CHƯƠNG 35: GIÚP TÔI ĐIỀU TRA RÕ RÀNG + CHƯƠNG 36: KHÔNG BUÔNG THA CHO CÔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 35: GIÚP TÔI ĐIỀU TRA RÕ RÀNG

Cổ của Tần Mộc Ngữ bị bót chặt, cảm giác không thể thở được điên cuồng kéo tới. Thống khổ nắm chặt tay anh, vị bác sĩ ở bên cạnh quá sợ hãi, vội vàng đứng lên, ngăn anh lại: "Tiên sinh! Ngài mau buông tay! Không nên như vậy... Còn chưa điều tra rõ ràng, đừng nóng nảy!"
Cửa phòng bác sĩ đột nhiên bị đẩy ra.
"Vị tiểu thư kia phải lập tức rửa ruột, một trong hai người ai sẽ tới giúp?" Y tá vừa nói xong, liền hít sâu một hơi, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ không dám bước vào.
Sự giận dữ trong lòng Thượng Quan Hạo đã lên đến cực điểm, cười lạnh bóp chặt cổ Tần Mộc Ngữ: "Tần Mộc Ngữ, lần trước tôi cảnh cáo cô mới cách đây chưa đầy hai giờ đồng hồ, tôi vẫn cảnh cáo quá muộn có đúng không? Cô thực sự dám giở trò với Cẩn Lan... Cô ấy là chị ruột của cô! Cô làm ra chuyện như thế này thật là đê tiện!!"
Đôi mắt anh đỏ ngầu, gầm nhẹ lên giọng hơi khàn khàn, nếu như không có người ngoài ở đây, anh chắc chắn sẽ bóp chết cô!
"Tiên sinh! Trước hết ngài nên buông tay, mau buông ra..."
"Tiên sinh!!"
Cơn đau dữ dội và sự tức giận tích tụ trong lồng ngực không thể trút hết ra được, Thượng Quan Hạo hung hăng buông cổ Tần Mộc Ngữ ra, nhìn cô ngã gục xuống va vào mép bàn, đau đến mức khẽ rên lên một tiếng. Vẻ mặt cô tràn ngập sự đau đớn ngã xuống, ôm cổ há miệng thở dốc, nước mắt rơi xuống, anh khàn giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ một lát nữa tôi sẽ xử lý cô!"
Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài, chạy đến bên giường bệnh của Tần Cẩn Lan.
"Tiểu thư... Cô không sao chứ..." Y tá vội vàng tiến lên phía trước đỡ cô dậy.
Tần Mộc Ngữ đứng lên, những ngón tay xanh xao chạm lên vết hằn đỏ đáng sợ trên cổ, nước mắt rưng rưng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, lúc anh nổi điên lên lại trông khủng khiếp đến như thế.
"Tôi không sao..." Cô run giọng nói, ánh mắt trong veo lộ vẻ bi ai cùng sợ hãi, "Mong mọi người cố gắng hết sức chữa trị cho chị tôi, còn nữa..." Cô cắn môi, nhìn về phía bác sĩ và y tá, "Giúp tôi tìm hiểu nguyên nhân, rốt cuộc là vì sao?"
*
Đợi đến khi chân tướng của sự việc phơi bày ra trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ càng thêm tái nhợt, không biết nên làm thế nào.
"Không có khả năng... Điều đó không có thể xảy ra!!"
Cầm lấy tờ giấy xét nghiệm trên bàn lên, trên tờ giấy ghi lại, sau khi xét nghiệm mẫu vật xót lại trong dạ dày của Tần Cẩn Lan sau rửa ruột đã chứng minh rằng cô đã ăn phải bát chè hạt sen có chất độc, khiến cho đầu óc choáng váng kèm theo tiêu chảy và nôn mửa, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến tử vong.
TỬ VONG...
Khi ngón tay chạm vào hai chữ đó, tay của cô run lên, tờ giấy xét nghiệm rơi xuống mặt đất.
"Có nhầm lẫn gì đúng không?" Tần Mộc Ngữ mặc chiếc váy trắng tinh đứng chết lặng giữa phòng, trong mắt ngấn lệ, nhìn bọn họ, "Hãy nói cho tôi biết là các người đã nhầm, không phải do bát chè hạt sen ngân nhĩ đó, tôi không hề hãm hại chị của mình!"
Ánh mắt mọi người xung quanh đều mang chút dò xét, ngay cả bác sĩ lúc đầu chuẩn đoán bệnh cũng quay mặt lại, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.
"Nhưng hầu hết tất cả người giúp việc trong nhà tôi đều ăn, tôi đã gọi điện hỏi qua mọi người, không ai bị sao cả, thật sự không bị sao cả!!" Cánh môi cô tái nhợt, trong mắt ngấn lệ nhưng lại rất quật cường, lấy lý lẽ để tranh luận, hy vọng có ai đó sẽ tin tưởng cô.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng và yên tĩnh, thân ảnh cao lớn của Thượng Quan Hạo chậm rãi xuất hiện ở cửa, nghiêm nghị lãnh lạnh tỏa sát khí khắp bốn phía.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa.
Tần Mộc Ngữ đột ngột xoay người lại, nhìn người đàn ông như vị thần đó, ngay lập tức cảm giác lạnh lẽo ập tới.
Anh tao nhã đi qua, cúi người xuống nhặt tờ giấy xét nghiệm lên.
Sau đó, đôi mắt sâu thẳm như hố đen mang theo sự hung ác nham hiểm cùng chút yếu ớt nhìn cô gái thanh nhã động lòng người đang đứng đó.

CHƯƠNG 36: KHÔNG BUÔNG THA CHO CÔ

Anh chậm rãi đi qua, cúi đầu, giọng nói trầm thấp mị hoặc vang lên bên tai cô, đầy sức hấp dẫn: "Cô có biết không? Cẩn Lan vừa mới tỉnh dậy, tình trạng vẫn rất tồi tệ, ăn vào cái gì là lại nôn ra.... Cô ấy vừa mới tỉnh táo hơn một chút thì đã nói với tôi rằng chuyện này không liên quan đến cô. Là do dạ dày cô ấy không được tốt, không liên quan gì đến Tần Mộc Ngữ cô."
Tần Mộc Ngữ run lên, đôi mắt trong veo cũng nhìn về phía anh: "Anh không tin tôi, đúng không?"
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm như biển lớn đang cuồn cuộn gợn sóng, giọng nói trầm thấp: "Cô muốn nói gì?"
Tần Mộc Ngữ nhìn khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc của anh, nở một nụ cười, vô cùng cay đắng, nước mắt vẫn còn đọng lại trong đôi mắt trong veo: "Thật ra dù có kết quả kiểm tra hay không thì anh cũng không tin tôi... Anh yêu chị gái tôi, chị ấy nói cái gì thì chính là cái đó. Cho tới bây giờ chưa bao giờ anh thèm suy xét lại xem, anh..."
"Bốp!!"
Một cái tát mạnh bạo và tàn nhẫn, lướt qua khuôn mặt cô!!
Thân ảnh mảnh khảnh kia vì quá đau đớn mà kêu lên một tiếng, loạng choạng ngã lăn trên mặt đất, đầu đập vào chân tủ phát ra tiếng vang rất đáng sợ, cô chật vật chống đỡ cơ thể, ôm lấy mặt, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nửa bên mặt nóng rát đến đau nhức.
Trong lồng ngực Thượng Quan Hạo đã bị cơn tức giận cùng sự lạnh lẽo che lấp.
Anh đi qua, ngồi xổm xuống, túm lấy tóc cô nhìn vẻ mặt khổ sở thê thảm do vừa bị đánh của cô, hung hăng nắm chặt tóc cô, nghiến răng nói: "Tôi kinh tởm nhất là một ả tiện nhân lại muốn được lập đền thờ trinh tiết, rẻ mạt đến tận xương tuỷ.... Tôi đánh làm cô đau có đúng không? Cô đi tìm Tần Chiêu Vân đi, bảo ông ta giết tôi cũng được, cô cứ việc tìm ông ta đi...."
Cánh môi anh kề sát tai cô, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng trên khuôn mặt cô: "Chỉ cần cô còn chưa đi tìm ông ta khóc lóc một ngày thì ngày đó tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô...."
Không ai, có thể đụng vào người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Nói xong, Thượng Quan Hạo hung hăng buông cô ra, khiến cho đầu cô lại đập vào chân tủ một lần nữa, mấy chiếc cúp cùng tập văn kiện trên nóc tủ đều bị rung chuyển, thân ảnh cao ngất của anh lạnh lùng đi ra ngoài.
Trong phòng, thậm chí không một ai dám ngăn cản, khí chất vương giả lạnh lẽo của người đàn ông này quá kinh khủng.
Ngón tay mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ bám lấy cửa tủ, muốn đứng lên, nhưng thử vài lần đều vô ích. Vài người trong phòng đang nhìn cô, nhưng không có một ai giúp cô cả, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đánh đến sưng đỏ, hòa cùng những giọt nước mắt trong mắt cô, nhưng bọn họ vẫn dứt khoát giả vờ bận rộn với công việc của mình.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của cô đang run lên, run rẩy không ngừng, tự mình thử đứng dậy vài lần nhưng không được đành bỏ cuộc, hai cánh tay yếu ớt buông xuống, ôm chặt lấy mình, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống như mưa.
*
Hai ngày sau, tại toà nhà Tần Thị cao chọc trời.
Các nhân viên đứng thẳng hàng ngay ngắn, mặt đất trải thảm đỏ, một đôi giày cao gót tao nhã bước đi trên đó, có chút uy nghiêm và gợi cảm, Tần Cẩn Lan đứng ở cuối tấm thảm đỏ, mỉm cười dịu dàng thân thiết, toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
"Ngày hôm nay tôi xin giới thiệu một chút cho mọi người biết về người thừa kế của Tần Thị, cũng chính là em gái của tôi, Tần Mộc Ngữ. Cô ấy mới từ nước ngoài trở về không lâu, vẫn chưa nắm rõ tình hình thực tế của Tần Thị. Hy vọng sau này các vị có thể giúp đỡ cô ấy, mọi người và Tần Thị chúng tôi cùng nhau chia sẻ vinh nhục! Mọi người hãy cùng chúc mừng!"
Tiếng vỗ tay thưa thớt cùng ngập ngừng vang lên, Tần Mộc Ngữ từ phía sau bước tới, dù đã mặc quần áo trang trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ non nớt thanh thuần của một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp nhưng mỏng manh. Khiến lực chú ý của mọi người đều chìm đắm trong vẻ đẹp của cô, hấu hết tất cả không ai dám tin đây chính là chủ tịch kế nhiệm của họ.
"Xin chào mọi người, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức để quản lý tốt Tần Thị, hy vọng được mọi người giúp đỡ." Cô cúi gập người xuống, nhẹ giọng nói.
Tiếng vỗ tay xung quanh càng thêm thưa thớt, ngược lại tiếng rì rầm to nhỏ bàn tán thì ngày càng nhiều thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro