Chương 58.1: Sổ tay nuôi dưỡng bé con thời mạt thế (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Trương Minh Phàn biết tin Trần Lập Quả bị Tề Tất Kỳ bắt đi thì Trần Lập Quả đã được Trần Hệ cứu về rồi.

Anh cùng Hồ Vũ Dung vội vã chạy tới nhà Trần Lập Quả, lại chỉ nhìn thấy Trần Hệ ngồi trong phòng khách đang chậm rì rì gọt khoai tây.

"Tiểu Hệ." Trương Minh Phàn mở cửa liền hỏi: "Ba ba con không có việc gì chứ?"

Trần Hệ gật gật đầu: "Ba ba bị dọa, tay bị thương nhẹ. Không có vấn đề gì."

Trương Minh Phàn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Anh trước kia vẫn luôn lo lắng cái tai họa ngầm Tề Tất Kỳ, cho nên cố ý sắp xếp Trần Hệ tới một nơi tương đối xa xôi. Ai nghĩ rằng người xảy ra chuyện lại biến thành Trần Lập Quả!

Diện mạo của Trần Lập Quả cùng Trần Hệ chênh lệch như trời với đất, ai cũng đều không thể nghĩ rằng Tề Tất Kỳ cư nhiên sinh ra hứng thứ đối với Trần Lập Quả. Aizzz, đầu năm nay tâm tư biến thái cũng thật khó dò.

Hồ Vũ Dung nói: "Trần Hệ, ta nghe mọi người nói con cũng có dị năng?"

Trần Hệ nói: "Vâng."

Hồ Vũ Dung lần đầu tiên nghe nói bị kích thích còn có thể kích phát dị năng, nàng hiếu kỳ nói: "Dị năng của anh là gì thế?"

Trần Hệ nói: "Hình như là dị năng hệ năng lượng."

Hồ Vũ Dung nga một tiếng thật dài. Cũng không biết cô nàng nghĩ tới cái gì, lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị.

Trương Minh Phàn không để ý tới Hồ Vũ Dung, hắn nói: "Chờ ba ba con tỉnh, chúng ta lại qua đây thăm."

Trần Hệ nói tốt.

Trương Minh Phàn chần chờ nói: "Tề Tất Kỳ hắn ta......" Hắn cùng Hồ Vũ Dung đều cách cấp S rất xa, căn bản không phải là đối thủ của Tề Tất Kỳ. Hắn thậm chí còn chưa nghĩ đến Trần Hệ cư nhiên có thể cứu Trần Lập Quả ra.

Trần Hệ nói: "Ta sẽ xử lý."

Trương Minh Phàn vốn nên nghi ngờ Trần Hệ. Nhưng khi nghe Trần Hệ nói, anh lại không sinh ra một chút hoài nghi nào. Ngược lại là khi lần đầu nhìn thấy Trần Hệ, cảm giác khủng hoảng từ sâu bên trong lại lần nữa bốc lên. Trương Minh Phàn cười khổ một tiếng: "Xin lỗi."

Xin lỗi vì không giúp đỡ được gì, làm Trần Lập Quả phải chịu ủy khuất.

Hồ Vũ Dung yên lặng đứng bên cạnh không nói chuyện. Nàng hiển nhiên cũng cảm giác được cái gì đó, trên mặt có điểm khó coi.

Trần Lập Quả mắt cũng không nâng, cẩn thận nhìn chằm chằm khoai tây trong tay, hắn nói: "Được rồi, ta đã biết. Các ngươi đi trước đi, để ba ba yên tĩnh nghỉ ngơi."

Trương Minh Phàn cùng Hồ Vũ Dung liếc nhau, đều thấy được cảm xúc trong mắt nhau. Bọn họ cũng không có khách khí nữa, đứng lên đi về phía bên ngoài.

Trần Lập Quả ngủ đến buổi chiều mới rời giường. Vừa xuống giường liền có đồ ăn nóng hổi đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Hắn cảm giác cực kỳ hạnh phúc. Đang chuẩn bị khai tiệc, lại phát hiện tay phải của mình bị thương, căn bản không có biện pháp cầm chiếc đũa. Rơi vào đường cùng, Trần Lập Quả đành phải dùng tay trái mà cầm đũa.

Trần Hệ ngồi ở bên cạnh, nhìn một màn này, nhẹ nhàng nói: "Ba ba, để con đút cho cha đi."

Trần Lập Quả nói: "Kia quá xấu hổ rồi."

Trần Hệ nói: "Này có gì mà xấu hổ chứ, khi con còn nhỏ ba ba không phải cũng đút cho con như vậy sao?"

Trần Lập Quả còn đamg muốn từ chối, lại thấy Trần Hệ đã bưng bát lên chuẩn bị đút cho cậu.

Trần Lập Quả nháy mắt cảm thấy chỉ số thông minh lại giở quẻ, vô cùng vinh dự mà gần thêm với danh hiệu nhược trí một chút.

Trần Lập Quả vừa ăn vừa hỏi: "Tề Tất Kỳ hắn ta thế nào rồi?"

Trần Hệ nói: "Ba ba không cần quan tâm tới hắn."

Trần Lập Quả kỳ thật đã sớm biết Trần Hệ có dị năng, cậu ban đầu còn tưởng rằng Trần Hệ là dị năng thực vật. Nhưng sau n lần thảo luận cùng hệ thống, cả hai lại cảm thấy không phải.

Sau khi Trần Lập Quả cân nhắc nhiều lần, cậu kết luận dị năng của Trần Hệ chỉ sợ không giống người bình thường. Rất có khả năng có liên quan đến sự cắn nuốt các dị năng khác.

Trần Lập Quả hỏi Trần Hệ một số vấn đề, Trần Hệ đều nhất nhất trả lời. Về hắn khi nào kích phát dị năng, dị năng biểu hiện như thế nào, hắn đều trả lời thập phần bình tĩnh. Nếu không phải Trần Lập Quả đã sớm biết chân tướng, chỉ sợ thật sự sẽ bị thằng nhóc này lừa rồi.

Trần Lập Quả sau khi nghe xong, cảm thán với hệ thống: "Thống nhi, con chúng ta mới một tuổi mà đã biết nói dối rồi."

Hệ thống lạnh nhạt: "Một tuổi đã đè được ba ba nó sao không thấy ngươi có ý kiến."

Trần Lập Quả: "...... Thống nhi, thái độ em như vật sẽ thực sự mất đi anh đó."

Hệ thống: "Cảm ơn, ta sẽ tiếp tục kiên trì."

Trần Lập Quả: "......" Cái hệ thống suốt ngày ghi thù này, còn muốn sống chung hài hòa hay không đây.

Tiếp theo Trần Lập Quả quyết định thời gian cùng Trần Hệ đi kiểm tra cấp bậc dị năng. Tề Tất Kỳ chuyện này coi như muỗi chích một cái mà bỏ qua đi.

Nhưng sự thật chứng minh, Trần Hệ là một người phi thường mang thù.

Tề Tất Kỳ động vào lại là người mà Trần Hệ để ý nhất - Trần Lập Quả. Chuyện này mà bỏ qua được mới là thực sự có vấn đề.

Sau khi sự việc của Trần Lập Quả phát sinh, có rất nhiều người còn đang chờ trò cười của hai cha con cậu.

Bởi vì năng lực của Tề Tất Kỳ trong căn cứ rõ như mặt trời ban trưa. Chọc phải một vị dị năng giả cấp S, nghĩ thế nào cũng không có khả năng yên ổn.

Trương Minh Phàn hiển nhiên cũng nghĩ vậy. Kế đó một đoạn thời gian còn cố ý giảm bớt lịch làm việc của Trần Lập Quả, dặn dò cậu nhất định phải về nhà sớm một chút, phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng làm mọi người vô cùng bất ngờ chính là: Người xảy ra chuyện không phải là Trần Lập Quả mà họ lo lắng, vậy mà lại là Tề Tất Kỳ.

Một tuần sau khi hắn có ý định cưỡng bức Trần Lập Quả, người ta phát hiện hắn đã chết trong phòng ngủ.

Hơn nữa còn chết vì dị năng băng sở trường của hắn.

Những cọc băng bén nhọn xuyên qua tứ chi, ghim thật chặt hắn xuống mặt đất, máu tươi chảy lênh láng. Máu chảy nhiều tới nỗi làm người hoài nghi hắn chết vì mất máu.

Biểu tình Tề Tất Kỳ khi chết vô cùng hoảng sợ, giống như đã nhìn thấy một hình ản không thể tưởng tượng nổi. Đôi mắt đến chết cũng không thể nhắm lại.

Việc này vừa truyền ra, căn cứ liền nhốn nháo, chính phủ lập tức bắt đầu truy tìm thủ phạm.

Một dị năng giả cấp S là một tài nguyên vô cùng quý báu. Tuy rằng nhân phẩm có chút tệ nhưng suy cho cùng vẫn là lợi nhiều hơn hại.

Huống hồ phương thức Tề Tất Kỳ chết đi có chút quỷ dị. Lấy thực lực của hắn, sao có thể chết không một tiếng động trong phòng ngủ.

Sau cái chết của Tề Tất Kỳ, tất nhiên cũng có người hoài nghi Trần Lập Quả cùng Trần Hệ.

Bất quá hiềm nghi hai người cũng không lớn, bởi vì Trần Hệ vừa mới thức tỉnh dị năng năng lượng, mà Trần Lập Quả lại là người thường. Lúc này trên thế giới còn chưa phát hiện tồn tại người có song hệ dị năng. Cho nên những người khác hoài nghi thì hoài nghi, cũng không tìm thấy chứng cứ bọn họ động tay động chân.

Ầm ĩ tra xét một tháng, chính phủ lại không thu hoạch được gì. Theo thời gian, ảnh hưởng của chuyện này cũng dần phai nhạt.

Trong căn cứ, dị năng giả hệ băng không nhiều lắm, cũng không có một ai là đối thủ của Tề Tất Kỳ.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến cái chết của hắn, bí ẩn này có lẽ khó mà giải thích nổi.

Một mặt khác, cấp bậc dị năng của Trần Hệ cũng đã có kết quả rồi. Là cấp A, hơn nữa còn có tiềm chất thăng lên cấp S.

Trong đội ngũ đột nhiên nhiều hơn một dị năng giả, hiển nhiên là điều làm người khác vui mừng.

Trương Minh Phàn còn cố ý tổ chức một bữa ăn nho nhỏ.

Trần Hệ nói: "Ba ba, con sẽ bảo hộ cha thật tốt."

Trần Lập Quả nghe thế, mỉm cười ôn nhu nói: "Tốt a."

Không lâu sau cái chết của Tề Tất Kỳ, đội ngũ của vận mệnh chi nữ rốt cuộc cũng giết xong tang thi, trở về căn cứ.

Ngày đội ngũ nàng trở về, Trần Lập Quả ngồi xổm ở cửa từ sớm, quả nhiên thấy được nàng.

Vận mệnh chi nữ Trần Mặc Vi đi giữa một đám nam nhân nhưng hoàn toàn không bị lấn át, miệng nàng còn rất khí phách mà ngậm một điếu thuốc. Trên lưng nàng cõng một số vật tư nhìn qua cũng khá cồng kềnh, nguyên bản nhìn có chút chật vật nhưng mạc danh kì diệu lại làm người khác thấy được ẩn chứa một sức mạnh to lớn.

Trần Lập Quả nghĩ thầm quả nhiên không hổ danh nữ vương hủy diệt thế giới, thoạt nhìn cũng không giống người thường.

Kỳ thật Trần Hệ lớn lên cùng Trần Mặc Vi quả thực vô cùng giống. Nhất là đôi mắt kia, thời điểm lạnh nhạt đảo qua quả thực là cùng một khuôn đúc ra.

Trần Lập Quả thở dài với hệ thống: "Cô nương tốt như vậy tại sao lại coi trọng tra nam a!"

Hệ thống lạnh nhạt: "Trần Hệ còn coi trọng ngươi cơ mà."

Trần Lập Quả: "......" So sánh này hình như không liên quan lắm?

Hệ thống tiếp tục nói: "Không phải ánh mắt hắn cùng nàng rất giống sao?"

Tim Trần Lập Quả đã bị hệ thống vô tình đâm nát bét. Cậu cảm thấy mình cùng cái hệ thống thích đâm chọc này đã vô pháp tán gẫu rồi, bi thương nói: "Thống nhi, em có thành kiến với quan hệ của anh và Hệ Hệ sao?"

Hệ thống vô tình một kích chí mạng: "Trần Hệ mới một tuổi rưỡi."

Trần Lập Quả nghe vậy biểu thị thanh máu đã về 0: "Thực xin lỗi ta có tội."

Cậu cùng hệ thống nói nhảm, Trần Mặc Vi bên kia lại giống như xảy ra tranh chấp với người khác.

Trần Lập Quả nhìn kỹ, phát hiện đối tượng tranh chấp với Trần Mặc Vi là cái tra nam kia. Hai người không biết vì nguyên nhân gì mà lại khắc khẩu, lúc này trong mắt nam nhân kia đều là không kiên nhẫn.

Trần Lập Quả như một ông chú biến thái rình coi.

Hai người càng cãi càng dư, sắp động chân tay tới nơi rồi. Tại thời điểm mấu chốt đột nhiên có một nữ nhân nhẹ nhàng tới cạnh tra nam. Nàng vỗ vỗ vai tra nam nói gì đó, tra nam liền bình tĩnh trở lại.

Nhưng mà Trần Mặc Vi giống như lại càng tức giận.

Trần Lập Quả nheo nheo mắt xem xét: "Người này hình như là cái bạch liên hoa đó a."

Hệ thống nói: "Chính là nàng."

Trần Lập Quả chậc chậc chậc: "Lớn lên thanh thuần trong sáng như vậy, trách không được."

Ngay cả Trần Lập Quả cũng nhìn ra được, cảm xúc của Trần Mặc Vi đã dồn nén tới cực điểm rồi. Nhưng tra nam kia lại không thèm để ý tới nàng, nắm bạch liên hoa xoay người dời đi.

Trần Mặc Vi sắc mặt xanh mét, nhìn dáng vẻ hận không thể cho đôi cẩu nam nữ này một viên đạn.

Trần Lập Quả xem đến vui vẻ, Trần Mặc Vi ánh mắt vừa chuyển, không biết như thế nào liền chuyển tới trên người cậu. QAQ

Trần Lập Quả: "......" Ai nha, xem bát quái bị bắt quả tang rồi.

Trần Mặc Vi sắc mặt bất thiện đi đến trước mặt Trần Lập Quả: "Ngươi nhìn cái gì!"

Trần Lập Quả yếu ớt trả lời: "Xem cô nương ngươi uy vũ."

Trần Mặc Vi ninh sắc mặt hơi thả lỏng, trong ánh mắt lộ ra ý cười, nàng nói: "Miệng lưỡi trơn tru."

Trần Lập Quả lại nhỏ giọng nói: "Nam nhân kia thật không có ánh mắt."

Trần Mặc Vi nói: "Hửm? Ngươi thì biết cái gì?"

Trần Lập Quả thấy Trần Mặc Vi tức giận bất bình cho tra nam, cậu nói: "Nếu là ta khẳng định chọn nàng."

Trần Mặc Vi chuyển chuyển mắt, không biết nghĩ đến cái gì, cư nhiên duỗi tay cầm lấy tay Trần Lập Quả. Nàng cười tủm tỉm nói: "Hiện tại cũng chưa muộn mà."

Trần Lập Quả: "......" Phát triển này hình như lệch ở đâu đó rồi.

Trần Mặc Vi thấy vẻ mặt Trần Lập Quả ngọa tào, ngữ khí nháy mắt trầm xuống: "Thế nào? Hối hận rồi?"

Trần Lập Quả yếu ớt: "Ta có nhi tử rồi!"

Trần Mặc Vi nói: "Ừm? Ngươi có lão bà rồi?"

Trần Lập Quả nói: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không thể đâu, thực xin lỗi nàng."

Trần Mặc Vi liền hất Trần Lập Quả ra, tức giận nói: "Có lão bà còn tới trêu gẹo nữ nhân khác. Ngươi cũng chả phải hạng tốt lành gì!"

Nàng nói xong liền đi, lưu lại Trần Lập Quả chịu đựng ánh mắt nhìn tra nam của bàn dân thiên hạ.

Trần Lập Quả: "......" Đều là tới hóng hớt, không có một chút tình đồng đội nào sao?

Gặp được vận mệnh chi nữ rồi, Trần Lập Quả liền trở lại nhà.

Sau đó hậu viện nhà cậu có vẻ cháy mất rồi.

Thời điểm cậu trở lại thấy con trai mình mặt không cảm xúc ngồi ở phòng khách. Nhìn thấy cậu trở lại không mặn không nhạt hỏi: "Đã trở lại?"

Trần Lập Quả ừ một tiếng.

Trần Hệ lại nói: "Đi đâu vậy."

Trần Lập Quả lúc này mà còn không phát hiện ra thái độ của Trần Hệ khác thường thì cái chức ba ba cũng ném đi được rồi, cậu nói: "Hệ Hệ, làm sao vậy?"

Trần Hệ chậm rãi nói: "Con nhìn nhìn thấy một nữ nhân kéo tay cha."

Trần Lập Quả: "......" Thật hối hận khi đi hóng hớt, càng hối hận khi mở miệng hỏi.

Trần Hệ tiếp tục nói: "Ba ba thích nữ nhân kia sao?"

Trần Lập Quả sắc mặt có chút rối rắm, hắn suy xét có nên nói cho Trần Hệ chân tướng hay không. Nhưng nhìn biểu tình Trần Hệ lúc này, cậu lại cảm thấy nếu nói sự thật cho thằng nhóc này, chỉ sợ Trần Hệ phải chịu kích thích không nhỏ.

Trần Hệ chịu kích thích, chịu khổ vẫn là mình. Trần Lập Quả do dự một chút, vẫn là quyết định đem việc này hoãn lại.

Trần Hệ nói: "Ba ba không có gì muốn nói với con sao?"

Trần Lập Quả nói: "Hệ Hệ, con nhớ kỹ, vô luận phát sinh cái gì, ta đều là ba ba của con."

Trần Hệ sắc mặt lập tức lạnh xuống, hắn nói: "Ta ngày mai cùng Trương thúc bọn họ cùng nhau ra khỏi thành săn tang thi."

Trần Lập Quả nói: "Cái gì? Con sao lại không nói trước cho ta?"

Trần Hệ nói: "Không có gì phải nói."

Hắn nói xong liền mở cửa ra ngoài, không để ý tới Trần Lập Quả gọi to ở phía sau.

Đây là lần đầu tiên cãi nhau, còn là Trần Hệ chủ động.

Trần Lập Quả một mình ngồi ở trong nhà, biểu cảm gần đất xa trời thê lương nói: "Hệ Hệ không cần ta."

Hệ thống nói: "Làm ngươi lãng."

Trần Lập Quả lau đi khóe mắt một giọt trong suốt nước mắt: "Không sào lão nhân chết đột ngột trong nhà, là nhân tính vặn vẹo, vẫn là đạo đức chôn vùi."

(2 câu đối thoại này mình không hiểu lắm, cũng không có raw để đối chiếu mà chỉ dựa trên bản convert. Ai hiểu đoạn này hoặc có raw thì có thể góp ý để mình sửa lại nhé)

Hệ thống: "......"

Ngày hôm sau, Trần Hệ cũng không thèm chào Trần Lập Quả mà cùng Trương Minh Phàn bọn họ rời đi từ sớm.

Chờ thời điểm Trần Lập Quả chạy tới, cổng căn cứ đã không còn một bóng người.

Trần Lập Quả tức giận đem phiếu mua sắm đều dùng hết.

Trần Lập Quả vốn tưởng rằng Trần Hệ ra ngoài vì giận dỗi hắn, kết quả buổi tối mới biết được tiểu tử này đánh chủ ý gì -- buổi tối Trần Lập Quả nằm ở trên giường mới vừa ngủ chợt cảm giác cả người ngứa ngáy khó chịu. Cậu mở to mắt, liền thấy được một giường đầy dây leo.

Trần Lập Quả hô lớn cứu mạng, kia dây leo lần này cư nhiên không bịt miêng cậu, chỉ là đem đôi mắt cậu bịt lại.

Trần Lập Quả nghĩ thầm: Nhóc con Trần Hệ, ngoài miệngnói không cần thân thể vẫn là thành thật hơn, nói ra ngoài giết tang thi đâu.Ngươi chẳng qua tạo bằng chứng ngoại phạm không ở hiện trường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro