Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☘️🦁🐰☘️

Đây là lần đầu tiên Thái Đinh đến Châu Âu du lịch, còn là nước Pháp mà vô số tiểu 0 như bọn họ hướng tới. Trước khi Thái Đinh ra ngoài thì mẹ anh đã nhắc nhở, "Chụp nhiều hình post lên vòng bạn bè a, nếu không rất uổng phí!"

Lúc trước Thái Đinh vẫn luôn muốn đến đó, lần này nói là đi cùng Quý Hướng Không, nhưng cậu ấy phải huấn luyện, chắc là cũng không rảnh chơi với anh, buổi tối cũng không được ở bên nhau, nghĩ đến đó, anh lại hơi giảm chút hứng thú, "Xem tình hình đã mẹ."

"Cái gì gọi là xem tình hình? Vé máy bay kia mắc lắm đó, không được chụp ít! Đến lúc đó mẹ lấy post lên vòng bạn bè cũng khiến mẹ nở mặt, cũng không uổng phí trọn gói đặt trước." Vương Lam vừa sửa soạn lại hành lý cho anh vừa nói với anh, Thái Đinh nhịn không được đáp một câu, "Không sao đâu, Quý Hướng Không đưa tiền."

Vương Lam lập tức nghẹn họng, ném quần áo của anh một phát, lời nói thấm thía giáo dục anh, "Vỏ Vỏ à, mẹ nói con nghe, tuy rằng Tiểu Quý có tiền, nhưng mà điều kiện nhà ta cũng không kém a, cũng không thể để người ta nuôi con được, sẽ nuôi con đến mức không còn động lực, đến lúc đó cậu ấy gặp được người trẻ tuổi hơn con, còn xinh đẹp hơn con, đá con một phát, mẹ xem con làm sao bây giờ?"

Thái Đinh thầm nghĩ gì thế này, trước không nói lần này là Quý Hướng Không ồn ào muốn anh cùng đến nước Pháp, bình thường tuy Quý Hướng Không tốn không ít tiền cho anh, nhưng anh mua giày chơi bóng, ván trượt cho nhóc xấu xa kia cũng không phải số lượng nhỏ, chẳng qua là anh không dám nói ra thôi, nếu mẹ anh biết mỗi lần Quý Hướng Không đến nhà bọn họ, mỗi đôi giày mà cậu ấy mang tương đương với mấy tháng tiền lương hưu của bà thì chắc hai đứa con phá sản bọn họ đều không trốn được một trận dạy bảo.

"Biết rồi biết rồi mẹ, không để cậu ấy nuôi, con có tiền, thuận tiện đi vẽ vật thực nữa mòa." Thái Đinh đành phải qua loa lấy lệ với bà một chút, xếp đồ đạc xong thì anh tự đón xe đi đến sân bay, Quý Hướng Không đã sớm theo đội đến bên kia rồi, nói chờ anh đáp xuống sẽ đến đón anh đi khách sạn.

Vương Lam cũng luyến tiếc, hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau cả đời, với bà, Thái Đinh vẫn là bảo bối nhỏ mà bà yêu nhất, chuyến đi này vừa đi cùng huấn luyện vừa chờ thi đấu, đến ở dị quốc tha hương ngây ngốc một tháng, bà thật sự nhịn không được lải nhải, "Chú ý an toàn a, nước ngoài không thuận tiện như trong nước của chúng ta, có chuyện gì đều có người chăm sóc, ít nói chuyện với người nước ngoài đi, con đẹp như vậy, đừng bị người lừa đi mất."

Thái Đinh nhìn quý bà nhà anh lo lắng đến mức mặt cũng nhăn lại, trong lòng ấm áp, ôm chặt bà, "Con biết rồi mẹ, có Quý Hướng Không chăm sóc con mà, mẹ yên tâm. Chờ lần này trở về, con tìm tòi rành một chút rồi cũng mang mẹ đến nước Pháp chơi được không?"

Lúc này Vương Lam mới vui vẻ ra mặt, lại dặn dò không ít mới thả Thái Đinh ra cửa đi theo anh đón xe, anh xách va li lên taxi, thấy Vương Lam sau lưng mặc tạp dề vẫy tay với anh, lại nghĩ đến chờ anh xuống máy bay, Quý Hướng Không liền trở về đón anh, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác hạnh phúc khó có thể miêu tả.

Sau lưng là người nhà, còn anh chạy về phía người yêu, Thái Đinh giống như một cây cỏ nho nhỏ, mẹ là rễ của anh, nuôi dưỡng và dạy dỗ anh, cho anh chất dinh dưỡng nhiều năm, bây giờ anh chui từ dưới đất lên, nghênh đón anh, là nắng ấm mang tên Quý Hướng Không.

......

Chờ Thái Đinh thật sự đến nước Pháp rồi, Quý Hướng Không tới đón anh, đưa người đến khách sạn, hai người còn chưa kịp nói những lời khác thì Quý Hướng Không đã uể oải ngã vào trên người anh rồi, "Suốt mấy đêm, ghi hình đều khiến anh muốn ói, thật vất vả tới đón em mới có thể nghỉ ngơi một lát, bảo bảo mau ôm anh một cái đi."

Thái Đinh nâng mặt cậu lên là thấy vết xanh đen dưới đôi mắt của cậu ngay, cũng ngăn không được đau lòng, thu dọn xong trở về thấy Quý Hướng Không đã thành thành thật thật ngủ rồi, cũng theo người cùng nhau chui vào trong ổ chăn, lúc ngủ Quý Hướng Không mơ mơ mơ màng màng xoay người ôm anh, Thái Đinh vuốt cái ót của cậu, vỗ nhẹ như dỗ trẻ con, cuối cùng cùng nhau ngủ rồi.

Chờ anh tỉnh lại, Quý Hướng Không đã về trong đội tiếp tục huấn luyện rồi, trong nhiều ngày sau đó cậu cũng không có thời gian qua đây, trước khi Thái Đinh đến thì đã biết là Quý Hướng Không có việc chính rồi, cũng không mất mát nhiều, ngược lại tự mình kiểm tra chiến lược, dọc theo đường đi đều chơi hết các nơi có thể chơi.

Cho dù bận rộn đi nữa nhưng vừa đến buổi tối, Quý Hướng Không đều phải lách thời gian đi ra từ các nơi đến đón Thái Đinh về khách sạn, ngẫu nhiên Quý Hướng Không rút ra thời gian, cùng anh ra ngoài ăn cơm rồi đi dạo, liên tục qua hơn nửa tháng, buổi chiều Quý Hướng Không gọi điện thoại cho Thái Đinh. Thái Đinh cho rằng cậu sắp đến đón anh về, nghĩ thầm thời gian còn sớm mà, vừa bắt điện thoại lên, âm thanh của Quý Hướng Không bên kia khá hưng phấn, "Bảo bảo, không phải em muốn buổi tối đi xem Tháp Eiffel sao? Hôm nay rốt cuộc anh cũng đặt được khách sạn rồi, ở ngay đối diện Tháp Eiffel, cao tầng, toàn bộ cảnh đêm Paris đều nhìn thấy được, hôm nay không về bên kia nữa, buổi tối anh đón em, chúng ta ở với nhau."

Đến giờ ăn cơm chiều, Quý Hướng Không thật sự đến, Thái Đinh vốn tìm đại một tiệm bánh ngọt ngồi sửa tranh, bắt điện thoại vừa nhìn ra hướng cửa, ái chà, hôm nay Quý Hướng Không thật khoe khoang, lái chiếc Bentley qua đây, mặc tây trang Chanel, không đeo cà vạt, ngực gắn một viên ngọc trai Akoya.

Ngày thường Thái Đinh thấy cậu hay mặc áo hoodie chui đầu hoặc là đồ huấn luyện, chưa bao giờ thấy cậu mặc đồ chính thức, tóc vuốt qua thoạt nhìn càng thành thục hơn, dáng vẻ cậu dựa vào cạnh xe chờ có loại thành thạo gợi cảm.

Anh lập tức đỏ mặt, lúc đi qua có không ít khách ngồi bên ngoài cười với hai người bọn họ, Thái Đinh vừa đến bên Quý Hướng Không thì Quý Hướng Không liền thò qua hôn mặt anh một cái, người nước Pháp nhiệt tình còn thích xem náo nhiệt, lập tức liền có người bắt đầu vỗ tay, ầm ĩ khiến mặt Thái Đinh đỏ ửng, Quý Hướng Không mở cửa xe cho anh, anh vội vàng ngồi vào, nửa ngày nhiệt độ trên mặt vẫn không bớt.

Quý Hướng Không lên xe nổ máy, Thái Đinh hung dữ nhéo cậu một cái, "Làm gì!"

Tuy rằng nghe thật hung hung dữ, nhưng Quý Hướng Không biết anh chính là thẹn thùng, Thái Đinh nhìn ánh mắt kia của mình, tuyệt đối là vừa thích vừa ngượng, Quý Hướng Không thoải mái vô cùng, nhướng mày hỏi anh, "Hôm nay chồng đẹp trai như vậy, không thích sao?"

"Thật ra cũng không phải." Thái Đinh nhịn không được đánh giá cậu, lại đột nhiên nói, "Anh có bằng lái ở nước Pháp chưa mà đã lái xe rồi!"

Quý Hướng Không giải thích với anh, "Thông dụng thông dụng, có thể lái ở nước Pháp."

Lúc này Thái Đinh mới yên tâm, "Vậy xe thì sao? Ở đâu ra?"

"Anh nói anh muốn đi đón vợ của anh, ban tổ chức có người quen của ông chủ nên liền cho anh mượn, tây trang cũng vậy, em thích thì chúng ta trở về mua thêm vài món, cũng mua cho em, xe cũng không tồi, anh vẫn chưa mua xe đâu, bảo bảo chờ anh mua rồi chúng ta có thể ngồi ở phía sau làm......"

Thái Đinh trực tiếp đưa tay che miệng cậu, "Anh lo lái xe đi!"

Nói thì nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng Thái Đinh cũng nhịn không được suy nghĩ theo lời Quý Hướng Không nói, cũng không phải là những chuyện nhão nhão dính dính đó, mà anh thích Quý Hướng Không tha hồ tưởng tượng tương lai có phần của anh, sau này chờ cậu thi đấu xong, anh muốn cùng Quý Hướng Không cùng nhau tích cóp tiền mua nhà, đó là ổ nhỏ của bọn họ, heo con blindbox của anh sẽ đặt cùng cúp của Quý Hướng Không trên tường triển lãm, bọn họ sẽ nuôi một con mèo hoặc là một con chó, chờ Quý Hướng Không mua xe, từ câu lạc bộ tan tầm liền đi đón anh ra ngoài vẽ vật thực, buổi tối cùng nhau live stream chơi game, sau đó nằm vào ổ chăn ấm áp......

Thái Đinh nghĩ, cả người đều đỏ bừng, Quý Hướng Không lái xe thường thường ngó sang đây, thấy Thái Đinh ngượng ngùng nhìn chằm chằm cậu, trái tim cũng tan chảy, nghĩ thầm sao anh có thể khiến người yêu như vậy.

"Anh dẫn em đi đâu a?"

Lúc Quý Hướng Không đang đợi đèn đỏ thì quay đầu hôn anh một cái, đặt tay anh lên đùi mình nắm nắm, "Ăn một bữa cơm."

Thái Đinh cho rằng chỉ hai người bọn họ ăn cơm tối thôi, chờ đến nhà hàng đi vào, một đội người bọn họ đều đã ngồi trong phòng, Thái Đinh mới phản ứng lại, Quý Hướng Không là thừa dịp lúc này dẫn anh đến làm quen với các đồng đội một chút.

Tuy là ăn cơm Pháp, nhưng toàn trường ngoại trừ Quý Hướng Không, thì mọi người đều mặc không tính là quá chính thức, chỉ có Quý Hướng Không, giống y như một tiểu thiếu gia vậy, cậu đẩy mở cửa, người bên trong liền ồn ào, Quý Hướng Không chưa bao giờ xấu hổ, thậm chí rung rung cổ áo, khí phách hăng hái như chim công mà hỏi, "Đẹp trai không?"

Lúc trước Lưu Tùng đã xem qua hình của Thái Đinh, lúc này vừa thấy người thật đến, đắc ý nói với đồng đội bên cạnh, "Tớ đã nói đẹp rồi mà, mắt nhìn của Không ca rất độc đó!"

Hôm nay thật ra là bọn họ liên hoan nội bộ, tương đương với ủng hộ cổ vũ, Quý Hướng Không nói với quản lí chiến đội là muốn mang bảo bối nhà mình đến, từ sau lần hot search đó, mọi người đã sớm tò mò với Vỏ Vỏ bảo bảo này không chịu được rồi, nhao nhao nhấc tay tán thành.

Nhưng mà Thái Đinh đã quen ở nhà nên khi đối mặt với một phòng lớn người xa lạ như vậy vẫn hơi khẩn trương, khi thấy người điều hành Văn Lâm của Quý Hướng Không chỉ gặp qua một lần lúc trước đang ngồi phía dưới vẫy tay với anh, anh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, cười cười với mọi người, nói tiếng, "Chào mọi người."

Quý Hướng Không mang theo Thái Đinh ngồi ở chỗ trống dành riêng cho hai người, ghé vào bên tai Thái Đinh nói, "Sao bảo bảo thẹn thùng vậy a?"

Thái Đinh liếc cậu một cái, những người khác vốn đã chú ý hai người bọn họ, bây giờ đều nhịn không được cười rộ lên, quản lí của bọn họ lên tiếng, "Người đã đông đủ rồi thì kêu đồ ăn đi, ăn lịch sự, trước tiên phục vụ các món khai vị trước."

Chỉ chốc lát sau liền có người phục vụ chuyên môn đẩy cửa đến lên đồ ăn, mọi người vừa nói chuyện vừa ăn, lúc ăn đến món chính thì Thái Đinh đã quen dần rồi, nghe đội trưởng của bọn họ nói với mọi người, "Thật ra chiến đội của chúng ta nhiều năm như vậy, cầm không ít giải thưởng lớn lớn bé bé, nhưng đây là lần đầu tiên vào trận chung kết toàn cầu."

Anh ta đứng dậy nâng chén, "Không thể không nói, việc điều chỉnh vị trí chiến lược năm nay, còn có máu tươi chảy vào, là một hai điểm mấu chốt để chúng ta tiến vào trận chung kết, Hướng Không, ly này kính cậu."

Những người khác cũng sôi nổi nâng chén, "Không ca."

Mặc dù Quý Hướng Không đã đạt đến trình độ nhất định trợ giúp NG tiến vào trận chung kết, nhưng cậu cũng biết, chi đội ngũ này có thực lực, cầm phần thưởng chỉ là vấn đề vận khí thôi, cậu vội vàng đứng dậy theo, "Đừng đừng, chủ yếu vẫn là mọi người lợi hại, huấn luyện viên lợi hại."

Huấn luyện viên ngồi ở chủ vị, anh ta nhìn về phía Quý Hướng Không, "Lại bắt đầu nâng anh rồi đấy, mọi người đều trâu bò, cái này cũng không phải là công lao của riêng một ai."

Một chén rượu đi xuống, Thái Đinh nghe bọn họ kể về sự thất bại của chiến đội lúc trước, đối mặt với việc giải tán, đội viên rời đi, rồi sau này bắt được cơ hội, càng nghe càng thấy cảm động, Quý Hướng Không kéo tay anh dưới bàn ăn, quản lí nói, "Lần này chúng ta đã chạy đến nơi này, bước tiếp theo hy vọng đoàn người đừng để tiếc nuối, xuất ra trạng thái tốt nhất, có thể chứ?"

Toàn đội nghiêm túc, đều nói, "Có thể!"

Cơm nước xong, từng người trở về khách sạn, ngày mai cho bọn họ một ngày nghỉ ngơi, ngày mai qua đi liền phải bắt đầu huấn luyện suốt một tuần, thi đấu liền ở mười ngày sau, lúc đó nếu Thái Đinh muốn gặp Quý Hướng Không một lần có lẽ sẽ khó khăn.

Paris trời tối sớm, sau khi nhận phòng vào ở xong, đúng lúc có thể ngắm nhìn bầu trời tím sẫm sau khi mặt trời chiều hạ xuống, ánh đèn của Tháp Eiffel đã mở ra, ánh sáng màu cam làm nhòe bầu trời, đèn phía dưới cũng đang lục tục mở ra, Thái Đinh đứng bên cửa sổ sát đất của khách sạn to lớn, nghĩ đến truyền thuyết Tháp Eiffel, cả người có loại cảm giác không chân thật.

"Đẹp không?" Cái bóng của Quý Hướng Không ánh lên cửa sổ, cậu ôm lấy Thái Đinh từ phía sau, Thái Đinh ngắm trong chốc lát, nói vô cùng công bằng hợp lý, "Thật ra cũng không khác gì cảnh đêm trong nước, nhưng vì là lần đầu tiên em đến, có tiền thưởng, hơn nữa anh đặc biệt dẫn em đến xem, cho nên em cảm thấy rất đẹp."

Quý Hướng Không cười khẽ, lồng ngực chấn động khiến Thái Đinh cũng cười theo cậu.

"Anh cảm thấy rất không chân thật." Quý Hướng Không nói.

Lúc nãy Thái Đinh cũng nghĩ như vậy, giờ phút này anh rất rõ ràng, làm một người đến du lịch thuần mà anh còn cảm thấy mọi thứ đều vừa nhanh vừa không chân thật, huống chi Quý Hướng Không một đường thi đấu, bất giác cậu thế mà lại đánh đến trận chung kết, nói không có áp lực, không có căng thẳng là không thể nào, đứng trên lầu cao như vậy, quan sát thành phố sắp mang đến cho bọn họ vinh dự hoặc tiếc nuối này, dám chắc cảm giác không chân thật của cậu sinh ra một cách tự nhiên.

"Không sao, bất kể là thua hay thắng, bây giờ các anh đã đạt đến đỉnh cao trong lịch sử của chiến đội các anh rồi, chỉ cần phát huy ổn định là được, đừng nghĩ quá nhiều." Thái Đinh an ủi cậu.

Quý Hướng Không xoay người qua, nhìn mặt Thái Đinh, trong phòng không mở đèn, ánh đèn ngoài cửa sổ khiến trên người Thái Đinh cũng hòa hợp một lớp quang ảnh tựa như ảo mộng, cậu nhịn không được hôn Thái Đinh, ngậm bờ môi anh, ấm áp, là cảm giác khiến cậu an tâm.

Lúc tách ra, cậu nói, "Anh không muốn để lại tiếc nuối, anh nhất định phải thắng, bảo bảo, em có biết không? Anh muốn cho ba anh biết, cho tất cả người không xem trọng anh đều biết, anh chính là quán quân."

Cậu duỗi tay cởi bỏ áo trên của Thái Đinh, trong mắt phát ra sự cuồng nhiệt xưa nay chưa từng có, Thái Đinh bị cậu đè lên cửa sổ sát đất, trước mắt là Tháp Eiffel thật lớn, sau lưng là Quý Hướng Không ức hiếp ép lên.

Anh nghe thấy Quý Hướng Không nói, "Bảo bảo, anh muốn ở chỗ này làm em, anh muốn chúng ta đều nhớ kỹ, thành phố thuộc về quán quân này, thuộc về anh."

☘️🦁🐰☘️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro