Chương 1: (Tiếp tục)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết hạn thuê phòng, tôi quyết định rời khỏi cái nơi quá nhiều phân này và tìm được một căn hộ ở khu Bồ Hoàng Du. Căn hộ cũ này đã được hai mươi năm tuổi, là khu tập thể ngân hàng nên hàng xóm của tôi toàn người già, rất hiếm có khách trọ.

Căn hộ tuy cũ kỹ nhưng có thể nhận ra năm xưa mới xây, chủ nhà cũng dành nhiều tiền bạc và công sức thiết
nó một cách thời thượng nhất lúc bấy giờ. Đồ gia dụng dù khá lỗi thời nhưng đều được làm bằng gỗ thịt loại tốt. Ở đây, tôi kết giao được với những người bạn rất tốt. Họ biết tôi ban đến viết lách ban ngày đi làm, nên chủ động nhận hết công việc đổ rác, quét dọn vệ sinh suốt ba năm trời, chưa bao giờ bắt tôi phải động tay, cũng không cần tôi bận tâm đến.

Có lẽ cơm tôi nấu khó ăn, nên lần nào nấu xong họ cũng mang cho tôi, chẳng bao giờ để tôi phải vào bếp, còn nói mỗi lần tôi vào bếp họ phải mất cả ngày dọn dẹp nên tốt nhất để họ làm.

Ban đầu tôi thuê căn 6m2, giá 600 tệ một tháng, tuy nhỏ xíu, nóng bức nhưng rất đầm ấm. Tại đây, tôi đã viết cuốn sách đầu tiên của mình - Từ Bắc Kinh đến Đài Loan, gần như vậy xa đến thế.

Hồi ấy phóng viên đến nhà tôi phỏng vấn, căn phòng không chứa nổi ba người, nên chỉ có tôi và phóng viên ngồi trên giường, anh chụp ảnh đứng ngoài cửa, còn một người nữa đứng
ngoài hành lang. Giờ mỗi lần nhìn thấy cuốn sách, tôi đều bồi hồi nhớ tới những ngày tháng cũ. Chỉ có ước mơ mới giúp con người ta khắc phục được khó khăn, để mỗi ngày trôi qua đều tỏa sáng lấp lánh!

Sau này tôi chuyển sang căn phòng 20m2 bên cạnh, 1.000 tệ một tháng, khi tôi rời đi giá phòng đã xấp xỉ 1.500 tệ. Chủ nhà cho thuê trực tiếp không qua trung gian nên giá cả như vậy
tính ra đã là món hời. Vấn đề nghiêm trọng duy nhất là phía dưới phòng tôi có một bà cụ thần kinh yếu lại còn mắc bệnh tim, dù tôi đã đi hết sức cẩn thận, bà cụ vẫn cảm thấy ồn và lên
nhà mắng vốn, thậm chí có lần còn phải đi cấp cứu do bệnh tim tái phát.

Về sau, dù chủ nhà đã mua thảm mới trải ở phòng tôi, bà cụ vẫn nghe thấy tiếng động, thậm chí một giờ đêm còn gọi 110 tới tố cáo tội gây mất trật tự công cộng, họ đến thấy chẳng có gì nên chỉ đối phó qua loa rồi đi. Không thể gánh được tính mạng” của bà cụ, dăm ba ngày tôi lại phải xuống nhà bà một chuyến, mang hoa quả tới hỏi thăm xem bà đang ở nhà hay lại đi bệnh viện rồi. Chính tại căn phòng này, tôi viết cuốn sách thứ ba và chuyển công việc khác. Suốt hai năm rưỡi kể từ khi tốt nghiệp, những thay đổi quan trọng nhất trong cuộc đời, trong công việc của tôi cũng đều diễn ra ở đây.

Về sau, giá thuê nhà ngày càng đắt nên tôi quyết định mua nhà, rồi kết hôn và chuyển sang căn nhà của hai vợ chồng. Dù nhà mình sạch sẽ lại ngăn nắp, yên tĩnh và an toàn, nhưng tôi luôn nhớ tới quãng thời gian ở trọ.

Mỗi ngày ở đó đã trở thành thanh xuân của tôi. Cảm giác thấp thỏm lo âu, bị 110 hỏi thăm, bị hàng xóm tố cáo, tất cả như thanh kiếm sắc treo trong lòng tối, lại giống như những ngôi sao lấp lánh, mỗi lần nhớ lại chỉ
muốn cho mình một nút like. Tới tận bây giờ, tôi vẫn thích giúp bạn bè tìm nhà, rảnh rỗi lại lên các trang web cho thuê nhà nhìn ngắm, rồi nhớ lại ngày xưa khi còn ở trọ, nhớ lại sau khi tan làm, trời tối đèn mờ, tôi cùng môi giới nhà đất tới các tiểu khu cũng tối đen để xem phòng.

Tôi luôn tin rằng ai rồi cũng sẽ có một căn nhà, một gia đình cho riêng mình.

Trong một góc của thế giới rộng lớn này, ngày nào đó sẽ có một ngọn đèn được thắp lên cho chúng ta trở về. Mọi khó khăn lúc trẻ đều sẽ trở thành niềm an ủi chúng ta sau này, là ngọn lửa thanh xuân, là sinh mệnh sôi động. Chúng tỏa sáng, lấp lánh, nhắc nhở chúng ta rằng đã từng có một tuổi trẻ như thế, dám xông pha, không sợ trời không sợ đất, có thể chấp nhận
và nhẫn nại với mọi thứ.

Những người trẻ tuổi rồi sẽ trưởng thành và lớn lên. Khi nhớ lại chuyện cũ, đừng quên nhìn về phía trước và mỉm cười thật tươi, đó là cách tốt nhất để trân trọng mọi điều của tuổi thanh xuân.

---------------------------------
Hết trang 18 nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro