Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm can cậu càng thêm chấn động, khoảng cách này quá gần, đầu óc cậu trở nên rối loạn không thể thốt ra lời. Cậu chỉ biết đứng đó nhìn anh, ánh mắt rung lên, hô hấp càng ngày càng gấp.

Anh lúc đầu chỉ muốn đùa giỡn tỏ ra vẻ oai nghiêm một chút, nhưng đột nhiên cậu nhìn anh bằng cặp mắt như con thú nhỏ bị người thợ săn dọa cho khiếp sợ, anh tưởng rằng anh đã đùa quá trớn đã làm cho cậu sợ hãi.

Nhìn dáng vẻ ấy, anh cũng không hiểu sao chỉ muốn thu lại tất cả những ấn tượng từ nãy đến giờ anh đã làm với cậu, anh bỗng dưng lại muốn an ủi cậu ngay lúc này, ôm gọn cậu vào lòng mà che chở. Nhưng lời nói lại đi ngược lại với suy nghĩ, anh lạnh lùng quan tâm

- Sao lại sợ tôi như vậy???

- Vương Tuấn Khải... cậu còn đứng đó mà nói mấy lời vô ích như thế sao, chẳng phải chính vì dáng vẻ đáng sợ của cậu đang dọa cậu ấy à!!!

Cái "bao cát'' lần trước bỗng dưng lại xuất hiện ngay lúc này, nhưng lại rất là đúng lúc vừa kịp giải vây cho cậu.  


- Đừng có mà bắt lấy học đệ cùng khoa của người khác không buông như vậy.

- Cậu ta là học đệ cùng khoa của cậu???_ Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi gương mặt sợ sệt kia.

- Đúng vậy người ta còn là ân nhân của tôi nữa, đúng không Tiểu ngốc nghếch???

Có gian ý trong lời nói của vị ''bao cát'' đây, Vương Nguyên vỗ vai Chí Hoành, môi nhếch lên.

- À..uhm còn cậu là???

Vương Nguyên quay qua cậu, rõ ràng đến tên mà cũng không biết còn bày đặt tỏ ra quen biết, Vương Nguyên mặt thật là dày đi.

Cậu vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ rối ren, cơ miệng cứng đờ, đối với câu hỏi kia nhất thời không kịp nói.

- Dịch Dương Thiên Tỉ.

Không đợi cậu trả lời, anh thốt ra 4 chữ ấy như quán tính, anh muốn cho cậu biết anh hiểu cậu như thế nào. Anh hống hách cười kinh miệt, chủ ý muốn cào bớt cái lớp da dày trên mặt cái ''bao cát'' kia. Nhưng mà không có ích rồi.

- OK, vậy Tiểu Thiên và Tiểu ngốc nghếch từ nay sẽ là của tôi, còn cậu quay về khoa Luật của mình đi.

Bước chân của anh không ngần ngại mà xa dần đi, anh quay đầu lại nhìn cậu thêm lần nữa. Trái tim anh hiện giờ như có ngọn lửa đang cháy dần lên, anh không biết rằng anh đã bắt đầu thích cậu. Chỉ bằng 1 tờ giấy đã khiến cho anh không còn tự chủ được trái tim của mình nữa, nơi ấy đã lấp đầy hình ảnh nhỏ bé của cậu.

Anh nhìn bức vẽ trong tay, nét chữ thật đẹp và mềm mại  ' chắc anh không biết đâu, luôn có một Dịch Dương Thiên Tỉ đứng phía sau quan sát anh'

  - Có chừng này thôi!!!!_ Trình Hâm đưa trước mặt anh mấy tờ giấy

  - Tớ không hiểu nổi cậu luôn, Dương Minh Anh sáng nào cũng mua đồ ăn cho cậu mà cậu chẳng thèm quan tâm đến người ta một chút, còn mấy tờ giấy này thì cậu lại quan tâm_ Đinh Trinh Hâm ngồi xuống bên cạnh anh nói

  -Tớ có cảm giác....cậu ta là của tớ_ Anh nhìn tờ giấy

  - Cái gì???? Tớ phải chạy như con rối để tìm mấy tờ giấy này, chỉ vì cảm giác của cậu thôi à!!!

  - Cậu không muốn tìm???_ Anh nhìn Trình Hâm

  - Tìm...Tìm mà!!!

  - Thiên Tỉ à!!! Cậu nói xem sao anh ta biết được mà đến lớp tìm cậu vậy???_ Chí Hoành vừa nói vừa quay qua nhìn cậu

  - Cậu đừng nhìn tớ như vậy, làm sao tớ biết được_ Thiên Tỉ nhún vai nhìn Chí Hoành

  - Không lẽ mấy bức tranh bị gió thổi lúc nãy.....anh ta lượm được_ Chí Hoành chợt nghĩ ra

  - Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được!!!

  - Lỡ có người lượm được rồi đưa anh ta thì sao???

  - Dù như vậy đi nữa sao anh ta biết tên tớ được???

***** Trước giờ vào học *****

Hồi ức ngày nào vẫn còn đọng lại trên những trang giấy. Những nét vẽ đầu tiên về ngày mà cậu gặp anh, những năm tháng si mê chạy theo một nam nhân mà cậu coi là thần tượng.Mệt rồi, cậu mệt lắm rồi nên giờ cậu muốn xóa bỏ tất cả. 

Cậu ôm trên tay rất nhiều rất nhiều bức vẽ về anh, trải qua những năm tháng ác mộng kia, cậu mới thực sự hiểu, tình yêu này là không bao giờ có được, nó như ánh đèn mà một con thiêu thân yếu ớt như cậu càng đến gần thì sẽ càng cận kề với cái chết. 

Cậu bỏ vào trong chậu sắt một củ khoai nhỏ rồi đặt một ít giấy lên trên bắt đầu hành trình nướng khoai. Thật đáng buồn cười đi, suy cho cùng cậu cũng phải tìm cho bản thân một cái cớ mới có thể xuống tay mà thiêu rụi đi những kí ức ấy, nếu không có củ khoai kia cậu đành lòng sao???

- Ê cậu làm gì thế, sao lại đem đốt chúng, cậu cực khổ viết nhật kí fan não tàn 2 năm trời, vậy mà....

Chí Hoành hỏi như xoáy vào lòng cậu khiến cậu trầm mặc một lúc.

- Kể từ bây giờ, tớ và người này, một chút quan hệ cũng không có. 

''Thì vốn dĩ có quan hệ gì đâu'' Chí Hoành lầm bầm.

- Cậu....

- Còn không phải sao. Nhiều nhất chỉ là học trưởng cùng trường thôi mà, người ta lớp 12 còn cậu lớp 10,  còn có mối quan hệ gì nữa cậu giỏi thì nói ra cho tớ nghe. Mà này....

Chí Hoành lướt mắt từ trên xuống dưới, nhìn thật kĩ tên fan cuồng nhiệt kia mà xem xét.

- Cậu nhìn tớ để làm gì???

- Lúc cậu bị tai nạn tắt thở một hồi, rồi lại đột nhiên hít thở bình thường, khi tỉnh lại thì trở nên thật khác lạ.

- Lạ??? Lạ chỗ nào???

- Cậu xem, mấy tờ nhật kí đó, cậu quý trọng chúng còn hơn cả mạng sống, năm lớp 11 cậu đánh nhau với người ta cũng vì chúng, hiện tại lại đốt sạch không nói một lời.

Vẻ mặt cậu có chút bối rối, quả thật ngày trước cậu giữ chúng như bảo bối, đem đốt hết đúng là có phần không nỡ. Nhưng biết sao đây, những ác mộng kinh hoàng sau này cậu phải trải đều chính là do thứ này nên cậu không muốn chúng hiện diện trên thế giới này nữa.

- Cứ coi như là tớ thoát ly khỏi thế giới fan hâm mộ đi.

- Vậy càng quái lạ_ Chí Hoành khó chịu rồi, cậu chẳng hiểu nổi đầu tên này đang suy tính cái chuyện quái quỷ gì nữa.

- Cậu bớt nói một chút thì người ta sẽ nói cậu bị câm à, mau nướng khoai đi_ Cậu cố gắng chuyển chủ đề chỉ cần nói thêm vài câu với Chí Hoành nữa chắc chắn cậu sẽ không tự chủ nổi mà đưa tay vào đám lửa moi xấp giấy ấy ra.

- Lát nữa khoai mà không chín được, là lỗi của cậu hết đấy.

- Sao tớ cứ thấy như mình đang đốt tiền âm phủ ấy.

Từng tờ giấy được đưa vào trong ngọn lửa, hơi nóng tỏa ra bao trùm một bầu không khí ảm đạm.

- Đã qua rồi những ngày tháng tuổi trẻ có thể khóc có thể cười_ Hôm nay được trận cao hứng, Chí Hoành ngâm nga

- Chí Hoành, cậu thực sự rất khùng .

- Tớ còn chưa hỏi cậu tại sao phải chọn ở đây để đốt giấy vậy.

Nhìn lại mới thấy, cậu dẫn Chí Hoành tới phía sau của trường học, cậu còn tự tay vẽ cái gì mà ''Bát quái'' gì đó, trông giống y hệt cái lưới.  

- À, tớ nghe nói nó rất linh thiêng để trừ tà đó mà.

''Ngươi nói ta khùng...xem ra thần kinh ngươi còn có vấn đề hơn ta'' Chí Hoành liếc mắt nhìn qua tên Pháp sư trừ tà kia.

" Từ bây giờ số phận của mình đã khác" ánh mắt cậu chuyển động theo làn khói, đưa tiễn một mối tình đau thương

  - Này, sao lại có gió thế, bay hết mấy tờ giấy rồi kìa

  - Ê, không được mau chạy theo nhặt lại đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kts#đam