Chương 22: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Cảnh đi vào trong, người đã đỡ mệt hơn rất nhiều. Ôm một đống "quà" thế này, tinh thần ít nhiều cũng thoải mái bội phần, vậy nên tất yếu là đỡ ốm. Cô rảo bước vào trong, vừa mới đóng cửa lại và đi được vài bước thì chuông cửa lại reo lên.

TING TONGG...

Cảnh Cảnh dừng bước, cô ngoái lại đằng sau, cười nhẩm," Chắc hắn lại quên nói gì với mình đây mà, đồ khỉ đột đãng trí."

Cô để gọn đống đồ lên bàn ăn. Nhà bếp và hành lang lối đi không xa nhau lắm nên sau tầm chục giây đi đi lại lại cô đã lại trở về đứng đối diện với cửa chính. Tự nhiên lòng cô vui quá, nhìn thấy cậu ta khiến cô cảm thấy cuộc sống này dễ thở hơn, khi nào phiền muộn chỉ cần nhìn thấy bóng dáng ấy là sẽ tan biến hết.

Xoạch!

Cô mở cửa, vẻ mặt hớn hở," Lỗi, anh quên gì sa...o... ...?"

...

Trước mặt Cảnh Cảnh không phải người thanh niên quen thuộc cô đang nghĩ trong đầu, mái tóc nâu hạt dẻ óng mượt dài qua vai và dáng người nhỏ nhắn thoáng chốc hiện lên trước mắt. Đó không phải là Ngô Nại Lỗi! Cô đơ người ra một hồi, mặt cứng lại vì vô tình hớn hở với nhầm đối tượng.

" Cảnh, mình đến thăm cậu.", Tiểu Đoá mặt cũng ngạc nhiên không kém. Cô ấy chỉ đến thăm cô bạn bị ốm của mình, nghe nói đang nằm liệt giường, ai ngờ vừa đến mà đã niềm nở ra đón khách thế kia, sau rồi chắc không phải như ý nghĩ nên coi bộ có vẻ hụt hẫng lắm.

Còn cả nhân vật Lỗi mà Cảnh Cảnh đã bất giác gọi tên kia là ai?

Là Ngô học trưởng sao?

Tại sao Tiểu Cảnh bạn cô lại có thể gọi cậu ấy mỗi một chữ "Lỗi" nghe thân thương thế được?

Hai người họ... trong mối quan hệ gì vậy?

Mặt Tiểu Đoá xuất hiện mồ hôi, trong tâm can lo lắng tột độ, một phần nữa là sợ hãi bủa vây. Từ khi nào mà hai người họ, Tiểu Cảnh của cô và Ngô học trưởng, lại có thể thân thiết đến thế?

Không phải chứ...

" Tiểu Đoá, sao cậu lại đến đây? Giờ này trên lớp vẫn còn tiết mà.", Cảnh Cảnh bất ngờ.

" Mình đại diện lớp đến thăm cậu nên được cho nghỉ tiết cuối. À, mình có mang đồ ăn chưa chế biến đến nay tươi lắm nè, để mình nấu chút cháo cho cậu."

" Hay quá! Mời vào!", Cảnh Cảnh nghe nói đến đồ ăn thì vui như Tết, cảm giác như đây là vị cứu tinh của đời cô.

Hai người cùng đi vào nhà rồi cùng vào phòng bếp. Nhà Cảnh Cảnh chẳng có gì, căn bếp nhỏ với phòng ăn được kết hợp với nhau, nội thất cũng khá cũ, không có gì nổi bật. Cảnh Cảnh ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, trên đó vẫn còn đồ Ngô Nại Lỗi đưa cô. Kì lạ, Tiểu Đoá thấy vậy cũng không hỏi gì, cô ấy chỉ lặng lẽ đứng bên bếp chuẩn bị cho món cháo của mình.

" Còn Diệc đít chai, cậu ấy đâu?", Cảnh Cảnh thấy thiếu thiếu gì đó, sực nhớ ra.

" Một người được đi thăm thôi, với cả cậu ấy mới chuyển vào lớp mình nên chưa có chức vụ gì, không phải có trách nhiệm đi thăm người bệnh.", Kiệt Giản Đoá ôn tồn giảng giải, biểu cảm có chút thờ ơ, chính là để làm ngơ luôn đống đồ ăn trên bàn cô được "ai đó" tặng.

Xung quanh hơi yên tĩnh, Cảnh Cảnh ái ngại đứng lên," Tiểu Đoá, để mình giúp cậu."

" Không sao đâu, mình làm được. Cậu nghỉ ngơi đi."

Cô lại ngồi xuống quan sát Tiểu Đoá làm. Dáng người nhỏ bé của cô ấy trông vậy mà rất nhanh nhẹn, động tác nhanh và dứt khoát.

Cảnh Cảnh khó tin vào mắt mình, " Tiểu Đoá, cậu... cậu biết nấu ăn từ bao giờ vậy?"

" Tớ mới học gần đây thôi, tầm một tuần gì đó nhưng mà tớ học được khá nhiều cách làm. Vì thế hôm nay tớ sẽ làm món sở trường của mình, đó là cháo thịt bằm với trứng bắc thảo."

Nói rồi Tiểu Đoá đã rửa sạch xong miếng thịt nạc rồi ướp với muối và hạt tiêu. Trong lúc đó, gừng được cạo vỏ, thái thành lát mỏng, trứng bắc thảo được lột vỏ bổ làm tư và hành lá rửa sạch xắt nhỏ. Mặc dù hơi yếu tay và lúng túng nhưng cô ấy vẫn rất khá. Ngày trước, Cảnh Cảnh nhớ rằng cô bạn Tiểu Đoá của mình đâu phải đụng chân đụng tay việc gì, bên cạnh luôn có gia nhân hầu hạ, phục vụ, thì ra cô ấy muốn trở thành nữ công gia chánh nên dạo gần đây có theo học một lớp dạy nấu ăn. Cảnh Cảnh há hốc mồm nhìn tay Tiểu Đoá, dù không hoàn hảo nhưng rất chuẩn xác từng bước, có vẻ như Tiểu Đoá đã rất cố gắng trong việc học thuộc công thức.

Sau khi vo gạo, Tiểu Đoá đổ một lít nước vào và đun sôi. Mười phút sau, cô ấy cho thịt bằm, trứng bắc thảo và gừng tươi lát nhỏ vào nồi cháo. Tiểu Đoá cẩn thận dùng đũa quấy đều rồi đậy vung kín, chốc chốc cuối cùng nêm gia vị cho vừa miệng. Chẳng mấy chốc, món ăn đã hoàn thành, mùi thơm dậy lên thoang thoảng khắp gian nhà.

Cảnh Cảnh nóng lòng muốn được nếm thử," Cho tớ ăn đi, nhìn ngon quá!"

" Thấy tài nấu nướng điêu luyện của tớ chưa?", vừa nói, Tiểu Đoá vừa múc cháo ra một bát tô nhỡ rồi cho hành lá lên trên, lúc này nhìn bát cháo trên bàn vô cùng thơm ngon và hấp dẫn, " Cẩn thận kẻo nóng.".

Cảnh Cảnh múc ăn lấy ăn để, trông đến là tham ăn tục uống. Miệng cô còn vương mấy hạt gạo dinh dính trên mép.

" Ôi Trời, cậu muốn trở thành Trư Bát Giới hả?", Tiểu Đoá cau mày nhìn cô bạn của mình cách ăn nhìn rất xấu, lắc đầu nguây nguẩy.

" Công nhận cháo Kiệt tiểu thư nấu là số dzách...", Cảnh Cảnh cười tươi, miệng lấm tấm cháo tèm lem.

" Thược tiểu thư quá khen!", Tiểu Đoá phổng mũi, thấy tự hào đôi phần. Công sức bỏ ra bao giờ ai chẳng muốn được khen.

...

Ăn xong, quả thật như giải cảm, Cảnh Cảnh cảm thấy ổn hơn hẳn, thân nhiệt giảm xuống đáng kể. Cô cũng biết thân biết phận đi rửa bát, trong lúc đó, Tiểu Đoá lên sân thượng tầng hai rút quần áo khô xuống rồi mang về phòng cô để gấp.Bát rửa xong, Cảnh Cảnh để lên giá đỡ, cô lau tay rồi cũng về phòng mình, vừa kịp lúc thấy Tiểu Đoá cũng mang cả giỏ quần áo đi vào. Cả hai cùng ngồi xuống, không ai bảo ai, mỗi người tự chia ra, lấy một phần rồi gấp.

" Hôm qua về muộn nên chắc phải gió nên ốm hử?", Tiểu Đoá hỏi.

" Ừm, cũng khá muộn."

" Lần sau đừng về muộn như vậy, rất hại sức khỏe đấy biết không? Hôm qua cậu về nhà lúc mấy giờ?"

" Tầm hơn chín giờ tối.", Cảnh Cảnh cười chữa thẹn, về muộn như vậy sẽ bị "bà cụ non" này mắng té tát cho xem.

" Sao?"

Tiểu Đoá đang gấp quần áo chợt dừng tay, mặt cô ấy bất ngờ rồi bình tĩnh lại nói tiếp," Mình nhớ ca làm của cậu từ 5 giờ chiều - 8 giờ tối cơ mà!".

Cô nhìn Tiểu Đoá, mặt cô ấy có vẻ hơi xúc động, lòng cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Tiểu Đoá, bạn thân nhất từ tấm bé của cô, hoá ra lại quan tâm tới cô nhiều hơn cô nghĩ.

" Chuyện gì đã xảy ra?"

Xem ra Tiểu Đoá chắc đã rất lo lắng, nhìn dáng vẻ sốt ruột kia mà cô ấy đang thở gấp, Cảnh Cảnh càng thêm vui. Sau đó, cô kể đầu đuôi câu chuyện cho Tiểu Đoá, vì ngại về những suy nghĩ và cảm xúc của mình hơi trẻ con nên cô bèn giấu, chỉ kể tóm tắt câu chuyện.

...

Khi nghe đến lúc cô suýt chút nữa bị tên trộm biến thái kia cưỡng hiếp thì Tiểu Đoá la lên, suýt chút nữa tra tấn lỗ tai.

...

" CÁI GÌ?? Hắn dám sao? Tên vô lại đó dám xé rách áo cậu sao? Tiểu Cảnh, giờ cậu có làm sao không? Tinh thần có ổn định không?", Tiểu Đoá vội vàng nắm tay cô, sốt sắng hỏi.

Cảnh Cảnh trấn an, " Tớ không sao, may mà có Ngô Nại Lỗi đến kịp thời."

!!!

Ngô Nại Lỗi, lại là Ngô Nại Lỗi, hôm qua giữa hai người họ xảy ra thật nhiều chuyện.

Cả cô bạn thân nhất đã bình an mà đang ngồi trước mắt đây, Tiểu Đoá vừa nhẹ nhõm một lúc xong lòng lại nặng trĩu trở lại. Cô hâm mộ Tiểu Cảnh, vì có thể nói ba chữ kia một cách vô tư, không lo nghĩ. Đến Tiểu Đoá đây cố gắng hết sức vào Hội học sinh, thành tích tốt, học tập tốt, kỉ luật tốt cũng chưa lần nào đi quá giới hạn xưng hô " Ngô học trưởng". Vậy mà Tiểu Cảnh đây lại có thể dễ dàng đến thế...

Hai người họ có liên quan gì đến nhau?

" Thật tốt quá...", Tiểu Đoá khó khăn nói từng chữ, bàn tay đang nắm hơi thả lỏng ra.

Vậy hôm qua không nhìn lầm, rõ ràng Ngô học trưởng và Tiểu Cảnh bạn cô có ở cùng nhau!

" Sao vậy? Sắc mặt cậu không được ổn lắm." , Cảnh Cảnh cũng tinh ý phát hiện ra, cô càng nắm chặt tay bạn mình hơn.

Dạo gần đây Kiệt Giản Đoá hay thơ thẩn một mình, nhiều khi thở dài não nuột. Càng ngày tần suất càng nhiều hơn, cô cũng lo lắng và tò mò liệu rằng không biết cô ấy đang buồn rầu chuyện gì. Cảnh Cảnh là bạn, không, là bạn thân nhất của Tiểu Đoá, cô ấy buồn nên tâm sự với cô, không nên giữ riêng trong lòng, như thế rất hại sức khỏe.

" Không, mình ổn... Thật đấy!"

" Rõ ràng là cậu không ổn, nó hiện lên hết trên khuôn mặt cậu. Có gì buồn nói tớ nghe xem.", Cảnh Cảnh an ủi, chốc chốc lại vỗ lên mu bàn tay Tiểu Đoá. Cô tin hành động này sẽ động viên cô ấy, tăng sức mạnh cho cô ấy đáng kể.

"...", Kiệt Giản Đoá miệng hơi mấp máy, muốn nói lại thôi.

Cảnh Cảnh thở dài.

" Khó nói quá thì tớ cũng không ép. Kiệt tiểu thư của tớ hồi nhỏ cho đến bây giờ luôn tin tưởng tớ, mọi chuyện vui buồn đều tâm sự với tớ cả thảy. Tớ cũng nghĩ rằng mình đã quá hiểu cậu nhưng hoá ra mười phần, tớ mới hiểu một. Không sao, Tiểu Đoá, cậu nghỉ ngơi đi, nằm lên giường của tớ, nhắm mắt ngủ một giấc, khi dậy cậu sẽ thoải mái hơn."

Cô từ từ thả tay mình rời khỏi tay của Tiểu Đoá, đứng lên cất đống quần áo đã gấp gọn gàng vào tủ, rũ chăn ra toan đắp cho cậu ấy.

" Tiểu Cảnh, mình muốn hỏi cậu một điều!", Tiểu Đoá vùng dậy, gỡ tấm chăn ra. Đây đâu phải lúc ngủ?

Nếu để mối nghi ngờ trong lòng thì càng khúc mắc, tình bạn bị ngăn cách, học tập bị cản trở và "việc đó" cũng sẽ không thành, bằng chi mình hỏi Tiểu Cảnh rõ ngọn ngành.

" Cậu cứ nói."

...

" Cậu với... Ngô học trưởng có quan hệ gì?", Tiểu Đoá lấy hết dũng cảm ra, cô phải đi tìm sự thật.

Bình thường nói "Ngô học trưởng" đã ngượng mồm rồi nhưng lần này lại nói ra cùng lúc với một cô gái khác, Tiểu Đoá thật thấy thật khó xử và không cam tâm, cô gái đó lại chẳng phải ai khác, đó là cô bạn thân nhất của mình!

" Bọn mình trước là kẻ thù, sau là bạn, cũng có thể nói là thế.", Cảnh Cảnh tự tin trả lời không do dự.

...

Bọn mình...

Tiểu Đoá có cảm giác từ đâu một gáo nước lạnh bay thẳng cả vào mặt mình, sốc toàn tập. Sau cụm từ khiến cô sững sờ ấy là câu trả lời lại khiến cô suýt nữa thì vô cùng hài lòng. Như vậy vẫn chưa đủ...Phải chi vế trước thay đổi để ăn nhập với vế sau một chút. Nhưng mà chính cái sơ hở ấy càng khiến Tiểu Đoá nghi ngờ thêm.

Bạn bè? Thật sao?

" Ngô học trưởng đối với cậu thế nào?", chưa dừng lại ở đó, Tiểu Đoá tiếp tục hỏi.

" À, lúc thì toàn lập mưu hại tớ, lúc thì lại đối tốt, nhiều khi cử chỉ ân cần. Nhưng mà tên đó, Ngô Nại Lỗi ấy, như một tên tâm thần đa nhân cách, nửa này nửa kia khiến tớ không biết đường nào mà lần."

Những cử chỉ ấy, những lời nói vô tư như thế càng khiến Tiểu Đoá nghi ngờ mức độ thân thiết giữa hai người họ.

Không tin, không tin được nếu như họ đang trong mối quan hệ trên mức bạn bè...

Nhất định Tiểu Đoá này phải hỏi rõ ngọn ngành, mơ hồ như vậy chỉ càng khiến đôi bên khó xử thêm.

.

.

.

.

.

" Cảnh, cậu thích Ngô học trưởng phải không?"

!!!

BỊCHH!!

Vù vù... vù vù...

Cánh cửa sổ trong phòng Cảnh Cảnh bị gió thổi bật tung ra, đập vào tường kêu rầm một cái khiến cả hai giật mình.

Khi Tiểu Đoá hỏi câu đó là đã lấy hết dũng khí ra rồi, đột ngột tiếng động long trời lở đất như vậy, cứ ngỡ như tim nhảy ra ngoài.

Cảnh Cảnh cũng giật mình, cô lấy tay để trước ngực cho bình tĩnh lại. Vừa rồi chăm chú lắng nghe Tiểu Đoá chuẩn bị nói gì, hai tai nhất nhất hướng về cô ấy, chỉ chờ từng câu từ nói ra là cô sẵn sàng trả lời để khiến Tiểu Đoá an tâm. Thì bất thình lình tiếng cửa sổ va vào tường làm cô không khỏi sốc khi tưởng rằng Tiểu Đoá bạn cô bình thường yêu kiều thục nữ là vậy, lại có thể nói một tiếng mà như súng đại bác. Thành thử vừa rồi Tiểu Đoá nói gì cô cũng không rõ.

Mùa thu gió bắt đầu lạnh dần, nhưng đâu thể có sức tạt mạnh như thế?

Cảnh Cảnh vội đi đóng cửa sổ, miệng vừa hỏi," Tiểu Đoá, vừa rồi cậu nói gì, tớ nghe không rõ."

" À, không... không có gì..."

Tiểu Đoá mặt thẫn thờ trở lại, tự nhiên sợ không dám hỏi lại vì tất cả dũng khí ban nãy sử dụng cho lần kia mất rồi.

Cô nhìn khuôn mặt hốc hác, có vẻ buồn của Tiểu Đoá, lòng có chút xót xa nhưng chẳng biết làm thế nào, cô ấy đâu chịu nói cho cô biết. Chứng tỏ Tiểu Đoá không tin tưởng cô hoặc có điều gì khó nói không muốn cùng tâm sự. Cảnh Cảnh cũng buồn theo.

Nấu xong cho cô nồi cháo và giúp cô làm tất cả việc nhà, Tiểu Đoá chuẩn bị ra về. Trước khi đi, Tiểu Đoá còn quay đầu lại hỏi cô rằng.

" Tiểu Cảnh này, cậu có thích ai không?"

" Không, hiện tại tớ chưa thích ai. Với cả làm gì có chàng trai nào dám yêu một cô gái như tớ chứ, tớ đâu có cơ hội, hì hì.", Cảnh Cảnh gãi đầu cười ái ngại. Phải rồi, có thần kinh mới dám yêu cô!

" Cậu nghĩ vậy sai rồi, Tiểu Cảnh, cậu là bạn thân tớ, cậu rất tuyệt vời. Tớ đâu thể tìm ra người bạn nào tốt hơn cậu."

" Tiểu Đoá...", Cảnh Cảnh xúc động không nói lên lời.

" Hãy cứ là chính mình nhé!"

" Được.", Cảnh Cảnh tươi cười gật đầu.

" Còn Ngô học trưởng, cậu phải cẩn thận."

???

Cô tiễn Tiểu Đoá ra cổng, vẫy tay tạm biệt.

Ngày hôm nay cô thấy Tiểu Đoá hơi lạ, không, dạo gần đây mọi người xung quanh cô ai cũng cư xử lạ. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tiểu Đoá, cô ấy nói vậy là có ý gì? Tại sao trông lại phiền muộn đến thế? Còn Ngô Nại Lỗi, tại sao lại xuất hiện trong câu nói của Tiểu Đoá? Hai người họ phải chăng có xích mích gì?

Cảnh Cảnh suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu đi vào nhà, cô chẹp miệng, mấy người IQ cao có cách suy nghĩ sâu xa quá, người phàm như cô không thể hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro