Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyệt đại phong trần" chính thức khởi chiếu. Bất luận công tác tuyên truyền tổ chức rất tốt, thông tin luôn được hâm nóng, scandal nhiều đến loạn, doanh thu phòng vé mới được coi tiêu chuẩn đánh giá, những bàn đạp khác đều là mây bay.

Trước đó Trầm Khánh Khánh không ngừng* tuyên truyền "Tuyệt đại phong trần" ở nhiều nơi, sau khi bộ phim được công chiếu, cuối cùng cô mới có thể thở hắt ra, nhưng đồng thời cũng lại phải quan tâm đến doanh thu phòng vé. Vốn tưởng lần đầu ra mắt thành công như vậy, doanh thu ngày đầu tiên cũng mở đầu được thuận lợi. Chỉ là tin tức nhận được trong ngày đầu tiên cũng không được như ý, khó khăn lắm mới thu được bảy trăm vạn vé, không phải thảm hại, nhưng cũng không tốt lắm.

*nguyên văn chỗ này là 'ngựa không dừng vò'.

Có thể đã bị ảnh hưởng từ tai tiếng của Trương Hiển Chính, khán giả có chút tâm lý chống đối bộ phim này. Tuy rằng quan tâm, nhưng chỉ là chú ý ít tin tức, còn thật sự đến rạp chiếu phim cũng chẳng có mấy người.

Khi Trầm Khánh Khánh đang ở bên ngoài tham gia một hoạt động công ích bảo vệ môi trường thì cô nhận được tin nhắn của Trữ Mạt Ly, sau khi nhìn thấy dãy số kia, tâm trạng không khỏi rớt xuống mấy bậc. Doanh thu phòng vé mỗi bộ phim của Trầm Khánh Khánh đều rất xuất sắc, lần này lại thất bại khiến cô khó có thể chấp nhận. Cô còn chưa trả lời tin nhắn, Trữ Mạt Ly lại nhắn một tin nói: đừng quan tâm.

Lạ lùng, boss lớn ngược lại lại an ủi cô đây.

Trầm Khánh Khánh lập tức nhắn lại một câu: anh không quan tâm sao, boss lớn, tiền lỗ của anh đấy.

Tưởng rằng sẽ phải đợi thật lâu mới nhận được tin trả lời, bởi Trữ Mạt Ly không thích văn hóa ngón cái, nhưng cô còn chưa kịp buông điện thoại, màn hình đã sáng lên, tin nhắn mới: cũng là tiền của em.

Trầm Khánh Khánh sửng sốt hơn nửa ngày, u mê không hiểu ra đây là ý tứ gì. Cô càng ngày càng phát hiện, muốn giải thích hàm ý của Trữ Mạt Ly thực sự phải tiêu hao rất nhiều tế bào não. Lúc này nhà tổ chức Phương giục cô lên sân khấu, cô vội vàng nhắn lại: bây giờ có việc, lát nói sau.

Vội vội vàng vàng khi kết thúc xong cũng đã tới tối, Trầm Khánh Khánh ngồi trong xe quản lý, mệt đến mức tứ chi như muốn nhũn ra, mí mắt cũng chẳng muốn nâng lên chút nào. Vừa nãy vội vàng nên không kịp nghĩ tới chuyện gì, chỉ khi nào an tĩnh lại, trong đầu lại bắt đầu quanh quẩn về chuyện phòng vé. Ai có thể không thèm để ý đến doanh thu phòng vé chứ, cô cũng không muốn làm ảnh hậu không có giá thị trường. Điện thoại lại vang lên, là Trữ Mạt Ly.

Trầm Khánh Khánh uể oải tiếp lấy, nhận ra là gọi video.

Trong màn hình nhảy ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Liễu Liễu.

Tâm tình Trầm Khánh Khánh phấn chấn lên: "Sao lại là con thế ~"

"Dì Khánh Khánh, dì nghe con đánh đàn nha!"

Nói xong, bé chạy đến cây đàn dương cầm, nói với màn hình: "Ba quay đẹp nha!"

Lời này là nói với Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly không xuất hiện trong màn hình, chỉ nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe xen lẫn ý cười của anh: "Tuân mệnh."

Nốt thứ nhất vang lên, Trầm Khánh Khánh không khỏi kinh ngạc, đây không phải ca khúc chủ đề của "Tuyệt đại phong trần" sao. Ca khúc này hơi hướng cổ điển, du dương trầm bổng, cũng không dễ thể hiện. Nhưng Liễu Liễu lại đánh đàn không tồi tí nào, thiên phú cô bé kế thừa từ cha mình lại lần nữa được thể hiện.

Một bài khép lại, Liễu Liễu nghiêm túc đến trước màn hình, có hơi khẩn trương hỏi Trầm Khánh Khánh: "Dì Khánh Khánh, dì thấy thế nào ạ?"

Trầm Khánh Khánh khen ngợi không ngớt: "Đàn hay quá, sao con học được vậy?"

"Ba ba dạy ạ." Liễu Liễu ngoắc tay với Trữ Mạt Ly, "Ba ba lại đây đi, đừng trốn ra đằng sau nữa!"

Trữ Mạt Ly từ phía sau đi tới, gương mặt anh cuối cùng cũng chịu xuất hiện, hai cha con chen nhau trước màn hình, nhìn rất vui tai vui mắt.

Liễu Liễu giơ nắm tay nhỏ lên: "Dì Khánh Khánh, cố lên!"

Trầm Khánh Khánh bật cười khúc khích: "Liễu Liễu, hay là con nói ba con cũng làm động tác như vậy cho dì xem xem."

Để Trữ Mạt Ly làm động tác như vậy nhất định cũng vô cùng hài hước.

Liễu Liễu chớp chớp mắt nhìn cô không chút nghi ngờ, quay đầu nói với Trữ Mạt Ly: "Ba ba, làm cùng con đi!"

Trữ Mạt Ly chau mày với màn hình: "Em chắc chắn?"

Trầm Khánh Khánh lập tức gật đầu: "Đương nhiên."

"Khánh Khánh." Trữ Mạt Ly đến gần màn hình thêm một chút, cười đến không có ý tốt, "Muốn tôi làm cũng có thể, nếu trước 12 giờ em có tài năng chạy tới trước mặt tôi, tôi sẽ làm cho em xem."

Bây giờ đã quá 8 giờ tốt, còn ngồi máy bay nữa, chỉ sợ hỏa tiễn cũng phòng không tới kịp.

Trầm Khánh Khánh không quản hình tượng trở mặt xem thường, coi nhẹ nói: "Cắt. Không có thành ý."

"Quên đi." Trữ Mạt Ly với một vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, giọng điệu vòng vo, "Bây giờ đi chưa?"

"Trên đường tới sân bay."

"Ngày mai là lễ khởi quay."

Khi anh nói chuyện vẻ mặt rất thờ ơ, mặt mày bình tĩnh như mặt hồ lặng gió, không chút gợn sóng.

Trầm Khánh Khánh giật mình, cô không muốn nghĩ về vấn đề này, vì thế nói đùa: "Sao nào, anh muốn tới trường quay chúc mừng à?"

Trữ Mạt Ly chưa bao giờ làm chuyện nhàm chán, Trầm Khánh Khánh rất chắc chắn.

Chỉ là, lúc này Trữ Mạt Ly không trả lời trực tiếp: "Ngày mai nói sau. Cứ như vậy đi. À, chuyện "Tuyệt đại phong trần" không phải để trong lòng, nó vốn là công cụ đánh đổ Trương Hiển Chính thôi."

Trữ Mạt Ly nói rất thuận miệng, giống như chơi đùa. Trầm Khánh Khánh nghe xong không khỏi sửng sốt, trong lòng có cảm xúc nói không nên lời, có phần buồn bực âm ỉ: "Với tôi mà nói, mỗi bộ phim đều là tâm huyết."

Sắc mặt Trữ Mạt Ly ngưng trệ một lát, sau đó, cấp tốc làm động tác nắm tay cổ vũ, miệng hô khẩu hiệu: "Trầm Khánh Khánh, cố lên!"

Khi Trầm Khánh Khánh còn đang trong tình trạng mờ mịt, Trữ Mạt Ly bên kia đã tắt điện thaoị, bọn họ còn không kịp nói lời tạm biệt.

Trữ Mạt Ly mới làm cái động tác đó sao? Làm gì vậy? Giống như làm... Quả thật đã làm! Trầm Khánh Khánh hoàn toàn chấn kinh rồi, cô không nằm mơ chứ, Ted kỳ quái quay đầu hỏi cô: "Có chuyện gì?"

Trầm Khánh Khánh đầu tiên là chậm rãi lắc đầu, lại lập tức gật đầu, sau đó chợt cười, khiến Ted không hiểu ra sao.

Cô trở về nhất định phải bắt Trữ Mạt Ly làm lại lần nữa! Khi hoàng đế không bình thường đúng là ngu đần quá mức.

Cuộc sống minh tinh chính là con quay, làm liên tục!

Trầm Khánh Khánh chỉ cảm thấy bản thân vừa mới đặt đầu xuống gối, đã bị Ada kéo đến: "Chị Khánh Khánh, chuẩn bị nhanh lên, lễ khởi quay không thể tới muộn."

Quy tắc làm việc thứ nhất của Trầm Khánh Khánh, không đến muộn.

Xe ô tô chạy vững vàng trên đường lớn, dòng xe cộ như mắc cửi, chiếc ô tô nhìn như bình thường, bên trong lại có minh tinh điện ảnh đang nổi tiếng Trầm Khánh Khánh. Mỗi lần cô đi đâu đều giả dạng khéo léo tao nhã cực điểm, lần này cũng không ngoài ý muốn, một bộ váy nhỏ màu đen tinh xảo giúp thân hình mảnh mai của cô thêm hoàn mỹ, không chút sứt mẻ. Trên khuôn mặt khéo léo là một chiếc kính đen, dưới đôi mắt, khóe môi hơi hơi nhếch lên, là mỹ cảm lạnh lùng xinh đẹp đặc biệt của Trầm Khánh Khánh.

Ted dặn dò công việc bên tai cô một hồi, cô lại nghe không nghe vô miếng nào. Lát nữa sẽ đến nơi, Trầm Khánh Khánh nắm chặt tay theo bản năng, quay xung quanh trí óc không phải lời kịch lát nữa phải diễn, mà là tên một người, nhưng khi cô nhẹ nhàng phát âm cái tên này, lại nhận ra bản thân vô cùng bình tĩnh.

Chiếc xe hơi dừng lại trên con đường ngầm phía sau, chỉ là đám phóng viên nhạy bén đã sớm nằm vùng tại đó, xe Trầm Khánh Khánh vừa tới một chút đã bị đám camera nhiệt liệt hoan nghênh. Thuyền Trưởng và Ted bảo vệ cô vội vã đi vào cửa sau tòa nhà lớn, một đường đi qua, Trầm Khánh Khánh mắt điếc tai ngơ đối với những câu hỏi đeo bám của phóng viên, chỉ lấy nụ cười dịu dàng đáp lại.

Đột nhiên, có một phóng viên hét lớn vào tai Trầm Khánh Khánh: "Cô Trầm, hôm nay ngài Trữ Mạt Ly có tới hội trường tham gia tiệc khởi quay không?"

Trầm Khánh Khánh hơi dừng lại bước chân, đang định đi tiếp, đột nhiên đám người bên kia bắt đầu xôn xao, sau đó xôn xao càng lúc càng lớn, nổi lên mấy tiếng hét kinh hãi cùng tiếp thở gấp, động tĩnh thật sự quá lớn, Thuyền Trưởng không khỏi nói thầm một câu: "Chẳng lẽ là Phương Thuấn? Trừ hắn ra, không có ai nổi tiếng hơn chị Khánh Khánh đâu."

Trong lòng Trầm Khánh Khánh nhảy dựng lên, không tự chủ được nhìn lại nơi đang xôn xao.

Sau đó, đập vào mắt lại là bóng người rất vô cùng quen thuộc.

Có điều, hôm nay dường như anh đặc biệt anh tuấn hơn.

Từ giây phút anh bước xuống xe lộ diện, Trầm Khánh Khánh bỗng thấy váng đầu.

"Là Trữ Mạt Ly!"

Vù vù vù, một đám phóng viên dường như không muốn sống phóng tới Trữ Mạt Ly. Bên người Trữ Mạt Ly có vài vệ sĩ bảo vệ, chỉ là hào quang quanh anh lập tức có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, rốt cục không thể chuyển đi.

Trữ Mạt Ly chậm rãi đi tới, không hổ là siêu sao từng lấp lánh dưới ánh đèn flash, đối mặt với ống kính vẫn bước đi không nhanh không chậm, dáng vẻ xuất chúng bất phàm, mỉm cười như có như không, vừa không làm mất vẻ lạnh lùng lại không mất cảm giác thần bí. Anh không cần dùng quá nhiều điệu bộ, chỉ đứng lên cũng đủ làm cho người ta điên đảo thần hồn.

Mãi đến khi anh đi đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, cô vẫn chưa phản ứng kịp, anh tới đây làm gì. Cô còn đang trong tình trạng choáng váng, có lẽ tối qua ngủ hơi ít rồi.

"Khuôn mặt cứng ngắc thế làm gì, tất cả mọi người đang chụp ảnh." Trữ Mạt Ly ghé sát vào người cô, khẽ nhắc.

Hồn Trầm Khánh Khánh trong phút chốc quay trở lại, kéo khóe miệng, hiện lên nụ cười hoàn mỹ nhất, đè thấp giọng nói: "Anh tới làm gì?"

"Không phải em mời tôi sao?"

Trầm Khánh Khánh kinh ngạc: "Khi nào vậy?"

Trữ Mạt Ly bình tĩnh: "Tối qua."

Trầm Khánh Khánh làm sao cũng không nhớ nổi cô mời Trữ Mạt Ly lúc nào, hoàng đế có lối suy nghĩ thật không giống người thường.

Sự xuất hiện của Trữ Mạt Ly thật sự là ngoài dự tính, chỉ chốc lát, đạo diễn Lí nghe tiếng mà đến, phía sau còn dẫn theo một đám diễn viên, nhân viên cùng rất nhiều phóng viên thi chạy trăm mét tiến lên.

Trữ Mạt Ly, cho dù quy ẩn giang hồ đã nhiều năm, chỉ cần anh xuất hiện thì lực sát thương vẫn vô hạn như ngày nào.

"Trữ tổng, sao ngài lại đến đây?" Đạo diễn Lí vừa mừng vừa sợ.

Trữ Mạt Ly bắt tay ông, tao nhã: "Tới chúc mừng bộ phim mới của đạo diễn Lí."

Sau đó đưa một món quà.

Lễ khởi quay "Nữ hoàng áo blouse" quả thật đưa tới lời chúc từ bốn phương tám hướng, nhưng khiến Trữ Mạt Ly tự mình xuất hiện chúc mừng, có thể khẳng định mặt mũi vị đạo diễn ấy lớn như thế nào. Mặc dù quan hệ giữa Lí Chí Vân và Trữ Mạt Ly được tính quan biết, nhưng không thân đến mức như vậy. Trong lòng Lí Chí Vân tự hiểu rõ, lập tức dời ánh mắt sang mặt Trầm Khánh Khánh.

Được mọi người chú ý, áp lực Trầm Khánh Khánh rất lớn, may mắn có kính đen che, người khác không nhìn ra vẻ mặt bối rối này của cô.

"Nếu người đã đến đủ, chúng ta đi cắt băng trước đi." Đạo diễn Lí đề nghị.

Trầm Khánh Khánh cùng Trữ Mạt Ly vào vị trí trung tâm, được mọi người ủng hộ, Trữ Mạt Ly rõ ràng không phải diễn viên chính, mà lại được quan tâm nhiều nhất, danh hiệu hoàng đế không phải trò đùa. Khi mọi người tập trung đông đủ, Trầm Khánh Khánh mới phát hiện Phương Thuấn đã tới rồi. Mặc dù hắn đang cười, nhưng loại nụ cười chuyên nghiệp này không tránh được ánh mắt của Trầm Khánh Khánh, tốt xấu gì hắn cũng là diễn viên nam chính, bị người ta giành lấy hào quang, có là ai cũng sẽ không vui vẻ.

Chỉ là... khi hàng thật với hàng giả đứng cùng một chỗ, không phải Trầm Khánh Khánh không công bằng, nhưng thấy thế nào cũng là hàng thật mê người hơn.

Quần chúng vây quanh hội trường rất nhiều, mặc dù có bao vây chắc chắn, nhưng vẫn có không ít fan điện ảnh chuồn vào, trong đó đủ cả y tá hộ lý mặc áo blouse. Một đám bọn họ đã sớm nghe được thông tin, tất cả đều chuẩn bị mà đến, mỗi người thủ sẵn một camera, chụp rất nhanh nhẹn.

Dựa theo tính cách của đạo diễn Lí Chí Van, lễ cắt băng đơn giản gọn nhẹ, mỗi người bày ra một tư thế, chụp một tấm, đọc diễn văn và vân vân cũng thực ngắn gọn. Chỉ là, phóng viên là loài phải tận dụng triệt để, thừa dịp Trữ Mạt Ly còn chưa đi, lập tức đặt câu hỏi: "Xin hỏi, ngoài lời chúc tới đoàn phim, ngài Trữ Mạt Ly còn có lời nào muốn nói với cô Trầm Khánh Khánh?"

Mặc kệ như thế nào, đều phải đặt tên Trầm Khánh Khánh lên trên.

Trữ Mạt Ly ẩn lui nhiều năm như vậy chưa bao giờ nhận phỏng vấn nào của truyền thông, cho dù là trong buổi họp báo hôm nọ. Hôm nay, mặc dù không tính là phỏng vấn chính thức, nhưng Trữ Mạt Ly lại trả lời vấn đề này, anh nói chuyện bằng giọng rất êm tai, tao nhã như đàn vi-ô-lông: "Nữ hoàng áo blouse là một bộ phim truyền hình đề tài kịch tính, tôi chúc bộ phim thành công, cũng mong muốn mỗi diễn viên đều có được biểu hiện xuất sắc, thể hiện được hết khả năng của bản thân tới khán giả."

"Hôm nay ngài và cô Trầm mặc đồ đôi phải không?"

Bỗng nhiên có người tinh mắt, nhận ra bộ váy ngắn đen của Trầm Khánh Khánh và tây trang đen của Trữ Mạt Ly có thể nói là sự phối hợp tuyệt vời. Lúc này Trầm Khánh Khánh mới nhận thấy được tình hình, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên rất xứng, nhất thời cô cảm thấy rất không thoải mái, tay chân hơi luống cuống không biết phải đặt sao cho hợp lý.

Chỉ là, đối với vấn đề này, Trữ hoàng đế chỉ nở một nụ cười tế nhị, chọc người ta mơ màng vô tận.

Khi chụp ảnh, Trữ Mạt Ly ở bên cạnh Trầm Khánh Khánh nói thầm: "Vừa khéo, em cũng mặc màu đen."

Trầm Khánh Khánh hừ hừ: "Ha ha, là vừa khéo, chắc anh không phải cố tình đâu nhỉ?"

Trữ Mạt Ly hơi hơi nghiêng đầu, anh vừa muốn nói gì, nhưng đột nhiên dừng lại, Trầm Khánh Khánh nhạy cảm nhận ra nhiệt độ trong mắt Trữ Mạt Ly đã tăng vài phần.

Trầm Khánh Khánh nghi ngờ phải quay đầu, bỗng cô thấy trên lưng căng cứng, tay Trữ Mạt Ly đặt sau lưng cô ngăn lại cử động của cô: "Mỉm cười."

Tay anh như có dòng điện lớn, Trầm Khánh Khánh không dám cử động một chút nào: "Anh để tay đó làm gì hả? Bỏ ra mau."

"Cho tôi chút thể diện đi, tôi là người theo đuổi." Trữ Mạt Ly theo sau tay cầm một chiếc túi to đưa cho Trầm Khánh Khánh: "Quà tặng em."

Trầm Khánh Khánh khó có thể che dấu kinh ngạc, nhưng suy nghĩ kỹ lại, người đàn ông này đúng là người nghiện chơi trò theo đuổi, cô trêu chọc: "Nhẫn kim cương tôi không nhận, còn hơn cả lễ vật, tôi thích động tác anh làm tối qua đó, tôi không nhìn rõ lắm, khi nào lại làm lần nữa nhỉ?"

Trữ Mạt Ly mặt không đổi sắc, dường như chuyện kia không ảnh hưởng gì tới anh: "Không xuất bản nữa."

Trữ Mạt Ly quay đầu đi, ánh mắt lạnh bạc dừng trên người ở cách đó không xa.

Quý Hàm một người áo blouse, như làm nền cho hội trường náo nhiệt, hờ hững chăm chú nhìn vào tất cả trước mắt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đơn giản rõ ràng, một, nhanh, nỗ lực thay đổi. Hai, nội dung truyện tiến triển thuận lợi, mọi người đừng vội ~

Các đồng chí không cần khách sáo! Nói một tiếng đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro