Mộng điệp - Cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khói lửa nhân gian hung tàn
Cánh điệp mong manh tuẫn táng
Hỡi em mộng điệp xuân nhàn
Hồng nhan bạc phận biết rằng than ai
Hơi em cô gái hồng nhan
Trời than trách cứ biết là do đâu?
Ta gặp em giữa ngày khói lửa. Giữa ánh lửa đỏ bắt gặp một cánh điệp tan, em ra đi trong chiến tranh tiêu tàn bỏ lại đây một mảnh tình tan.
Hỡi em, liệu em còn nhớ đến ta chăng lời rằng đã hứa nhưng giờ lại tan.
Lửa thiêu nóng lắm em ơi!
Cớ sao lại thích đâm đầu vì đâu?
Cánh mộng điệp!
Liệu rằng em có hay ta vẫn chờ em?
Cớ sao em lại tuẫn táng một mình nơi đây...
Ngày em nhuốm lửa thân mình, em thề sẽ đốt thù này cho ai?
Ngày em nhận lại thâm tình, em thề sẽ trả tình này kiếp sau.
Ngày em thân xác điêu tàn, em thề sẽ mãi lòng này không phai.
Thế rồi ngày em muốn nhìn cố nhân mười tám xuân thì chưa say...
Em ơi biết đời bạc bẽo, cớ sao lại muốn dấn thân cho đời?
Em ơi trăng vẫn sáng ngời, cánh điệp còn đó bây giờ em đâu?
Em ơi trăng trong nước, hoa trong gương chạm vào vỡ tan.
Cố nhân em ở nơi đâu, liệu có còn nhớ lời thề khi xưa...
Nhân gian nợ em một đời ân tình,
Nợ em một đời hồng nhan,
Nợ em một kiếp xuân sang,
Nợ người một kiếp...
Em ơi liệu đời đã trả đủ chưa?
Cảnh còn người mất than rằng ai hay?
Mộng điệp vấn than ngày ngày...
Than rằng nàng mất,
Xuân thì chưa qua,
Than rằng trời phụ lòng ta, 
Đoạn tuyệt một kiếp, một đời chia xa
Than rằng trời ác với ta
Vừa hay cướp mất cánh điệp vừa bay
Than rằng ngày đá đơm hoa
Là ngày em pháo hoa cuộc đời.
Than rằng đời phụ lòng ta
Mộng điệp vừa mất, người vừa ra đi

Chìm trong khói lửa điêu tàn
Nhân gian liệu có ai hay về nàng?
Chìm trong một kiếp xuân sang
Nhân gian liệu có được mùa xuân xanh?
Chìm trong một đời hồng nhan
Bạc phận nào có ai hay bao giờ?
Vấn linh 10 năm mong chờ
Cớ sao cánh điệp bay rồi lại tan
Cớ sao mộng điệp mãi tàn
Cớ sao em vẫn một đời lưu giang.
Lòng người đắng lắm em ơi
Một lòng em vẫn chúng sinh lên đầu
Tâm tại vô gián, thân tại đào nguyên
Công em nào có ai hay
Vừa hay khắc khoải lòng người lạnh băng
Một đời vạn kiếm xuyên tâm
Một đời vạn quỷ tâm không lay
Một đời vạn điệp mong manh
Một đời vì nổi thương người quên thân.

Ta tự hỏi vì sao ngân điệp vẫn tỏa sáng
Ta tự hỏi rằng đến tột cùng em là vì ai?
Ta luôn cho rằng em là ngu ngốc
Ta luôn cho rằng em là làm sai
Nhưng ta nào biết, chúng sinh một đời, một kiếp nợ em
Nợ em ân tình, nợ em máu thịt, nợ em suốt đời
Nợ em ngàn đời, vạn đời
Cớ sao một kiếp vẫn không cúi đầu
Một câu cảm tạ cũng không
Thế sao vạn kiếp làm sao trả giờ?
Ồ! Em bảo em chẳng cần ơn
Thế sao em lại lấy oán công mình
Người đời lấy oán báo ân
Một lòng em vẫn vị tha cho người
Người rằng người bảo em khờ
Em khờ khạo bảo em chưa trải đời
Đời chưa trải cớ sao lại tự bạo?
Chưa từng nếm đủ mỹ vị nhân gian,
Cớ sao lại nếm đắng cay cuộc đời
Lời rằng em bảo sẽ dừng
Cớ sao ngày ấy em vẫn buông tay?
Người rằng hận em suốt đời
Cớ sao ngày đó em vẫn không buông?
Quên mình vì nước vì dân
Nước nào đâu thây, dân nào đâu hay
Lời rằng em vẫn còn say
Xuân vừa mười tám, tư vị nhân gian
Tư vị vẫn chưa thấm mồi
Khói lửa ập tới,  ngày em bỏ mình..
Cố nhân xưa ngồi bên mộng điệp
Cánh điệp nhẹ lay cho lòng thanh thản
Cố nhân cười, nhớ em hỡi cánh điệp nhỏ
Người bảo em rằng rất đẹp
Rất tinh khôi như một vì tinh tu
Nhưng lại rất mỹ lệ như một cánh điệp lay...
Cố nhân khóc vì thương em phận bạc
Người chết tâm vì cánh điệp đã tuẫn táng
Em độ ta từ trong địa ngục vô gián
Nhưng lại chẳng độ mình ra khỏi khói lửa nhân gian
Mộng điệp đã tan, em cũng chẳng còn,
Cố nhân đã mất, tâm về tìm em
Ta muốn sống mãi một đời vì em
Vì em mà lưu lại một cánh điệp mong manh
Vì em lưu lại chút hơi thở nhân gian
Vì em ôm một mộng điệp đã sớm tan
Vì em ta nguyện tuẫn táng một đời tan thương.
Trong khói lửa hung tàn, vẫn có một cánh điệp luôn tỏa sáng,
Trong hương hỏa dân gian, vẫn có một cố nhân vẫn đợi người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro