Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  - Mà tớ không hiểu, khoa Luật và khoa Kinh Tế cách xa nhau đến thế, hắn ta không biết mệt hay sao mà cứ quấn lấy tớ không buông chứ??? Còn nữa, ngày 19, tớ rõ ràng không chạm mặt hắn, sao hắn lại biết tớ mà bám theo cơ chứ

  - Từ cấp 3 cậu luôn chỉ nép ở một góc nào đó quan sát hắn, nói chính xác hơn là chuyện hai người có cơ hội gặp mặt là không lớn, lẽ ra sẽ không bao giờ vướng phải hắn..... Không lẽ......

Nói tới đây Chí Hoành dường như nhớ ra điều gì đó

  - Không thể nào có chuyện đó được. Cậu dẹp cái chuyện mấy tờ giấy đó đi giùm tớ ( tờ giấy gì thì chap 6 đã nói rồi a)

Cậu nhìn Chí Hoành lắc đầu nói, chuyện trùng hợp như thế thực sự có???

•••••••••••••••••••••••••••••••••••

Cậu và Chí Hoành tham gia CLB của Vương Nguyên, nói đúng hơn là bị ép buộc. CLB chỉ với 3 thành viên và công việc chả khác gì làm osin sai vặt cả

********** Thư Viện **********

  - Thiên Tỉ à!!! Tớ nói cậu nha, bao nhiêu CLB cậu không vào, mà cậu lại đồng ý vào CLB toàn bị sai vặt như osin thế này_ Chí Hoành vừa nói vừa nhìn cậu

  - Cậu đó, lúc trước giúp người ta cũng than, giờ cũng than.

- À, đúng rồi, nói mới nhớ dạo này không thấy tên Vương Tuấn Khải đuổi theo bọn mình nữa.

Thoáng một nỗi giật mình, ngón tay cạu dừng lại trên một cuốn sách, cảm thấy trống vắng gì đó. Có chăng trong lòng cậu vẫn đang tranh đấu muốn nhận được tình cảm của người đó. Dù đã biết trước tương lai, nhưng mà cậu vẫn không quen được cái cảm giác hiu quạnh này. Cố che dấu đi nét buồn bã vương trên gương mặt, cậu dửng dưng:

- Tớ đã nói rồi, chẳng qua đó chỉ là hứng thú nhất thời của hắn thôi, cả thèm chóng chán, có khi hắn đuổi chán rồi kiệt sức nên bỏ.

Não bộ truyền đến một cơn buồn ngủ, cậu ngáp một hơi dài, mắt nhắm nghiền lại một lúc, tay đưa gần môi hứng lấy làn gió mệt mỏi, mi mắt nặng trĩu không muốn nâng lên.

- Tối qua cậu lại mất ngủ à

Chí Hoành đang cúi người lấy cuốn sách dưới ngăn cuối của kệ sách, ngước mặt lên nhìn cậu bằng vẻ lo lắng.

Cậu chỉ cười nhẹ cho qua, thản nhiên như không có gì mệt mỏi

- Mấy nay toàn gặp ác mộng... Nên chả ngủ được

Chí Hoành giật cái danh sách những cuốn sách cần tìm trên tay cậu, tay phẩy phẩy tờ giấy nhỏ mang cái dáng bộ của một người mẹ dặn dò con trai.

- Cậu đi tìm chỗ mà nghỉ ngơi đi, tìm xong tớ sẽ gọi cậu.

Cậu bật cười cái điệu bộ ấy, cậu lấy lại tờ giấy, phất nhẹ lên mái tóc đen của Chí Hoành.

- Ngốc à, hai người tìm mới xong được, cả đống này cậu làm tới sáng mai cũng chưa chắc hoàn thành.

Sự tĩnh lặng trong thư viện khiến cho cậu cảm thấy bình yên, cử chỉ nhẹ nhàng nâng những cuốn sách trên tay. Đôi mắt lướt trên hàng sóng chữ nhấp nhô, cậu rút cuốn sách ra khỏi kệ, ngẫm kĩ kĩ càng nội dung rồi mới quyết định. Nhiều lúc lại bất giác nở nụ cười. Mọi hành động của cậu được thu vào tầm mắt sắc sảo của anh.

Anh lặng thầm theo bước cậu đến đây. Anh đã từng tự hỏi có khi nào cảm giác với cậu chỉ là sự vui đùa thú vị lướt qua, có khi bản thân chỉ cần không nghĩ đến cậu nữa tự giác sẽ quên đi ngay. Nhưng không, càng không nghĩ đến, trái tim của anh lại vẽ ra một mớ hỗn độn, dẫn anh đi khắp nơi rồi đến tận cùng, đích đến vẫn là quay lại ở bên cậu, kiếm tìm một cảm giác an toàn.

Anh đi theo sau cậu, trong lòng hiện một sắc hồng khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của cậu, chẳng biết tự khi nào anh càng muốn ở bên cậu nhiều hơn, chiếm hữu lấy cậu.

Cậu ôm chồng sách đến một chiếc bàn cạnh cửa sổ, lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi quần. Nhắn cho Chí Hoành

Cậu : Tớ tìm xong rồi a!!!

Chí Hoành : Vậy cậu tìm chỗ nào ngủ một tí đi, tìm xong tớ sẽ gọi cậu.

Cậu : Ok.

Chiếc điện thoại được gác lại một chỗ, cậu lấy tay làm gối, mắt khẽ nhắm lại.
Anh từng bước đến bên cạnh cậu. Anh khoanh tay trước ngực, ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt người đang ngủ kia, trong lòng thầm cười khẽ.

'

' Sao tôi lại có thể có cảm giác với cậu chứ, cố gắng kìm nén không đi tìm cậu thì lại chịu không được''

Cậu khẽ cựa người, cậu cố tìm cho mình tư thế thoải mái  để ngủ. Anh có phần căng thẳng, đồng tử dao động nhìn cử động của cậu. Đợi đến khi tĩnh lặng một chút anh mới thở phào. Anh cầm lấy cuốn sách bên cạnh cậu, lật tới lật lui rồi khẽ nhẩm lại từng chữ trong tên cậu.

- Dịch Dương Thiên Tỉ

- Chí Hoành cho tớ ngủ thêm lát nữa đi.

Cậu thoáng nghe tên mình, nũng nịu quay mặt sang hướng cửa sổ mà ngủ tiếp. Anh cười khẩy. Tên nhóc này thật đáng yêu, không khí bên cạnh cậu khiến anh trở nên vui vẻ lạ thường. Anh không nỡ rời cậu nửa bước. Rón rén như con mèo đi ăn vụng, anh nhấc ghế đặt cạnh bên cậu.

Tia nắng từ bên cửa sổ hắt lên đôi mắt của cậu, chân mày khó chịu nheo lại vì ánh sáng. Anh lấy bàn tay của mình, khe khẽ với đến mặt cậu che đi bớt tia nắng chói chang. Viền môi vẽ nên một chữ mãn nguyện cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Hai bóng lưng thấp thoáng sau cái sự dịu dàng của mặt trời, giây phút này liệu có thể kéo dài mãi, để cho bi kịch đừng tiếp diễn nữa thì hay biết dường nào.

Gần đó, có một người con gái đang đứng nhìn hai người mà mặt không rõ cảm xúc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Căn phòng trống lốc, chỉ độc mỗi Vương Nguyên tay cầm 1 cái danh sách thu chi của câu lạc bộ, miệng cười gian manh.
Chí Hoành ngạc nhiên đến khô lời. 

- Học trưởng không phải anh nói là mọi người đang chờ ư. Mọi người đâu.

- Mắt cậu bị mờ hay đui mù hả, không nhìn thấy có tôi hả.

Tên học trưởng nói lời ngọt xớt.Hai người cùng nhau ngồi xuống hai cái ghế với vẻ mặt bất mãn.

- Các cậu, coi như hôm nay tôi không trách hai người đến trễ, có biết vì sao sao không???

Vương Nguyên nhướm mày, hất hất mặt với vẻ tự mãn. Hai con cừu non ngơ ngác cùng nhau lắc đầu.

- Vì mọi người làm rất tốt, câu lạc bộ chúng ta có thể nói là ngày càng phát triển

Hai con nai lườm trong trong tự nhủ sao mà có một người tự mãn như thế được chứ.

- Học trưởng, chỉ có tôi và Thiên Tỉ cũng có thể coi là ''mọi người'' sao ???_ Chí Hoành  khinh khỉnh hỏi, đưa người lên khỏi phần tửa của cái ghế. Vị học trưởng của chúng ta ghé sát mặt gật đầu đắc ý.

- Tất nhiên rồi.

Rầm.......

Tiếng mở cửa vang lên chói tai, Vương Nguyên quay lại rủa trong lòng.

'' Mẹ nó, tên nào mà hống hách như vậy."

Anh ngang dọc chẳng sợ ai, nhếch lên nụ cười nửa môi khinh bỉ. Mắt đối mắt. Vừa nãy tên nào ''hiên ngang'' nói xấu trong lòng bây giờ chạm phải mắt của anh tự động giữ khoảng cách an toàn lùi về sau một bước. Không khí căng thẳng tràn ngập. Không ai dám nói gì, sợ chỉ cần một âm thanh nhỏ sẽ làm dây đàn đứt phăng.

- Tên Vương Tuấn Khải kia, đến đây gây sự hả???

Vương Nguyên cảm thấy kì quái, tên thiếu gia hách dịch cớ sao hôm nay lại tìm đến câu lạc bộ nhỏ bé này.

- Tôi không đến để gây sự, tôi đây là muốn tham gia vào câu lạc bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kts#đam