, "Nếu đây là lời thầy Đàm khích lệ, tôi xin nhận."
"Cậu biết tôi đang nói gì mà.", Đàm Trử Quân khép bản thảo soạn nhạc lại, "Không thể không nói, một người con trai nếu xinh đẹp, thành công sẽ khác; mà một người con trai vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, một khi thành công lại khiến đàn ông có cảm giác bị uy hiếp."
"Tôi thực không rõ ý tứ của thầy Đàm." Sắc mặt Vương Nguyên bình tĩnh, như trăng sáng ở chân trời.
Đàm Trử Quân nhìn cậu, không hề chớp mắt...
"Chuyện Nana, cậu nói dối."
Ánh mắt Vương Nguyên hơi trùng xuống, đối diện với đôi mắt Đàm Trử Quân, "Đúng, tôi nói dối. Sự thật là, cô ta đánh tôi một bạt tai, còn tôi đổ nước rửa tay vào miệng cô ta."
"Vì sao lại nói dối?" Đàm Trử Quân lạnh nhạt hỏi.
"Bởi vì tôi không thích cô ta." Vương Nguyên trả lời rất trực tiếp.
"Cho nên tôi mới làm vậy."
"Ồ!"
Đàm Trử Quân nhìn cậu, như thể vừa phát hiện một con người chân thật nào khác ở đây, thật lâu sau mới tiếp tục nói, "Cậu không thích cô ta, vì vậy lợi dụng ông chủ để quét sạch chướng ngại."
"Vòng xoáy giải trí luôn kẻ lừa người gạt, tôi làm như vậy, chính là nhượng cho bản thân một đường lui." Giọng Vương Nguyên thật mềm mại, nhưng lại lộ ra sự kiên định cực độ.
Đàm Trử Quân hơi nhướng mày, "Một ngày kia cô ta sẽ có cơ hội gây chuyện với cậu."
"Trên đời này luôn luôn không có sự công bằng, nhất là trong giới giải trí. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Đừng quên, hình tượng của cậu trước công chúng là thanh thuần." Đàm Trử Quân cường điệu một câu.
Vương Nguyên hít sâu một hơi, "Điều này không sai, là thanh thuần, nhưng không phải là đơn thuần. Tôi cho rằng đây là hai khái niệm khác nhau. Nếu như vừa mới bắt đầu đã bị người ta coi khinh, cho dù trở thành ca hậu cũng sẽ bị người ta nói này nói nọ. Vị trí của Phỉ Tỳ Mạn là một ví dụ chính xác, tôi không muốn giống như cô ấy."
"Cậu có quan điểm của cậu, tuy rằng, cậu rất thông minh, nhưng mà tôi cũng không tán đồng." Đàm Trử Quân cũng không có dấu hiệu tức giận.
Vương Nguyên cười cười, "Cảm ơn thầy Đàm đã có lời, không biết là tôi có thể hỏi anh một chuyện hay không?"
Đôi mắt Vương Nguyên như phát ra tia sáng, nhìn về phía Đàm Trử Quân, nhả ra từng chữ rõ ràng, "Cấm khúc kia...là do ai sáng tác?"
Đàm Trử Quân hơi hơi sửng sốt, như là trong lúc nhất thời không phản ứng kịp,"Cấm khúc? Cấm khúc nào?"
Vương Nguyên có chút kỳ quái với phản ứng của anh ta, hơi chần chờ một chút, lập tức nói: "Chính là ca khúc tôi hát ở buổi diễn của Phỉ Tỳ Mạn, sau lại bị cấm hát."
"À... " Đàm Trử Quân nhớ lại, lại nói ra một câu cảm thán, làm Vương Nguyên càng thêm khó hiểu.
"Thầy Đàm, anh sẽ không quên chứ? Là chính anh nói, người sáng tác ca khúc này đã không còn trên đời nữa? Chuyện tình là thế nào? Là ai đã sáng tác ca khúc đó?" Cậu nóng nảy, đôi mắt lưu ly lại lóe lên một chấm sáng nhỏ.
Đàm Trử Quân hiển nhiên không dự đoán được Vương Nguyên sẽ hỏi vấn đề này, mi tâm nhất thời nhíu lại một chút, "Vì sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Tôi chỉ muốn biết điều mình chưa nắm rõ." Vương Nguyên trả lời rất kiên quyết, không có chút giấu giếm. Khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc cũng lộ ra vẻ kiên định.
Đàm Trử Quân không trả lời ngay, chỉ xoay người, nâng tay chạm đến những phím đàn dương cầm. Âm thanh réo rắt của ca khúc Vương Nguyên từng hát vang lên.
Vương Nguyên cũng không khiếp sợ, người làm âm nhạc có thể trong một thời gian rất ngắn ghi nhớ được nhạc của một ca khúc nào đấy là chuyện bình thường, nhất là với Đàm Trử Quân - một thiên tài âm nhạc. Cấm khúc vang lên dưới những ngón tay anh lại mang một nét phong tình, cậu nghe như có chút ai oán, lại nồng đậm ấm áp, giống như...muốn nói cho người nghe một điều gì đó, một điều đáng giá để cùng người chia sẻ.
Tại sao có thể như vậy?
"Cậu phạm sai lầm lớn nhất là đã phá hỏng khúc ca này."
Đàm Trử Quân kết thúc bản nhạc, nhìn về phía Vương Nguyên. Ánh mắt mơ hồ, giọng nói cũng bình tĩnh như lúc ban đầu, ngữ điệu đã có chút nghiêm túc.
Vương Nguyên sửng sốt...
Cậu phá hỏng ca khúc này? Có ý gì?
Hiểu rõ nghi hoặc của cậu, Đàm Trử Quân đứng lên, hướng về phía cửa sổ. Từ trên cao nhìn xuống dòng người xô bồ phía bên dưới, giọng nói trở nên trầm thấp mà sâu thẳm...
"Kỳ thực, tôi cũng không biết tác giả đã sáng tác ra ca khúc này."
Một câu nói khiến Vương Nguyên vẫn chưa hiểu được, "Hả?"
Đàm Trử Quân xoay người nhìn cậu, lãnh đạm nói: "Rất kỳ quái phải không? Thật ra tôi cũng chỉ là trong một lần ngẫu nhiên biết đến bài hát này. Chỉ biết rằng, tác giả là một người phụ nữ."
Phụ nữ ?
Trong đầu Vương Nguyên thoáng hiện ra một thân hình, người ấy cao gầy xinh đẹp, khuôn mặt chan chứa tình cảm như nước mùa xuân. Chính là bức ảnh chụp người phụ nữ trong thư phòng cha nuôi...
Chẳng lẽ thật là...
Nhất là phản ứng của cha nuôi.
Đàm Trử Quân thầm thở dài một hơi, "Tôi đã gặp cô ấy, đó thực sự là tài nữ. Tuy chỉ một lần nhưng cũng đủ rồi, mỗi lần nghĩ lại vẫn như mới đây."
"Cô ấy...là người phụ nữ như thế nào?" Tim Vương Nguyên dần đập mạnh hơn, cảm giác cổ họng nghẹn ứ.
"Một người phụ nữ rất đẹp."
Đàm Trử Quân thong thả nói, "Khi đó tôi chẳng phải là nhạc sĩ gì cả, chỉ chơi dương cầm kiêm thêm công việc nhạc công. Một hôm, có một người phụ nữ đến. Hình như cô ấy đang muốn tìm một cây đàn dương cầm chất lượng tốt. Cô ấy nhấn thử vài phím sau đó chơi nửa bản nhạc. Ông chủ của tôi hình như cũng quen cô ấy, vì cô ấy giới thiệu mình xuất thân từ danh gia."
"Một nửa bản nhạc?" Vương Nguyên kinh ngạc, "Vì sao lại chỉ có một nửa? Mà đó là ca khúc nào?"
"Chính là cấm khúc cậu nói."
Đàm Trử Quân kiên định nói, "Lúc ấy ca khúc này cũng chỉ có một nửa. Người phụ nữ ấy khi đàn đến một nửa thì dừng lại. Ông chủ còn khen ngợi ca khúc này rất êm tai. Tôi nghe thấy cô ấy nói, 'Khúc ca này tôi viết cho cục cưng trong bụng, chờ đứa nhỏ ra đời, tôi sẽ hoàn thành xong ca khúc này'. Bởi vì với âm nhạc, tôi luôn rất nhạy cảm, thế nên liền nhớ rất rõ bài hát này. Cô ấy cuối cùng chọn được một cây dương cầm. Mấy tháng sau, tôi vẫn không nhận được danh sách điều âm, vì thế khi nói chuyện với ông chủ về chuyện người phụ nữ ấy, không ngờ ông chủ lại nói, cô ấy đã chết, trong ngày sinh, vì sinh khó mà qua đời."
Lòng Vương Nguyên dường như nghẹn lại, trong cổ họng như thể toàn vị máu, mơ hồ chuyển động trong không khí, làm cậu không thể thở được.
"Khó sinh mà qua đời?"
"Chuyện cụ thể ra sao tôi cũng không rõ ràng được bao nhiêu, chỉ cảm thấy tiếc hận quá mức. Bài hát này cảm giác thực sự rất tuyệt, là ca khúc hoàn mỹ nhất tôi từng nghe qua. Đáng tiếc lúc ấy chỉ nghe được một nửa, tôi nghĩ nửa còn lại là do những người khác tiếp tục, bằng không cũng chẳng thể xuất hiện một bài nhạc tuyệt như vậy nữa. " Đàm Trử Quân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không khó nhìn ra tình cảm thương tiếc của anh ta.
Vương Nguyên nhíu chặt đôi mày đẹp, ngực có cảm giác đau xót. Không biết vì sao, cậu cảm thấy rất không thoải mái, nhất là nghe được chuyện tác giả bài hát này... vì khó sinh mà mất.
Cậu rất hoài nghi chuyện của người phụ nữ này. Nếu quả thực là người phụ nữ trong bức ảnh ấy, sao lại có thêm một đứa trẻ ? Đứa trẻ kia hiện là ai ? Cha ruột của nó là ai? Đứa trẻ đó, hiện tại ở đâu?
Đàm Trử Quân không rõ ràng được đầu óc của cậu đang là một mớ bòng bong, chậm rãi nói tiếp, "Sở dĩ tôi nói cậ phá hỏng ca khúc này, là vì cậu căn bản không biết. Lúc cậu biểu diễn đều tràn ngập ai oán cùng đau xót, kỳ thực không phải. Người phụ nữ ấy khi đàn ca khúc này vẻ mặt rất hạnh phúc. Ngẫm lại cũng đúng, viết bài hát cho con mình, đương nhiên sẽ ngập tràn hương vị của ấm áp, làm sao có thể ai oán được?"
Vương Nguyên hoàn toàn mụ mị, vốn là cho rằng thực đã tiếp cận được chân tướng, cho rằng Đàm Trử Quân biết tác giả của bài hát này, không ngờ sự tình lại xa cách, không hề đơn giản lại càng thêm phức tạp, cũng không có đầu mối, giống như tơ vò.
"Vương Nguyên, hiện tại tôi rất muốn biết, cậu làm sao biết được bài hát này ?" Đàm Trử Quân trái lại hỏi một câu.
"Hả?...." Vương Nguyên sửng sốt, theo bản năng nói, "Là vô tình tìm được trên mạng."
"Không thể nào."
Đàm Trử Quân một tiếng phủ quyết lời nói của cậu, "Những lời này nếu nói cho người ngoại đạo nghe, đương nhiên không thể nghi ngờ gì nữa. Nhưng ca khúc này tôi luôn luôn có ấn tượng sâu đậm, nếu thực sự có ở trên mạng như cậu nói, tôi nhất định sẽ biết. Ca khúc này, khẳng định là không thể tìm thấy ở trên mạng!"
"Việc này..."
Vương Nguyên biết căn bản không thể gạt được Đàm Trử Quân. Như lời anh ta nói, anh ta là một nhà chế tác âm nhạc chuyên nghiệp, nếu thực sự xuất hiện một bài hát xuất sắc như vậy, anh ta làm sao có thể không biết, nhất là một bài hát đã lấy đi rất nhiều sự chú ý của anh.
"Là một người bạn cho tôi, về phần cô ấy làm sao có được, tôi thực cũng không rõ."
Đàm Trử Quân sau khi nghe vậy, mày hơi nhíu nhanh lại, gật gật đầu, "Thực sự rất kỳ lạ, ca khúc này rõ ràng có hai phiên bản khác nhau. Xem ra, chân tướng của chuyện này chỉ có anh ta mới biết được."
"Anh ta?"
"Ông chủ chúng ta, Vương Tuấn Khải!"
Đàm Trử Quân lãnh đạm nói, "Chắc chắn là anh ta biết được chân tướng của ca khúc này, nếu không sao lại cấm ca khúc này truyền ra ngoài?"
Vương Nguyên giật mình...
----
Bóng đêm dần dần lan tỏa khắp nơi. Đèn hai bên đổ ánh sáng xuống làn đường đầy xe cộ, tô rõ một thế giới nhộn nhịp.
Khi Vương Nguyên từ công ty DIO bước ra, cậu suýt chút nữa đã ngất xỉu vì không thể thở được.
Buổi nói chuyện cùng Đàm Trử Quân rõ ràng làm cậu càng thêm lo lắng. Sự tình tựa như lâm vào một cục diện vô cùng bế tắc, người có thể phá bỏ được cục diện này cũng chỉ có một mình cha nuôi hay sao? Cứ cho là cậu có thể hỏi, nhưng dựa theo tính cách của cha nuôi, cậu cũng không có khả năng được nghe giải thích.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần đến chín giờ, cuộc sống về đêm còn chưa thực sự bắt đầu. Cho tới lúc này Vương Nguyên vẫn chưa thấy bóng dáng Thiên Tỉ đâu.
Những nhân viên bắt đầu lục tục rời công ty không nén được tò mò liếc nhìn Vương Nguyên một cái. Xem ra, thậm chí cả bảo vệ cũng đang thì thầm nói nhỏ, vậy là chuyện của Nana trong công ty sớm đã có người tuồn ra ngoài. Chắc chắn hiện tất cả đang đoán nhỏ đoán to quan hệ của cậu cùng cha nuôi...
Đang suy nghĩ, một chiếc sẽ dài xuất hiện trong bóng đêm. Ánh đèn nê-ông sáng bóng ẩn hiện trên thân xe cao nhã. Ngay sau đó, chiếc xe dừng trước mặt Vương Nguyên.
Vương Nguyên giật mình sửng sốt một chút, chiếc xe này...không phải là của cha nuôi, cũng không phải là của Thiên Tỉ.
Một chiếc xe xa lạ!
Cửa xe mở ra, một người đàn ông toàn thân mặc trang phục màu đồng đen đi xuống, có vẻ như là lái xe tư nhân của gia đình nào đó, nhìn thấy Vương Nguyên, ngữ khí cung kính nói, "Xin hỏi, cậu chính là công tử Vương Nguyên?"
Vương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu một cái, đôi mi xinh đẹp hơi hơi chớp, "Ông là?"
Người đàn ông mỉm cười, trên mặt không hề có thái độ nguy hiểm, thái độ cùng giọng nói nhẹ nhàng, "Vương Nguyên công tử, để cho thuận tiện, lão gia nhà chúng tôi muốn gặp mặt cậu một lần."
"Lão gia nhà ông?" VƯƠNG NGUYÊN càng lúc càng không hiểu ra sao, "Lão gia ông là ai? Tôi có quen không?"
Người đàn ông mỉm cười, đi đến cửa trước của chiếc xe, lễ phép mở cửa, nhẹ giọng nói, "Lão gia họ Vương, Vương tiên sinh là con của lão gia nhà chúng tôi."
Vương Nguyên bừng tỉnh đại ngộ...... Lão gia của nhà họ Vương!
Cũng chính là cha của cha nuôi cậu, là người trên danh nghĩa cậu phải gọi là.... ông nội? Xưng hô này có chút không quen.
"Không biết công tử Vương Nguyên có tiện để gặp mặt?" Người đàn ông này đương tỏ vẻ hỏi ý kiến của cậu, nhưng cách mở cửa xe như thế lại biểu lộ vẻ không thể cự tuyệt được.
"Muốn tôi đi đâu?" Vương Nguyên trấn tĩnh hỏi.
"Biệt thự Vương gia." Người đàn ông nhẹ nhàng nói bốn chữ.
----
Đêm càng thêm khuya.
Nhóm bảo vệ công ty đều đã ngáp lên ngáp xuống, những văn phòng làm việc trong công ty đều đã đóng cửa. Phía trước cửa công ty, một chiếc xe xa hoa ngừng lại.
Ánh trăng như nước, chiếu vào trên thân xe, tản ra ánh sáng sắc nhọn lạnh lẽo.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Tỉ từ công ty DIO đi ra, sắc mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc cùng ngưng trọng. Lái xe thấy thế lập tức mở cửa xe, hắn chui vào trong xe, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi phía sau...
"Vương tiên sinh, có người đã đưa công tử Vương Nguyên đi."
Sau lớp kính, bộ mặt cương nghị của Vương Tuấn Khải đột nhiên trở nên lạnh ngắt, giống như điêu khắc từ hàn băng khiến người ta phải hoảng sợ.
"Ai đưa cậu ấy đi?"
Thiên Tỉ dừng một chút, ngữ khí trầm thấp nói , "Là ....lão gia!"
Đôi mắt sắc nhọn như loài ưng của Vương Tuấn Khải đột ngột co rụt lại, hơi thở nguy hiểm dần lan tràn toàn thân, lạnh giọng quát, "Đến biệt thự!"
"Vâng, Vương tiên sinh!"
Xe giống như con báo đen dưới bóng đêm xuyên qua làn đường vắng.
Ngự Hoàng Uyển...
Tọa lạc tại phía Nam của nước Mỹ, khu vực nổi tiếng thần bí này dành riêng cho những người có tiền. Nơi này giá cao đến nỗi líu lưỡi. Sở dĩ thần bí là bởi vì cả tòa sơn dã đều được nhà giàu chiếm giữ, bốn phía ngoại trừ hồ nước xinh đẹp còn có thực vật xanh um tươi tốt, chim hót, hoa thơm, còn hơn cả tiên cảnh. Lại thêm việc cấm người ngoài vào càng khiến nơi đây trở nên thần bí.
Đây là lần đầu tiên Vương Nguyên tiếp xúc với đình viện xa hoa này một cách gần như vậy. Có sự cổ điển phong tình và uy nghiêm của Trung Hoa, lại kết hợp với nét văn hóa của Châu Âu, hai loại kiến trúc dung hợp một chỗ không khó chịu, ngược lại càng thêm đại khí hùng vĩ.
Nơi này là biệt thự của Vương gia, cơ hồ cũng là một khu vực riêng biệt.
Bước vào đại sảnh của tòa hoàng thất, Vương Nguyên còn chưa hoàn toàn quen được với khung cảnh đã được mời đến thư phòng ở lầu ba.
Thư phòng nơi này không giống với thư phòng của cha nuôi ở tỏa thành. Nó được thiết kế cách điệu sắc ám trầm lạnh lẽo, trầm mộc hồng nhạt lại có chút rám nắng điểm trang toàn bộ thư phòng, tạo nên một cảm giác trầm ổn. Trong không khí còn tỏa ra hương đàn hương nhàn nhạt, không khó nhìn ra đây là thư phòng của một người già.
Trên bàn trà thủy tinh đã đặt sẵn một bộ trà cụ, cho thấy chủ nhân thư phòng này rất thích trà đạo. Tuy rằng Vương Nguyên không tinh thông trà đạo, nhưng lại có thể nhìn ra đây là bộ trà cụ xa xỉ vô cùng.
Lá trà ngon nhất tỏa ra hương thơm ngát, cùng hương đàn hương nhàn nhạt hòa quyện một chỗ, thật có cảm giác phong tình.
Không như trong tưởng tượng của Vương Nguyên, ngược lại là một ông già đứng tuổi hiền từ vui vẻ, mang lại cảm giác ôn hòa. Loại yên tĩnh cùng ấm áp này khiến cậu cảm thấy dễ chịu, như có một dòng nước ẩm đang chảy qua nội tâm.
Nhất là ông lão đang ngồi cách cậu không xa, trên gương mặt mỉm cười nhìn cậu, chưa có nói một câu nào, chỉ đơn giản là nhìn...
Vương Nguyên không nhìn thấy trên mặt ông có đến nửa điểm địch ý, có điều...
Cậu thật sự không rõ mục đích lần gặp mặt này là vì cái gì.
Một lúc sau, ông lão mới chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm ổn...
"Con, chính là Vương Nguyên?"
Vương Nguyên nhìn thẳng, đôi mắt như ôn tuyền lẳng lặng, cậu gật đầu một cái.
Đây là ông nội trên danh nghĩa của cậu....Vương lão gia! Tuy rằng nhìn qua thực ôn hòa nhưng cậu vẫn luôn không rõ mục đích của ông ta là gì, bởi vậy mới sinh ra một tia cảnh giác.
Đây là thói quen đã được giữ lại lúc nhỏ.
Ông lão lộ nét hiền từ, ôn hòa tươi cười. Dường như cảm thấy được sự cảnh giác của Vương Nguyên, ông đưa tay ngâm lá trà. Động tác liền mạch lưu loát không khó nhìn ra ông lão rất tinh thông trà đạo.
Dần dần, hương trà tràn ngập khoang mũi Vương Nguyên. Ông lão cười sang sảng, đem một chén trà nhỏ đặt trước mặt cậu. Vương Nguyên nhìn chăm chú lá trà màu xanh đang xoay trong dòng nước nóng.
"Bình thường hẳn là rất ít uống trà?"
Vương lão gia ôn nhuận nói, "Mấy đứa thanh niên này chỉ uống cà phê, cocktail thôi, chúng ta già rồi không uống quen được mấy cái kia."
Vương Nguyên không rõ ràng lắm, nhìn ông lão. Thật ra mà nói, cha nuôi một chút cũng không giống với Vương lão gia. Chỉ qua vài câu ngắn như thế này, cậu có thể cảm nhận được vị lão gia này là người hay nói, tính cách cũng thực ôn hòa. Còn cha nuôi thì giống như một thanh kiếm sắc bén, tuy rằng nội liễm trầm ổn, lại lộ vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám thân cận.
Thấy cậu không nói lời nào, ý cười bên môi Vương lão gia càng đậm, nhưng mà Vương Nguyên xem ra, lần này ông cười có chút cứng ngắc, chỉ nghe ông nhẹ nhàng nói, "Khải nhi lúc tiếp quản VƯƠNG thị cũng không thích uống trà, đứa nhỏ này tính tình ám cường ngạnh, nhưng từ sau khi tiếp quản công ty thì trở nên trầm ổn hơn. Con người, có đôi khi cũng giống trà, cần lắng đọng lại mới có thể thấy được bên trong."
Ông lão như vừa nói cho Vương Nguyên nghe, hoặc như lầm bầm một mình khiến Vương Nguyên càng lúc càng không hiểu ra sao.
Gọi cậu tới đây, vì phẩm trà?
"Vương lão tiên sinh, xin hỏi, người gọi cháu tới đây có chuyện gì ?" Cậu không nhịn được mà đem mối nghi vấn trong lòng ra hỏi.
Vương lão gia cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, sau đó buông xuống, nhìn cậu, "Theo như lễ giáo, con hẳn phải gọi ta một tiếng ông nội."
Giọng nói khiêm tốn, nghe không ra một chút ép buộc nào, lại lộ ra uy quyền, giống hệt như Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên hơi chớp mắt, nhẹ nhàng đáp lời, "Dựa theo tuổi của con trai người, còn không thể sinh ra con trai lớn như cháu."
Nói xong câu đó, cậu vốn cho rằng ông lão sẽ tức giận, nhưng không ngờ được Vương lão gia đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cười phá lên, "Cậu nhóc này thật đúng là miệng lưỡi lanh lợi vô cùng. Nói như vậy hẳn là thỉnh thoảng Khải nhi phải tức chết mất!"
Vương Nguyên thật sự đoán không được suy nghĩ trong lòng Vương lão gia. Cậu đâu có nói sai gì sao?
"Nếu không phải có gì quá đáng thì cháu cũng không chọc giận ông ta."
"Ông ta?"
Ông lão hưng trí dạt dào nhìn cậu, mẫn cảm bắt giữ lúc giọng nói của cậu thay đổi, "Ông ta trong lời nói của con là cha nuôi con. Nhắc tới nó hình như con không vui ?"
"Vương lão tiên sinh, nếu trong lúc cháu nói chuyện, thái độ hoặc là ngữ khí bất kính làm người không vui thì cháu rất xin lỗi, nhưng mà, cháu thực sự đang không có tâm trạng gì." Vương Nguyên không muốn giấu giếm mà ăn ngay nói thật.
Ông ấy hắn là không vui mới đúng, dù sao nhiều năm như vậy chính là Vương gia nuôi lớn cậu, ăn uống, đồ dùng... tất cả đều là của Vương gia. Kể cả cậu không muốn thừa nhận nhưng Vương Tuấn Khải là cha nuôi của cậu, đây là sự thực không thể thay đổi.
Vương lão gia lắc đầu, không có chút dấu hiệu tức giận, chỉ nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài, "Khải nhi đích xác không thích hợp để làm một người cha. Thực ra ngay từ lúc con vừa được nhận vào tòa thành, ta vốn tính đưa con đến một gia đình đại phú khác để người ta nuôi dưỡng, nhưng mà, Khải nhi một mực phản đối."
Vương Nguyên ngẩn ra, cho tới bây giờ cậu không biết còn có chuyện này.
Cha nuôi... Vì sao lại phản đối đem cậu cho người khác nuôi?
Dường như nhìn thấy nghi vấn của cậu, Vương lão gia tự rót một chén trà, lại kiên định nói, "Nó làm như vậy chỉ có một mục đích!"
"Mục đích gì?" Vương Nguyên cảnh giác hỏi.
Vương lão gia nhìn cậu, đáy mắt hình như thoáng lướt qua vẻ nghiêm trọng, lãnh đạm, khiến người ta không thể nào nắm bắt được.
"Con trên danh nghĩa là con trai nó, nhưng mà, nó lại muốn con trở thành "người tình" của nó!"
Ngón tay Vương Nguyên run lên, chạm tới tách trà, khiến cậu khẽ rên lên một tiếng ; may mắn nước trà nóng không chạm đến tay cậu...
"Cháu, cháu không rõ ý tứ của người..." Cậu ngập ngừng nói. Cái cảm giác bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu một lần nữa lan tràn, khiến cậu thực sự không một chút thoải mái.
"Không, con hiểu."
Vương lão gia nhẹ nhàng cười, "Chàng trai, không cần khẩn trương. Ta hiểu tính cách của con mình, nó muốn như thế nào, ta thực rất rõ ràng."
"Ông muốn nói điều gì?" Tâm tư Vương Nguyên đã có chút lộn xộn, vô lực hỏi.
Vương lão gia thở dài một hơi, "Đừng hiểu lầm, kỳ thực hôm nay ta gọi con đến chính là muốn nhìn con một lần. Hôm nay nhìn được, mới phát hiện, vẻ ngoài của con chẳng những rất giống mẹ con, mà ngay cả tính cách cũng đều rất giống..."
"Mẹ cháu?"
Vương Nguyên chấn động, giọng nói cũng cao hơn một chút. Ngay sau đó, ánh mắt đều trở nên cực kỳ kích động, "Ông đã gặp mẹ của cháu rồi? Bà là ai? Mẹ của cháu là ai?"
Vương lão gia nhìn cậu, đối với cảm xúc kích động của Vương Nguyên hoàn toàn đối lập, nhẹ giọng nói câu, "Mẹ con là..... Bạc Tuyết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro