Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra về.

Hạ Anh đứng trước cổng trường lắc lắc chân mắt thì nhìn đồng hồ trên tay. Đã gần 40 phút trôi qua rồi, Hà My làm gì ở trong đó mà lúc này vẫn chưa ra thế nhỉ?

Vừa định rút điện thoại ra gọi thì hình ảnh lãng mạn của cô bạn thân nào đó ập thẳng vào mắt Hạ Anh.

Nhật Nam ngồi trước, Hà My ngồi sau trên chiếc xe đạp có hai cái bánh tròn tròn xoay xoay chạy qua trước mặt Hạ Anh. Cô ngớ người, hai tròng đen như muốn lọt ra khỏi mắt, thế mà hai người kia chỉ đắm chìm trong không gian riêng của mình và thậm chí không để ý đến sự hiện diện của Hạ Anh.

Nhật Nam và Hà My, như một cơn gió lướt qua cổng trường, lướt qua Hạ Anh, như một cơn gió đúng là như một cơn gió, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Mãi đến lúc Hạ Anh bừng tỉnh lại thì hai người nào đó đã khuất bóng ở ngã tư đường, khi lướt qua người Hạ Anh trong mắt người kia cũng chỉ có đối phương, còn Hạ Anh thì như không tồn tại, mặc dù cô lại chính là bà mai cho chúng nó. Mông lung... như một trò đùa!

Hạ Anh đứng ngây người ra đó một hồi lâu, rồi ngớ người nhớ đến câu nói lúc sáng Hà My nói với cô, "Tí ra về nhớ đứng ở cổng trường đợi tao đấy nhé! Tao đi ra mà không có là chết với tao!" Ấy thế mà, giờ đây Hạ Anh lại bị bỏ rơi như con cún nhỏ thế này đây.

Nhật Thiên là lớp trưởng nên phải ở lại xử lí một số hồ sơ sổ sách, thành ra hôm nay cậu về trễ. Người đã mệt rồi ra cổng trường thấy Hạ Anh ngồi thụp xuống dưới đất cảm giác càng đau lòng hơn.

Cậu ngồi lên chiếc xe đạp điện của mình rồi chạy lại chỗ Hạ Anh.

-"Này! Anh! Anh!" Cậu kêu.

-"Hạ Anh!" Hạ Anh cáu.

-"Được rồi, Hạ Anh, lên đi tôi đưa cậu về."

-"Không cần! Tôi đi xe bus." Nói xong, Hạ Anh ngúng nguẩy định bỏ đi trước thì bị Nhật Thiên kéo tay lại, một phát đẩy cô lên ghế sau của xe mình, rồi cứ thế vặn ga chạy hết tốc độ. Nhật Thiên hét lớn:

-"NÀY! GIÓ LỚN QUÁ CẬU CÓ NGHE TÔI NÓI GÌ KHÔNG?"

Hạ Anh cũng không vừa, hét lớn hơn: -"KHÔNG! TÔI KHÔNG NGHE! TÔI KHÔNG NGHE, TÔI KHÔNG NGHE GÌ HẾT!"

Nhật Thiên cười giòn tan, đoạn tiếp: -"BÂY GIỜ TÔI THÁCH CẬU NẾU CÓ CAN ĐẢM THÌ NHẢY XUỐNG ĐÓ! TÔI SẼ CHO CẬU ĐI, NẾU NHƯ CẬU DÁM NHẢY!"

-"NÀY!" Hạ Anh bực. Chơi gì kì vậy chứ? Rõ là đã mất trí nhớ mà vẫn còn nhớ cô bị sợ tốc độ với sợ độ cao à?

-"CHẠY CHẬM LẠI! CHẬM LẠI! CHẬM LẠI MAU ĐI!!!"

-"NẾU TÔI NÓI TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý?" Nhật Thiên khích bác, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

-"THẾ THÌ TÔI SẼ CÙ LÉT CẬU ĐẾN KHI NÀO CẬU ĐỒNG Ý THÌ THÔI." Nói rồi, Hạ Anh cũng bắt đầu bắt tay vào, một tay cô để ngay nách cậu, một tay giữ chặt phần eo cậu cho bản thân khỏi bị té. Ngón tay bên kia cử động linh hoạt một chút, tay lái của Nhật Thiên liền bị xuyên vẹo, cậu la thất thanh:

-"OÁI! ANH ANH! DỪNG LẠI NGAY! SẼ XẢY RA TAI NẠN ĐÓ!"

-"CẬU CÓ CHỊU CHẠY CHẬM LẠI KHÔNG HẢ?"

Nhật Thiên đành chịu thua, cậu thả ga ra chạy chậm lại. Lúc này Hạ Anh mới thở phào nhẹ nhõm, cô bỏ hai tay mình ra, vén lại mái tóc nãy giờ đã bị gió làm cho rối tung lên, đoạn nói, -"Cậu yên tâm đi. Dù cậu có chạy chậm lại tôi cũng không dám nhảy xuống đâu. Căn bản tôi rất sợ cái này!"

Nhật Thiên bật cười, rồi nói: -"Cậu mở ngăn cặp thứ hai ra đi. Có thứ cho cậu đấy."

Hạ Anh ngoan ngoãn nghe theo. Tay lần mò mở ngăn cặp thứ hai, xuất hiện trong đó là hai bịch kẹo dẻo chip chip nhỏ.

Nhật Thiên cười bối rối, -"À, lúc sáng tôi đi học mà có đứa bé cứ mời chào mãi nên đành phải mua, tôi lại không thích ăn nên cho cậu đấy."

Hạ Anh cất bỏ vào cặp, nói hai tiếng cảm ơn với người đằng trước rồi lẳng lặng suy nghĩ.

Có thật là tên Nhật Thiên này bị mất trí nhớ không vậy? Hay là trí nhớ đã quay trở lại từ lúc nào rồi mà lại giấu cô? Đã biết Hạ Anh sợ tốc độ, sợ độ cao rồi mà bây giờ còn biết cả chuyện Hạ Anh thích ăn kẹo chip chip?

-"À quên mất, nhà cậu ở đâu vậy Anh?"

Lại Anh, Hạ Anh nhíu mày, nhưng cô lại không bắt bẻ. Vốn dĩ Hạ Anh rất ghét bị người khác gọi cộc lốc như thế nhưng Nhật Thiên cảm giác lại khác, nó lạ lạ, nói chung là rất tuyệt!

-"Nhà tôi số 235 ở đường Nguyễn Tất Thành." Hạ Anh cười cười đáp.

Nhật Thiên nghe xong thì im lặng lái xe theo địa chỉ cô nói, nhưng càng đi lại càng thấy lạ.

-"Ơ, đó không phải là địa chỉ nhà tôi à?"

Thì đường nào chúng ta chẳng là người một nhà chứ!

Hạ Anh cười lém lỉnh, -"Đúng rồi đó." Hạ Anh nhón người đứng lên, tiện thể quan sát nét mặt của Nhật Thiên. Thấy cậu ngơ ngơ không để ý lái, Hạ Anh mới đành bật cười nói thật, -"Đùa cậu thôi. Nhà tôi ở số 362 đường Trần Hưng Đạo."

Nhật Thiên lúc này đột nhiên ngừng xe lại làm Hạ Anh bị chúi thẳng đầu về trước. Nhật Thiên hốt hoảng đỡ cô lại, đoạn mắng: -"Cậu ngồi cho nghiêm túc đi! Có biết thế này là nguy hiểm lắm không? Còn nữa, cậu biết đường Nguyễn Tất Thành và Trần Hưng Đạo là không liên quan gì chứ? Bây giờ tôi đã chạy tới đây rồi phải mắc công cua xe lại, cậu thấy có mệt không? Từ sau đừng giỡn như vậy nữa!"

Hạ Anh nghe chửi đột nhiên thấy tủi, cuối gầm mặt xuống đường không dám ngước lên. Nhật Thiên thấy thế liền thở dài, dùng tay đỡ mặt cô lên, mỉm cười nói: -"Xin lỗi, đừng giận, muốn uống trà sữa không?"

-"Đi!" Hạ Anh lập tức tươi tắn hẳn. Nhật Thiên cũng mỉm cười lại, sau khi để Hạ Anh ngồi ngay ngắn thì cũng bắt đầu lên ga chạy đến Royal.

Trên đường chở Hạ Anh, Nhật Thiên không ngừng nghĩ đến những hành động kì lạ dạo gần đây của mình. Tại sao cậu lại dễ dàng bực tức và lo lắng khi không tìm thấy Hạ Anh? Tại sao cậu lại có thể dễ dàng bỏ qua như thế? Tại sao cậu lại có thể vì khuôn mặt rầu rĩ của cô là trở nên buồn bã? Rốt cuộc là tại sao? Trước giờ Nhật Thiên có như vậy bao giờ đâu chứ?

Đến nơi, Nhật Thiên để xe ở ngoài rồi cùng Hạ Anh vào Royal.

-"Chị cho em hai cốc trà sữa loại lớn."

Trà sữa được mang ra, Hạ Anh híp mắt hút chùn chụt. Nhật Thiên chớp mắt nhìn ly trước mặt mình, cậu chưa từng uống thứ này bao giờ. Có ngon không mà bất kì đứa con gái nào cũng bị mê mẩn vậy nhỉ?

-"Ngon lắm đó, uống đi."

Nhật Thiên gật, đoạn hút một hơi dài.

Tàm tạm.

-"Sao? Rất ngon đúng không?"

-"Ừ. Rất ngon." Nhật Thiên nhìn Hạ Anh. Có điều, "ngon" ở đây không phải là trà sữa ngon.

...

*Mấy cái địa chỉ đường và số nhà là mình nói bừa nha :> đừng tìm kiếm hay thắc mắc là nó giống với số nhà ai nhé :3 mình cũng không biết gì đâu :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro