Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là 19-9-2022, 6 năm kể từ lần đầu cậu quen anh. Đúng ra cậu phải cùng anh vui vẻ bên nhau trong ngày này nhưng anh đã phản bội cậu.

" Tôi đang ở trên thiên đường sao..."

- Thiên Tỉ cuối cùng cậu tỉnh rồi.

''Hửm, Chí Hoành, là mình đang mơ sao, là mình chưa chết sao.''

- Thiên Tỉ cậu cảm thấy thế nào rồi, cậu có khó chịu không, tai nạn đó làm cậu hôn mê nhiều ngày rồi, cậu cũng chưa ăn uống gì, cậu bây giờ ăn được gì nhỉ??? Ừm... Cháo , cơm, hay là.....

- Khoan... Chí Hoành... dừng đi... Tớ biết rồi, tớ còn sống. Cậu ở đây lâu chưa vậy.

- Uhm được khoảng 1 tuần.

-Hả??? Vậy vợ con cậu thì sao??? Thôi được rồi cậu có thể về.

- Thiên Tỉ cậu ngủ lâu quá đâm ra thần kinh có vấn đề hả??? Tớ lấy đâu ra vợ, với lại không có vợ đương nhiên cũng chẳng có con . Tớ còn là trai tân đoàng hoàng nhé.

- Hả??? Chẳng phải,... mà khoan.... hôm nay là.... năm bao nhiêu thế???

- Cậu hỏi làm gì??? Đợi chút... Ừm... Hôm nay ngày 19 tháng 9 năm 2016. Sao vậy ngủ nhiều quá đâm mất trí luôn rồi hả.

Cậu như đã hiểu ra gì đó, mặt cậu xám lại, mắt nhìn vào một khoảng lưng chừng trong không trung.

" Mình trở về 6 năm trước rồi sao "

- Thiên Tỉ cậu làm gì mà đờ người ra thế, tớ nói sai chuyện gì hả???

- À..... cậu.. cậu nói không có gì sai. Tớ cũng hi vọng cậu nhanh chóng có bạn gái đi suốt ngày kè kè bên cạnh tớ, với khuôn mặt của cậu chắc.. Chắc.. đến khi muốn tìm bạn gái chắc đã muộn rồi.

- Cậu xem lại bản thân đi, cậu đâu có hơn tớ điểm nào, cũng là một khuôn thế thôi haha_ Chí Hoành không đếm xỉa đến lời của cậu cố ý châm chọc ngược lại.

- Cậu.... Thôi thôi tớ chịu thua, miệng của cậu thực chẳng ai có thể đấu lại.

Cậu lúc nào cũng đấu khẩu với Chí Hoành nhưng nếu không thua thì chỉ có thể hòa mà thôi. Chí Hoành phá lên cười hai người ném gối vào nhau khắp phòng lác đác mỗi nơi một cái. Cũng lâu rồi cậu chưa được vui vẻ như vậy.

Xoạch, cánh cửa phòng được mở ra:

- Tiểu Thiên con đã tỉnh rồi sao, thật là tốt quá, mẹ còn lo con sẽ không bao giờ tỉnh lại_ Giọng mẹ cậu có chút nghẹn lại, không thành tiếng.

- Con đã cảm thấy đỡ hơn chưa, con...

- Mẹ.... con hiện tại rất tốt, mẹ đừng lo, con còn có thể chạy đấy, mẹ xem này_ Cậu lượn qua lượn lại trước mặt mẹ mình cứ như một đứa trẻ mới lớn.

- Thiên Tỉ hôm nay là ngày nộp đơn nhập học đấy. Tớ đang lo nếu cậu không tỉnh, chắc tớ phải đợi đến năm sau để thi lại cùng cậu đấy.

- Cậu tốt với tớ quá nha, vậy mẹ à, con đi tắm rồi đến trường nộp đơn vào học với Chí Hoành

- Nhưng Tiểu Thiên, con vừa mới tỉnh lại, cơ thể chưa khỏe hẳn, ra ngoài bây giờ không tiện.

- Con rất khỏe mà với lại đi nộp đơn mất khoảng chừng một tiếng là cùng, Chí Hoành đi một mình sẽ rất lạ lẫm, có con đi theo an toàn hơn, mẹ xem mặt cậu ta nhìn ngốc như thế lỡ có ai lừa cậu ta đi mất thì con biết làm sao ăn nói với gia đình cậu ta đây.

Chí Hoành ghé lại gần tai cậu, mắt hướng về phía mẹ cậu mỉm cười nhưng thực chất là đang nghiến răng, tiếng rít nhẹ phát ra trong miệng cậu:

- Thiên Tỉ, cậu chết với tớ

- Vì đại cuộc_ Cậu đáp lại một câu thật ngắn gọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kts#đam