Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Trữ Mạt Ly sau đó vẫn thật thâm trầm. Trương Hiển Chính chỉ hận không có cách nào để xé rách khuôn mặt ấy. Đại thiếu gia này tâm cao khí ngạo, hắn kính hắn ta ba phần hắn ta liền được nước làm tới. Chỉ là lo lắng đến thân phận lớn nhỏ này, hắn không thể không cân nhắc hậu quả khi xé rách mặt anh, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đành phải cố gắng nhẫn nại.

Sau đó Dương Phàm lại phối hợp với Trầm Khánh Khánh vẫn có nhiều đụng chạm như trước, Dương Phàm luôn hơi bó tay bó chân, nhưng cũng may cuối cùng hai người vẫn hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi. Sau khi quay xong cảnh diễn này, khuôn mặt Trương Hiển Chính như bị người khác thiếu nợ tám trăm đồng bạc, bỏ của chạy lấy người, khiến cho mấy đồng nghiệp trong đoàn phim đều không hiểu ra sao.

Xong việc Dương Phàm muốn tìm Trầm Khánh Khánh giải thích, nhưng ngay cả mặt Trầm Khánh Khánh cũng chưa kịp nhìn thấy, đã bị Thuyền Trưởng ngăn lại. Trầm Khánh Khánh lại đang ngồi trên xe Trữ Mạt Ly lướt trong bóng đêm về Vạn Thiên Thành.

Chiến tranh lạnh một hồi, Trữ Mạt Ly ngồi ra ghế trái phía sau, Trầm Khánh Khánh ngồi ghế phải. Không ai nói với ai câu nào, hai người đều mang tâm sự, trên gương mặt đều đeo kính đen giả bộ thâm trầm.

Ted đắn đo nửa ngày, vẫn thấy nên nói ít đi một câu sẽ an toàn hơn.

Trầm Khánh Khánh có phần buồn bực, cảnh quay này khiến cô mệt chết đi được, đoạn làm mẫu cùng Trữ Mạt Ly cứ như cao thủ so chiêu. Vốn nghĩ rằng trình độ của bản thân không kém đối phương, nhưng hóa ra kết quả là kém tới mấy bậc. Không những thế so với việc đối phương vẫn giữ được bình tĩnh, còn cô lại nhập vai quá sâu, tâm trí hoảng hốt và rối loạn. Cô không biết Trữ Mạt Ly có nhận ra hay không, vậy nên bây giờ cô cũng không muốn nói chuyện với anh chút nào.

Cho dù là diễn, cô vẫn có phần hoảng sợ không nói nên lời, dù là giả, lại thấy như đang phản bội Quý Hàm...

"Tới rồi!"

Trầm Khánh Khánh ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn thấy Trữ Mạt Ly tháo kính đen, mặt không biểu cảm nhìn cô.

"Quay cảnh nóng làm em kích động đến như vậy sao?" Tay Trữ Mạt Ly sờ cằm, khóe miệng cong lên, trêu đùa nói, "Anh nói đã tới rồi, em muốn anh lớn tiếng hơn nữa à?"

Quay cảnh nóng – ba chữ đồng thời lọt vào tai, Trầm Khánh Khánh hoàn toàn bỏ qua câu nói tiếp theo của Trữ Mạt Ly. Bà cô nào đó như chạm phải mìn, đen mặt một câu: "Phải! Anh thì hay rồi!" Lời nói sao lại có vị chua khác thường.

Trữ Mạt Ly đương nhiên nghe ra lời nói của cô không vui. Ted lập tức khẩn trương nhìn bọn họ, lại thấy Trữ Mạt Ly sờ sờ môi, sau đó cười cười.

Trữ Mạt Ly theo sau Trầm Khánh Khánh, tiếp tục từ từ kích thích thần kinh cô: "Nếu đám phóng viên mà biết Nữ hoàng scandal chỉ là một cô bé ngây thơ, không biết có ngã vỡ kính mắt không đây?"

Dưới chân Trầm Khánh Khánh xoay lại, xoay người, nở nụ cười cực kỳ giả tạo: "Trữ tổng, em không dám nhận."

Trữ Mạt Ly giả bộ nghi ngờ, cười xấu xa: "Ừ, nữ hoàng scandal? Vẫn còn là cô bé ngây thơ?"

Trầm Khánh Khánh sửng sốt, sắc mặt biến đổi kẹt cứng ngắc giữa đường. Cô... cô... cô... không nhìn lầm chứ? Trữ Mạt Ly vừa trên đùa cô? Ông chủ Trữ giễu cợt cô, quở trách cô, lạnh lùng với cô, nhưng duy nhất sẽ không trêu cô! Là tinh thần cô hôm nay có vấn đề, hay là hôm nay Trữ Mạt Ly gặp được chuyện tốt, tính cách đột ngột thay đổi?

Bên kia Trữ Mạt Ly đã tìm con gái bảo bối của anh rồi, sau khi Trầm Khánh Khánh vào nhà trông thấy anh đang ôm Liễu Liễu hỏi cô bé bài tập về nhà.

"Ừ, không được một trăm điểm cũng không sao, nhưng phải biết bản thân sai chỗ nào, lần sau đừng tái phạm!" Trữ Mạt Ly luôn dịu dàng với con gái, dịu dàng đến mức vẻ tuấn mỹ có phần sắc bén cũng êm dịu đi vài phần. Chỉ có như vậy anh mới giống một ông bố bình thường, mà không phải là một Trữ Mạt Ly tài giỏi hô phong hoán vũ trong làng giải trí.

"Tốt lắm, con đi tắm rửa trước! Để lát nữa còn luyện đàn!"

Liễu Liễu đã sớm nhìn thấy Trầm Khánh Khánh. Ba vừa nói xong, bé liền quấn quýt, dính vào người Trầm Khánh Khánh không tha: "Dì Khánh Khánh, chúng ta tắm cùng nhau được không?"

Trầm Khánh Khánh nắm đôi tay nhỏ nhắn của bé, đồng ý nói: "Được! Nhưng hôm nay không cho con nghịch ngợm, phải ngoan ngoãn gội đầu."

"Ha ha ha" Liễu Liễu cười tít mắt, "Vâng, con hứa!"

Trữ Mạt Ly nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đi vào phòng tắm, lặng lẽ dời tầm mắt, muốn cười nhưng không cười.

"Còn sau đó?"

Trầm Khánh Khánh ôm Liễu Liễu giúp cô bé gội đầu, còn Liễu Liễu thì cứ thì thầm kể chuyện ở trường học cho cô nghe. Nghe qua đều là chút chuyện trẻ con, Trầm Khánh Khánh cũng không phải người tốt tính, nhưng không biết vì sao chỉ cần Liễu Liễu nói, cô liền thấy rất hứng thú. Cô thích đứa nhỏ này, thích từ cái nhìn đầu tiên, nếu so ra có khi cô còn thân thiết với cô bé hơn cả Trữ Mạt Ly. Cô trông bảo bối nhỏ này dần dần lớn lên, từ sợ nói chuyện dần trở nên hay nói hay cười. Chẳng qua ở trước mặt bọn họ bé quả thực rất vui tươi, nhưng trước mặt người ngoài bé vẫn hướng nội và rất sợ người lạ. Đây là một đứa nhỏ nội tâm không có cảm giác an toàn, trừ phi hoàn toàn tin tưởng, bằng không sẽ không mở lòng.

Liễu Liễu nghịch bọt nước, khóe miệng xinh xắn đáng yêu cong cong: "Sau đó con bỏ chạy. Con không thích cô giáo đó, cô tìm con để xin chữ ký ba ba."

Trầm Khánh Khánh nở nụ cười: "Bởi vì ba ba con là người nổi tiếng đó!"

Liễu Liễu lại lắc đầu: "Ba là ba ba con, không phải đại minh tinh gì cả. Con không thích như vậy!"

Ở trong lòng đứa nhỏ, mặc kệ người cha có bao nhiêu thành tựu, người cha chỉ là người cha, là mái nhà.

Đột nhiên, Liễu Liễu quay đầu lại, trừng đôi mắt to dị thường, còn nói nghiêm túc: "Dì Khánh Khánh, về sau dì đừng tức giận với ba ba được không?"

Trầm Khánh Khánh khẽ giật mình, lập tức xoa chiếc mũi nhỏ của bé, cười nói: "Không có nha! Chúng ta đôi lúc không cùng quan điểm, nên tranh luận vài câu. Dì chưa bao giờ tức giận với ba con."

Tầm mắt Liễu Liễu dừng lại trên mặt Trầm Khánh Khánh, vẻ mặt không tin: "Vậy sao mỗi lần nói chuyện cùng ba ba dì sẽ lại lớn tiếng?"

Gặp ánh mắt ngây thơ hồn nhiên trước mặt, Trầm Khánh Khánh không tự nhiên lắm, nói: "Đôi lúc dì hơi nóng nảy, Liễu Liễu yên tâm! Người lớn có nói chuyện lớn tiếng cũng không có nghĩa là cãi nhau."

Dường như hôm nay Liễu Liễu quyết tâm đứng về phía ba bé: "Có thể không lớn tiếng được không?" Bé bỗng cúi đầu, vặn vặn khăn mặt, "Mỗi lần dì lớn tiếng với ba ba, ba ba luôn rất buồn bực."

Trầm Khánh Khánh không khỏi sửng sốt, buồn bực? Dùng từ này hình dung Trữ Mạt Ly? Quá trừu tượng.

"Ba ba rất buồn bực! Mọi người không biết, chỉ có con biết!" Liễu Liễu thấy Trầm Khánh Khánh lưỡng lự, vừa vội bổ sung thêm một câu, rồi sau đó đôi mắt như ngập nước, bộ dạng đáng thương nói không nên lời, "Con chỉ có mỗi ba ba, con không muốn thấy ba ba buồn!"

Trong nháy mắt, ngực Trầm Khánh Khánh dường như có cái gì chặn lại, buồn bực không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, cô tìm được vẻ mặt thích hợp, lại ôm lấy Liễu Liễu, tiếp tục giúp cô bé gội đầu, nói: "Sao lại thế? Con còn có dì, còn có chú Ted, chị Ada, anh Thuyền Trưởng! Bọn họ đều rất thích con!"

"Con biết, nhưng con chỉ có một ba ba. Người khác đều có mẹ, nhưng con chỉ có ba ba!" Nói đến đây, trong mắt Liễu Liễu ngập tràn nước mắt, như muốn khóc.

Một người như Trầm Khánh Khánh, lăn lộn trong giới giải trí, xã giao với bao người. Nhưng đối mặt với lời nói này của Liễu Liễu, cô thật chẳng thể nói gì, cũng bối rối không biết phải mở miệng thế nào mới không làm tổn thương đến đứa nhỏ này.

Thân thế của bé tới bây giờ vẫn là câu đố. Trữ Mạt Ly không nhắc tới, người khác cũng không biết. Vì vậy, là người trong cuộc, cô bé sẽ nghĩ thế nào? Mẹ của bé đi đâu? Vì sao từ nhỏ bé đã không có mẹ? Có thể chính điều này cũng là nguyên nhân khiến Liễu Liễu có hai tính cách trái chiều.

"Liễu Liễu đương nhiên có mẹ! Có thể mẹ con đã đến nơi khác, đợi con trưởng thành, mẹ con sẽ trở lại." Mỗi lời Trầm Khánh Khánh nói ra đều thấy mình như đang lừa đứa nhỏ ba tuổi không hiểu chuyện, một chút thuyết phục cũng không có.

Liễu Liễu hiển nhiên không phải đứa nhỏ ba tuổi, cô bé rất hiểu chuyện, nói: "Dì Khánh Khánh, dì không cần an ủi con! Con biết mẹ sẽ không trở lại. Bởi vì ba ba nói, mẹ đi đến một nơi rất xa."

Trầm Khánh Khánh đứng họng, nhìn đứa bé cố gắng bình tĩnh lại, lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thật bi thương. Cô có thể cảm nhận được đứa bé này cô đơn cỡ nào, tâm hồn bé trưởng thành hơn nhiều so với đứa trẻ cùng tuổi. Tuy bình thường không nói ra, nhưng cái gì cũng đều hiểu được. Thế nhưng Trữ Mạt Ly lại nói mẹ bé đi đến nơi rất xa...không phải ý là, mẹ bé đã mất sao? Hay theo nghĩa đen là, cô ấy đã cao chạy xa bay?

Trong đầu Trầm Khánh Khánh hơi rối loạn. Một bên cô giúp bé dội bọt xà phòng, một bên nhẹ nhàng dỗ dành: "Ba ba con vô cùng đẹp trai như vậy, con lại đáng yêu thế này, nếu là dì, dì tuyệt đối sẽ không bỏ hai người lại mà đi."

Ánh mắt Liễu Liễu sáng rực lên, ánh mắt kia có lực xuyên thấu rất lớn, bé thận trọng hỏi: "Dì Khánh Khánh, về sau dì có cục cưng của mình, dì còn đối xử tốt với con như thế này không?"

Cục cưng của cô? Trầm Khánh Khánh trước tiên liên tưởng đến Quý Hàm, sau đó không thể kìm nén sự châm chọc bản thân, bọn họ sẽ có con sao? Có mà gặp quỷ!

Trầm Khánh Khánh làm ra bộ mặt hung dữ: "Liễu Liễu, đừng hỏi loại chuyện vô lý này! Con là người rất quan trọng – rất quan trọng với dì. Mặc kệ về sau có thế nào, dì vẫn yêu con nhất."

Liễu Liễu chăm chú nhìn Trầm Khánh Khánh vài giây, bỗng cười lớn nhào vào trong lồng ngực Trầm Khánh Khánh, làm ướt toàn bộ quần áo Trầm Khánh Khánh. Cô bất đắc dĩ ôm Liễu Liễu, nghe bé nói: "Không cần mẹ, con còn có dì Khánh Khánh. Dì Khánh Khánh đối với con tốt nhất."

"Con biết vậy là tốt rồi!"

Trong chớp mắt, Liễu Liễu thần thần bí bí nhìn Trầm Khánh Khánh: "Để con nói cho dì Khánh Khánh mấy bí mật, là của ba ba nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro