Chương 14: Thái Tử Gia Bị Bội Tình Bạc Nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi La nổi điên lao vào, mọi người đều cả kinh! Đạm Thai Kích đang chuẩn bị ra tay ngăn cản chợt có một cơn gió to từ trong điện thổi qua! Kình phong sắc bén lướt qua, đập vào mặt làm người phát đau. Sau tiếng gió rít, quận chúa Khởi La đang chạy như bay đến chỗ Đạm Thai Hoàng thì bị trận gió mạnh mẽ này hất mạnh ra ngoài điện! So với lúc nàng ta bị Đạm Thai Hoàng đá còn xa hơn mấy thước, đủ thấy người ra tay công lực rất thâm hậu!

"A!" Là một tiếng hét thảm, cùng với tiếng kêu đau, một chiếc đũa bay ra ngoài. "Đùng!" một tiếng, không biết chiếc đũa đánh tới chỗ nào, bên ngoài rốt cục cũng im lặng! Ra tay bá đạo như thế, không một chút lưu tình, trong thiên hạ, sợ chỉ có vị kia tà tứ hơn người, cuồng ngạo hơn người - thái tử Bắc Minh mới dám làm như vậy! Người trong điện nghĩ nghĩ, hơi quay đầu, nhìn về phía kình phong nổi lên. Mà lúc này, trên gương mặt tuyệt mỹ của Quân Kinh Lan có ba phần tức giận, bảy phần không kiên nhẫn, mắt hẹp dài phát ra hàn quang lạnh thấu xương, nhìn cửa đại điện, lạnh giọng mở miệng: "Ồn ào, không thấy bản thái tử đang dùng bữa sao?" Mọi người im lặng! Toàn bộ đại điện, trừ Đạm Thai Hoàng, những người khác bao gồm cả Hoàng Phủ Hiên đều nghĩ rằng hắn đột nhiên ra tay là vì Đạm Thai Hoàng. Nghe hắn nói như vậy, chỉ một thoáng mọi người liền hiểu, hóa ra là vì quận chúa Khởi La lúc tiến vào kêu quá lớn, đã quấy rầy tâm tình dùng bữa của lão nhân gia hắn, không ít người trong lòng oán thầm. Trong điện đang giương cung bạt kiếm, tình thế căng thẳng duy chỉ có lão nhân gia ngài vẫn còn tâm tình dùng bữa! Cũng không biết là hắn không để chuyện này vào mắt thật hay kiến thức quá mức rộng rãi cho nên rất bình tĩnh không giống bọn họ ếch ngồi đáy giếng, xảy ra chuyện liền kích động.

Thái y vừa mới đi theo quận chúa Khởi La vào điện, lại khẩn trương, vội vàng chạy nhanh ra ngoài. Một lát sau, thái y đầu đầy mồ hôi tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, trước đó quận chúa Khởi La bị đánh hai mươi đại bản, vốn đã tổn thương đến gân cốt, lại bị Khuynh Hoàng công chúa ném bay, chân trái gãy xương! Bây giờ lại bị thái tử Bắc Minh hất văng... đùi phải và tay phải cũng gãy! Còn bị đánh trúng á huyệt, không thể nói chuyện..."

Thừa tướng Đông Lăng có không ít nữ nhi, nhưng Khởi La là xuất sắc nhất khiến ông ta rất tự hào. Hôm nay nữ nhi bị biến thành như vậy, thể diện mất hết, đừng nói đến sau này nàng có thể làm hoàng hậu còn mình làm quốc trượng, bây giờ đến môn đăng hộ đối sợ cũng không xứng. Trương thừa tướng liền quỳ xuống, nói với Hoàng Phủ Hiên: "Hoàng thượng, Khởi La là quận chúa Đông Lăng, công chúa Khuynh Hoàng và thái tử Bắc Minh làm như vậy, là không để Đông Lăng chúng ta vào mắt. Lão thần cả đời trung quân ái quốc, mà nay nhìn nữ nhi bị khi dễ lại không làm được gì, nếu hoàng thượng không giúp lão thần đòi lại công bằng, lão thần cũng không còn mặt mũi để tiếp tục làm thừa tướng, xin hoàng thượng định đoạt!"

Lời này quả là ngoan độc, đủ để chứng minh lão thừa tướng tức giận không nhẹ, giám từ quan để uy hiếp hoàng đế. Hoàng Phủ Hiên còn chưa mở miệng, Đạm Thai Hoàng đã lên tiếng: "Vị đại nhân này, lúc ấy bản công chúa ném quận chúa ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thấy, là do bản công chúa thu màn sân khấu vô ý đá phải, bản công chúa đây là vô tình! Huống chi, lúc trước quận chúa đã bất kính với bản công chúa, không phải đại nhân ngươi cũng nói, tùy ý bản công chúa và vương huynh trừng phạt sao? Hơn nữa, cho dù bản công chúa không phải vô ý mà là cố ý, bản cung cũng là công chúa, địa vị cao quý, vì mình đòi lại một chút công đạo cũng không có gì đáng trách chứ?"

Lời này hợp tình hợp lý, đừng nói là lão thừa tướng, ở đây nhiều anh tài như vậy, cũng không có ai có thể cãi lại. Thân phận của Đạm Thai Hoàng không chỉ cao hơn một bậc so với quận chúa Khởi La. Công chúa và quận chúa, chỉ kém một chữ, nhưng cách biệt một trời một vực. Lúc này, trong điện lâm vào yên tĩnh. Lập tức, giọng nói phong lưu, hoa lệ của Đạm Thai Kích vang lên: "Sau khi quận chúa Đông Lăng bị đánh hai mươi đại bản, vẫn không biết hối cải, dám nhục mạ Hoàng nhi, bản điện hạ còn chưa hỏi tội, thừa tướng đã nhịn không được?" Hắn nói xong, cảm thấy hơi kỳ quái nhìn Đạm Thai Hoàng liếc một cái, biểu hiện của nha đầu kia hôm nay rất khác thường, những lời nàng vừa mới trình bày và phân tích, không giống lời nàng có thể nói lúc trước. Đạm Thai Hoàng nhận thất được ánh mắt hắn sắc mặt bình tĩnh, bất giác bừng tỉnh, lại mơ hồ có chút khẩn trương.

Nghe huynh muội bọn họ nói như vậy, nhất thời sau lưng thừa tướng toát mồ hôi lạnh. Hắn thấy ái nữ bị thương, lập tức đại não bối rối, đã quên mất chuyện là nữ nhi của hắn không đúng trước! Mà Đạm Thai Kích vừa nói xong, lại có một tiếng nói vang lên: "Ở Bắc Minh chúng ta, nếu ai dám bất kính làm thái tử gia không vui, hừ, đừng nói là một quận chúa nho nhỏ, cho dù là công chúa, sợ cũng không tránh được bị lột gia, lóc xương, nướng chín! Hôm nay quận chúa Khởi La chỉ bị quẳng ngã gãy tay gãy chân, là thái tử điện hạ đã khách khí!"

"Tiểu Miêu Tử, những lời này của ngươi, là đang nói tính tình bản thái tử không tốt, khát máu, tàn nhẫn?" Quân Kinh Lan hơi nghiêng đầu hỏi, giống như không vui.
Tiểu Miêu Tử lắc đầu mở miệng: "Gia, ngài là người hiền từ nhất trên đời, khoan hồng độ lượng, là do đám người ngu xuẩn này không hiểu được!"
Lời này, ám chỉ ý tứ mười phần. Quân Kinh Lan nghe vậy, vừa lòng gật đầu nói: "Bản thái tử cũng cảm thấy tính tình của mình rất tốt. Trái lại, thừa tướng Đông Lăng thật có ý tứ, nếu  cảm thấy mình không có mặt mũi làm thừa tướng như vậy, Đông Lăng Hoàng, ngài không có người tốt hơn để chọn làm thừa tướng sao? Nếu không có, bản thái tử có thể tiến cử cử vài người! Tỷ như Thượng đại nhân, Trần đại nhân, Lý đại nhân..." nói xong, ánh mắt hắn còn đảo qua từng đại thần là cánh tay đắc lực của Đông Lăng. Chủ tớ hai người kẻ tung người hứng, suýt nữa làm mọi người sặc chết! Hắn còn nhắc đến vài vị đại thần, hễ là những đại thần bị hắn điểm danh, đều bị ánh mắt hoài nghi, lạnh lẽo của Hoàng Phủ Hiên lướt qua. Hiển nhiên là vì hắn hoài nghi bọn họ và Quân Kinh Lan có quan hệ, bằng không sao Quân Kinh Lan lại đề cử bọn họ, ngay cả tên họ đều biết rành mạch!
Mà Tiểu Miêu Tử trong lòng cười trộm, chiêu này của gia thật ngoan độc, ba vị đại nhân này chính là trung thần của Hoàng Phủ Hiên. Lần này vừa có thể chèn ép thừa tướng, vừa châm ngòi ly gián quan hệ quân thần Đông Lăng! Ngay cả Đạm Thai Hoàng bên cạnh nhìn Quân Kinh Lan cảm giác trong lòng cũng run sợ! Nam nhân này, quả thực đáng sợ, tùy tiện nói mấy câu cũng có thể dấy lên cơn sóng gió động trời. Ngẫm lại, mình bất hạnh chống đối hắn sau khi yến hội chấm dứt nàng có nên suy tính cuốn gói chạy trốn không?

Được cái, Hoàng Phủ Hiên cũng không ngu, chỉ ngắn ngủi hoài nghi liền thanh tỉnh, hiểu được đây là người nào đó dùng kế châm ngòi ly gián. Nhưng hắn nhìn lại ba vị đại thần, cảm giác có chỗ nào đó thay đổi, lại nhìn thừa tướng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Trên quốc yến, Khởi La không biết thân phận, công chúa Khuynh Hoàng hay thái tử Bắc Minh có người nào mà nàng ta có thể đắc tội được? Trẫm chém nàng cũng không đủ, huống chi chỉ ngã gãy tay gãy chân, nếu thừa tướng cảm thấy thật sự không còn mặt mũi tiếp tục làm thừa tướng, trẫm cũng không miễn cưỡng..."
Vốn thừa tướng đã bị lời nói của Quân Kinh Lan làm cho chảy mồ hôi lạnh ướt toàn thân, Hoàng Phủ Hiên vừa dứt lời, hắn hoàn toàn thanh tỉnh! Khẩn trương dập đầu mở miệng: "Hoàng thượng, lão thần biết tội, cầu xin Hoàng thượng thứ tội!"
Các đại thần Đông Lăng cũng nhao nhao giúp đỡ cầu tình, Hoàng Phủ Hiên cũng tự nhiên thuận theo, miễn trách tội hắn, chỉ cảnh cáo một phen. Lúc này, bên trong đại điện hoàn toàn im lặng, chỉ còn lại tiếng Chung Ly Hàm rầm rì hô đau, Hoàng Phủ Hiên tiếp tục nói: "Tặc nhân ở trên đại điện dám động thủ với công chúa Đông Tấn, trẫm nhất định sẽ bắt được, xin tam hoàng tử Đông Tấn yên tâm!" Ai cũng biết tặc nhân ở đây chính là Đạm Thai Hoàng, nhưng lời này của Hoàng Phủ Hiên, hiển nhiên là đã bỏ qua chuyện này, chỉ cần tùy tiện tìm một người gánh tội thay là được. Mọi người cũng chỉ đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, việc này không liên quan đến mình. Chung Ly Thành suýt nữa vặn đứt tay, còn Chung Ly Hàm thì tức giận suýt nữa cắn nát môi, nhưng cũng đành phải tạm thời kìm nén, cân nhắc ngày sau tìm cơ hội trả thù!
"Vậy làm phiền Đông Lăng Hoàng!"
"Khách khí! Đây vốn là do trẫm thất trách!" Hoàng Phủ Hiên nói xong, đôi mắt vàng có chút băng hàn nhìn Đạm Thai Hoàng, nghiến răng nói: "Công chúa Khuynh Hoàng hôm nay cũng bị sợ hãi rồi!" Nữ nhân chết tiệt này, hắn sẽ tính sau!
"Thái tử phi của bản cung, không phiền Đông Lăng Hoàng quan tâm!" một âm thanh lười biếng vang lên, sau đó lại nói với Đạm Thai Kích: "Đại hoàng tử Mạc Bắc, nhờ người chuyển lời đến Mạc Bắc hoàng, tuy rằng chuyện công chúa Khuynh Hoàng thu tín vật đính ước, còn nhìn thân mình bản cung, bản cung không có chứng cớ, nhưng bản cung cũng không nguyện ngậm bồ hòn. Nếu Mạc Bắc Hoàng không muốn gả công chúa cho bản cung, bản cung sẽ đến Mạc Bắc, ở đại môn quý quốc lăn lộn một vạn lần, để người trong thiên hạ đều biết là Khuynh Hoàng công chúa bội tình bạc nghĩa với bản thái tử!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro