Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     

                         
- Câu lạc bộ của Vương Nguyên đây nói muốn vào là vào hả.

Được nước ra oai, Vương Nguyên  khoanh tay trước ngực thả lỏng chân, ra vẻ địa chủ.

Trình Hâm đằng sau lưng anh từ nãy giờ, lấy ví tiền ra cầm một xấp tiền đưa cho anh.

Anh cầm tiền phẩy phẩy trước mặt Vương Nguyên.

  - Lý do gì mà tôi phải cho hai người vào

Anh ghé vào tai Vương Nguyên nói gì đó. Vương Nguyên đôi mặt sáng rực rỡ cầm lấy tiền, cười đến ngốc. Cười xong Vương Nguyên cất tiền, giả vờ nghiêm mặt lại cất tiếng.

  - Hai người còn ngồi đó làm gì, lấy đơn đăng ký đi.

  - Nhưng....... _ Không để cậu nói hết Chí Hoành đã kéo cậu đi.

  - Cậu ngăn tớ lại làm gì, hai người đó chắc chắn là đang âm mưu giở trò gì đó. Nếu không làm sao Vương Nguyên dễ dàng đồng ý cho hắn gia nhập như vậy được

  - Bình tĩnh đi, thử nghĩ xem nếu như để hắn ở bên cạnh thì cậu không cần chạy trốn nữa rồi. Có tớ ở đây. Cứ bám sát tớ là được

  - Haizzzzzz, thôi được, cậu phải hứa là luôn đi cùng tớ đấy.

Cậu và Chí Hoành vẫn an tâm vì mình có nhau mà đâu biết được thoả thuận ngầm lúc nãy của anh và Vương Nguyên

" Tôi biết cậu muốn gì ở tên Chí Hoành đó, tôi cũng muốn có được Thiên Tỉ, nhưng họ suốt ngày đi cùng nhau... chi bằng bây giờ cậu và tôi hợp tác tách họ ra. Đôi bên cùng có lợi"

******** Khu cắm trại *******

Lẽ ra hôm nay đã là 1 ngày vui với cậu vì đây là chuyến đi dã ngoại đầu tiên của cậu từ lúc bước vào ngôi trường này. Nhưng là vì có sự xuất hiện của anh nên sự hứng khởi ban đầu có phần giảm đi đôi chút. Ngay từ khi lên xe di chuyển đến địa điểm cắm trại, cậu đã sớm xem anh như người vô hình dù cho anh ngồi ngay sau ghế của cậu. Đến nơi cũng vậy, thấy cậu xách nhiều đồ, anh có nhã ý muốn xách hộ nhưng cậu lầm lũi đi thẳng mặc cho việc đôi tay đã sắp rã rời

Xế trưa, sau khi đã cùng Chí Hoành vật lộn với cái lều,cậu mới có thời gian ngồi nghỉ đôi chút

  - Này Tiểu Thiên,cậu có nghĩ lại xem có nên chấp nhận hắn không, dù gì cậu cũng thích Vương Tuấn Khải mà,đợi cho hắn chán rồi thì cậu được tự do

  - Cậu lại nói cái quái gì nữa vậy

  - Chẳng cần biết thiên đường hay địa ngục, chỉ cần biết đã từng có được_ Chí Hoành vẫn tiếp tục nói mặc thái độ khó chịu của cậu

  - Có cái đầu cậu đấy,đúng là đồ khùng_ Bây giờ thì cậu khó chịu thật sự. Cậu cau mày quay sang ném cho Chí Hoành một cái lườm đầy gai nhọn

  - Tiểu Thiên à,cậu có thấy gần đây tính khí cậu khó chịu lắm không??? Trước kia nói chuyện còn so coi ai nhỏ tiếng hơn mình, giờ nói lớn tiếng đã đành. Lại còn hay động tay đánh người

  - Đó gọi là lĩnh ngộ, trước kia là mình quá yếu mềm, thế nào cũng chấp nhận.... mới có kết cục thê thảm như vậy. Được sống lại thêm lần nữa, mình nhất định không là thằng nhóc nhu nhược như trước kia nữa

  - Cái gì mà sống lại thêm lần nữa chứ???_ Chí Hoành giật mình hỏi

  - À.....không, ý mình là lúc trước bị tai nạn xe, suýt chết 1 lần khiến mình hiểu ra, không phải vì ba mẹ mình thì phải vì mình mà sống_  Cậu vội vàng chống chế, tạm thở phào nhẹ nhỏm khi nhìn thấy cái gật đầu của Chí Hoành. Cái miệng này thật là, lần sau phải suy nghĩ kĩ trước khi nói mới được

Giữ lúc cuộc nói chuyện đang trở nên hào hứng thì Vương Nguyên gọi Chí Hoành đến chỗ mình làm chút việc vặt. Chí Hoành nghe tiếng gọi liền nhanh chóng chạy tới, miệng không quên bảo cậu ngồi đợi trong lều vì  sẽ quay lại ngay. Cậu thấy Chí Hoành chạy vội đi cũng bất giác muốn đi theo vì cậu không muốn ở 1 mình. Cậu đứng dậy gọi Chí Hoành

  - Đợi đã, tớ giúp cậu một tay_ Sau đó chân tự động chạy theo nhưng vừa chạy được 2 bước đã bị anh ôm cổ túm lại

  - Thay vì giúp cậu ấy, chi bằng cậu giúp tôi đi

  - Bỏ ra_ Cậu giằng tay anh ra khỏi vai mình, cố dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất để trả lời

  - Sao cậu lại sợ tôi đến vậy

Anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, tay chỉnh lại cái cổ áo sộc sệt cho cậu

  - Tôi không sợ anh_ Cậu tiếp tục đẩy tay anh ra khỏi người mình, mạnh mẽ gằn giọng từng chữ như muốn nhấn mạnh đại ý câu nói

  - Tôi cũng không muốn cậu sợ tôi_ Anh cười mỉm trả lời cậu sau đó nhanh chóng bế sốc cậu trên vai và vác đi.

Cậu quá bất ngờ chẳng kịp nói gì thì đã nằm yên vị trên vai anh. Tay cậu đánh liên tiếp vào lưng anh, luôn miệng bảo anh thả cậu xuống. Mọi người xung quanh thấy cảnh này cũng không ai dám vào can thiệp chỉ dám đứng ngoài cầu bình an cho cậu vì tội đã dại dột động vào mỹ nam của trường.

Chí Hoành đứng quá xa không nghe được tiếng cậu gọi, tầm nhìn của Chí Hoành cũng bị Vương Nguyên che mất nên trước sau gì cũng không biết được cậu bạn thân của mình đang sắp sửa bị đưa vào hang sói.

  - Vương Tuấn Khải bỏ tôi xuống

  - Vương Tuấn Khải bỏ tôi xuống mau lên

  - Vương Tuấn Khải anh có nghe tôi nói không???

Kèm theo đó là những cú đấm liên tiếp vào lưng anh....nhưng anh dường như chẳng bận tâm, cứ nhằm hướng lều mình mà đi thẳng

Đến lều của mình, anh bỏ cậu xuống, cậu điên tiết quát vào mặt anh

  - Tôi đâu có phiền gì anh cũng không trêu chọc gì anh sao anh cứ làm phiền tôi thế

  - Tôi không biết

Anh cay đắng thốt lên. Bàn tay anh ôm lấy mặt cậu, ánh mắt sắt lạnh của anh khoá chặt lấy ánh mắt đang long lên vì giận của cậu

  - Tôi muốn trong mắt cậu, chỉ có tôi

Chính câu nói này ngày xưa đã khiến cậu khắc cốt ghi tâm. Đến cả lúc chết,nó vẫn mãi văng vẳng bên tai. Cậu dùng sức gạt mạnh tay của anh ra, mắt của cậu xoáy sâu vào ánh nhìn của người đối diện

  - Anh đừng nghĩ rằng có thể dùng câu nói này lừa tôi 1 lần nữa

  - Tôi mới nói lần thứ nhất, lấy đâu ra lần thứ hai......._  Anh cau mày khó hiểu nhìn cậu, từng bước chậm rãi ép cậu tiến vào sát trong lều

  - Hay là....có ai đó đã từng nói với cậu như vậy_ Anh cười khẩy, tay nắm lấy vai của cậu đẩy vào trong

  - Ai sẽ nói những lời buồn nôn như anh chứ, mau bỏ tay ra. Đừng chọc đến tôi_ Cậu không kềm chế được nữa, gằn giọng từng chữ một. Thái độ chống trả ngày một quyết liệt hơn

  - Tôi đã điều tra rồi, cậu là học đệ cùng trường cấp 3 với tôi. Hay nói đúng hơn...... là fan hâm mộ của tôi 

  - Ai lại không có mắt mà xem anh là thần tượng chứ???

Anh có hơi bất ngờ vì câu trả lời. Cậu nhóc này quả là thú vị. Cứng đầu đến thế cơ à???

  - Sao cũng được, chỗ ghi chép còn lại đâu???

Cậu bất ngờ vì câu hỏi đó, mặt cậu chuyển dần sang màu trắng, vậy là đã rõ, những tờ nhật kí bị gió thổi bay đó đã lọt vào tay anh, thật uổng công bao lâu nay cậu tự gạt mình. Nhưng thú nhận bây giờ chẳng khác nào nói rằng cậu thích anh. Như thế lại còn tệ hơn

  - Anh nói cái gì???

  - Những câu truyện mà cậu viết về tôi đấy, phần còn lại đâu

  - Làm.....làm sao anh biết được....

Cậu lúng túng tìm cách trả lời, hai mắt đảo liên tục, giọng nói cũng run run không còn mạch lạc như lúc nãy.

Biểu hiện của cậu bây giờ là tất cả những gì anh cần. Anh thoả mãn nắm thế thượng phong cùng cậu chơi trò mèo vờn chuột

  - Không quan trọng, quan trọng là phần còn lại đâu. Tôi muốn xem

  - Đã đốt hết rồi. Toàn bộ đem đi nướng khoai

Anh nhếch mép cười, nụ cười chứa đựng nhiều điều khó hiểu cứ như thể anh đã bắt được cậu trong tay. Anh ghé sát tai cậu mà thì thầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kts#đam