Chương 58.2: Sổ tay nuôi dưỡng bé con thời mạt thế (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau đó Trần Lập Quả bị thế này rồi lại thế kia.

Lần này Trần Hệ phá lệ chịu chơi, cậu khóc lóc xin tha cũng vô tác dụng, cuối cùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì không có Trần Hệ chiếu cố, lần này Trần Lập Quả trực tiếp ngủ tới buổi chiều hôm sau. Cậu vừa mở mắt, đã bị một đống vệt đỏ trên người làm cho sửng sốt.

Trần Hệ lần này cư nhiên không có tiêu trừ dấu vết trên người cậu, đây là ý gì đây. Thằng nhóc này muốn ngả bài với cậu rồi sao? Chính là nó mới có một tuổi thôi a a a a a.

Trần Lập Quả: "Vì nuôi tiểu hài tử mà ta hao hết tâm huyết."

Hệ thống nói: "Tâm huyết của ngươi ở đâu vậy, tại sao ta lại không thấy."

Trần Lập Quả: "......" Cái hệ thống cố tình gây sự này, trả lại thống thống đáng yêu ngày xưa xem nào.

Trần Lập Quả nằm liệt trên giường cosplay thi thể. Cậu thật sự không động đậy nổi, thân thể bị lăn lộn cả đêm dường như đã tan thành từng mảnh luôn rồi.

Nhưng vì không để OOC, Trần Lập Quả một bên nghỉ ngơi còn phải một bên diễn kịch. Tuyệt vọng, không dám tin tưởng, bi thương, tất cả cảm xúc đó dần dần hiện lên trên mặt cậu.

Cậu rúc trong ổ chăn, không muốn thấy một tia ánh sáng, sợ hãi ánh mặt trời sẽ chiếu rõ linh hồn đã bị vấy bẩn này.

Trần Lập Quả vốn tính toán thừa dịp Trần Hệ rời đi này, cùng vận mệnh chi nữ hảo hảo tiếp xúc một chút, nhưng Trần Hệ hoàn toàn không tính toán cho cậu cơ hội này, hoặc là nói hắn căn bản là không tính toán cho Trần Lập Quả xuống giường, bởi vì ngày hôm sau hắn lại tới nữa.

Trần Lập Quả lại lần nữa bị ăn sạch sẽ.

Ngày thứ ba, Trần Lập Quả cảm thấy tiếp tục như vậy thì khoảng cách của cậu với chết vì tinh tẫn nhân vong cũng không còn xa nữa. Vì thế tên nào đó vô cùng cơ trí mà trốn vào không gian của mình.

Sau đó ư, làm gì có sau đó. Con người thông minh cơ trí nào đó bị dây leo trói từ không gian ném ra ngoài!

Thời điểm đang nghỉ ngơi trong không gian, Trần Lập Quả bỗng thấy dây leo tiến vào, cả người đều mộng bức, cậu không thể tin được nói: "Thống nhi, đây là bug sao? Vì cái gì hắn có thể tiến vào a?"

Hệ thống lạnh lùng: "Con trai ngươi nuôi, hỏi ta làm gì."

Trần Lập Quả: "Này không khoa học!!!!"

Hệ thống tiếp tục lạnh lùng: "Có thể là người bỏ nhiều tâm huyết quá làm hắn thăng cấp đó."

Trần Lập Quả: "......" Cái hệ thống càng ngày càng khó ở này là sao vậy.

Nói tóm lại, thời điểm Trần Lập Quả bị Trần Hệ từ trong không gian túm ra ngoài, cả người đều là chết lặng. Cậu nằm ở trên giường bị ..., sau đó bắt đầu giả chết.

Dây leo thay thế tay Trần Hệ sờ sờ Trần Lập Quả, tựa hồ ở dò hỏi cậu làm sao vậy.

Trần Lập Quả hơi thở thoi thóp, khóc lóc nói: "Cầu xin ngươi buông tha ta đi, ta không được, ta thật sự không được."

Dây leo dừng một chút, sau đó vươn tới miệng Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả: "......" Miệng cũng không được!!!

Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, trên người Trần Lập Quả chỗ nào chơi được đều bị chơi, không chơi được thì cũng vẫn bị chơi.

Buổi sáng khi Trần Hệ đã rời đi, Trần Lập Quả nói với hệ thống: "Ta khinh thường bản thân trước kia."

Hệ thống lãnh đạm hỏi cậu vì sao.

Trần Lập Quả ấm ách khóc lóc kể lể: "Loại chuyện này có cái gì vui chứ, ta sắp bị thằng nhóc đó chơi hỏng rồi."

Sau đó buổi sáng hắn đi WC, thân thể bị làm cho quá mức mẫn cảm, cư nhiên ở thời điểm đi WC đều......

Trần cá chết về tới trên giường, giống một miếng vải bị chà đạp quá mức.

Trần Hệ giống như cũng biết chính mình có điểm quá mức, vì thế hắn vô cùng thấu tình đạt lý mà cho cậu nghỉ ngơi một ngày. Trần Lập Quả rốt cuộc bình tĩnh lại.

Kết quả một ngày chính là một ngày, nhiều một phút cũng không có!!! Trần Hệ đem người không thành thật nào đó có ý định chạy trốn trảo về, nghiêm túc dạy dỗ.

Trần Lập Quả: "......" Không được!!! Tên hùng hài tử này!!! Chơi nữa liền chết người đó!!!!

Trần Hệ đi ra ngoài một tháng đó, quả thực chính là địa ngục.

Trần Lập Quả ngày nào cũng cầu hắn mau trở về.

Một tháng này Trần Lập Quả đừng nói gặp mặt vận mệnh chi nữ, giường hắn cũng chưa từng bước xuống có được hay không!!!

Ngày Trần Hệ trở về đó, Trần Lập Quả thiếu điều mừng phát khóc ôm chân hắn: "Con trai, chúng ta có thể yêu nhau lại lần nữa không? Có thể đừng kịch liệt như thế nữa không!!!"

Trần Hệ không biết Trần Lập Quả suy nghĩ cái gì, sau khi hắn về nhà, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Trần Lập Quả nằm liệt trên giường.

Trần Lập Quả không có mặc quần áo, toàn thân đều là dấu vết hoan ái. Tuy rằng cậu vẫn mở to mắt nằm trên giường, nhưng ánh mắt kia đã không còn chút thần thái nào.

Trần Hệ đi qua, kêu một tiếng ba ba.

Trần Lập Quả không có đáp lại, thậm chí một ánh mắt cũng không động.

Trần Hệ vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên đùi Trần Lập Quả. Sau đó hắn nhìn thân thể Trần Lập Quả đột nhiên co rút, cư nhiên mới như vậy liền tiết ra rồi.

Đây là thành quả một tháng này của Trần Hệ, hắn cơ hồ là cải tạo lại hoàn toàn thân thể của Trần Lập Quả.

Trạng thái gần như hỏng mất này của Trần Lập Quả giằng co một tuần mới dịu xuống, một tuần này Trần Hệ tự nhiên không có tiếp tục lăn lộn Trần Lập Quả —— nói thật, hắn cũng sợ đem Trần Lập Quả lăn lộn hỏng luôn.

Sau khi Trần Lập Quả khôi phục ý thức, cậu ôm Trần Hệ liền khóc lên, nức nở: "Cứu, cứu ta...... Không cần...... Không cần......"

Trần Hệ nhìn đau lòng, nhưng lại càng thỏa mãn. Hắn mê muội hôn đỉnh đầu Trần Lập Quả, thấp giọng nói: "Ba ba làm sao vậy?"

Trần Lập Quả lắc đầu, nói: "Khó chịu...... Cứu mạng......" Cậu nói chuyện không minh bạch, nếu là người không rõ sự tình e là sẽ không hiểu cậu đang nói gì.

Nhưng Trần Hệ lại rất rõ ràng, tất cả đều là một tay hắn làm, hắn sao có thể không hiểu kia chứ.

Trần Hệ nói: "Ba ba, ngươi nói gì vậy, con nghe không hiểu nha."

Trần Lập Quả không chịu nói tỉ mỉ, chỉ là nói: "Đừng đi Hệ Hệ, ta sợ lắm, ta sợ lắm......"

Trần Hệ nói: "Được, con nghe ba ba."

Một tháng lăn qua lộn lại, lại qua một tháng nữa Trần Lập Quả mới hoàn toàn hoãn bình thường trở lại. Cậu không hướng Trần Hệ giải thích dấu vết trên người mình, Trần Hệ cũng thập phần hiểu ý mà không truy hỏi. Hai người thực ăn ý bỏ qua vấn đề này.

Sau khi Trần Lập Quả bình thường trở lại, ở trong lòng liền đối với Trần Hệ tiến hành rồi một loạt phê phán: đứa nhỏ này thật sự là quá hư rồi.

Hệ thống nghe xong, nói: "Cho nên ngươi tính toán phạt hắn như thế nào?"

Trần Lập Quả nói: "Í hị hị hị."

Hệ thống: "......" Có cảm giác chẳng lành.

"Ta phạt hắn đi ra ngoài đánh tang thi, được chứ? "

Hệ thống: Mẹ nó cái đồ nhược trí.

Cứ như vậy mà trải qua quãng thời gian dục tiên dục tử, nhưng chính sự vẫn phải làm. Trần Lập Quả lại bắt đầu giấu Trần Hệ len lén tiếp xúc với Trần Mặc Vi.

Trần Mặc Vi là một muội tử thẳng thắn hào sảng, điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là ánh mắt quá kém, cư nhiên thích một tra nam.

Trần Lập Quả lợi dụng hệ thống spoil lịch trình của Trần Mặc Vi. Thời điểm nàng mua đồ ăn liền giả bộ bày quán bán chút rau dưa.

Bởi vậy cứ thế vài lần, hai người cũng đã có thể nói được với nhau mấy câu.

Trần Lập Quả cùng Trần Mặc Vi lén lút gặp gỡ, Trần Hệ đều xem ở trong mắt. Hắn cũng không có cố ý ngăn cản. À, đó là nếu đè ai đó xuống thao một chút không tính là ngăn cản.

Trần Lập Quả cơ hồ sắp sinh ra cmn thói quen rồi. Cùng Trần Mặc Vi gặp mặt một lần liền bị thao một lần, gặp hai lần liền bị thao hai lần.

Trần Lập Quả: "...... Thật tốt, cuộc sống tính phúc lại được bảo đảm rồi."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả nói: "Đã hai ngày rồi, ta lại tìm nàng tâm sự một lần đi."

Hệ thống: "......" Mẹ nó cái đồ thiểu năng trí tuệ.

Sau đó Trần Lập Quả liền đi.

Trương Minh Phàn rất lâu đã không gặp mặt Trần Lập Quả, chờ hắn đột nhiên nhớ tới, cố ý tới tìm Trần Lập Quả nói chuyện phiếm, vừa vào phòng liền nhìn thấy Trần Lập Quả ngồi trên ghế trong phòng khách.

Bất quá mới có hai tháng, Trần Lập Quả lại như là thay đổi thành một người khác. Trên người cậu dường như có thêm một loại khí chất khó nói, Trương Minh Phàn nhìn thoáng qua, cư nhiên liền ngây người.

Trần Lập Quả nghe được thanh âm cửa mở, có chút kinh hoảng ngẩng đầu, nói: "Đội trưởng, anh sao lại tới đây."

Trương Minh Phàn nói: "Ta, ta đến xem đệ. Quý Dương, đệ có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Bộ vị nào đó của Trần Lập Quả còn đang bị dây leo đùa bỡn, hắn cắn chặt răng nói câu ta không có việc gì.

Trương Minh Phàn chần chờ: "Mặt đệ có chút đỏ quá đó."

Trần Lập Quả nói: "Tôi thật sự không có việc gì."

Trương Minh Phàn nói: "...... Quý Dương, có chuyện gì đệ liền nói cho ta biết, ta nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ." Kỳ thật hắn đã mơ hồ phát hiện ra thứ gì đó, nhưng lại cảm thấy quá không thể tưởng tượng. Thế cho nên cũng chưa dám suy nghĩ xa hơn.

Trần Lập Quả thấp giọng cười nói: "Không có việc gì, tôi có thể có chuyện gì chứ."

Trương Minh Phàn còn muốn nói gì đó nữa, lại nghe Trần Lập Quả trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Anh về trước đi, tôi muốn đi ngủ."

Đã tới mức này Trương Minh Phàn cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Hắn thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Thời điểm Trương Minh Phàn bước ra khỏi cửa Trần Lập Quả liền hỏng mất khóc lên, cậu dùng tay che lại bộ vị nào đó, bi thương cầu xin: "Không được, thật sự không được...... Hôm nay buông tha ta đi, cầu xin ngươi."

Dây leo kia căn bản chẳng thèm nói lý lẽ với cậu, thẳng đến khi thân thể Trần Lập Quả hoàn toàn xụi lơ mới dừng lại.

Trần Hệ sau khi trở về, nhìn thấy Trần Lập Quả nằm trên sô pha trong phòng khách.

Hắn kêu một tiếng: "Ba ba."

Trần Lập Quả hơi hơi ngước mắt, thấp giọng gọi: "Hệ Hệ."

Trần Hệ nói: "Ba ba, cha làm sao vậy?"

Trần Lập Quả trầm mặc hai giây, tựa hồ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bắt lấy tay áo Trần Hệ khóc lên.

Từ khi Trần Hệ thấy Trần Lập Quả khóc, hắn thường xuyên trấn an Trần Lập Quả, lại không có truy vấn Trần Lập Quả rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn muốn đợi Trần Lập Quả chủ động nói ra.

Bất quá tuy rằng Trần Lập Quả không nói, lại càng thêm dính Trần Hệ.

Dây leo kia giống như thập phần sợ hãi Trần Hệ, chỉ có thời điểm Trần Hệ ở nhà mới có thể biến mất không thấy.

Nếu Trần Lập Quả là Quý Dương kia, cậu có lẽ sẽ rơi vào bẫy của Trần Hệ, dần dần thay đổi tâm lý, đối Trần Hệ sinh ra nồng đậm ỷ lại.

Nhưng thực đáng tiếc, cậu ta là Trần Lập Quả, liền biến thành:Cuộc sống tốt như vậy, đa dạng như vậy, tiểu gia thật sự rất thỏa mãn nha.

Mỗi ngày sống ở thế giới mosaic hài hòa, hệ thống lúc này cảm thấy kinh gì đi nữa cũng vô dụng rồi.

Từng ngày trôi qua, Trần Mặc Vi cùng tra nam lần nữa xảy ra mâu thuẫn.

Mâu thuẫn nguyên bản là tra nam muốn đem bạch liên hoa thành muội muội rồi đưa về nhà ở chung.

Trần Mặc Vi lập tức trào phúng: "Muội muội? Làm muội muội tới luôn trên giường luôn hả."

Bạch liên hoa mắt ngập nước vô cùng ủy khuất: "Tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, muội cùng Tề ca thật sự không có cái gì hết."

Trần Mặc Vi lạnh nhạt: "À."

Tề tra nam nói: "Mặc Vi, người ta yêu chính là nàng a."

Trần Mặc Vi nói: "Thượng chính là nàng?"

Tề tra nam: "......"

Trần Mặc Vi lạnh lùng: "Có thể a, Tề tra nam, nếu ngày nào đó ta phát hiện ngươi thượng nàng, ta liền đem ngươi băm."

Khi ba người đang miệt mài tranh chấp, Trần Lập Quả cũng "Vừa vặn" ở đây. Nghe thế liền nghĩ: Nguyên lai Tề tra nam một hai phải đem Trần Mặc Vi giết chết nguyên nhân sẽ không phải là cái này đi......

Tề tra nam nói: "Được! Mặc Vi, nàng phải tin ta!"

Trần Mặc Vi vẻ mặt lạnh nhạt tránh ra.

Trần Lập Quả theo thường lệ nghe xong bát quái, về nhà chịu thao.

Kết quả làm Trần Lập Quả kinh ngạc chính là, hôm nay Trần Hệ cư nhiên trở về nhà sớm.

Trần Lập Quả kêu hắn: "Hệ Hệ."

Trần Hệ nói: Ba ba đi đâu vậy?"

Trần Lập Quả nói: "Đi chợ bán thức ăn một chuyến."

Trần Hệ nói: "Đồ ăn đâu?"

Trần Lập Quả vô cùng cơ trí trả lời: "Ba ba đi bán đồ ăn."

Trần Hệ nói: "Bán đồ ăn vậy phiếu mua sắm đâu?"

Trần Lập Quả tiếp tục cơ trí: "Mua kẹo ăn rồi."

Trần Hệ: "......"

Trần Lập Quả nói: "Sao thế con trai?"

Trần Hệ mạnh mẽ ép xuống sự phẫn nộ, hắn trầm mặc vài phút mới nói: "Ba ba thích nữ nhân kia sao?"

Trần Lập Quả thật cẩn thận nói: "Ai cơ?"

Trần Hệ nói: " Nữ nhân kêu Tô Mặc Vi."

Trần Lập Quả nghĩ thầm Trần Hệ đến tên cũng đã biết rồi, giấu diếm nữa lại giống như già mồm cãi láo. Vì thế cậu thở hắt ra, chầm chậm nói: "Không phải như thế đâu Hệ Hệ."

Trần Hệ nói: "Vậy đó là sao? Ba ba không phải đã nói vĩnh viễn chỉ có hai người chúng ta hay sao?"

Trần Lập Quả xoa tay, dường như đã làm đủ chuẩn bị tâm lý, cậu nhẹ nhàng nói: "Hệ Hệ, cô gái kia...... Là mẹ ruột của con."

Mặt Trần Hệ lập tức biến đổi, hắn nói: "Cha cùng nàng phát sinh quan hệ?"

Trần Lập Quả cười khổ: "Thực ra con không phải là con ruột của ba, là...... Là ba nhặt được."

Trần Hệ đột nhiên trừng lớn mắt mắt, hắn nói: "Này không phải sự thật ——"

Trần Lập Quả: "......" Được rồi, hùng hài tử, đừng giả bộ nữa. Kỹ thuật diễn của ngươi có thể cho mười điểm là do xem xét nhan sắc kia đó. Cái miệng kia sắp cười ra tiếng luôn rồi kìa!

Trần Hệ cầm lấy tay Trần Lập Quả nói: "Ba ba, con thật sự không phải con ruột của ba?"

Trần Lập Quả chậm rãi gật đầu, sau đó rất phối hợp nói: "Nhưng ta vĩnh viễn coi con như con ruột."

Trần Hệ: "......" Tại sao cảm thấy cũng không cao hứng cho lắm nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro