Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần này Tuấn Khải là người mở màn cho trận chiến bằng một loạt các đợt tấn công liên tiếp khiến Nguyên không kịp trở tay, Nguyên chỉ có thể tránh mà chưa có cách nào để tấn công lại cả...Tránh chỉ có thể giúp Nguyên cầm cự thời gian dài chứ không thể giành chiến thắng được, bằng mọi cách phải phản đòn anh...Nguyên không chỉ được đánh giá cao bởi sức mạnh mà đầu óc tính toán của Trôi nhi cũng khó ai bì kịp nổi....Nguyên vừa né đòn vừa thu nhận thông tin nhanh nhất có thể bằng cách ghi nhớ cách thức hoạt động của chuỗi ma pháp...Nguyên đang xử lí thông tin với bộ não "hàng khủng" của mình để tìm ra cách thức tấn công hợp lí...Anh dần nhận ra có chút bất ổn trong trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu và trí thông minh đã chỉ ra rằng cái cách Nguyên nhi né đòn không bình thường, không tấn công mà chỉ tránh, điều này chưa bao giờ có tiền lệ xảy ra ở một thiên thần chiến binh...Động tác của Nguyên ngày càng nhanh hơn, những cú né cũng chuẩn hơn với mức độ đáng kinh ngạc...Cậu bất chợt nhảy ra phía sau, giơ tay phải về phía anh..

-Cầu ánh sáng...-Cậu hét lên, hội tụ ánh sáng vào lòng bàn tay phải thành một quả cầu lớn, bắn thẳng về phía anh. Quả cầu ánh sáng xé gió lao về phía anh như một tia chớp, anh nhanh nhẹn nhảy sang phải, quả cầu va vào kết giới vỡ tan...

-Suýt chút nữa tiêu rồi, cậu khá đấy, cậu chắc là đã tính toán rất kĩ chiêu vừa rồi, có thể làm được điều đó hẳn không phải một kẻ bình thường...

Nguyên cười, nhìn xoáy sâu vào mắt anh...Anh cũng nhìn thẳng, một cái nhìn bình thản. Hai người lại lao vào chiến đấu, ai cũng muốn là kẻ chiến thắng để thỏa mãn sự tò mò của bản thân...Nhưng cả hai không thể ngờ được khi đang mải mê giao chiến trong vùng kết giới bóng tối, có kẻ đã lợi dụng thời cơ và đến mang theo Thiên Nhi đi...

[...]

-Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong phòng ta?...-Thiên Thiên sửng sốt khi phát hiện ra một kẻ lạ mặt ở trong phòng mình, cả người hắn tỏa ra một luồng sát khí....

-Nghiệt chủng, lần này không có tên angel đó bảo vệ xem ngươi chạy đi đâu cho thoát?...-Kẻ đó là một ác quỷ cấp cao phụng mệnh ma vương đến bắt Tiểu Thiên nhi...Chuyến này nguy rồi, nguy thật rồi..Lại là mấy kẻ thần kinh không bình thường đến làm phiền cậu nữa rồi...Cậu phải làm sao? Làm sao đây?...Cậu muốn la lên thật lớn nhưng....tại sao cậu không tài nào mở miệng ra nổi...Cậu muốn bỏ chạy nhưng cũng không thể nhấc nổi chân lên...Kẻ lạ mặt nguy hiểm tiến lại dần dần, ngày càng gần hơn...Sát khí của hắn khiến cậu không tài nào thở nổi...Kẻ này...là ai?

[...]

Thiên Thiên nhanh chóng bị đánh ngất và bị mang đi...

Ở bên trong kết giới, hai người kia cũng đã thấm mệt...

-Cậu mệt rồi đấy, đừng có cố quá...-Anh nhìn Nguyên lạnh tanh, buông một câu tưởng như khuyên nhủ nhưng lại là khiêu khích...

-Haha...Ngươi cũng đâu có khá hơn ta...Đừng làm bộ...-Nguyên cười khinh bỉ, cậu luôn tin bóng tối không bao giờ đấu lại ánh sáng...Nhưng bóng tối của anh ta có thể khiến ánh sáng của cậu rơi vào trạng thái mất năng lượng trầm trọng như thế này thì rất đáng ngạc nhiên đó...

-Vậy được, mai chúng ta sẽ đấu tiếp...-Vừa nói, anh vừa giơ tay lên cao, vòng kết giới dần bị hút vào lòng bàn tay anh thành một ngọn lửa nhỏ màu đen, anh nắm tay lại, ngọn lửa biến mất...

Nguyên hơi ngạc nhiên vì sự nghe lời kì lạ của một ác quỷ cấp cao, liệu anh có âm mưu gì? Đang suy nghĩ, Nguyên bỗng quay vụt người lại, ánh nhìn phóng về phía cửa sổ phòng Thiên nhi...Nguyên chợt nhận ra điều gì, sửng sốt thốt lên...

-Không xong rồi...-Nguyên nhảy vọt lên, vào phòng Thiên Thiên qua đường cửa sổ...Anh vẫn chưa kịp hiểu cái méo gì đang xảy ra nhưng khi nghe đến tên cậu cũng vội vàng lao theo Nguyên...Cảnh tượng mà hai người nhìn thấy đầu tiên thật khó miêu tả...Căn phòng lộn xộn, tất cả mọi thứ như được phủ lên một loại sát khí cực mạnh, cả căn phòng âm u và khó thở...Và điều quan trọng hơn hết là cậu đã biến mất...Không còn lại một chút dấu vết nào...giống như cậu đã tan biến vậy...Nguyên quay lại nhìn anh đang ngơ ngác với những gì trước mắt, căm phẫn thét lên....

-Có phải là ngươi cố tình dụ ta đánh nhau với ngươi để đồng bọn mang Tiểu Thiên Thiên đi không...-Mắt Nguyên hằn lên sự tức giận tột cùng, tay nắm lấy cổ áo anh...Anh cau mày, gạt tay Nguyên ra...

-Cậu đang làm cái gì vậy hả? Tôi chẳng hiểu gì hết...Đồng bọn nào chứ?...-Anh đang bị xoay mòng mòng giữa những thắc mắc...Anh vẫn chưa hiểu tất cả mọi chuyện là sao...

-Ngươi đừng có giả bộ nữa, ngay từ khi biết ngươi tiếp cận Thiên Thiên, ta đã nghi ngờ ngươi không hề tốt đẹp gì rồi...-Nguyên gào lên...

-Cậu đừng có ăn nói hàm hồ, tôi còn chẳng biết cậu bé đó là cái thứ gì nữa huống chi là cùng đồng bọn nào đó cậu nói bày kế bắt cóc cậu ta...Mà nếu như cậu nói thật thì tại sao tôi lại để đến tận bây giờ mới ra tay, tôi gặp cậu ta không phải lần đầu ở CLB đâu...

Nguyên dường như đã hiểu, mặt ỉu xìu như bánh bao nhúng nước nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần và lao ra qua cửa sổ bay vút lên trời...Anh cũng lao theo, cả hai bay vút vào không trung, mỗi người một suy nghĩ riêng nhưng tất cả đều là mong cứu được cậu càng sớm càng tốt....Liệu sự hợp tác này sẽ đi đến đâu?Điều đó còn tùy thuộc vào cả hai....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack