Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tắm giờ đã tràn ngập hơi nước, phủ một màn sương trắng xóa mù mịt. Cậu hòa vào hơi ấm, trút mọi hơi thở mệt nhọc khỏi lồng ngực. Hưởng thụ cảm giác không gian ngừng lại, tất cả mọi đau khổ trôi theo dòng nước mà biến mất. 

Cậu trùm chiếc khăn tắm lên đầu xoa xoa, thất thần trước gương. 

" Mình đã quay lại thời điểm đó và sống thêm lần nữa "

Cậu ra khỏi phòng lấy máy sấy hong khô tóc, từng lọn tóc rối tinh xù xù trên đỉnh đầu. Cậu lựa tới lựa lui hai ba bộ quần áo, cuối cùng cầm lấy chiếc áo thun dài tay màu tối với chiếc quần jean quá gối. Rồi lại ngồi xuống bàn học chỉnh lại cái gương nhỏ vừa đủ nhìn được khuôn mặt

" Lần này mình phải sống đúng bản chất của mình, không để Vương Tuấn Khải có cơ hội bước vào cuộc đời mình nữa."

" Vương Tuấn Khải hôm nay không gặp được anh tôi mới thực sự sống lại "

- Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu đã xong chưa vậy, cậu ngủ trong đó luôn rồi hả, nhanh lên.

- Tớ đến đây.

Cậu đặt tờ lịch ngay ngắn lên bàn, trên đó có một dấu khoanh tròn vào ngày hôm nay.

* Ngày 19, gặp phải thằng khốn*

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Cậu sao mà lâu th.....thế

Chí Hoành sững sờ trước tạo hình hiện tại của cậu

- Thiên Tỉ, cậu có phải bị gì rồi không trông cậu thật khác. Thôi chết... Có phải thần chết đã mang Thiên Tỉ của tôi theo thật rồi không, cái người xấu xí trước kia của tôi đâu rồi.

-  Chí Hoành cậu là đang chê hay khen tớ đây hử???

- Ha tớ là đang chê cậu đó .

Thực ra Chí Hoành  bởi nhìn khuôn mặt của cậu khi không có cặp mắt kiếng không quen, nói thẳng ra là nhìn cậu điển trai hơn một chút, khuôn mặt đã hài hòa và sáng lên khiến cậu ta không khỏi ganh tị mới cố ý châm chọc.

- Được rồi, chúng ta đi thôi_ cậu nói không lại bèn lảng sang chuyện khác.

- Tiểu Thiên, Chí Hoành ăn sáng đi mẹ làm đồ ăn xong hết rồi. 

- Thôi mẹ, cũng trễ rồi, con uống sữa là được_ cậu cầm ly sữa uống liền một hơi, trên mép dính chút sữa, chưa lau sạch đã chạy ra ngoài. 

- Bye bye mom.

Chí Hoành gấp gáp chạy theo cậu, chỉ cầm vội được miếng bánh mì theo.

- Bác gái, con đi đây.

Cậu ngắm nhìn lại nơi cậu sống , nó vẫn vậy, trầm tĩnh trước mặt cậu, thầm quan sát mọi thứ xảy ra với cậu, vô cảm vô tình với hỉ nộ ái ố đời người, vì nó chỉ là những thứ vô tri mà thôi. 

- Thiên Tỉ, mau lên đừng thẫn thờ ra đấy nữa.

- Ừ ừ, tớ đi liền.

Hai người tản bộ đến trạm xe buýt, nói chuyện trên trời dưới đất, lên xe rồi vẫn không ngừng nói như thể nếu họ không nói sẽ không có cơ hội được nói được nữa vậy. 

Gần 30 phút sau họ đã đứng trước cổng trường , Chí Hoành tự cảm thán

- Ôi cuối cùng cũng đậu vào ngôi trường này, thật không dễ mà.

"Thật là nếu mình sống lại vào năm lớp 12 tuyệt nhiên không vào ngôi trường này!''

Cậu đưa bộ mặt chán chường ngước nhìn tên trường. 

- Chúng ta vào tham quan trường một chút, chưa vội mà phải không???_ Chí Hoành có vẻ rất hứng thú với ngôi trường này, vỗ vỗ vai cậu.  

- Được thôi.


- Cứu... có kẻ giết người.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kts#đam