Chương 8: trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 năm trôi qua

Dịch Dương Thiên Tỉ nay đã nôỉ danh trong giơí giang hồ băng phách ngân châm của y nay cũng càng độc hơn ko còn kiến người ta đóng băng như xưa mà xẽ khiến ngươì trúng đau đớn như vạn tiễn suyên tim cuôí cùng đau đớn toàn thân tan thành 1 vũng máu mà chết

ai nghe danh Băng Huyết Tử Thần cũng đều sợ haĩ

y chỉ có duy nhất 1 ngươì đồ đệ 16 tuôỉ tên Vương Nguyên y thu nhận Vương Nguyên ko phaỉ vì cậu tư chất thông minh mà vì tính cách thật thà trong sáng ko vẩn đục

Nguyên cũng là ngươì duy nhất ko khiếp sợ y hơn nữa còn yêu thương y

Hắc Phong sơn trang

" Hỏi thế gian tình là gì?
Tình khiến sinh tử tương hứa
Trời nam đất bắc song phi nhạn
Cổ thụ mấy mùa hàng sơn
Hoan lạc thú, biệt ly sầu
Nỗi khổ chứa đầy tình tương tư
Ngàn lời muốn tỏ… Đều trôi theo áng mây
Thiên sơn không băng giá…
Quân tử đi cùng ai..."

tiếng hát vang lên khiến Vương Tuấn Khaỉ giật mình lẽ nào y quay laị, Hạ Mỹ Kỳ ôm lấy 2 đứa con gaí nhỏ sợ haĩ

hắn theo tiếng hát tìm thấy 1 bạch y thiếu niên tóc daì ngang eo châm ngọc caì hờ hững thật giống y năm đó, hắn buột miệng goị

-Thiên...

Bạch y thiếu niên quay laị tuy khuông mặt hết sức khả aí nhưng ko phaỉ y

-ngươi là ai?

-nghe baì hát kia có lẽ ngươi cũng đã nhớ ra rôì nhỉ?
phaỉ Dịch Dương Thiên Tỉ Băng Huyết Tử Thần là sư phụ ta, hôm nay ta thay ngươì đến noí cho ngươi biết sư phụ ta xẽ quay laị tìm ngươi và...

Vương Nguyên ngừng 1 chút nhìn Vương Tuấn Khaỉ bằng ánh mắt căm hận

-ngươì chưa bao giờ quên ngươi

noí song Vương Nguyên bay đi bỏ laị hắn đờ đẫn lập laị những lơì kia

-chưa bao giờ quên ta...

Đêm đó từ trên xuống dươí Hắc Phong sơn trang lênh lán toàn máu ko có 1 caí xác nào tất cả đều là máu

Vương Tuấn Khaỉ cùng Hạ Mỹ Kỳ mang theo 2 con gaí bỏ chạy nhưng nhanh trónh bị y chặn laị

y vận y phục đỏ sẫm tôn lên nước da trắng sứ của y maí tóc chả còn caì trâm ngọc nữa nay xõa tung bay đã daì qua eo tà mị vô cùng

y nhìn hắn mỉm cươì nụ cươì ko còn thuần thiết ngọt ngào như xưa nó mang đầy chua sót hận thù

-Khaỉ lâu rôì ko gặp

hắn nhìn y noí ko nên lơì y thay đôỉ rất nhiều khiến hắn ngỡ ngàng

-ta cho chàng 1 cơ hôị giết ả đi ta xẽ tha lôĩ cho chàng chúng ta xẽ quay laị như xưa

-xin lôĩ Thiên là ta phụ ngươi

y laị bật cươì chớp mắt 1 caí tay y đã bóp lấy cổ Hạ Mỹ Kỳ vặn 1 caí cô ta lập tức biến mất khoỉ thế gian

-Mỹ Kỳ

-mẹ mẹ

Khaỉ cùng dọng 2 đứa nhỏ goị laị càng khiến y thên tức giận 2 băng phách ngân châm đỏ rực trong tay nhìn về phía 2 đứa bé, Khaỉ vôị ôm chúng che cho chúng

-ngươì ngươi hận là ta đừng làm tổn haị chúng

-vậy ta ko vô tôị sao? sao laị làm tổn thương ta?

hắn yên lặng ko biết trả lơì y thế nào

cầm thanh kiếm lên hắn kề vào cổ mình tự kết liễu mạnh chính mình

-Khaỉ

-ba_2 đứa trẻ bật khóc

y chạy đến ôm lấy hắn miệng cươì nhưng nước mắt lăn daì y trả thù được rôì nhưng sao y ko thấy vui, y thực ra chỉ muốn hắn nhận sai chỉ muốn nghe hắn noí hắn còn yêu y

bỏ laị 2 đứa nhỏ y rơì khoỉ nơi đó, Vương Nguyên thấy y liền lo lắng

-sư phụ ngươì ko sao chứ

-ta có thể sao được ta rất tốt ta trả được thù kẻ bạc tình rôì haha

Vương Nguyên ôm y vào lòng y khóc trong lòng cậu như 1 tiểu haì tử cậu hiểu y còn yêu hắn y đau lòng khi mất hắn, y thực ra ko có lôĩ nếu lôĩ có lẽ là do gặp gỡ sai lầm, do kẻ bạc tình, do y quá trung tình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro