Đào Hoa Kiếp 5 - [2] Ngạo Nhân, Trác Dực Thần, Trác đại nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, các vị" Lúc này, người đứng ở phía trước phòng nghị sự cao giọng nói, "Chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có manh mối, mới vừa nhận được tin tức, một thị trấn đột phát dịch tả, căn cứ vào dấu vết phán đoán, rất có thể có liên quan đến Ly Luân. Đây là manh mối duy nhất chúng ta nắm trước mắt, có ai muốn đi xem chuyện dịch tả không?"

"Ta đi."

Trác Dực Thần lập tức nhận nhiệm vụ.

"Được, nhưng ở đó khá nguy hiểm, nếu Ly Luân thật sự ở đó thì càng nguy hiểm hơn, Trác đại nhân có muốn mang theo người nào không?"

"Dẫn theo một người là đủ rồi."

"Trác đại nhân muốn dẫn theo ai?"

Trác Dực Thần đứng lên, xoay người đối mặt Triệu Viễn Chu ngồi ở góc phòng nghị sự, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm y

"Triệu đại nhân, mọi người đều biết trước kia ngươi có quan hệ tốt với Ly Luân, lần này phong ấn mất hiệu lực, nếu ngươi không thẹn với lương tâm, sao không theo ta bắt hắn về."

Triệu Viễn Chu không nói tiếp, trong lòng Trác Dực Thần càng nhận định việc này không thoát khỏi liên quan đến y

"Ngươi sẽ không chột dạ phải không?" Trước mặt mọi người trong phòng nghị sự, Trác Dực Thần lần nữa nâng cao giọng nói, "Nếu chuyện Ly Luân trốn khỏi phong ấn không liên quan đến ngươi, vậy tại sao, ngươi không dám cùng ta đi bắt hắn?"

Tất cả mọi người trong phòng nghị sự đều nhìn về phía Triệu Viễn Chu đeo mặt nạ, Văn Tiêu cũng nhìn y

"Được, ta đi cùng ngươi." Triệu Viễn Chu nói.

Sự tình khẩn cấp bọn họ lập tức muốn khởi hành đi trước, Triệu Viễn Chu giao Văn Tiêu cho trưởng lão Tập Yêu Ti chăm sóc, trước khi đi còn không quên dặn dò nàng phải luyện tập pháp quyết thật tốt.

"Ta sẽ quay lại ngay."

"Người...... nhớ cẩn thận." Văn Tiêu lo lắng nói.

"Ta có thể có chuyện gì chứ," Triệu Viễn Chu vuốt ve đỉnh tóc nàng cười nói, "Trên đời này còn có thứ gì giết được ta."

"Hừ," Trác Dực Thần nghe vậy, ôm kiếm hừ lạnh, "Đừng coi thường người khác, chỉ có ngươi lợi hại người khác đều yếu đúng không."

Văn Tiêu nhíu mày hất Trác Dực Thần.

Dàn xếp ổn thỏa cho Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu cùng Trác Dực Thần rời khỏi Tập Yêu Ti, theo rừng hoang bên ngoài Thiên Đô rời đi, đi tới trấn nhỏ xa xôi.

Ra khỏi thành, Trác Dực Thần cưỡi ngựa chạy như bay, cố ý để Triệu Viễn Chu ở phía sau.

Cho dù có cưỡi ngựa thì cũng phải mất một ngày mới tới được nơi, Trác Dực Thần không dừng vó ngựa chạy hết một nửa quãng đường, ngựa mệt mỏi mới dừng lại nghỉ ngơi.

Trong rừng hoang, ngựa uống nước ăn cỏ chung quanh, Trác Dực Thần cầm Vân Quang Kiếm giẫm lên lá rụng đi dạo trong rừng, cây ở đây mọc nhiều năm, Trác Dực Thần xuyên qua cây đại thụ, vốn tưởng rằng Triệu Viễn Chu rất nhanh có thể đuổi kịp, nhưng đi dạo nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng của y đâu

Không lẽ chạy trốn rồi, chẳng lẽ lạc đường?

Cái gì mà đại yêu chứ, chạy còn không nhanh bằng ngựa.

Trác Dực Thần đang suy nghĩ có nên đi vào thị trấn trước mặc kệ yêu thú kia hay không, thì lúc này có vật gì đó từ trên trời rơi xuống đập vào vai hắn, sau đó lăn xuống bên chân hắn.

Trác Dực Thần cúi đầu nhìn, đó là hạt nhân.

Trên mặt đất còn rải rác rơi vài cái, rõ ràng là có người vừa mới gặm xong ném xuống.

Hắn dọc theo thân cây bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Viễn Chu nằm ở chạc cây trên đỉnh đầu hắn, bắt chéo chân, xốc mặt nạ lên, nhàn nhã gặm trái cây.

Trác Dực Thần còn đang đợi y vậy mà người này lại đang nằm trên cây!

Trác Dực Thần ý thức được mình bị đùa giỡn, tức giận trong lòng lập tức nổi lên, cắn răng hỏi, "Ngươi đến bao lâu rồi?"

"Sớm hơn ngươi" Trên chạc cây, mặt nạ của Triệu Viễn Chu lệch một chút, chậm rãi gặm một miếng trái cây đỏ bừng trong tay, "Ừm.. Quả này ăn rất ngon, Trác đại nhân có muốn ăn thử một quả không."

"Đùa giỡn cũng nên có giới hạn, đã sớm đến vì sao không nói cho ta biết, nhìn ta chê cười rất thú vị sao!"

Trác Dực Thần nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt Vân Quang Kiếm, hận không thể chọc thủng Triệu Viễn Chu.

"Quả này đúng là rất ngon, cho ngươi nếm thử."

Triệu Viễn Chu ném xuống một quả đỏ tươi, Trác Dực Thần không nhận, mặc cho nó rơi trên mặt đất, lăn qua một bên.

"Này, giận rồi sao?" Triệu Viễn Chu nằm trên chạc cây trên đỉnh đầu hắn, cười ha hả nói, "Ta vẫn luôn ở đây, là ngươi không ngẩng đầu nhìn cũng không gọi ta."

"Ngươi không lên tiếng thì làm sao ta biết ngươi ở đâu!" Trác Dực Thần tức giận đến lỗ tai sắp bốc khói, "Yêu thú chính là yêu thú, tử tính không thay đổi, để yên đường không đi, thích trèo cây."

"Không nhịn được, đó là bản tính của ta, cây càng cao ta càng thích."

"Thích trèo cây như vậy còn hóa thành hình người làm gì," Trác Dực Thần mỉa mai nói, "Đu trên cây chẳng phải tốt hơn sao?"

"Ngươi muốn xem sao, ta có thể cho ngươi đu thử một lần." Triệu Viễn Chu chẳng sao cả nói.

Triệu Viễn Chu lấy bầu rượu ra uống một ngụm thuốc, người dưới tàng cây đi rồi, Triệu Viễn Chu cho rằng hắn mặc kệ mình, cười nói, "Đừng đi chứ, ta chơi khá giỏi đó, ngươi không muốn xem sao?"

Trác Dực Thần đi xa, một lát sau, lại đứng dưới tàng cây, cầm bầu rượu trong tay.

"Ta đây có rượu, ngươi có uống hay không," Trác Dực Thần nói với đại yêu trên cây, "Không dám nhận sao? Chẳng lẽ còn sợ ta hạ độc ngươi?"

Triệu Viễn Chu đã sớm bách độc bất tẩm, nếu có độc dược gì có thể uống chết y, chỉ sợ y đã sớm tự mình tìm đến thống khoái tự sát, cũng không cần phiền toái như vậy.

Triệu Viễn Chu nằm trên cây chậm rãi vươn tay, Trác Dực Thần ném bầu rượu lên.

Nhìn y uống cạn rượu bên trong, Trác Dực Thần đắc ý nhướng mày, thừa dịp y không chú ý, rút kiếm nhảy lên một kích.

Kiếm này đánh không trúng Triệu Viễn Chu, nhưng cũng đủ để ép y từ trên cây xuống.

Vạt áo Triệu Viễn Chu tung bay rơi xuống đất, Vân Quang Kiếm chỉ về phía kẻ thù đang đứng trước mặt.

"Nếu chưa đánh trả, ta không tin sẽ đánh không lại ngươi."

"Còn đánh?" Triệu Viễn Chu xách bầu rượu, vẫn chậm rãi như cũ," Rượu của ngươi không tệ."

Trác Dực Thần không nói nhảm nữa, một kiếm đánh tới, Triệu Viễn Chu lui về phía sau một bước lập tức tránh thoát, lưỡi kiếm đâm về phía trước gần như kề sát vào má, thanh kiếm kia cực kỳ sắc bén, lưỡi kiếm chói lóa, chuôi kiếm xoay quanh như long cốt.

"Kiếm cũng khá tốt." Triệu Viễn Chu đánh giá.

Trác Dực Thần nghe vậy càng tức giận, tay gắt gao nắm chuôi kiếm, trong cổ họng nặn ra từng chữ, "Đây là kiếm của ca ca ta, ngươi cũng không nhớ."

Triệu Viễn Chu nhướng mày, biết mình nói sai rồi, tiếp theo mặc kệ Trác Dực Thần tiến công điên cuồng như thế nào, y cũng chỉ né tránh, chưa bao giờ đánh trả, nhưng y càng như vậy Trác Dực Thần càng tức giận, ra chiêu càng ngày càng nhanh.

Lúc này, ngay cả một kiếm xuyên tim cũng không đủ để dập tắt hận thù trong lòng Trác Dực Thần, hắn nhất định phải tự tay chặt Triệu Viễn Chu thành tám mảnh mới có thể an ủi linh hồn ca ca trên thiên đường.

Dưới những cây đại thụ trong rừng, hai người quần áo vung lên, tiếng kiếm liên tiếp vang lên.

Thanh niên áo xanh càng đánh không trúng càng nổi điên, Tồn Thường Kiếm Chiêu căn bản không thể tới gần y, Trác Dực Thần đã nghĩ ra một cách.

Vân Quang kiếm vạch trên mặt đất, kiếm phong khuấy động vô số lá rụng bốc lên.

Lá vàng che khuất tầm mắt, không biết lưỡi kiếm tới nơi nào, Triệu Viễn Chu cũng không trốn không tránh.

Thừa dịp lá cây che chắn, sau một hồi yên lặng, Vân Quang Kiếm không hề báo trước đâm thủng một chiếc lá vàng, Trác Dực Thần nhanh như tia chớp đâm vào mặt Triệu Viễn Chu.

Lưỡi kiếm sắc bén vén mặt nạ lên, Triệu Viễn Chu trốn có chút vội vàng, nhưng vẫn không phí nhiều sức, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, Trác Dực Thần dùng hết toàn lực Vân Quang Kiếm cũng không thể tới gần y

Trốn thì trốn, nhưng mặt nạ đã bị vén lên.

Sau khi lá vàng rơi xuống, Trác Dực Thần cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần lúc đầu có chút không thể tin, Chu Yếm, đại yêu mang danh hung ác, lại có khuôn mặt như vậy, nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt đó, không thể nào liên tưởng đến một kẻ hung tàn bạo ngược đã giết chết vô số người.

Triệu Viễn Chu vẫn che mặt, thế nhân đều biết y hung tàn, nhưng không ai biết y trông như thế nào.

Hôm nay vừa thấy, đúng như lời Trác Dực Thần nói, yêu thú chính là yêu thú, quả nhiên khác với con người.

Mặt nạ từ trên mặt Triệu Viễn Chu rơi xuống, Trác Dực Thần sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, dùng toàn lực đâm về phía trước, lưỡi kiếm bị hai ngón tay Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng kẹp lấy, mặc kệ Trác Dực Thần dùng sức như thế nào, kiếm cũng không nhúc nhích.

"Chọn mặt nạ người, Trác đại nhân còn thích cả cái này sao?" Triệu Viễn Chu trêu chọc nói, nụ cười trên khoé môi đặc biệt chói mắt.

Trác Dực Thần cắn răng, "Đeo mặt nạ giả thần giả quỷ, ta còn tưởng ngươi trông như thế nào, bây giờ xem ra cũng không hơn cái này là bao."

Ngón tay Triệu Viễn Chu buông lỏng, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén dán vào đầu ngón tay y tiếp tục đâm về phía trước, tay của Triệu Viễn Chu gần như trượt đến chuôi kiếm, mặt cũng trượt đến trước mắt Trác Dực Thần, hai người cách gần như thế, Trác Dực Thần nhíu mày, muốn cách xa một chút lại không cam lòng buông kiếm ra.

"Ngươi cho rằng lão bất tử sẽ trông như thế nào, không phải chỉ là hai con mắt một cái miệng sao." Triệu Viễn Chu dùng cặp mắt bất nam bất nữ kia nhìn hắn nói.

"Mặc kệ ngươi trông như thế nào!" Trác Dực Thần quát lên, "Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi báo thù cho ca ca ta."

Triệu Viễn Chu kẹp lưỡi kiếm giữa hai ngón tay xoay một vòng, Vân Quang Kiếm lần nữa thoát ra khỏi tay Trác Dực Thần.

Y nắm thanh kiếm kia tinh tế đánh giá.

Huyết mạch Băng Di ẩn giấu trên người Trác Dực Thần là khắc tinh của Triệu Viễn Chu, thanh kiếm này cũng là thứ duy nhất có thể giết y

Nhưng bản thân Trác Dực Thần cũng không biết, tu vi của hắn quá thấp, không biết phải luyện bao lâu mới có thể địch nổi Triệu Viễn Chu, cho đến lúc đó, dù có đâm bao nhiêu kiếm cũng vô dụng, nếu ca ca hắn Trác Dực Hiên có tu vi cao một chút, ngược lại có thể dựa vào thanh kiếm này giết Triệu Viễn Chu, đáng tiếc Trác Dực Hiên chết rồi.

"Trả kiếm lại cho ta!"

Triệu Viễn Chu vừa định đưa Vân Quang Kiếm cho hắn, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhiệt độ cơ thể tăng cao, giống như có đoàn hỏa từ trong bụng dấy lên, hỏa thiêu kia rất nhanh, dọc theo gân mạch thông tới tứ chi bách hài, quấy nhiễu khí huyết y cuồn cuộn, yêu lực chấn động.

"Ngươi bỏ cái gì vào rượu!" Triệu Viễn Chu quát lớn.

"Một chút thuốc lưu hành mà thôi, ngươi sẽ không cho rằng ta thật sự có hảo tâm cho ngươi uống rượu chứ." Trác Dực Thần dương dương đắc ý, tựa như tiểu hài tử cuối cùng cũng chế nhạo được người lớn, nhìn thân hình Triệu Viễn Chu lay động lại càng cao hứng, "Triệu đại nhân trăm độc không thấm, độc dược bình thường đối với ngươi vô dụng, trong rượu không phải là độc, chỉ là thuốc kích dục mà thôi, biết ngươi lợi hại, ta cố ý hạ lượng gấp ba. Triệu đại nhân, cảm giác như thế nào."

Trác Dực Thần cố ý muốn chê cười Triệu Viễn Chu, cho dù đâm không trúng y cũng không giết được y, nhưng chế nhạo một phen cũng có thể giải tỏa cơn tức giận này.

Thuốc kia vốn không có gì, cũng quả thật không có độc, kích dục vốn không có hại với cơ thể, chỉ là có chút khó chịu, chịu đựng một lát sẽ qua thôi.

Nhưng bây giờ Triệu Viễn Chu đang mang thai, y vốn đã nhạy cảm, dễ bị kích động, tối hôm qua vừa bị Ly Luân đối xử như vậy, chỉ là chưa được bao lâu, máu toàn thân liền như muốn bốc cháy, yêu lực không khống chế được, càng không áp chế được lệ khí.

Triệu Viễn Chu vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Vì áp chế lệ khí, y lập tức ném Vân Quang kiếm, ở dưới tàng cây đả tọa vận khí điều tức, cực lực khống chế yêu lực áp chế lệ khí.

"Đi, cách ta càng xa càng tốt, đi mau." Triệu Viễn Chu phân thần nói với Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần thấy y nhắm mắt lại, không nhúc nhích, cảm thấy rất kỳ quái "Ngươi đến mức đó sao, chẳng qua chỉ là thuốc kích dục mà thôi, ngay cả người cũng không chết, huống chi là yêu thú ngươi."

Triệu Viễn Chu ngồi ở dưới tàng cây không nhúc nhích, nhắm mắt lại, một chữ cũng không trả lời.

Y phải tập trung điều tức, một khắc cũng không thể dừng lại, nếu bây giờ dừng lại, lệ khí sẽ lập tức phản công, bọn họ thân ở hoang dã bốn phía lại không có người khác, lệ khí một khi phát tác, Trác Dực Thần chắc chắn sẽ chết còn nát hơn cả ca ca của hắn.

Trác Dực Thần lại không biết, giờ phút này Triệu Viễn Chu đang dùng hết toàn lực bảo vệ tính mạng của hắn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội tự tay giết chết kẻ thù, hắn làm sao có thể buông tha.

"Ngươi đi chết đi!"

Trác Dực Thần dùng một kiếm đâm vào ngực Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu cả đời nhận một kiếm này, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nhưng vẫn nhắm mắt đả tọa không có chút phản ứng nào.

Trác Dực Thần thấy y bị đâm một kiếm vẫn không nhúc nhích, cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không có lợi dụng lúc người gặp khó khăn, Vân Quang Kiếm từ ngực Triệu Viễn Chu rút ra liền trở về vỏ kiếm.

Trước ngực Triệu Viễn Chu toàn là vết máu, vẫn không có phản ứng.

Trác Dực Thần lại kêu một tiếng, "Này, sẽ không chết thật chứ."

Vết thương này đối với yêu thú mà nói không có gì ghê gớm, nhưng đợi lát nữa Triệu Viễn Chu vẫn bất động như cũ, Trác Dực Thần không có kiên nhẫn lại lười quản y, tự mình dắt ngựa rời đi, để Triệu Viễn Chu một mình ngồi ở dưới tàng cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro