Chương62: Uy hiếp, không chút nào để ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đổ bệnh nằm trên giường mấy ngày. Mỗi khi tỉnh lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra liền khóc cho đến khi ngất xỉu. Công ty DIO gọi điện thoại đến di động của Vương Nguyên, mỗi lần đều do quản gia Hàn Á tiếp, cuối cùng phải thông báo bệnh tình của Vương Nguyên, đồng thời bỏ đi buổi biểu diễn.
Trong tòa thành từ trên xuống dưới cũng không dám nhiều thêm một tiếng, bởi vì sắc mặt của Vương Tuấn Khải như vừa nuốt xong hỏa dược. Nếu ai không muốn sống trên đời này nhiều thêm một ngày thì cứ việc nhiều lời.
Cho đến ngày thứ tư, Vương Nguyên mới hơi hơi tỉnh...
Mùi hoa nhàn nhạt vương vất trong không khí, nhẹ nhàng choáng lấy ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, tràn đến từng góc nhỏ của căn phòng. Thứ ánh sáng đầy sức sống tràn vào khung cửa sổ, qua lớp rèm mỏng mà chiếu vào, làm giảm đi sự u tịch nặng nề, mang đến chút dịu nhẹ bình yên.
Thời tiết có vẻ rất tốt, không giống ngày ấy, mưa dầm liên miên.
Trong nhất thời, ánh mắt Vương Nguyên không thích ứng được với ánh sáng như vậy, đôi mắt lưu ly có chút mê man, theo bản năng kêu khẽ một tiếng. Thân hình bé nhỏ mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Ngay sau đó, một cánh tay của người đàn ông vây tới, phủ trên đầu vai hơi lạnh của cậu.
"Tỉnh rồi?"
Tiếng nói trầm thấp như dòng nước ấm, thoáng qua như thứ rượu ngon thuần chất, lại quen thuộc làm người ta không rét mà run.
Giọng nói này khiến Vương Nguyên bừng tỉnh hoàn toàn, mới phát hiện ra bản thân luôn nép trong lòng của người đàn ông này. Cánh tay quen thuộc tráng kiện rắn chắc vòng trụ thân mình mềm mại của cậu, để cho phần lưng trắng mịn dính sát vào khuôn ngực rộng lớn; chỉ có riêng hơi thở của hắn cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc là đang đốt nóng cả người cậu.
Cậu khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc đột nhiên quay lại; hẳn nhiên, đối diện ngay với ánh mắt của người đàn ông đầy thâm trầm và khó hiểu, sự thâm thúy khiến cho kẻ khác khó lòng mà nắm bắt được.
Giờ khắc này, Vương Nguyên mới phát hiện tư thế của hai người có bao nhiêu là mờ ám. Thân mình bé bỏng của cậu hoàn toàn bị vây chặt trong cơ thể tráng kiện kia, gần như muốn bao trọn lấy cậu.
"A..."
Vương Nguyên đột nhiên ngồi dậy, nhưng từ nơi nào đó trên thân thể lại truyền đến cơn đau nhức khiến cậu nhịn không được rên lên một tiếng. Chiếc áo ngủ mỏng theo vai chảy xuống. Như thế này cậu mới thấy thân thể trần trụi của mình có bao nhiêu là xấu hổ.
"Đau cũng đừng nén!"
Vương Tuấn Khải ngồi dậy, vươn tay kéo cậu lại bên người. Ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lấy lồng ngực cùng làn da màu đồng khỏe mạnh của hắn, anh tuấn là vậy, nhưng trong đôi mắt của Vương Nguyên lại hệt như tên ma quỷ đang tới gần.
"Không được chạm vào tôi!"
Cậu phản xạ có điều kiện đẩy mạnh cánh tay hắn ra, cố nén cơn nhức nhối trên thân thể. Vết thương đau nhức trên đầu gối đã được xử lý, nhưng đau đớn từ hạ thể vẫn còn lan đến khắp người. Dấu hôn trên cơ thể cậu, dù nhìn theo bất kỳ góc độ nào cũng đều ghê tởm cả.
"Dựa vào cái gì? Ông dựa vào cái gì mà chạm vào tôi! Ông có tư cách nào làm như vậy?"
Bàn tay lớn của Vương Tuấn Khải dừng giữa không trung. Ánh mặt trời phủ lên ngón tay thon dài tạo ra một bóng dáng anh tuấn đẹp đẽ. Bàn tay rộng lớn này nắm trong đó hết thảy mọi thứ thành công của một người đàn ông. Hắn không nói gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của cậu, hàng mi anh tuấn hơi giật giật.
Hắn không nói gì nữa mà xuống giường, không hề e dè trước mặt Vương Nguyên mặc quần áo.
Nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên cơ thể cao lớn của người đàn ông như một vầng hào quang. Mỗi một đường nét anh tuấn đều như được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ: tỷ lệ cơ thể theo tiêu chuẩn tam giác vàng, dáng người hệt như người mẫu, cơ ngực rộng lớn vừa nhìn qua đã rõ đây chính là kẻ luyện võ, lại thêm hai chân thon dài rắn chắn tràn ngập sức mạnh.
Vương Nguyên nghiêng khuôn mặt nhỏ sang một bên. Cậu không thể không thừa nhận dáng người của hắn đẹp đến mức khiến người ta phải thèm thuồng, thậm chí còn dụ dỗ rất nhiều người ham mê sắc đẹp khác. Có điều, cậu tuyệt đối không thể trở thành người như vậy được. Gã đàn ông như ma như quỷ này, cậu hận không thể lấy đao làm thịt hắn!
Vương Tuấn Khải hồ như nhìn thấu hận thù trong đáy mắt cậu nhưng lại "bất vi sở động" (không có hành động nào), động tác tao nhã mặc áo sơ mi vào. Chiếc áo được thiết kế tinh xảo tôn lên dáng người của hắn. Hắn cài lại cúc áo, từng chiếc từng chiếc, từ tốn chậm rãi lại mang thêm một chút dáng vẻ lười biếng.
"Mấy ngày hôm em sốt, đều biến tôi thành gối ôm hình người."
Vương Nguyên giật mình một chút, quay đầu nhìn về phía hắn, đáy mắt hiện lên sự chần chờ...
Có một chút xíu ấn tượng... khi cậu đang trong cơn mê man thường cảm thấy rét lạnh, giống như đang thả cơ thể xuống biển nước, hoặc ngâm mình trong cơn mưa thật to. Cơn rét lạnh đến táp mạnh vào từng dây thần kinh của cậu. Nhưng thật may mắn, cậu rốt cục cũng đã tìm thấy một chốn ấm áp, yên tâm đặt mình vào trong đó, tựa như đang nằm trong một đám mây mềm mại, xua tan đi hết thảy những nỗi bất an xâm chiếm từ trước đến nay.
Chẳng lẽ...
Người đàn ông này luôn luôn ôm cậu?
Thấy mặt cậu hoàn toàn là vẻ sững sờ, Vương Tuấn Khải cũng cài xong cúc áo cuối cùng. Hắn bước đến gần Vương Nguyên, áp lực từ hắn đột nhiên bao phủ lấy đỉnh đầu cậu...
"Tiết kiệm sức lực chửi tôi, mặc quần áo, xuống nhà ăn cơm!" Ngón tay thon dài nâng cái cằm nhỏ của cậu lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại.

Vương Nguyên bị bắt ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt đều là nỗi đau...
Tại sao hắn còn bình tĩnh như vậy?
Bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra!
Nhưng mà, cậu thì không thể nào quên, là tự tay hắn giết chết mẹ cậu. Điều này chính hắn cũng đã thừa nhận. Cậu không thể quên, cả đời cũng không thể quên, như một dấu nung ác động đóng trong lòng cậu vậy.
Sau một lúc lâu, cậu né tránh ánh mắt chăm chú của hắn, chuyển tầm mắt bi ai đến một chỗ khác. Cậu cố nén chịu cơn đau toàn thân mà mặc quần áo, còn không chờ Vương Tuấn Khải bế, trực tiếp xuống giường.
"Ai..." Cậu té ngã trên mặt đất do hai chân đã mất hết sức lực, cùng với thân mình đau đớn khiến cậu thiếu chút nữa ngạt thở.
Sắc mặt Vương Tuấn Khải đông lạnh lại. Hắn đứng dậy muốn ôm lấy cậu, nhưng vừa chạm đến thân mình liền bị cậu gạt ra một lần nữa.
"Không cần ông giả mèo khóc chuột!" Giọng Vương Nguyên lạnh ngắt, không khó để nhận ra cậu đang cố nén cơn đau từ thân thể qua những tiếng bước chân lộn xộn.
Níu vào thành giường, cậu đứng dậy một lần nữa, thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng ngủ.
Sắc mặt Vương Tuấn Khải cực kỳ khó coi, ánh mắt cũng khiến cho người ta sợ hãi.
Gặp quỷ!
Hắn vẫn đang trong cơn giận giữ đến tẩu hoa nhập ma, thế nhưng khi thấy cậu cứ sốt cao không ngừng thì liền trở nên nóng ruột nóng gan. Bốn ngày này cơ bản hắn không hề chợp mắt, mà cũng trong bốn ngày đó, bác sĩ tư cũng bị hắn bức đến điên rồi. Thuốc tiêm cùng thuốc uống đều dùng tới, nhưng không có một chút hiệu quả nào.
Hắn lẽ ra không nên để ý đến sự sống chết của cậu, nhất là khi cậu lại dùng vẻ mặt phẫn nộ hận thù kia nhìn mình. Hắn hẳn là nên đối xử với cậu giống như những người kia, ít nhất không có chút mềm lòng.
Những người kia trong cảm nhận của hắn thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ngoại trừ là công cụ để phát tiết thì chẳng còn là gì nữa! Có điều, mấy đêm liền chàng trai này cuộn mình trên giường, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu lạnh khiến trong lòng hắn lại nổi lên chút cảm giác gì đó như lòng trắc ẩn. Hắn vây lấy thân thể nóng rực của cậu vào lồng ngực, rồi từ đó lại bất ngờ có chút cảm giác thỏa mãn. Nó thật giống như thể cậu sinh ra nên thuộc về hắn, ngay cả thân thể cũng hòa hợp đến hoàn mỹ như vậy.
Cho tới bây giờ, nhìn bóng dáng cùng khuôn mặt tái nhợt kia rời đi, nỗi đau trong lòng lại tràn ra. Hắn bắt đầu hoài nghi, cảm giác này có phải là lo lắng? Là bởi vì muốn tiếp tục trả thù nên mới giữ mạng sống cho cậu? Hay vẫn là...thật sự đau lòng?
Nguyên nhân làm như vậy, có phải hay không để vì trả thù?...
___________________
Sáng sớm sương vẫn chưa tan đi, còn đọng lại trên từng cánh hoa của Bạc Tuyết viên. Bởi vì cả tòa thành đều bao quanh hồ nước xanh thẳm nên sương mù tan hơi chậm một chút.
Khi Vương Nguyên bi thương lê lết đến hoa viên, trước mắt vẫn là cánh cửa khu vườn Bạc Tuyết xinh đẹp. Trong sương sớm dường như có tiếng người...
Hơi giật mình một chút, cậu bước nhanh đến, rốt cuộc đã thấy rõ quản gia Hàn Á đang chỉ đạo người giúp việc làm gì đó. Đến gần hơn, hai chân cậu đã mềm nhũn.
"Công tử Vương Nguyên, con, con tỉnh rồi?" Quản gia Hàn Á hoảng sợ, vội vã nâng cậu lên, lại đau lòng mà nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch kia.
Trong bốn ngày này, toàn bộ tòa thành dường như lâm vào một cuộc chiến đấu. Công tử Vương Nguyên hôn mê bất tỉnh khiến tính bạo lực trong Vương tiên sinh phát tát muốn đi giết người, nhưng mà giờ thì đã tốt rồi, cậu nhỏ rốt cục cũng tỉnh.
Toàn bộ cơ thể Vương Nguyên đều run lên, không thể tin được một mảnh đất trống rỗng trước mắt...
Nơi này từng là đủ loài hoa cỏ muôn màu, là Bạc Tuyết viên xinh đẹp ...
Cũng là nơi chôn cất mẹ cậu...
Trước khi hôn mê, cậu thậm chí thấy được một góc quan tài có khắc chữ thập...
Nhưng mà, giờ khắc này, phản chiếu vào trong mắt cậu chỉ còn một mảnh trống không. Không có biển hoa xanh màu đại dương, cũng không có quan tài, chỉ là rỗng tuếch.
Tại sao có thể như vậy?
"Bác Hàn Á..."
Hô hấp của Vương Nguyên ngày càng dồn dập, trong đầu ong ong cả lên, cũng trống rỗng như khoảnh đất trước mắt.
Quản gia Hàn Á đau lòng đỡ lấy cậu, ánh mắt hiện lên vẻ khó xử, "Công tử Vương Nguyên, con vừa mới tỉnh lại, thân thể còn yếu lắm, nên sớm trở về phòng nghỉ, được không?"
"Nơi này vì sao lại thành như vậy? Quan tài đâu? Quan tài đã từng chôn ở chỗ này đâu?"Vương NGUYÊN rốt cuộc cũng tìm thấy giọng nói, sự hoảng sợ trước đó khiến cậu không thể nào phát ra tiếng.
"Công tử Vương Nguyên, chuyện này..." Quản gia Hàn Á ấp a ấp úng, muốn nói điều gì đó rồi lại nuốt ngược vào.
"Bác Hàn Á, con xin người, xin người nói cho con biết quan tài ở đây đã chuyển đi chỗ nào. Bác Hàn Á, đây là nơi mai táng mẹ con. Là ông ta, là tên cầm thú Vương Tuấn Khải tự tay giết mẹ con..."
Vương Nguyên vô lực khóc nấc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo Hàn Á, ánh mắt hoảng hốt đầy tuyệt vọng.
Hàn Á nghe xong, đầu tiên là cảm giác nao nao, lập tức khó xử mà nói, "Công tử Vương Nguyên, ta thực sự không thấy được cái gì cả. Sáng nay vừa nhận được lệnh của Vương tiên sinh, san bằng nơi này..."
"Không...Không thể nào..."
Vương Nguyên lui về phía sau từng bước, tuyệt vọng lắc đầu. Cậu không tin, cậu không tin không thể nhìn thấy thi thể của mẹ, và cũng chẳng có cơ hội nào nữa. Hắn làm sao có thể tàn nhẫn như vậy? Nhất định phải đẩy cậu đến đường cùng hay sao?
"Công tử Vương Nguyên, là thật. Mấy ngày nay không có lệnh của Vương tiên sinh thì ngay cả người làm vườn cũng không dám bước vào đây. Sáng nay ta mới nhận được lệnh của Vương tiên sinh, thực sự không thấy được quan tài như con nói." Hàn Á thấp giọng trả lời, nỗi khiếp sợ cùng bất an trong lòng dần dần lan ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên tái nhợt. Ánh mặt trời rọi xuống Bạc Tuyết viên, nhưng cậu lại cảm thấy lòng rét lạnh đến thế.
Là hắn!
Nhất định là hắn động tay động chân!
Cậu đột nhiên có phản ứng, quay người chạy đến phòng ăn...
Trong phòng ăn, ánh mặt trời hiền hòa chiếu xuống, chiếu rọi những món ăn trên bàn, ánh lên thứ ánh sáng như thủy tinh. Chiếc bàn lớn màu đen, ly rượu tinh xảo chứa chất lỏng màu đỏ lộng lẫy. Trang phục màu trắng của người giúp việc lên lên xuống xuống theo sự di chuyển của họ khi bưng lên các loại thức ăn. Trong không khí có hương thơm nhè nhẹ đầy quyễn rũ.
Đầu bàn ăn, Vương Tuấn Khải ngồi nghiêm chỉnh, thân mình cao lớn cùng với những thức ăn đầy xoa hoa lại dung hòa kỳ lạ với hoàn cảnh, tạo nên phong thái vương giả cao cao tại thượng.
Nhìn Vương Nguyên một mặt tái nhợt chạy đến phòng ăn, hắn không hề có chút bất ngờ nào, cũng không vì hành vi tự tiện xông vào hoa viên của cậu mà tức giận, ngược lại còn bình thản chỉ vào vị trí bên người mình, trầm thấp mệnh lệnh.
"Sáng sớm ầm ĩ như vậy là đủ, ngồi xuống dùng cơm!"
Hô hấp Vương Nguyên không ổn định, khuôn mặt kiều diễm đã tràn đầy đau đớn. Cậu cố nén cảm giác muốn khóc, đến trước mặt Vương Tuấn Khải, nhìn hắn không hề chớp mắt.
"Mẹ tôi đâu? Ông giấu mẹ ở đâu?"
Đối với sự chất vấn của cậu, Vương Tuấn Khải ngược lại chẳng nghe gì, quay đầu lạnh giọng phân phó người làm một bên...
"Đem bữa sáng của công tử lên!"
"Vâng!"
Người làm lập tức đi chuẩn bị.!"
" Vương Tuấn Khải "
Sự phẫn nộ trong mắt Vương Nguyên dường như muốn đốt cháy hết thảy, như vậy lại càng thêm xinh đẹp. Cậu nhìn hắn, gắt gao, "Ông rốt cuộc đem mẹ tôi giấu ở đâu?"
Sau tất cả mọi chuyện, hắn thế nhưng còn bình tĩnh như vậy mà dùng cơm? Hắn còn nhẫn tâm đến mức nào nữa?
"Mẹ em?"
Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng có phản ứng, đôi môi mỏng phiếm ánh sáng của mặt trời hơi hơi gợi lên, thu toàn bộ lửa giận của cậu vào đáy mắt, lạnh bạc nói, "Mẹ em sớm đã chết rồi, người chết nên xuống mồ an nghỉ, không phải sao?"
Đôi mắt của hắn hoàn toàn bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ một chút sẽ thấy vằn lên tơ máu và có chút mệt mỏi. Đây là kết quả của bốn ngày không hề chợp mắt.
Vương Nguyên siết nhanh nắm tay, hàm răng tinh tế cắn trên cánh môi tái nhợt của cậu, lưu lại một dấu vết khá sâu, cậu "Rầm" một tiếng, đập tay lên bàn ăn. Nhưng thực là, bàn ăn cũng chẳng có một chút chấn động nào, các món ăn đều yên vị, ngược lại bàn tay nhỏ của cậu còn đỏ lên.
"Ông rõ ràng biết tôi đang nói cái gì! Vương Tuấn Khải, ông đừng có quá đáng!"
Một câu nói khiến Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên, đôi đồng tử thâm trầm khóa chặt lấy đôi mắt nâu trong như nước của cậu, như thể liếc mắt một cái đã có thể siết lấy linh hồn cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vương Nguyên chợt đỏ lên, đôi mắt màu nâu có một cơn sóng nhỏ lưu chuyển...
"Cái tên Vương Tuấn Khải này, em càng lúc gọi càng thuận miệng."
Người đàn ông rút ra một tờ khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng, nhất cử nhất động đều lộ ra nét quý tộc đầy tôn quý, nhưng trong động tác lại có một sức mạnh uy hiếp cùng áp lực đến khó chịu...
"Tôi sẽ không gọi ông là cha nuôi, bởi vì căn bản ông không xứng đáng với cách xưng hô này!" Vương Nguyên không một chút sợ hãi nhìn hắn, đem toàn bộ cảnh giác cùng hận thù vây bọc toàn thân. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì người đàn ông đang đối diện cậu đây đã chết không dưới ngàn lần.
Vương Tuấn Khải nghe vậy, đôi mắt nheo lại, thần thái cuồng vọng ngạo mạn mà tao nhã như một con báo đen đầy nguy hiểm. Ngũ quan tuấn mỹ cộng thêm dã tính khiến cho người ta phải nín thở. Ưng mâu của hắn hơi lay động quét ngang, như một thanh kiếm vì tình thế phải rút khỏi vỏ, nhưng khi ngoái đầu nhìn lại, bảo kiếm đã chui vào vỏ, khí lạnh dần thu lại.
Hắn không nói gì, cũng không có biểu hiện, cũng không có động tác, chỉ đơn giản là lẳng lặng mà nhìn cậu.
Khuôn mặt cương nghị anh tuấn bình tĩnh vô cùng khiến người ta không khỏi hoảng hốt...
Vương Nguyên quật cường mà nhìn lại hắn, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng. Tuy rằng hai chân cậu đã sớm không còn sức lực nào nữa, nhưng vẫn giữ ý niệm rằng mình không thể thỏa hiệp đơn giản như vậy. Không thể!
Khóe môi cương nghị của Vương Tuấn Khải khẽ nhếch theo một độ cong không dễ phát hiện, cánh tay dài duỗi ra, kéo cậu ngồi xuống đùi hắn.
"Buông ra, đồ cầm thú!" Vương Nguyên không đoán được hắn sẽ có động tác này. Hai tay lập tức phản kháng nhưng không đủ sức.
Trên gương mặt hờ hững của Vương Tuấn Khải không có một tia tình cảm, đường nét lạnh băng thâm thúy tựa như được chạm khắc từ đá cẩm thạch. Bàn tay lớn chỉ cần một động tác đã có thể giữ chặt lấy chàng trai nhỏ đang giãy giụa. Hắn không nhanh không chậm cúi người xuống, thân hình cao lớn trực tiếp phủ lấy cơ thể bé nhỏ của cậu, vây bọc lấy cậu hoàn toàn trong hơi thở của bản thân mình.
Hắn chiếm lấy cánh môi mềm mại, như một lữ khách trên sa mạc vừa tìm thấy nguồn nước liền điền cuồng mà uống lấy tươi ngọt của cậu, dường như muốn đem cậu dung nhập vào máu mình. Điên cuồng mà kích thích, giống như vừa được châm lửa, chảy xuyên khắp tay chân hắn.
"Ưm..." Vương Nguyên trừng lớn mắt, ngực phập phồng dồn dập thở, cảm giác mãnh liệt như cơn bão quét lấy cậu...
Bàn tay lớn kia, cách lớp vải mỏng manh bắt đầu tra tấn lấy hai nụ hoa be bé của cậu..
Vương Nguyên liều mạng hô hấp, nhưng luồng khí hít vào phổi tất cả đều là hơi thở bá đạo của hắn...Cậu muốn nhấc hai tay lên để kháng cự, lại bất đắt dĩ bị hắn siết chặt lấy hai cổ tay, khóa ngược về phía sau.
Cậu vô lực mà không thể ngăn cản hắn bừa bãi trong khoang miệng mình, chỉ có thể bị động thở gấp trong lòng hắn, cắn môi dưới không cho thanh âm phát ra.
"VƯƠNG ...Tuấn..Khải, tên hỗn đãn, buông...ra"
Giọng nói mất hết sức lực, đôi mắt phủ một tầng hơi nước khiến lời cự tuyệt của cậu nghe qua thật chẳng có sức thuyết phục nào.
Ngoảnh mặt làm ngơ, môi Vương Tuấn Khải di chuyển đến phần gáy trắng mịn của cậu, tạo ra một ấn ký!
Cảm giác vừa đau vừa nóng lại vừa chua xót đầy phức tạp, khiến lòng cậu tan nát...cậu run run, một chút khí lực để chiến đấu đều nhanh không còn nữa!
Hồi lâu sau, Vương Tuấn Khải mới ngẩng đầu, buông ra để hai tay cậu tự do. Đôi đồng tử ám trầm thâm thúy lạnh băng chớp động một chút, vừa lòng nhìn dấu hôn rõ ràng do chính mình tạo ra, như hoa mai xinh đẹp nở rộ trên phần gáy tuyết trắng của cậu.
Vương Nguyên từng hơi từng hơi mà hít vào không khí tươi mát. Đôi mắt đẹp oán hận trừng hắn, không một tiếng chất vấn nhưng ánh mắt ấy lại sắc bén vô cùng.
Vương Tuấn Khải ngược lại "bất động thanh sắc" hơi nhếch nhếch môi, vẫn bộ dáng như thể chẳng có việc gì xảy ra. Đôi mày hiện vẻ mờ ám khiến trong lòng Vương Nguyên chợt cảm thấy khó thở.
"Lần này, là trừng phạt em không hiểu phép tắc lễ nghĩa!" Ngữ điệu lãnh đạm, lại mang hơi thở âm hàn trí mạng, phảng phất lướt qua tai cậu, thấm vào từng lỗ chân lông, rồi đem cả người cậu mà đông lại hoàn toàn...
Vương Nguyên bị hắn bọc trong lồng ngực, không thể động đậy dù chỉ một chút. Cậu cười lạnh, "Lễ phép? Đối với một hung thủ giết người thì từ này thật buồn cười!"
Vương Tuấn Khải không giận giữ, vẫn ôm cậu như trước, sai người làm đem bữa sáng của cậu lên. Hắn cầm lấy dao nĩa, đưa một miếng thịt đến bên môi cậu, "Ăn đi!"
Tiếng nói trầm thấp có một chút quan tâm, mang theo sức quyến rũ mê người, thật giống như con sói đang dụ dỗ bé quàng khăn đỏ vậy.
"Không cần!" Rốt cuộc Vương Nguyên nhịn không nổi nữa, tay phải căm tức đẩy một cái...
"Keng..." Một tiếng thanh thúy vang lên. Chiếc nĩa rơi xuống sàn cẩm thạch trơn bóng, ánh lên tia sáng nhàn nhạt.
Yên tĩnh, một loại yên tĩnh đến chết chóc...
Trong mắt hắn, đây chính là hành vi "đại nghịch bất đạo"!
Vương Nguyên không phải muốn quăng dao nĩa đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên một chút xấu hổ, sau lại khôi phục vẻ quật cường như trước.
Tròng mắt Vương Tuấn Khải nhìn thẳng vào cậu, con ngươi sâu thẳm không nhìn ra vui hay giận, như đá quý màu anh lục được khảm vào giữa mặt hồ. Hắn nhìn cậu, lại như nhìn thấu cả nỗi sợ hãi của cậu...
"Tôi, tôi sẽ không giải thích gì hết." Vương Nguyên quay khuôn mặt sang chỗ khác, không nhìn đôi đồng tử như hàn sương lạnh lẽo của hắn.
Vương Tuấn Khải không nói một lời, sự bén nhọn trong mắt dần dần mất đi. Người phục vụ trong nhà bếp lập tức bước đến cẩn thận lau ngón tay dính nước của hắn, sau đó đổi mới toàn bộ thức ăn.
Sắc mặt Vương Nguyên đầy xấu hổ, muốn tránh thoát nhưng chỉ cần một cánh tay của hắn lại hoàn toàn vây trụ lấy cậu, không thể động đậy. Một màn như vậy khiến cậu cảm thấy vô cùng khó mà chịu đựng nổi, dù sao đều có người làm ở đây.
"Muốn biết mẹ em ở đâu, thì nghe lời cho tôi, bằng không..."
Ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ lại ẩn chứa hương vị của nguy hiểm, hắn chỉ nói một nửa như vậy, hiệu quả uy hiếp lớn vô cùng.
Thân mình Vương Nguyên run run, cậu quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải...
"Ông rất bỉ ổi, lại lấy chuyện này để uy hiếp tôi?"
"Thì sao nào?"
Khóe môi vốn kiên nghị của Vương Tuấn Khải hơi hơi nhếch lên, đôi mắt màu lục xẹt qua một tia sáng, "Điều tôi muốn rất đơn giản, em hãy ngoan ngoãn nghe lời."
"Tôi sẽ không tha thứ cho ông, vĩnh viễn không!"
Tâm Vương Nguyên có chút đau đớn. Tiếng nói hắn bình thản như vậy, lại giống hệt như mũi tên xuyên thấu lòng câu, vỡ nát đến đau đớn, khiến chút nữa cậu đã ngộp thở.
Cứ như vậy, cậu vẫn nép trong ngực hắn. Vương Tuấn Khải giữ lấy gáy cậu, một nỗi bất an đột nhiên đánh úp lại về phía cậu...
"Không sao cả, cái tôi muốn chỉ là..."
Vương Tuấn Khải cố nén một cảm xúc kỳ lạ đang nhen nhóm trong lòng, ngữ khí lạnh băng đến cực độ mà nói, "...thân thể của em!"
Vương Nguyên run lên. Tiếng nói tàn khốc lạnh lẽo của gã đàn ông chảy dọc xuống, thẩm thấu vào lỗ chân lông của cậu, khiến cậu không còn thấy một tia hy vọng nào nữa...

"Từ hôm nay trở đi, nơi nào cũng không được phép đi, chỉ có thể ở trong toà thành! " Vương Tuấn Khải không chút để ý nói ra một câu, lời nói cũng mang theo vẻ độc đoán, ích kỷ.
"Tôi sẽ không làm con rối của ông!" Ngữ khí Vương Nguyên cũng rất kiên quyết.
Cậu còn có rất nhiều việc phải làm, muốn tìm hiểu tất cả mọi chuyện liên quan đến cha mẹ, muốn ca hát, muốn thoát khỏi trói buộc của tên ma quỷ này.
Vương Tuấn Khải giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đôi mắt xanh bình tình như nước nhìn cậu chằm chằm. Khuôn mặt hắn lúc này giống như điêu khắc tỉ mỉ từ cẩm thạch băng giá. Hắn gằn từng tiếng...
"Đây đã là vận mệnh của em!"
Một tia cười lạnh bên môi Vương Nguyên tràn ra. Cậu không phẫn nộ, cũng không hét lớn tiếng, chỉ là một cái nhếch môi lạnh bạc mà ưu thương dần tràn đến tận cùng trong đáy mắt...
"Vậy cái cuối cùng ông nhìn thấy, cũng chỉ là một cái xác, giống mẹ tôi mà thôi!"
Sắc mặt Vương Tuấn Khải đột nhiên trở nên khó coi vô cùng, gần như chuyển thành xanh mét cả rồi. Đôi mắt sắc bén lạnh lẽo khóa chặt lấy hình ảnh của chàng trai trong lòng...
"Em quả thực là một cậu nhóc không biết trời cao đất rộng!"
Tiếng nói trầm thấp vang lên, Vương Nguyên bị người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng bắt buộc ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
Sự áp chế mạnh mẽ của hắn khiến Vương Nguyên sinh ra cảm giác không thoải mái, có chút đau đớn truyền lên những vẫn quật cường mà nhìn hắn, cũng chưa nói câu gì như đang thử sức chịu đựng của cả hai.
Thật lâu, thật lâu sau...
Ý lạnh trong đáy mắt Vương Tuấn Khải dần dần biến mất, ngũ quan như khắc lại vẻ bình thản như cũ. Nhìn vẻ khiêu khích trong mắt Vương Nguyên, thân hình cao lớn của hắn cũng không nhúc nhích, một lát sau...
"Thiên Tỉ!"
Thiên TỈ luôn đứng ở bên ngoài phòng ăn liền bước vào, giờ phút này lại nhìn thấy một cảnh tượng mờ ám như vậy, đôi con ngươi thâm thúy của hắn có chút ảm đạm. Nhưng ngay sau đó hắn lại khôi phục vẻ bình thường...
"VƯƠNG tiên sinh, xin phân phó."
"Theo dõi cậu ấy, một giây cũng không được rời đi!" Hắn hạ xuống mệnh lệnh, lại không rời mắt khỏi Vương Nguyên.
"Vâng." Thiên Tỉ cúi thấp người.
Vương Nguyên siết nhanh nắm tay, khớp hàm cũng nghiến chặt lại. Ngay sau đó cậu đẩy hắn ra, không nói hai lời rời khỏi nhà ăn. Thiên Tỉ lại hướng Vương Tuấn Khải cúi người một lần nữa, nhanh chóng đi theo...
Vương Tuấn Khải áp dụng chính sách giám sát người 24/24 giờ, bất kể Vương Nguyên đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy bóng của Thiên Tỉ. Hắn thậm chí còn đảm đương việc lái xe riêng cho Vương Nguyên, nhất cử nhất động của cậu đều bị hắn theo sát chặt chẽ.
_________________
Công việc hợp tác cùng nhóm TF boys của Hàn Quốc được tiếp tục tiến hành. Ngoại trừ buổi họp báo lần trước bị bỏ lỡ, Vương Nguyên không lãng phí bất kỳ cơ hội nào nữa. Bởi chỉ khi bản thân mạnh mẽ lên mới có cơ hội trốn thoát khỏi sự khống chế của Vương Tuấn Khải. Cậu không muốn cả đời làm con chim nhỏ trong cái lồng của hắn. Dù có biết mẹ ruột mình bị hắn giết chết, cậu cũng không có cách báo thù.
Tin tức về chuyến lưu diễn quanh thế giới của TF boys đã thực sự thành đề tài nóng bỏng của các ngôi sao, thậm chí rất nhiều fan ca nhạc đi theo thần tượng. Mà khi bọn họ mạo hiểm mời một người mới làm khách quý, mọi đề tài đều chĩa về Vương Nguyên. Hơn nữa trước đó còn có chuyện hủy bỏ hợp đồng với ca sĩ Nana, đông đảo công chúng đều thực quan tâm đến Lộc hàm, nhất là fan của TF boys, khen chê không đồng nhất.
Chuyện Nana bị sa thải vẫn là thông tin được nhai đi nhai lại trước đợt biểu diễn. Nhưng tin đồn bất lợi nhất đối với Vương Nguyên chính là liên quan đến thế lực sau lưng cậu. Tin đồn ấy vô cùng sinh động, cứ như thể đó là sự thật vậy. Thậm chí có chỗ còn nhắc tới quan hệ giữa cậu và Tổng giám đốc của Vương thị. Truyền thông vì sự kiện này mà chấn động vô cùng, thi nhau phỏng vấn, câu tin. Nana đương nhiên bị một thế lực cường ngạnh bịt miệng nên không thể nào xuất hiện trước truyền thông được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro