chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian kéo dài rất lâu nhưng chẳng có gì thay đổi, trời bên ngoài chắc cũng đã bắt đầu tối mà đôi mắt đã từng dọa Thiên Tỉ sợ hãi kia vẫn chưa mở ra thêm lần nào. Cậu bắt đầu nghi ngờ có phải anh thật đã chết, nhưng bờ ngực anh dù rất khó nhận ra nhưng vẫn phập phồng lên xuống. Cho đến giờ bụng đói cậu vẫn cố nhịn, nhưng đến bụng của Tuấn Khải cũng đã kêu ra tiếng mà vẫn chẳng thấy ai mang đồ ăn qua. Thiên Tỉ tự hỏi bọn họ muốn bỏ đói cậu thì thôi, vậy tại sao Đại Vương ở đây mà cũng chẳng thấy người đưa cơm tới. Nghĩ xong lại giật mình, cậu nhớ lại lời của lão bà.

con ở đây mỗi ngày muốn ăn , muốn tắm chỉ cần nói với hai người làm ở căn nhà nhỏ bên kia!

-   những cái khác đều tự mình làm lấy, an phận sống qua ngày là tốt rồi!

Thiên Tỉ nhẹ lắc đầu, đúng là trong chăn mới biết chăn có rận. Ai mà nghĩ đến loại chuyện Đại Vương ở nơi này lại bị xem nhẹ tới mức này. Chẳng trách anh sau ba năm trở thành thân xác người không ra người, ma không ra ma như vậy.

Thiên Tỉ đứng lên khỏi ghế , bóng lưng của cậu vừa quay đi đã hiện lên trong đôi mắt người phía sau. Anh thật ra chưa từng ngủ, cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác.

Đi ra đến cửa, Thiên Tỉ đưa tay ra mở cửa không có trở ngại , mấy vị cao lớn giữ cửa kia vẫn ở đó chưa đi. Chẳng quan tâm bốn người bọn họ nhìn mình đến không chớp mắt.

TTs : - trời tối rồi! Ta và Đại Vương đều đã đói, có thể làm phiền các vị nói cùng mấy người làm kia có thể dọn cơm qua có được không!?

Bốn người nhìn nhau sau đó đồng ý với Thiên Tỉ, lý ra nhiệm vụ của họ chỉ có canh giữ ở đây, xem chừng người mới đến để không có thể bỏ trốn hay tự sát, chuyện khác không liên quan đến họ. Thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người này họ đã muốn bị bắt mất hồn, tuy nhìn có vẻ hơi giống nam nhân, giọng có phần trầm ấm không giống như những người phụ nữ khác nhưng nhan sắc đúng là không tầm thường. Bản thân nhận được lời nhờ vả thì chưa nghĩ nhiều cũng đã đáp ứng rồi.

Thiên Tỉ chỉ đứng ở cửa nói xong thì lập tức đóng cửa lại, chính là muốn nhanh chóng tránh đi mấy cái ánh nhìn khao khát của bốn vị áo đen kia. Trở về vị trí cũ ngồi xuống, Tuấn Khải vẫn chưa tỉnh dậy,  Thiên Tỉ cho rằng ngủ quá nhiều không tốt , quyết định đánh thức người dậy mà lên tiếng gọi.

TTs : - Tuấn Khải!

Cậu gọi tên người nằm trên giường, dù chưa thân thiết gì mấy có phần hơi mất lịch sự, nhưng Thiên Tỉ thật cũng không biết làm sao. Không phải cậu xem thường anh nhưng nhìn bộ dạng lúc này của anh mà gọi là ĐẠI VƯƠNG thì có phần hơi không nói nên lời.

TTs : - Tuấn Khải!

Vẫn như từ lúc bước vào cửa đến giờ, không tiếng nói ,không động tĩnh nhưng Thiên Tỉ vẫn kiên trì gọi.

TTs : - Tuấn Khải nên dậy thôi! Anh đã ngủ rất lâu rồi, cho dù muốn ngủ cũng phải ăn chút gì đó đã có được không!?

Sợ rằng chỉ gọi thì chắc anh sẽ không nghe thấy, Thiên Tỉ đưa tay định chạm vào anh để đánh thức. Bất ngờ người kia như nhận ra hành động của Thiên Tỉ , đôi mắt mở ra sắc lạnh nhìn cậu đến đông cứng. Thiên Tỉ lần thứ hai vì bất ngờ nhưng vẫn bị dọa cho sợ, đôi mắt anh quá dọa người, cho dù cơ thể đã là phế nhân nhưng thần sắc trong mắt này cũng đủ cho cậu hiểu, anh trước kia không sai chính là uy phong quyền lực như lời đồn. Đối diện với đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình như chim ưng chờ bắt mồi, Thiên Tỉ biết anh cảnh giác mình liền thu tay lại , giữ một khoảng cách để anh an tâm mà nói:

TTs : - Ta chỉ là muốn gọi anh dậy, anh ngủ lâu chắc đã đói lắm , ta đã gọi người mang đồ ăn đến!

Đôi mắt kia vẫn chẳng giảm chút đề phòng, Thiên Tỉ nhận ra mình thiếu sót gì đó nên liền bổ sung

TTs : - ta là Dịch Dương Tổ Nhi, là do vị hôn thê của anh rước đến để hầu hạ cho anh, ta không có ý xấu mà chỉ muốn làm tốt việc của mình, chăm sóc cho anh!

Vương Tuấn Khải trong mắt lạnh lùng ánh lên vẻ khinh thường.

Cho dù gương mặt, hành động anh đều không biểu hiện thái độ gì , nhưng chỉ cần nhìn vào sắc thái trong ánh mắt Tuấn Khải đã khiến Thiên Tỉ hiểu ít nhiều. Tuấn Khải lại xoay đầu qua bên kia của giường, chẳng buồn muốn quan tâm cậu nữa, cũng thể hiện nói cậu tránh xa một chút.

Nếu chuyện này xảy ra đối với người khác, Thiên Tỉ chắc chắn không bao giờ muốn có bất cứ quan hệ gì với loại người có tính khí này. Thế nhưng với Tuấn Khải cậu lại chẳng có chút khó chịu hay tức giận. Anh đã trải qua chuyện gì cậu không biết, nhưng khẳng định đó là điều tồi tệ nhất. Chán ghét, phòng bị một người xa lạ đột nhiên xuất hiện như cậu là lẽ thường.

Thiên Tỉ không những không tức giận, trái lại thấu hiểu cho anh. Cậu lại im lặng ngồi ở chiếc ghế bên giường, không làm phiền đến người nọ nữa.

Không lâu sau đó thì hai người làm đem vào vài đồ ăn đến, dọn trên mặt bàn vài ba món xong đang muốn rời đi thì bị Thiên Tỉ kéo lại một người. Người làm đó ngạc nhiên chưa kịp nói gì thì Thiên Tỉ đã cẩn thận hỏi khẽ.

TTs : - chờ một chút! Ta có chuyện muốn hỏi!?

-   có gì cứ căn dặn !

TTs : - Ta chỉ là thấy Đại Vương thật là khó gần quá , không thể khiến anh ấy mở miệng nói chuyện, ta cũng không biết anh ấy muốn ăn cái gì. Ngươi có thể nói cho ta một chút hay không!?

-   hahaha!

Người làm đó không kiêng kỵ cười ra tiếng, so với Thiên Tỉ đã cố ý nhỏ giọng thế nhưng gan của người này lại không nhỏ, có thể vô tư nói.

-   tiểu thư đừng nói là bản thân đã cố gắng bắt chuyện với Đại Vương đấy? cậu ấy hai năm trở lại đây bệnh không dứt , cổ họng cũng bị tổn thương nên không thể nói chuyện!

TTs : - không thể nói!?

Thiên Tỉ nhìn Tuấn Khải nằm trên giường, thấy anh không có gì khác lạ mới kéo người ra ngoài cửa.

TTs : - ngươi nói Đại Vương trở thành người câm!?

-   haizz!!

Người làm kia thở dài, những người đến đây chăm sóc cho Đại Vương đều hỏi những câu này. Người kia xem Thiên Tỉ từ trên xuống dưới thấy chỉ sợ vài ngày nữa không phát điên thì cũng tự sát nên không muốn nói nhiều.

-   tiểu thư chăm sóc cho Đại Vương sớm sẽ quen thôi, tôi xin phép!

TTs : - khoan..!

Người kia nhanh chóng rời đi chẳng để Thiên Tỉ nói thêm , cậu hướng mắt vào trong phòng, lòng đau buồn thay cho anh. Một người sống như vậy chi bằng chết đi, thế nhưng đôi mắt kiên cường đó chưa một lần chịu khuất phục. Anh muốn sống, dù đã ra thế này vẫn cứ muốn tiếp tục sống, có lẽ nhờ vậy Tuấn Khải mới có thể gắng gượng níu kéo sinh mạng mình đến hiện nay. Thiên Tỉ làm sao có thể như ban đầu, nghĩ chỉ cần làm tốt việc của mình, nhẫn tâm bỏ mặt khát vọng được sống của anh. Cậu đau lòng cho một người đáng thương là anh, bản thân không muốn để Tuấn Khải nhìn thấy cậu thương cảm anh, bên ngoài điều chỉnh tâm trạng mình rất lâu mới trở vào.

Vương Tuấn Khải tuy không có biểu hiện gì, nhưng anh lúc đó cũng nghe thấy người làm kia nói là anh bị câm, lại nghĩ Thiên Tỉ ở mãi bên ngoài không vào phòng, còn không phải đã muốn chạy thật xa rồi. Khóe môi anh kéo lên như đang cười, mi mắt lại khẽ rung động không khống chế được cảm giác thấu hận.
Miệng không thể nói nhưng đôi tai vẫn còn thính giác nhạy bén, nghe tiếng bước chân muốn trở lại phòng sau đó là tiếng đóng cửa lại. Tuấn Khải lắng nghe nhưng mi mắt nhắm không hề mở ra , bất động tựa trong phòng duy nhất chỉ có anh.

Không khí im lặng không có tiếng khóc , than thở hay oán trách trời cho số phận của mình. Đó dường như đã là việc hiển nhiên sẽ xảy ra ngay trước mặt Tuấn Khải , thế nhưng lần này lại vô cùng im ắng. Thiên Tỉ cứ nhìn đến cơ thể của Tuấn Khải thì trong lòng không khỏi nổi lên thương xót. Cậu biết đối với một người quật cường như anh. Bản thân rơi vào tình cảnh này vẫn giữ lại tự tôn của mình. Thương xót đối với Tuấn Khải chẳng khác nào đang xem thường sỉ nhục anh. Thiên Tỉ cắn môi mình đến đau điếng, lấy vẻ bình ổn nói với anh

TTs : - Tuấn Khải! anh không phải đã dậy rồi sao!?

Không như lúc nãy nữa, cậu đã biết anh không thể nói chuyện nên Thiên Tỉ không cần chờ đợi mà tự mình nói.

TTs : - đồ ăn đều đã có rồi, ta giúp anh ăn được chứ!?

Thiên Tỉ chuyển tầm mắt nhìn lên những thứ trên bàn , một đĩa rau xào , một đĩa thịt, cơm canh. Ngoài ra còn có một chén cháo thịt băm nhỏ, đây chắc là chuẩn bị cho Tuấn Khải. Cậu cầm chén cháo chỉ còn chút ấm đến bên giường, vì đã mất độ nóng nên không cần thổi, Thiên Tỉ múc một muỗng lên đưa đến miệng Tuấn Khải.

TTs : - Tuấn Khải! Anh không nhìn ta cũng được, chỉ cần mở miệng ăn chút cháo đi có được không!?

Tuấn Khải mở mắt trừng Thiên Tỉ rồi xoay mặt tránh đi thứ đưa trước miệng mình. Thiên Tỉ không hề giận chỉ cười rồi nói:

TTs : - bụng anh cho dù lúc ngủ cũng kêu lớn nữa, bây giờ anh tỏ ra mình không muốn ăn ta cũng sẽ không tin!!

Nói đến như vậy mà Tuấn Khải vẫn chẳng muốn ăn, Thiên Tỉ nghĩ ra lí do khác là gì liền nói.

TTs : - anh sợ ta bỏ độc sao? Vậy để ta ăn trước , nếu thật sự có độc thì chết trước cũng là ta!!!

Tuấn Khải cũng chẳng có động tĩnh, Thiên Tỉ cho rằng anh thật sự tin mình bỏ độc. Cậu liền chứng minh mà cho muỗng cháo vào miệng, vừa ăn Thiên Tỉ đã nhíu mày lại. Ngậm trong miệng phân vân một hồi cậu quyết định lấy hết dũng khí nuốt xuống, đây thật sự nấu cho người ăn sao!?
Thiên Tỉ nhìn Tuấn Khải, hiểu ra lý do vì sao anh chẳng có ý kiến gì khi cậu nói muốn thử. Thiên Tỉ đứng dậy đi lại bàn thử luôn mấy món còn lại, cậu vẫn là không thể như vừa rồi nuốt xuống được mà nhả thức ăn ra.

Đây chắc không phải nhắm vào Tuấn Khải , mà là tay nghề của người làm kia đúng là không tưởng tượng nổi. Cậu không biết họ đã dùng loại gia vị gì để nấu ăn, loại mùi vị hỗn tạp như vậy cũng có khả năng nấu ra được sao?. Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ thử từng món, khuôn mặt nhăn lại sau đó nhả tất cả ra , đúng là loại nhận thức mới. Thiên Tỉ chẳng nói chẳng rằng xoay người đi mất bóng.

Trong phòng chỉ còn một mình, Tuấn Khải mới không cần cảnh giác nữa. Anh nhắm mắt lại thật sự muốn ngủ, mơ màng ngủ một lúc thì phát hiện lại có tiếng bước chân trở về phòng, tưởng người kia đã sớm bị dọa sống chết chạy mất không ngờ còn dám quay trở lại.

Giác quan của anh vô cùng nhạy bén, nghe có tiếng ghế kéo lại gần sát bên giường , kèm theo đó là hương thơm xọc vào mũi khiến bụng anh lại bắt đầu cồn cào. Tuấn Khải mở mắt ra nhìn thấy gương mặt thập phần ưa nhìn của cậu thật gần, trên tay cầm cái chén tỏa ra mùi thơm còn bốc khói. Thiên Tỉ cười nói:

TTs : - ta đi hỏi hai người làm kia , bọn họ đúng là không biết nấu nướng gì , trước giờ còn tự tin cho rằng mình nấu không tệ. Ta tuy tay chân có phần vụng về , không tốt hơn bọn họ là bao nhưng chắc vẫn có thể nuốt trôi!!

Không nhận ra nghi hoặc trong mắt Tuấn Khải , cậu múc một muỗng cháo lên thổi thổi, dùng môi chạm thử độ nóng rồi mới đưa đến cho anh.

TTs : - Tuấn Khải , anh ăn thử xem!

Miệng anh vẫn chẳng chịu mở , đôi con ngươi hết liếc nhìn muỗng cháo thơm lừng lại nhìn Thiên Tỉ.

TTs : - trong bếp không còn gì tốt hơn, mấy thứ dùng được đều bị hai người kia làm hư cả, anh dùng tạm trước đừng để bụng đói , ta đã dặn bọn họ ngày mai chỉ cần mua thêm vài thứ rau củ thịt cá, sẽ nấu thêm mấy món cho anh!

Thiên Tỉ để cháo hơi chạm vào môi anh rồi nói:

TTs : - phải ăn mới có sức, có sức mới sống được . mặc kệ trở nên ra sao, còn sống vẫn tốt hơn không phải sao!?

Chân mày Tuấn Khải lúc này khẽ động, ánh mắt nghi ngờ , ngạc nhiên hỗn loạn nhìn Thiên Tỉ. Những người trước đây nhìn thấy anh đã chết lặng rồi gào khóc, đều oán trách anh làm hại cuộc đời họ. Nói anh chết sớm, sẽ sớm giải thoát cho mình cũng như bao cô gái vô tội. Vậy mà người trước mắt này , không những chẳng có vẻ gì cảm thấy bản thân thiệt thòi, còn nói anh sống vẫn tốt hơn.

______________________________________

Ad : Thiên Tỉ là người ở thời cổ trang nên khi sống lại lời nói sẽ xen lẫn hiện đại và cổ trang, nên đôi khi có phần khó hiểu nhé😄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro