Fic 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Title:(the world ends) with you

Origin author: shinigami39

Translator: Cl0v3R

Series: Kateikyoushi Hitman Reborn!

Pairings: Byakuran, Irie Shouchi (10051)

Rating: PG14

Genre: Shounen ai

Disclaimer: nhân vật thuộc quyền sở hữu của Akira AmanoGeneral

Summary: thế giới kết thúc...

Note: vâng, đây thật sự là một cái fic khó hiểu. Tôi đã cố hết sức để trans nó rồi thành thật xin lỗi mọi người nếu có sự sai sót hay khó hiểu trong quá trình trans fic.

(the world ends) with you

"Thấy không, Shou-chan, thế giới kết thúc — "「 cùng với cậu 。」

—a prima vista¤ mùa xuân

Quá trình đăng kí và quét dấu vân tay trước khi ai đó có thể rời khỏi

Khu nội thành trong vòng 10 phút là một mối phiền toái đối với một kĩ sư bận rộn cần xem qua đồ án về các kiểu mở rộng lãnh thổ, một trường hợp cấp cứu khẩn cấp như việc may lại vết thương bị rách toạc của một ai đó, hay một thảm họa đối với một người lính đang gấp gáp ra chiến trường — nhưng đối với những kẻ rảnh rỗi thì 10 phút đó chẳng là gì.

Irie Shouchi tự gọi khu vực đó là "môi trường tự nhiên", một từ ưa thích cậu dành cho một nơi chưa phát triển và chưa được nền công nghệ chạm tới, nơi đang được sử dụng cho một mưu đồ thế giới. Không giống như những kẻ được xem là "hữu ích" và "cần thiết", những người như Shouchi chỉ có thể đi vào Khu nội thành vài giờ mỗi tuần.

Sau khi kết thúc những buổi học đã được lên lịch, cậu phải trở về nơi mà cậu miễn cưỡng gọi là "nhà". Cậu liếc nhìn bầu trời cao và chẳng thấy gì, trừ hơi nước và khói cuồn cuộn thoát ra khỏi mái vòm và các nhà máy hóa học.

Từ hồi tiểu học, cậu học được rằng đã có một khoảng thời gian khi thế giới chưa bị chia thành nhiều vùng và lúc đó bầu trời chưa bị chuyển sang màu xám tro bởi ngành công nghệ. Cậu đã học rất nhiều từ hồi cấp 1, nhưng toàn bộ kiến thức rốt cuộc lại chẳng là gì sau bài kiểm tra để phân các học sinh vào những con đường đã được định sẵn bởi người lớn.

Kết quả của việc kiểm tra sức khỏe nói lên rằng cậu không có khả năng tham gia quân sự; từ việc quan sát trong lớp đã phát hiện ra Shouchi không thích hợp cho bất kì vai trò nào trong việc theo dõi chính trị, và những cuộc thảo luận với các giáo sư chỉ ra rằng cậu không có ý định theo ngành công nghệ.

Shouchi không quan tâm về chuyện đó và bây giờ cũng thế, cậu có thể tồn tại trong một thế giới không bị giới hạn bởi những bức tường titan, hay có thể đi xuống một con đường mà mình yêu thích, dù chỉ một chút. Cậu ghé qua Locker Vault, một tòa nhà hình chữ nhật cao đến nỗi gần như chạm vào ánh mặt trời mờ sáng. Như tên của nó, những dãy nhà được xây theo dạng tủ khóa cho những người bình thường như cậu gửi đồ đạc trước khi đi vào khu vực nội thành. Cậu được quét bởi một hệ thống an ninh — những cú châm vào đầu ngón tay và chích điện vào lòng bàn tay —bây giờ nó đã là thói quen của cậu, sau nhiều năm sống cuộc đời của một ai đó thậm chí không đáng mang danh là "người bình thường"

Như đã được viết trên lá thư giấu kín trong chiếc tủ khóa chặt, mẹ cậu không chịu từ bỏ ý định thuyết phục cậu đồng ý lời thỉnh cầu tới Hội đồng Thành phố về vấn đề vị trí của cậu với Chi nhánh Âm nhạc của Nhân Loại và Nghệ thuật – một con đường sự nghiệp tập trung chủ yếu cho tất cả những ai bị ruồng bỏ và những người ko thể làm việc với mức lương tiêu chuẩn của chính phủ. Shouchi không bận tâm.

Những nụ cười mờ ảo của người qua đường khi họ đi ngang qua cậu, những ngón tay gảy đàn ghi-ta hình thành nên một giai điệu bị lãng quên bởi thời gian ... Shouchi không quan tâm.

Cậu đã học được cách không bận tâm về những thứ đó.Nhưng có lẽ tất cả chỉ là một lời nói dối, tất cả chỉ là một cách thoải mái của việc không thừa nhận rằng cậu đã quá chán trí thông minh của mình, đơn giản là việc tham dự một lớp học nhạc được dạy bởi một người không thể chạm vào một cây đàn guitar mà không tạo ra vài âm thanh rướm máu, hay đơn giản là tồn tại trong một thế giới, nơi mà những kẻ không quá khôn ngoan chế giễu cậu không được như họ.Có thể đó là tất cả chỉ là một lời nói dối mà ngay cả Shouchi thậm chí còn không nhận thức được.

Cậu tìm đường ra khỏi Locker Vault sau khi đã để lại nhạc cụ của mình. Cậu phải đi qua một hệ thống an ninh nữa – có phải do tưởng tượng của cậu không, hay chỉ là do gần đây hệ thống an ninh có vẻ chặt chẽ hơn...? – cậu cẩn thận không nghĩ về phần còn lại của thế giới như thế nào, được phân vào vai trò một người lính,hay một kĩ sư, hay bất kì ngành nào khác trừ "Nghệ thuật và Nhân loại" thì không cần đăng kí vân tay và quét đi quét lại nhiều lần.

Cậu thốt ra một lời nguyền rủa khi bầu trời phát ra âm thanh ầm ầm đáng ngại.

Shouchi chạy về phía trạm xe buýt gần nhất. Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, chiếc xe buýt dừng lại ở một hàng trống, giống như cậu đã nhỡ chuyến xe buýt và trong nháy mắt các bảng thông báo lịch trình như nói rằng cậu phải chờ đợi thêm hai mươi phút nữa.

Những giọt nước từ các đám mây nhân tạo rơi xuống các vỉa hè bê tông. Shouchi nhìn chằm chằm vào màn mưa và ngưỡng mộ cái cách mà nó bao phủ toàn bộ khu vực này với một màn sương xám bẩn. Cậu tự hỏi liệu những cơn mưa từ thế kỷ trước có bao phủ thế giới bằng đám sương mù này không.

Không có ai đứng chung với cậu trong hàng chờ, bởi vì lúc này đang mưa lớn. Tầm nhìn của bất kỳ ai cũng bị hạn chế bởi các bức màn màu xám gây ra bởi một lượng mưa ổn định. Có lẽ nếu Khu nội Thành sử dụng loại nước mưa được chưng cất tinh khiết nhất và làm mây lan rộng trên một diện tích lớn hơn, lượng mưa sẽ không quá nặng? Suy nghĩ của cậu chợt ngưng lại khi một người thanh niên đi đến trạm xe buýt - anh ta mặc quần áo màu trắng nhạt bị thấm ướt do mưa, mái tóc trắng ướt sũng nước, mặc dù xung quanh anh ta toàn là một màu xám xịt nhưng anh ta vẫn tỏa sáng rực rỡ.

"Haa – trời lạnh quá nhỉ?"

Người thanh niên nói, to và rõ ràng ngay cả khi mưa cứ rơi không ngớt xuống mặt đường.

Shouchi hếch mặt với người lạ, cậu chỉ muốn đáp lại"Dĩ nhiên là lạnh rồi".

"Anh không có áo mưa sao?"

"Mmm, không," người lạ trả lời.

Shouchi chau mày một cách nghi ngờ.

Nhưng nó có thực sự quan trọng ? Shouchi cởi áo khoác và đưa cho người thanh niên lạ mặt đang run rẩy bên cạnh cậu. Lờ đi vẻ ngoài sáng rỡ của anh ta.

"Aww, tôi nghĩ cậu là chàng Hoàng tử quyến rũ của tôi?"

Shouchi cảm thấy tim mình đập một cách khó khăn. Cậu phớt lờ đôi mắt rung động của người thanh niên, cũng như nụ cười trêu chọc của anh ta. Cậu không phải Hoàng tử quyến rũ của ai hết - không phải của gia đình, không phải của mẹ, cũng không phải của người xa lạ này.

Cậu tạ ơn trời khi một chiếc xe buýt trờ tới ngay sau đó. Ít ra cậu cũng không bị mắc kẹt với người thanh niên tóc trắng này ở trạm xe buýt nữa.

"Gặp lại cậu sau nhé, Shou-chan ~ ♪" người lạ mặt kêu tên cậu một cách phấn khởi, vẫy tay với cậu từ trạm xe buýt.

"E – Eh ? Anh sẽ không -??" câu hỏi đầy bối rối của Shouichi bị cắt ngang bởi cánh cửa xe buýt đã đóng sập lại, ngăn cách cậu và người duy nhất đứng ở trạm xe buýt đó.

Sự bối rối của cậu kéo dài suốt chuyến xe – tại sao anh ta lại chờ ở trạm xe buýt trong khi anh ta ko bắt chuyến xe này? – và Shouichi thậm chí không nghĩ về chuyện làm sao người lạ mặt đó lại biết biệt danh thời thơ ấu của mình.

—cadenza¤ mùa hè

Để chuẩn bị cho một mùa hè dài ở bên ngoài Khu nội thành chỉ có một mình cậu, Shouchi mang về một số thứ để trong tủ khóa. Chính xác thì cậu không hy vọng nhiều về các nhạc cụ âm nhạc sẽ giúp làm giảm bớt sự nhàm chán đang ngày càng phình to, nhưng không giống như cậu có lựa chọn nào khác.

Ngoài việc đối đãi với người dân Khu ngoại thành như những kẻ bẩn thỉu cần phải được theo dõi, Khu nội thành cũng quan tâm về việc hạn chế tin tức và thông tin bị rò rỉ ra ngoài. Shouchi chỉ biết rằng có một mối đe dọa an ninh và Khu nội thành đang bận bịu tìm ra thủ phạm. Cậu không có bất kỳ ý niệm nào về mối đe dọa an ninh đó, hoặc liệu có một khả năng xảy ra chiến tranh. Các thông tin duy nhất mà cậu có là một lá thư được niêm phong đề nghị mọi người ở yên trong những ngôi nhà được chỉ định cho đến khi tình hình được lo liệu.

Shouchi tựa vào cái cửa sổ bằng kính trong phòng. Có một đống tro bên ngoài, trông giống như một cồn cát được đồn đại là đã từng tồn tại trong một phần của thế giới trong quá khứ.Cậu đang tính đến việc gửi một lá thư cho Spanner, một người bạn từ thời tiểu học, hiện anh ta đang làm việc bên trong thành phố như là một thợ cơ khí. Họ gặp nhau lần cuối khoảng hơn 2 năm trước và Spanner đã sắp được đề bạt lên chức vụ ưu tú của nhà Vongola. Rất có thể bây giờ Spanner là một kỹ sư cao cấp, làm việc dưới trướng Giáo sư Verde trong Hội đồng tối cao của thành phố. Có vẻ như lá thư của cậu sẽ không vào được bên trong Khu nội thành.

Cậu cẩn thận đặt cây ghi-ta của mình lên giường. Cậu không có tâm trạng để tập đàn – cậu tin chắc rằng cái thứ nhạc cụ này sẽ không đưa cậu tới tương lai, nhưng bây giờ cậu cũng không thể làm gì hơn. Cậu thích nghe nhạc, nhưng việc tạo ra âm nhạc là một việc khác...Shouchi tự làm mình bận rộn bằng cách làm một bảng tóm tắt nguồn cung cấp thực phẩm của mình. Cậu làm công việc này một cách hiệu quả, ngay cả khi trên bàn cậu trải đầy các bản nhạc. Cậu đi đến kết luận rằng cậu cần phải nhận được một số nguồn cung cấp từ các trạm phân phối.

Sau khi được quét bởi hệ thống an ninh trên cửa phòng, lấy một con dấu cho phép cậu nhập kho và lấy một số thứ cần thiết. Shouchi thoát khỏi khu dân cư phức tạp được dán đầy hình của Công chúa Uni– cậu đi tới nơi cần đến, hầu như không nhận thấy bầu trời trở nên tối đen.

Thực ra, cậu gần như không để ý xung quanh đến mức đâm sầm vào một người giữa con đường bẩn thỉu. Cậu định xin lỗi, mặc dù Shouchi khá chắc rằng người đó không nên lảng vảng xung quanh nơi này để bị va vào. Lời xin lỗi đột nhiên chết cứng trên môi cậu ngay khi cậu trông thấy vẻ ngoài của người đó.

"A – Anh - !"

"Đúng, là tôi đây."

Người lạ mặt có mái tóc trắng cậu gặp từ hai tháng trước đang cười với cậu.

"Ồ, thật là trùng hợp, đúng không?"

Shouchi có một ý niệm mơ hồ rằng cuộc gặp gỡ này không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

"Thật tốt là tôi đã mang áo của cậu theo" người lạ mặt tiếp tục khi Shouchi trao cho anh ta một cái nhìn nghi ngờ.

"Anh đang mặc nó."

Shouchi ngạc nhiên khi thấy mình mất hết can đảm trong lời nói. Anh nhún vai.

"Nó rất thoải mái ~ ♥" "

Vậy, sau đó, tôi có thể lấy nó lại không?"

Đôi mắt màu tím khóa cứng cậu lại trước khi Shouchi quay đi và người đó nổ ra một tràng cười.

"Tất nhiên cậu có thể ... không có nó trở lại ~ ♪"

"A – Anh thật là - "

"Thật là sao...?" người lạ nghiêng đầu hỏi.

Mái tóc trắng của anh trông rối hơn khi không bị mưa làm rũ xuống. Trang phục trắng nổi bật giữa con đường đất, mang màu tái nhợt của bầu trời.

"Là một người thích chọc người khác nổi điên," Shouchi nói một cách quả quyết sau khi bị khựng lại.

"Mmm, điều đó thật là tốt."

"Sao lại tốt?"

"Shou-chan không còn ngập ngừng nữa."

Shouchi ngừng đi bộ về hướng kho hàng.

"Đừng gọi tôi là 'Shou-chan'."

"Tại sao ?"

Có rất nhiều lý do - không phải tất cả đều hợp lý - tại sao một người hoàn toàn xa lạ, kẻ nói cái áo rẻ tiền bạc màu của Shouchi thật thoải mái, không nên gọi cậu với một cái tên chỉ được dùng bởi mẹ và chị.

"Bởi vì tôi thậm chí còn không biết anh" cuối cùng Shouchi nói và thậm chí không cần nghe câu tiếp theo của người thanh niên lạ mặt để biết những gì anh ta sẽ nói sau đó.

"Vậy, chúng ta có thể sửa nó, đúng không?"

—dolcissimo¤ mùa hè

Shouchi trải qua cả mùa hè mà không hề chạm vào cây ghi-ta hoặc các bản nhạc của cậu. Không hề có thời gian hay sự quan tâm đối với chúng, không phải khi cậu bận rộn ngăn Byakuran – người lạ với mái tóc trắng toát - từ việc không chỉ phá hoại căn phòng chật chội của Shouchi, mà còn cả những bức tường được xây dựng một cách cẩn thận xung quanh trái tim của cậu.

Đó là một nỗ lực can đảm, nhưng vô ích. Kể từ ngày Byakuran theo cậu đến kho phân loại và trở về nhà, hai người họ đã không thể tách rời.

Shouchi biết rằng Byakuran là tất cả còn thế giới thì không là gì hết. Sự cam chịu vì bị vứt bỏ bởi Khu nội thành và việc chán nản vì lãng phí thời gian khi sống trong Khu ngoại thành : tất cả những cảm xúc đó bị cuốn trôi bởi sự hiện diện của Byakuran.

Không hẳn là Shouchi sẽ thừa nhận điều đó với anh, mặc dù cậu có cảm giác rằng Byakuran đã biết về việc này.C

ậu là người có bản chất thận trọng, nhưng Shouchi thấy mình không quan tâm lắm về sự đáng ngờ Byakuran – không phải khi cậu suy luận rằng Byakuran không đến từ khu nội thành hay ngoại thành, khi cậu nhận ra kiến thức Byakuran sở hữu không hề tồn tại trong số các kiến thức của Hội đồng tối cao, hay khi cậu nghĩ rằng Byakuran có một sự liên hệ với công chúa tâm linh tôn kính được bảo vệ bởi nhà Vongola ưu tú. Nó không giống như Byakuran là một người có hại. Không giống như anh ta làm những điều mà Shouchi không muốn.

"Tôi yêu Shou-chan," Byakuran thì thầm vào tai Shouchi.

Shouchi cảm thấy nhịp tim mình nhanh hơn, nhưng cậu vẫn tiếp tục giả vờ ngủ. Sự ấm áp của những việc họ vừa làm không đủ để đưa cậu vào giấc ngủ, không phải khi giọng của Byakuran trở nên nhẹ nhàng và mềm mại, không phải khi Byakuran thú tội rằng đã đánh phấn hồng vào má Shouchi. Shouchi không nghĩ cậu sẽ tin tưởng bất cứ ai đủ để ngủ với họ, để thực sự thuộc về họ, nhưng người đang ôm cậu đây thì khác.

Quá khác nhau.

"Tôi thực sự yêu Shou-chan"

Byakuran khẳng định, như thể anh đang chờ một câu trả lời, một sự xác nhận.

"Ngay cả khi Shou-chan không phải là ..."

Shouchi trở mình để đáp lại cái ôm của anh, bối rối nhưng hạnh phúc, và hy vọng rằng từ bây giờ, cái ôm của cậu đã đủ trả lời rồi.

—duolo¤ mùa thu

Mùa thu mang đến một làn sóng thay đổi và đau buồn cho cuộc sống của Shouchi, Byakuran nói với cậu rằng anh sẽ biến mất và Shouchi không ép anh phải giải thích. Điều này không phải là sự bướng bỉnh, thật ra, đây là về việc để cho Byakuran làm những gì mình thích, khi anh ấy muốn, bởi vì Shouchi không có lý do, không có quyền kiểm soát hành động của người khác. Hoặc có lẽ đó là bởi vì cậu biết rằng nó quá dễ dàng để cho Byakuran từ chối câu hỏi của mình với một nụ cười nhẹ hay vô tư.

Các ổ khóa an ninh để vào bên trong thành phố đã được nâng lên và Shouchi tiếp tục tham dự các lớp nhạc nhưng không nắm bắt được gì. Việc không hài lòng với những thứ cậu đã được học bây giờ trở nên rõ nét hơn, bởi vì cả mùa hè cùng với Byakuran đã dạy cậu rằng âm nhạc không dành cho cậu.

Suy nghĩ của Shouchi là một thứ gì đó lớn lao, đó là điều Byakuran đã dạy. Bất kể 'cái thứ đó' là gì , cậu không biết, nhưng cậu có cảm giác tin tưởng vào lời nói của Byakuran, vì vậy Shouchi tin anh, bằng cách nào đó.

Đang giữa chừng suy nghĩ thì một tiếng gõ mạnh vang lên từ phía cánh cửa. Shouchi không hề mong đợi vị khách nào tới thăm và không nghĩ rằng Byakuran quay trở về.Cậu đã đúng.

Cửa mở, là một người cậu đã không nhìn thấy trong nhiều năm, Spanner mặc một bộ đồ màu đen thanh lịch, với các huy hiệu vàng của Vongola trên bao tay.

"Spanner?"

Họ đã không nói chuyện với nhau trong một thời gian dài, đủ dài để họ cảm thấy như người xa lạ, vậy tại sao Spanner lại ở đây?

"Cậu đang làm gì ở đây?"

"Sawada Tsunayoshi, Cậu nhớ cậu ta chứ?"

Spanner không bận tâm về lời chào hỏi vàđi thẳng vào điểm chính.

"... Từ hồi tiểu học? Cậu ấy sao rồi?

"" Bây giờ cậu ấy là người đứng đầu nhà Vongola."

Có một chút tự hào pha lẫn trong câu nói đó. Shouchi đã luôn nghi ngờ rằng Spanner ủng hộ Tsunayoshi, mặc dù những thất bại rõ ràng và sự ngây thơ của cậu nhóc đó. Shouchi thậm chí không có một chút nghi ngờ về lời nói của Spanner.

Cậu chỉ cảm thấy một chút ngạc nhiên khithấy một người như Tsunayoshi bây giờ lại đứng đầu nhà Vongola ưu tú, nhưng Spanner không biết nói dối.

"Đó là...tin mừng"

Shouchi chúc mừng, cậu vẫn không tìm ra lí do của cuộc viếng thăm bất ngờ này.

"Shouchi, cậu ấy muốn cậu làm việc cho Vongola"

Những lời nói của Byakuran về việc Shouchi có thể làm được một cái gì đó lớn hơn nhiều so với những bài học nhạc giả tạo chợt quay về với cậu.

"Tôi...? Nhưng tôi theo ngành "Nghệ thuật và Nhân văn" rồi, cậu biết đấy."

"Sawada Tsunayoshi tin rằng cậu có thể giúp chúng tôi."

Spanner nhún vai.

"Tôi tin rằng cậu có thể, Shouchi."

Shouchi đã không được nghe những lời nói đó từ bất cứ ai trừ Byakuran. Niềm tin vào một người như cậu...

"...Cậu cần sự giúp đỡ của tôi?"

"Các hệ thống an ninh được khóa lại là vì một kẻ nào đó đang đe dọa chọc thủng hàng rào không gian-thời gian."

Cái nhìn của Spanner ánh lên màu xanh mạnh mẽ.

"Vongola cần cậu để giúp ngăn chặn điều đó, Shouchi."

—lugubre¤ mùa thu

Làm việc bên trong Khu nội thành, với các nhóm người ưu tú nổi tiếng của Vongola là chuyện xa vời khi cậu sống bên ngoài các bức tường của nó.

Cậu có mục tiêu ở đây, vì cậu là một phần của tổ kĩ thuật có nhiệm vụ tạo ra một rào cản khác đối với hàng rào không gian – thời gian ban đầu. Cậu là một phần của nhóm sẽ cứu thế giới.

Đó chắc chắn là điều gì đó lớn hơn việc trình diễn một cách nhiệt tình trên các đường phố và lắng nghe rồi ghi lại các bài hát mà những người từ nhiều thế kỷ trước sáng tác.

Cậu không quên Byakuran. Cậu nghĩ về anh mỗi khi thức dậy, nó kích thích cậu rất nhiều. Cậu không phải là kẻ ăn bám hoặc phụ thuộc vào người khác, vì vậy không có việc đau khổ vì một người sẽ không trở lại vì vài suy nghĩ nhỏ nhặt.Tuy nhiên cậu thấy lo lắng, vì từ những thông tin cậu thu thập được trong khi làm việc tại Bộ phận kĩ thuật, sự đe dọa về việc không – thời gian bị rạn nứt ngày càng gia tăng, và một cuộc tấn công bây giờ sẽ dễ dàng dẫn đến việc kiểm soát thế giới trở nên hỗn loạn.

Nếu Byakuran không ở trong những bức tường bảo vệ của Khu nội thành, ai mà biết điều gì sẽ đến với anh khi chiến tranh nổ ra?

Shouchi lắc đầu để rũ bỏ những lo lắng ngày càng tăng của mình. Dạ dày cậu phát ra một tiếng kêu bất mãn, vì vậy, cậu uống một viên thuốc kháng axit.

Gần đây, dạ dày của cậu hay bị đau ở mức đáng báo động, nó hay xảy ra khi cậu lo lắng về Byakuran.

Để tự phân tâm khỏi những lo lắng và công việc của mình, cậu gọi cho mẹ. Mẹ cậu nhấc máy sau vài tiếng chuông và Shouchi cho phép mình trở thành đứa con trai mẫu mực mà bà mong muốn. Giọng bà hơi nhỏ hơn những gì cậu nhớ, nhưng bà nói bằng một tràng cười quen thuộc là bà chỉ bị bệnh và cổ họng của bà không tốt. Shouchi chấp nhận lời giải thích.

"Trí nhớ của ngươi đã ổn định chưa, Irie Shouchi?"

Shouchi xoay lưng để nhìn một trong số những thành viên khó nắm bắt nhất của nhà Vongola, Hibari Kyouya, đi dọc xuống hành lang.

Anh ta là người đáng sợ như họ nói, và kể từ khi Shouichi gặp Reborn và Xanxus, nó đã nói lên điều gì đó.

"... Trí nhớ của tôi tốt," Shouchi trả lời kiên quyết, có chút lo âu về sự kỳ lạ của câu hỏi đó.

Đôi mắt xám hẹp lại.

"Ta hiểu rồi."

Và chỉ cần như thế, Hibari bỏ đi.

—morendo¤ mùa thu

Một năm trôi qua trong Khu nội thành, nơi Shouchi không thể nhìn thấy màu tối của bầu trời, nơi Shouchi không thể nhìn thấy khuôn mặt người yêu quí nhất của cậu. Sự nhàm chán, bồn chồn đã bắt đầu xuất hiện sau một năm sống chung với Vongola và làm công việc mà bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa.

Spanner tiếp tục trấn an cậu từng ngày rằng những điều Shouchi đang làm rất quan trọng trong việc ngăn chặn các cuộc tấn công vào bên trong thành phố, và sau đó, là trật tự của thế giới. Tuy nhiên, người cận thị nặng như cậu có lẽ, ngay cả khi Shouchi không mù, cũng đủ để thấy rằng những gì cậu đang làm chỉ là những công việc hèn mọn không liên quan gì đến bảo vệ thế giới.

Tất cả. Tại sao Vongola muốn cậu ở bên trong ranh giới Khu nội thành, cậu không biết. Nhưng cậu biết rằng cậu muốn thoát khỏicái vòng tròn vô dụng này. Cậu bắt đầu có thói quen chơi trò chơi CHOICE, một trò chơi mà Byakuran đã dạy cho cậu. Nó được làm bởi một người có tài năng không thể phủ nhận, Byakuran đã nói với cậu lúc đó. Shouchi giảm bớt những cảm giác của sự ghen tị và cạnh tranh bằng việc chiến thắng tất cả các trò chơi, cậu chắp vá các chi tiết kỹ thuật và sửa đổi các chương trình để có nhiều quyền chọn lựa hơn.

"... Cậu đang làm gì vậy, Shouchi?"

Spanner có vẻ kinh hoàng khi nhìn thấy màn hình trò chơi CHOICE.

Shouchi gần như khịt mũi – đúng, cậu chán nản trong công việc, nhưng có phải Spanner đã nhìn nó một cách khiếp sợ?

"Đó là một trò chơi máy tính," Shouchi trả lời một cách thản nhiên, "nó được gọi là - "

"Cậu không nên" Giọng Spanner vỡ ra, những mảnh vụn như găm vào tình bạn thân thiết của họ

"Cậu không nên chơi trò chơi này."

"Tôi đã làm xong việc rồi," Shouichi bắt bẻ một cách nóng nảy.

Thật ngạc nhiên là tính trẻ con của cậu bây giờ trở nên rõ rệt hơn, khi mà Byakuran không ở bên cậu."

Chơi game trên máy tính tại nơi làm việc thì không -"

"Cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?"

Shouichi chụp lấy tay Spanner, bàn tay đã từng thuộc về một người bạn trầm tính nhưng đáng tin cậy, bàn tay mà bây giờ đang giận dữ lấy chiếc máy tính xách tay ra khỏi cậu.

"Hey -!"

"Shouchi -"

Có điều gì đó trong giọng nói của Spanner, một cái gì đó về sự lo lắng không bao giờ có thể xóa được, về mối quan tâm đi sâu hơn bất cứ điều gì đối với một đồng nghiệp đơn thuần, Có một cái gì đó, nhưng những gì Shouchi có thể thấy là sự bùng nổ của mình với cái cách mà thời gian trôi xung quanh. Tất cả những điều Shouchi có thể thấy là giới hạn cuối cùng của sự kiên nhẫn với cái cách mà cậu bị giữ lại trong Khu nội thành.

Cậu bất ngờ bởi sức mạnh của mình hơn cả Spanner; Shouchi tóm lấy thời cơ và giật chiếc máy tính xách tay một cách thô bạo khỏi Spanner. Cậu không tốn thời gian để suy nghĩ nhiều và chỉ đơn giản là chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.Cậu thở hổn hển ngay khi đến trạm xe buýt gần nhất, mất mười lăm phút đi từ các phòng thí nghiệm dưới lòng đất,cậu nhớ lại những kết quả thảm hại của các bài kiểm tra sức khỏe mà cậu coi là không thích hợp cho bất kỳ nhiệm vụ quân sự nào. Cậu nhớ và nguyền rủa cơ thể của mình không đủ mạnh.

Shouchi nhận ra một vài nhân viên bảo vệ, máy dò kim loại kéo dài từ cổ tay áo của họ và khảo sát khu vực. Cậu sờ vào túi của mình, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thểcó thể giúp cậu tránh xa khỏi chỗ này. Một bàn tay vỗ vào cậu và cậu gần như hét lên, quên rằng mình phải giữ yên lặng, nhưng cậu đã không làm vậy. Bàn tay đó thật quen thuộc, mùi hương quen thuộc, thậm chí cái viễn cảnh cũng quen thuộc, và cậu thậm chí không cần quay lại để nhận ra người đang tìm cách để đến chỗ đăng kí việc làm.

"Cậu nhớ tôi không?" giọng nói ngọt ngào và quyến rũ. Đôi môi ấm áp mơn trớn tai của cậu như thể cái người ở phía sau không thể gần hơn.

"... Shou-chan?"

—obbligato¤ mùa đông

"Dự án này sẽ cách mạng hóa thế giới."

Mặc dù môi của Byakuran đang bận rộn trên cổ cậu với những nụ hôn, những lời nói vẫn nghe được rõ ràng. Shouchi run rẩy, cả hai trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy và những lời ngọt ngào như mật ong.

"Tôi không thể làm công việc quân sự." Shouchi nhớ lại

"Hoặc làm bất kỳ nghiên cứu nào — "

Tiếng cười của Byakuran làm rung cả người anh, sự rung động phát ra từ cổ họng của anh, ngực anh, ở khắp mọi nơi. Shouchi có thể cảm nhận từng chuyển động và cậu nhắm mắt khỏi việc bị tấn công bởi sự xúc động.

Đã được một năm, một khoảng thời gian dài khủng khiếp kể từ lần cuối cùng cậu thấy người đàn ông này, nhưng nó không có cảm giác như họ đã rời bỏ nhau. Ký ức của một năm ở bên trong Khu nội thành và làm công việc hèn mọn trong Bộ phận Kĩ thuật của Vongola, ký ức của một năm đau khổ không có bất kì liên lạc nào từ Byakuran ... Shouchi dễ dàng quên hết tất cả ngay bây giờ. Quá dễ dàng.

"Ngốc nghếch, Shou-chan ♥ ngốc nghếch"

Byakuran phạt cậu với một vết cắn trên cổ họng, đôi môi cong lại thành nụ cười.

"Chúng ta sẽ cách mạng hóa thế giới."

Tấm khăn trải giường bị vò nhàu và trượt quanh chân tay cậu, Shouichi cố gắng nghĩ về bài học ghi-ta và tâm trí của cậu dần đến gần với sự trống rỗng. Thực sự có một điều gì đó để nói đến sức ảnh hưởng về sự hiện diện của Byakuran đối với cậu. Cậu không có lý do tại sao mình lại chấp nhận sự kì lạ của Byakuran , mà cậu cũng không có lý do để từ chối nó.

Khu nội thành đã đánh giá cậu là kẻ không đáng giá, nhưng có lẽ mẹ cậu đúng về việc thực sự có một phần nào đó ở cậu có thể tỏa sáng và một lúc nào đó sẽ được trao cho một cơ hội thích hợp. Có lẽ Byakuran đã nói sự thật khi anh nói với Shouchi rằng cậu có ý nghĩa lớn hơn nhiều.

"Đây là quá trình tuyển dụng công việc của anh à?"

"Tôi nghĩ nó rất hiệu quả", Byakuran thì thầm, giạng chân và tạo áp lực lên đùi của cậu,

"Cậu không đồng ý sao, Shou-chan?"

"Quấy rối tình dục trong ngày làm việc đầu tiên không tốt đâu, Byakuran-san."

"Tôi rất vui."

"...Vì anh đang bị phàn nàn về việc quấy nhiễu tình dục?"

"Fufufu. Vì Shou-chan không còn ngập ngừng nữa."

Shouchi cảm thấy một làn sóng của một thứ gì đó, chuyện này đã xảy ra trước đây, trong khoảng thời gian mà quá khứ xa xôi bị lãng quên, nhưng cậu không thể định vịn nó. Nó phát ra sự kích thích trong cậu, nhưng chỉ một lúc, vì đôi mắt màu tím củaByakuran đang nhìn thẳng vào cậu.

Shouchi cảm thấy đầu gối yếu đi và chóng mặt một chút, cậu biết ơn rằng cậuđã nằm xuống chiếc giường rộng rãi bên trong một pháo đài, tránh xa khỏi sự tù túng của Khu nội thành.

"Được rồi," Shouchi thở vào khoảng không gian ngăn cách hai người họ,

"Byakuran-san."

Nụ cười của Byakuran bây giờ rộng hơn, hơn cả cái Shouchi đã từng thấy.

"Tôi sẽ làm việc cho anh."

—scordatura¤ mùa đông

Không giống như mười hai tháng, một tuần và bốn ngày trong các phòng thí nghiệm nghiên cứu dưới lòng đất của Vongola, một năm làm việc tại một số cơ sở đóng quân xung quanh khu vực "môi trường tự nhiên" trực thuộc nhà Millefiore trôi qua trong nháy mắt. Làm việc cho các tổ chức lớn luôn đi kèm với một lượng lớn các vụ bê bối và đau đầu, nhưng Shouchi thích nó: thích những thách thức của việc chứng minh mình với những người được xếp loại xuất sắc bởi Khu nội thành, thích các thử thách được làm một người không có kinh nghiệm về công nghệ và điều khiển chính trị, thích những vấn đề được đưa ra bởi việc nghiên cứu trong một phòng thí nghiệm nằm dưới sự chỉ huy của mình.

Cậu không quan tâm đến các tin đồn luôn bám theo cậu mỗi khi cậu được gọi đến văn phòng riêng của Byakuran trên tầng cao nhất, cậu cũng không chú ý đến các lời thì thầm kèm theo tiếng cười khúc khích từ các Cervello với Byakuran bất cứ khi nào anh gọi cậu – (các cuộc gọi trong màn ảnh rộng đều được hiển thị ở mỗi tầng, đường truyền âm có thể được nghe ở mỗi đường dây) – khi đang giữa chừng công việc.

Byakuran nói với cậu bây giờ việc phát triển lãnh thổ của Millefiore đã được côngnhận như là một Khu ngoại thành. Sự hiểu biết đó đi kèm với năm thư mục thông tin giá trị về các dự án mới cần được bắt đầu trước khi Vongola tiến hành bước kế tiếp, và với ba ổ đĩa cứng quý giá về các dữ liệu mà Shouchi cần phải đồng bộ hóa cho dự án hiện tại của mình. Hơn thế nữa, nó cũng đi kèm với một chiếc nhẫn màu trắng tinh khiết mà Byakuran đã đeo nhẹ nhàng vào ngón tay Shouichi, cùng với hai phù hiệu trên cổ áo, một thiết lập vị trí của cậu như là người đứng đầu Phòng Nghiên cứu và Công nghệ và một để thắt chặt vị trí của cậu như là người ra lệnh thứ hai của Millefiore.

Trách nhiệm thì nặng nề, nhưng nó cũng đưa đẩy cậu bằng một làn sóng của một cái gì đó giống như sự tự tin và hiểu biết, ngay cả khi cậu đã sống phần lớn cuộc đời mà không có tí sức mạnh để thực hiện bất kỳ quyết định quan trọng nào. Có cảm giác như cậu đã làm điều này trước đây – đứng bên cạnh người mình yêu, đứng trên một nhóm người sẽ thực hiện mệnh lệnh của họ mà không hề do dự, đứng trước cái thế giới mà sẽ thay đổi vì họ, mặc dù cậu chỉ là một người bình thường trong suốt cuộc đời.

Shouchi trở lại với những suy nghĩ khi cậuđến phòng thí nghiệm riêng của mình, trở về sau khi nộp các báo cáo hàng ngày của mình. Cậu thích được ở đây, mặc dù cậu dành phần lớn cả ngày với cái tai nghe toàn tiếng nhạc rock nện ầm ầm vàomàng nhĩ trong khi làm dự án mới mà Byakuran yêu cầu. Cậu thích được ở đây đến mức cậu không thể nghĩ làm thế nào cậu có thể tồn tại qua một năm mà khôngcó Byakuran, đến mức cậu không thể nhớ điều gì đã làm cho cậu tham gia với Vongola theo yêu cầu của Tsunayoshi và Spanner. Cậu dễ dàng đánh mất mình trong các bài tính toán được viết nguệch ngoạc trên giấy về bán kính mô phỏng của khẩu pháo phòng thủ mới, hay trong các tài liệuyêu cầu con dấu và chữ ký phê duyệt của cậu. Shouchi cần phải làm việc hiệu quả hơn bây giờ, kể từ khi Byakuran nói với cậu rằng Khu nội thành đang nhân nhượng cho các mối đe dọa an ninh mới và họ sẽ không tốn chút thời gian nào nếu họ muốn cứu lấy thế giới.

Sau khi kết thúc việc hiệu chuẩn lại các khẩu pháo phòng thủ, Shouchi chuyển sang lắp ráp các mẫu thử nghiệm không gian – thời gian. Cậu đã không xem xét kỹ lưỡng các chi tiết của bảng thiết kế , nhưng có điều gì đó về dự án làm dạ dày của cậu khuấy động một cách lo lắng. Cậu lắc đầu, cười một mình về việc lo lắngnhư vậy nên được thực hiện bởi nhà lãnh đạo chứ không phải cậu, và cậu gần như thuyết phục mình rằng mọi thứ đều tốt.— Hầu như.

Nhưng ngay khi nụ cười của cậu lắng xuống, đã có một bàn tay đeo găng giữ chặt cậu từ phía sau, chiếc nhẫn cồng kềnh không thoải mái với cái cổ hắn ta. Có một vật nhọn chỉa vào thái dương phảicủa Shouchi; xem lướt qua những hình ảnh mờ trên màn hình máy tính của mình, Shouchi có thể thấy đó là một cây chĩa ba. Bộ mặt của kẻ xâm nhập vừa quen thuộc vừa xa lạ - mái tóc xanh, mắt phải đỏ...Ngón tay của Shouchi run rẩy chống lại việc bấm cái nút tự hủy mà cậu đã cài đặt bên dưới bàn làm việc. Cậu không nghĩ rằng chưa bao giờ cậu muốn sử dụng cái chức năng này trước đây – khi cậu là người đứng đầu Bộ phận Nghiên cứu và Công nghệ, thông tin là công việc của cậu.

Xóa tất cả những dữ liệu nghĩa là thừa nhận thất bại và Shouchi là một kẻ thua trong đau đớn, cho dù cậu có ở trong Khu nội thành hay không.

"Kufufu, xóa tất cả mọi thứ là công việc khó khăn nhỉ?"

Ngay cả giọng nói mượt mà và tiếng cười du dương cũng quen thuộc khủng khiếp. Nó làm Shouchi rùng mình. Byakuran giao phó cho cậu cái trách nhiệm này và Shouchi nhận ra nếu để người đàn ông này biết được suy nghĩ của mình thì rất khó chịu. Thực sự khó chịu.

"Ngươi muốn cái gì ở ta, đồ cặn bã?"

"Oya, tôi không biết rằng cậu có thể nói chuyện kiểu như ..." cái cạnh sắt nhọn của cây chĩa ba tạo ra một lỗ thủng nhỏ, nhưng Shouchi cố chịu đựng không phát ra tiếng rít.

Cậu bướng bỉnh nhìn về phía trước, hơi thở trở nên bình tĩnh hơn giữa âm thanh vù vù phát ra từ những cái máy tính.

"...Thật nham hiểm, Irie Shouchi."

Shouchi chỉ đơn giản là một kẻ yếu đuối. Nhưng có điều gì đó để nói về mong muốn của một người muốn bảo vệ danh dự của mình, bảo vệ những gì cậu coi là quan trọng nhất, dựa vào điều đó, Shouchi mong muốn bảo vệ nơi mà Byakuran giao cho cậu, khi cậu rút ra khẩu súng được giấu ở mặt dưới của chiếc ghế xoay, không do dự bắn hai phát vào kẻ đó – một phát vào vai trái và một phát vào khuỷu tay phải. Tất cả xảy ra trong nháy mắt và ngay khi Shouchi nhìn thấy giọt máu dầu đầu tiên rơi xuống nền gạch trắng, súng đã nhắm vào chân của kẻ xâm nhập, sẵn sàng để ngăn hắn bỏ chạy.

"Sawada Tsunayoshi sẽ - "Một hộp đạn rỗng rơi xuống trên sàn nhà.

" – thất vọng khi nghe về điều này," kẻ đột nhập thản nhiên nói, như thể cậu đã không bắn trúng hắn vậy.

Shouchi nhắm vào đầu gối trái của kẻ xâm nhập với một vẻ phật ý và một chút khó chịu như thể hắn không phải quỳ trên mặt đất trong đau đớn. Đây là lần đầu tiên cậu bắn một người thực sự thay vì những con người trong chương trình ba chiều.

"Có sự kết nối nào giữa cậu và Tsunayoshi vậy?"

Tsunayoshi Sawada mà cậu biết khi họ học chung tiểu học hiện nay rất khác nhau, Tsunayoshi Sawada người đứng đầu Vongola và Tsunayoshi Sawada người không tiếp tục tìm kiếm tung tích của Shouchi khi cậu biến mất cách đây một năm. Nhưng nó vẫn còn, sự kết nối giữa họ, một kết nối mà Shouchi không hề thích khi bị treo lơ lửng trước mặt một người lạ với một nụ cười kỳ quặc và thậm chí là đôi mắt hai màu xa lạ.

"Sawada Tsunayoshi chỉ là mục tiêu của tôi," và thậm chí không cần có cái máy phát hiện nói dối, Shouchi cũng biết rằng lời tuyên bố kiêu căng đó là một lời nói dối,

"nhưng bây giờ tôi đang làm những gì anh ấy muốn."

"Và đó là - ?"

Giọng nói của Shouchi chợt nhỏ lại một cách nguy hiểm.

"Để cho ngươi biết rằng ngươi đang mắc một sai lầm lớn, đồ ngu ngốc."

Lại có thêm ba kẻ xâm nhập nữa.

"Tôi đã đặt một món quà trong máy tính của cậu," kẻ xâm nhập nở nụ cười tự mãn,"niêm phong nó với một mã hóa bảo mật cao cấp. Nhưng cậu có thể giải mã một cách dễ dàng, Đội trưởng White Spell..."

Với vài câu nói đó kẻ xâm nhập biến mất, không có dấu vết nào về tiếng cười chóngmặt của hắn và vết máu bẩn, không có dấu vết gì của mười phút cuối cùng. Không có dấu vết về sự tồn tại của hắn, ngoại trừ các thư mục thông tin đang ở trong máy tính của cậu, sẵn sàng được giải mã. Nhưng thậm chí không cần giải mã, Shouchi cũng biết nó nói về cái gì.

Sau tất cả, tên tập tin chính là mối đe dọa an ninh Khu nội thành – Millefiore. Shouchi mất một giờ để loại bỏ hoàn toàn các mã khóa được đặt trong tập tin, nhưng sự sửng sốt và bị phản bội là kết quả của việc đọc nội dung của nó. Kéo dài một cách đau đớn. Sau tất cả các thuật ngữ kỹ thuật và những lời khoa trương, một điều rõ ràng là: Byakuran chỉ sử dụng Shouchi để có được những gì hắn muốn.

—smorzando¤ mùa đông

Một người khôn ngoan đã từng nói, "Khi một người học được điều gì đó, thật khó để quên nó", và Shouchi ước rằng cậu có thể quên, dù chỉ lần này. Các tập tin của kẻ xâm nhập đã hoàn toàn bị xóa sổ khỏi bộ nhớ của máy tính, các bộ nhớ của camera an ninh đã bị xóa hoàn toàn và cứ như chuyện của mười phút trước chưa bao giờ xảy ra. Tất cả các dấu vết của cuộc gặp mặt kì quái đã biến mất , tất cả, trừ sự đau đớn đã in đậm vào tâm trí Shouchi.

Lý do vững chắc và hợp lý rằng điều Byakuran đã hứa với cậu một năm trước bây giờ trông mỏng manh và đáng ngờ, những nơi đầy thách thức mà cậu đã giúp phát triển trong mười hai tháng qua, bây giờ có vẻ quái dị và không được hoan nghênh; sự hiện diện của phòng thí nghiệm nghiên cứu mà cậu tin rằng sẽ có thể cứu thế giới giờ đây trông như vũng bùn và ô uế như bầu trời dơ bẩn trên kia.

Tâm trí cậu như bị đốt cháy và toàn thân thì nặng nề, nhưng cậu phải làm việc đúng vì bàn tay của cậu đã tạo ra những sai lầm tai hại nhất. Có rất nhiều thứ mà cậu không hiểu, không thể kết nối, nhưng những gì mà cậu hiểu đã đủ để nói một cách ngắn gọn rằng Byakuran là mối đe dọa cho sự an toàn của thế giới này, một mối đe dọa không chỉ với những bức tường của Khu nội thành, hay sự tồi tại của Khu ngoại thành.

Shouchi kiểm tra một lần, hai lần, ba lần hệ thống an ninh từ tất cả các góc ngách của căn cứ và không thể xác định được khu vực, nơi mà kẻ đột nhập xông vào phòng thí nghiệm riêng của cậu. Nó làm cậu rùng mình khi nhận ra một kẻ nào ở ngoài có thể thâm nhập vào pháo đài của Byakuran như vậy, cậu ớn lạnh, cho đến khi cậu nhớ lại rằng cậu không phải là con chó trung thành của Byakuran nữa, cho đến khi cậu nhớ lại sự thật đau đớn.

Shouchi biết. Nhưng cậu vẫn chưa liên hệ với Vongola, thậm chí sau một tuần dành cho việc theo dõi danh tính của kẻ xâm nhập. Shouchi dừng lại bên trong các bức tường trắng như tuyết của Millefiore và tiếp tục đi bộ xuống hành lang trắng tinh khiết với những bước chân kiên quyết. Cậu chắc rằng phải giữ cho mọi việc đều bình thường, tất cả mọi thứ như thể cậu không hề nhận được một cuộc viếng thăm từ Rokudo Mukuro, một trong những người bảo vệ vô cùng mạnh mẽ và đáng ngờ của Vongola — chí ít là để qua mặt những cái camera an ninh luôn nhắm vào từng cử động của cậu , hay con mắt của những kẻ đâm thọt sau lưng lập kế hoạch chiếm vị trí của cậu.

Nhưng khó mà giữ bình thường mỗi khi cậu nhìn thấy đội quân của Iris, cậu có thể thấy sự tàn phá mà chúng gây ra cho sự phòng thủ của Khu nội thành, mỗi lần cậu đi qua Gingerbread, cậu nghe thấy những tiếng kêu thống thiết của những người cư ngụ trong Khu ngoại thành, mỗi lần cậu bắt gặp đôi mắt của Genkishi, cậu cảm thấy sự bất lực của những công dân Khu nội thành, những người sẽ chết mà không thể nhìn thấy hình dáng của kẻ giết họ, thậm chí không thể hiểu được sự xấu xa của Millefiore.

Mỗi lần cậu được gọi là 'Irie-sama', cậu nhớ đến các dự án mà cậu đã giúp phát triển và hoàn thành, nhớ lại những thiệt hại dự kiến mà dự án có thể gây ra dựa trên mô phỏng của mình.

Mỗi khi cậu đứng cứng ngắc ở giữa căn phòng rộng rãi của Byakuran — giữa các bó hoa lan trắng lộng lẫy, giữa những mùi hương ngọt ngào của kẹo dẻo trắng — tất cả những gì Shouchi có thể nghĩ là làm sao lại không có chuyện gì xảy ra giữa họ-(một sự gặp gỡ ngẫu nhiên vào mùa xuân, một kỳ nghỉ tuyệt vời trong mùa hè, một mối quan hệ tốt vào mùa thu) - có một mảnh của sự thật trong đó.

Tất cả những thứ Shouchi có thể nghĩ đến là làm cách nào mà cậu có thể dễ dàng quên hết tất cả như khi cậu xóa mọi thứ khỏi máy tính.

" Shou-chan thế nào rồi?"

Byakuran hỏi cậu, và Shouchi nghĩ làm thế nào Byakuran có thể lãng phí toàn bộ giờ nghỉ trưa của mình bằng cách cười điên cuồng trong khi tra tấn một điệp viên Khu nội thành, làm thế nào Byakuran có thể tìm thấy món tráng miệng ngọt ngào của mình với tiếng than khóc của nỗi thống khổ anh gây ra.

"Tôi ... tốt,"

Shouchi nghiến răng, không có sức thuyết phục, nhưng Byakuran chỉ đơn giản là ậm ừ đồng ý và vỗ vào đùi cậu. Shouchi nuốt nước bọt trước khi cẩn thận ngồi xuống đi văng. Đầu gối hai người chạm vào nhau, đùi của họ ép chặt,vai chạm vai, nhưng họ chưa bao giờ xa nhau.

"Bộ máy cách mạng của chúng ta làm việc thế nào rồi?"

Byakuran hỏi sau khi rúcvào cổ Shouchi, những lời nói ấm áp chạm vào da cậu. Tất nhiên anh ta hỏi về cỗ máy - đó là lý do duy nhất Shouchi ở đây: tài năng tiềm ẩn liên quan đến xây dựng, máy móc kỹ thuật có thể thay đổi lịch sử — và Shouchi trả lời, cổ họng khô rát.

"Nó sẽ sẵn sàng trong ba tuần."

Byakuran trông thực sự hạnh phúc, hài lòng, và Shouchi không thể không nhìn thấy nụ cười gian trá.

"Tôi mong chờ nó đấy."

Shouchi có thể không bao giờ quên nó, vì vậy cậu chỉ làm duy nhất một việc mà cậu có thể. Khi cậu nhắm mắt, chờ giấc ngủ đến trong một phòng riêng lịch sự xa hoa màu trắng toát của Byakuran. Cậu nhìn thấy gương mặt không hẳn quen thuộc của Sawada Tsunayoshi, cùng với nụ cười trong sáng của Công chúa, người được bảo vệ bởi Vongola.

"Hắn ta chỉ sử dụng anh," Công chúa nói với cậu bằng đôi mắt ướt và lời nói nhẹ nhàng, "để có được những gì hắn muốn."

Cô cắn môi, không chắc liệu có nên tiếp tục. Giọng nói của cô vang vọng trong đầu của Shouchi.

"Hắn ta muốn kết thúc thế giới."

"Tôi biết,"

Shouchi trả lời trong giấc mơ, đối mặt với sự cam chịu và quyết tâm, những lời nói nhảy vào hư vô và vang vọng vào bóng tối bao quanh.Và tôi chỉ ước gì có thể quên.

—tempo giusto¤ mùa đông—

Khi nào thì một bộ nhớ bắt đầu là một hồi ức, khi nào một giấc mơ bắt đầu là sự thực?

Shouchi mất thêm một năm nữa để có can đảm bước ra khỏi cung điện tuyết trắng và thoát ra khỏi nhà tù lớn của cậu, hai năm cậu đã trải qua mà không có bất kỳ liên hệ nào với Khu nội thành đã mang lại những ký ức thật sự của cậu.- Ký ức của cậu bắt đầu từ lúc nào và những giấc mơ đã phai mờ từ khi nào?

Việc ghi nhớ là bước đầu tiên để hiểu, nhưng Shouchi thì không, cậu vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu tại sao và như thế nào, nhưng cậu biết rằng vai trò của mình không chỉ là của một người dân thường.

Nó có thể dẫn thế giới đến một tương lai hòa bình hoặc bi kịch .Bây giờ cậu đã biết lý do vì sao máy quét an ninh lại đâm vào ngón tay và chích điện lòng bàn tay mình, đó là để ngăn chặn những ký ức của cậu – một nhân viên của Khu nội thành.

Bây giờ cậu cũng biết lý do tại sao các ý tưởng của một kẻ bất tài, vô dụng bị bác bỏ , cậu biết rằng Byakuran đã đúng về điểm đó, nó không chỉ là sự kiêu ngạo. Đó là sự thật, và cậu chắc chắn có ý định làm- (cậu đã chắc chắn đã làm) - những thứ lớn hơn nhiều.

Đó là quyết định của công chúa Uni, để ngăn cậu khỏi sự thật, vì cô có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về tầm nhìn của con người, hay những sự kiện không có trong bất kỳ thời đại nào của thế giới. Đó là quyết định của công chúa Uni, nhưng cuối cùng đó là lỗi của Shouchi, cậu vẫn say mê với Byakuran, bởi Byakuran là tất cả mọi thứ, còn thế giới không là gì cả.

Nó là một phần canh bạc; khi Tsunayoshi không đuổi theo Shouchi lúc Byakuran thâm nhập vào Khu nội thành cách đây hai năm chỉ để tìm và mang về các kỹ sư có thể thổi cuộc sống vào các bánh răng trong kế hoạch của hắn và khi Shouchi gần như bị cuốn vào sự phát triển của ngành công nghệ mà có thể làm cả thế giới quỳ gối trước cậu.

Shouchi biết rằng cảm xúc của cậu không bao giờ được xét tới trong canh bạc này.Sau tất cả, giấc mơ điên cuồng của một người là cái gì khi đối mặt với thực tế của thế giới?

Với một trái tim nặng nề và bước chân thậm chí còn nặng hơn, Shouchi lẻn ra khỏi trụ sở Millefiore, lẻn quay trở lại nơi mà cậu đã bắt đầu, để lại dấu chân sẽ dần dần được bao phủ bởi tuyết, cuối cùng sẽ tan đi khi chiến trường bắt đầu đốt tất cả mọi thứ . Cậu tự hỏi liệu cảm xúc, sự ngu ngốc, những sai lầm của cậu có giống như những dấu chân - những sự việc sẽ bị lãng quên trong quá khứ, không bao giờ để lại dấu ấn lâu dài về bất cứ điều gì.

Tâm trí của cậu nói rằng cậu phải gặp Tsunayoshi cùng những người bảo vệ của cậu ta trên Locker Vault, một nơi mà cậu hy vọng sẽ hoàn toàn khóa chặt những suy nghĩ và cảm xúc của mình.Cuộc hành trình của Shouchi chủ yếu là im lặng: bầu trời trên cao nhuộm trắng bởi tuyết và những con đường thì vắng vẻ vì đã vào cuối ngày. Không có ai xung quanh để ý một người thanh niên đang đi bộ từ từ đến nơi, tay nhét trong túi áo khoác – tay trái nắm một chiếc điện thoại được mã hóa kết nối với Vongola, tay phảiđeo một chiếc nhẫn màu trắng ràng buộc cậu với Millefiore.Cậu không thể biết chính xác vì sao cậu là chiếc chìa khóa quan trọng trong kế hoạch của Byakuran, nhưng cậu biết về sự phản bội của hắn. Cậu biết, nhưng cậu vẫn là Irie Shouichi, và cậu không thể thay đổi điều đó, dù cho cậu có mong ước bao nhiêu đi nữa.

Locker Vault lờ mờ hiện trước mắt cậu. Tuy nhiên, ánh nhìn của cậu không hướngvề Locker Vault hay các thành viên Vongola đang chờ cậu đến. Đôi mắt cậu đang tập trung vào trạm xe buýt gần tòa nhà, trạm xe buýt mà Shouichi nhớ rất rõ, mặc dù cậu đã rời khỏi nơi này nhiều năm rồi.

"Trời lạnh quá, phải không?"

Đôi môi của Shouchi mở ra rồi ngậm lại. Hơi thở của cậu phả vào màn sương dày đặc, mặc dù cậu bước rất chậm.

"Đó là,"

Shouichi run run trả lời. Toàn khu vực đều im ắng nên tiếng nói của cậu dễ dàng đến với họ rất rõ ràng. Ngón tay run rẩy khi họ gạt phăng cái điện thoại có chứa mật thư cho Nhóm nghiên cứu của Hibari Kyouya.

"Tôi tự hỏi," mùi hoa oải hương thoang thoảng, tuyết rơi, "Hoàng tử của tôi đang làm gì ở đây?"

Ước gì có tuyết có thể đông cứng lại ngay lúc này này, trước khi Shouchi thừa nhận cậu không bao giờ muốn trốn thoát khỏi đôi môi đó.

"Tôi ở đây để gặp Sawada Tsunayoshi, Byakuran-san."

Không có cơn giận dữ nào, nhưng đôi mắtcủa Byakuran thu hẹp lại. Không hề có sự giận dữ và nó chỉ làm tan vỡ trái tim của Shouchi nhiều hơn nữa.

"Và tôi cho rằng cả Uni-chan nữa?"

Một sự phản bội mà cậu đã mất một năm khổ sở vì nó đang ở đây, giữa hai người họ, và Byakuran thậm chí không một chút ngạc nhiên. Những lời nói của Shouchi như bị đóng băng vì không đủ tức giận và bàng hoàng.

"Tôi nghĩ," Byakuran nói "đó là bởi vì tôi biết Shou-chan rất rõ."

"Anh nói thật sao?"

Và bất kì người nào cũng sẽ nhìn thấy cách mà cánh tay cậu run rẩy và môi thì ngập ngừng, họ sẽ nói rằng Shouchi đang tức giận với người đàn ông trước mặt cậu, nhưng Shouchi chỉ tức giận chống lại cảm xúc của mình. Bất cứ ai khác sẽ lắng nghe câu hỏi của cậu và trả lời một cách chế nhạo, nhưng có lẽ người đàn ông này thực sự biết cậu, và có thể -

"Đúng," Byakuran khẳng định theo kiểu quen thuộc của anh, trẻ con, trơ tráo và sáng ngời, "Tôi nói thật."

Và không giống như các nhân vật phản diện mà Shouchi biết, sự chói sáng của Byakuran vẫn cứ xuyên thấu cậu, mặc dù bóng tối của chiến tranh phát ra từ mỗi hành động của anh ta. Byakuran thì khác. Rất khác nhau.Byakuran nói chuyện bằng một giọng lãnh đạ

"Tôi biết chuyện Shou-chan và Vongola ngay từ đầu rồi~ ♥ Tôi thậm chícòn biết về sức mạnh thật sự của Uni-chan ~ ♫ Và tất nhiên, tôi biết tất cả về thế giới này ~ ♪"

Ngọn lửa chiến tranh đã bắt đầu lây lan, tro - như tuyết rơi xuống xung quanh họ, ngụy trang cho Byakuran tránh khỏi các cuộc tấn công của Vongola.Thiêu đốt tất cả mọi thứ đường đi của nó, mục tiêu của Byakuran là đẩy Shouichi về phía anh ta, bất lực chống lại thế giới. Bất lực, không hiểu về giá trị thật sự của mình và tất cả mọi thứ, đó chính là con người cậu.

Đó chính là cậu, Irie Shouichi, vì vậy cậu không thể hiểu những lời tiếp theo, nhữnglời cuối cùng từ người mà cậu (vẫn còn) xem là quan trọng nhất.

"Nhìn xem, Shou-chan, thế giới kết thúc -."Và cậu không nhìn thấy bất cứ điều gì ngoài cái chết về ước mơ của mình "-với cậu."

—tempo rubato¤ với cậu

Một trò chơi chỉ có thể thỏa mãn khi ta thắng áp đảo — Byakuran thích chiến thắng rất nhiều. Có hai người chơi có thể chiếm hữu bầu trời, nhưng thay vì một màu cam ấm áp hay màu vàng mạnh mẽ, Byakuran thích nhuộm bầu trời bằng tuyết trắng tinh khôi. Một màu trắng tinh khiết như vậy có khả năng che giấu đi những nhược điểm, điểm tối hay bất kì ý định đe dọa nào.

Một trò chơi bao gồm các mục tiêu, quy tắc, thách thức và sự tương tác, nhưng đối với Byakuran, người đã quá mệt mỏi với thế giới và những giới hạn nhảm nhí của nó từ lâu, trong trò chơi chỉ có anh và sự chiến thắng. Để đảm bảo chiến thắng áp đảo, Byakuran phải hiểu về quyền lực của mình trước tiên, thu thập tất cả các con tốt là việc thứ hai. Anh ta đã nhận thức được khả năng của mình để giao tiếp với tất cả các Byakuran khác đang sống một cuộc sống đơn sắc nhàm chán trong các thế giới khác nhau.

Các cô gái Cervello, những cô gái quyền lực với mái tóc hồng quyến rũ, đã không nói bất cứ điều gì về các luật lệ hay thách thức — nhưng dù không được coi là một thiên tài của nền giáo dục ,Byakuran rất thông minh. Anh biết làm thế nào để đọc được đường đi nước bước — một chiếc nhẫn với đôi cánh dang ra, đi đôi với quyền lực để đồng bộ hóa tư tưởng của anh qua ranh giới không gian – thời gian – vũ trụ mà không có người nào dám vượt qua, với hai người chơi khác có cùng một tiềm năng ... — anh biết làm cách nào để thật sự đọc được chúng.

Những giấc mơ và những kỷ niệm anh nhận được từ các mảnh nhỏ nay đã thành một hình ảnh rõ ràng – mái tóc nâu, đôi mắt màu xanh lá cây, Irie Shouichi – và đó là thời gian tập hợp lại các con tốt, những kẻ nên cảm thấy vinh dự khi mà cuộc sống của họ trở nên thú vị, tất cả đều nhờ vào anh ta.

Một ý nghĩ từ nơi xa xôi làm nó rời khỏi anh, một ý nghĩ mang lại cho anh một sự cắn rứt kì quặc trong tim. Anh nhận ra rằng cảm giác đó như sự phản bội, như sự đau đớn dành cho kẻ phản bội. Anh là Byakuran. Anh là Byakuran và anh đã bị phản bội bởi một cậu bé kỳ lạ, yếu ớt với đôi tay run rẩy. Bị phản bội bởi một con người yếu đuối, tầm thường, người bị xô đẩy bởi sự lừa dối thậm chí còn nhiều hơn anh. Bị phản bội bởi một con tốt mà đến cuối bảng bỗng trở thành một nữ hoàng đen quyền lực và dồn vị vua trắng vào đường cùng.

Irie Shouichi không có gì đặc biệt, nhưng cậu phản bội Byakuran, phản bội anh trong các quá khứ - hiện tại – tương lai khác nhau. Đó là lần đầu tiên anh đặt chân vào Nhật Bản, vào Namimori, trong thời gian này. Cậu học về Nhật Bản từ một thế giới nơi anh uể oải nằm trên giường, nhúng một ngón tay mảnh khảnh vào hỗn hợp chocolate dính và vẽ nguệch ngoạc lên lưng một mái đầu đỏ. Anh học nói tiếng Nhật Bản từ một thế giới mà nhà Gesso đã bắt đầu thống trị bằng cách thực hiện việc giao dịch vũ khí với băng nhóm yakuza ngầm của Nhật, nơi do chính Byakuran giám sát và theo dõi các giao dịch trong khi lắng nghe chăm chú đám đông các thành viên, những người thậm chí không chú ý đến sự luẩn quẩn và tò mò của anh.

Không khí Namimori đầy bụi bặm với các vật liệu xây dựng — sớm thôi, trung tâm bí mật sẽ được hoàn thành và sau đó anh có thể xây dựng một căn cứ trong khu vực đó, giấu mình khỏi con mắt của dân thường. Bước đi với hai bàn tay đặt trong túi áo, cái áo sơ mi trắng rộng lung thùng gần như rơi khỏi vai anh với mỗi bước đi. Nụ cười thường trực trên khuôn mặt của anh mang đến sự ngượng ngùng và vui mừng từ đám đông những người cậu đi qua. Anh nhận thấy sự thích thú của họ, nhưng anh không quan tâm.

Nếu anh nhớ chính xác, Irie Shouichi đã có những liên hệ với Vongola Decimo, lực lượng đối kháng mạnh nhất của thế giới. Và bằng việc kháng cự thành công, họ là những người thiệt mạng nhiều nhất.

Irie Shouichi đã liên hệ với những người mà cậu ta đi theo, và ý nghĩ về một sự phản bội khác chưa được thực hiện một cách khéo léo làm xuất hiện nét nhăn nhó trên khuôn mặt Byakuran, khiến anh cười một cách điên cuồng giữa đường Namimori.

Byakuran tự đến trường trung học Namimori, và ngay lập tức đi đến văn phòng của hiệu trưởng. Cầm theo một bưu kiện trên tay, bên trong chứa đầy những tài liệu quảng cáo và tờ rơi về các trường đại học khác nhau ở Mỹ và những học bổng hấp dẫn. Anhh không bận tâm về sự kết nối trong thế giới khác, nhưng có lẽ một cái gì đó nhiều hơn là sự giải trí sẽ xảy ra vì sự can thiệp của anh trong thời gian này.

Các 'Shou-chan' của các thế giới khác luôn bị giới hạn, với tài năng về kỹ thuật luôn luôn bị chặn lại bên dưới của đáy xã hội, nhưng bây giờ mọi thứ sẽ khác.

Byakuran mỉm cười. Anh không bận tâm về trọng âm khàn của mình, như khi anh nói tiếng Nhật về việc mời một sinh viên đầy triển vọng du học tại Mỹ, về các trường học sẽ đạt được uy tín nếu một trong các sinh viên của họ được gửi tới một trường đại học ở nước ngoài chuyên về Cơ khí và Máy móc. Anh dành thời gian khám phá con đường Namimori, đi theo sau một mái tóc đỏ đeo kính, nhích những ngón tay khẳng khiu đến gần với con tốt yêu thích của mình .Anh đợi Irie Shouichi ngủ thiếp đi, trước khi anh đề cập đến kiến thức của một Byakuran khác trên thế giới (một trong những người nghiên cứu trong Namimori Đại học như là một học sinh trao đổi và hỏi một cái đầu đỏ để bắt đầu các buổi học tại nhà của anh) để tìm cái chìa khóa dự phòng giấu bên dưới một lọ hoa cũ. Anh dành một chút thời gian để kiểm soát hơi thở của mình — gần đây, anh cần nhiều năng lượng hơn để đồng bộ hóa suy nghĩ của mình. Anh nhún vai coi thường cái trở ngại nhỏ nhặt và tiếp tục với kế hoạch của mình để xông vào — viếng thăm phòng ngủ của Irie Shouchi.

Irie Shouichi —— Shou-chan.

Con người đang ngủ say bên dưới một cái chăn dày vì cậu ấy rất dễ bị cảm lạnh — vẫn là Shou-chan của anh. Đây là Shou-chan duy nhất còn lại trong tất cả các thế giới song song.

"Tất cả là lỗi của Shou-chan, cậu có biết không?"

Byakuran lặp đi lặp lại lời của mình với một Shouchi đang ngủ say, nhưng không giống như Shou-chan của thế giới khác, những người hay trả lời với tiếng càu nhàu bực bội, Shou-chan này vẫn tiếp tục ngủ.

"... Cậu luôn luôn phản bội tôi đầu tiên."

Thật không công bằng tí nào khi Shou-chan thích ngủ hơn nghe những lời phàn nàn của Byakuran. Các mảnh vỡ ký ức từ một thế giới xa xăm mang đến một làn sóng cắn rứt kì lạ.

Khu nội thành, khu ngoại thành và 2 người họ — Byakuran không muốn nghĩ về những điều đau buồn. Anh muốn tận hưởng cuộc sống ngu ngốc này càng nhiều càng tốt, nhưng Shou-chan luôn làm hỏng thú vui của anh vào lúc cuối cùng với đôi mắt màu xanh lá cây nhìn anh một cách đáng ghét.

"Cậu bắt đầu như một con tốt trắng của tôi, nhưng cậu đã trở thành một nữ hoàng đen khi cậu chạm đến cuối bảng."

Luôn luôn.Đây là thế giới cuối cùng sẽ rơi vào tay của anh, điều cuối cùng để hiểu thứ được gọi là tri-ni-sette, cơ hội cuối cùng để nắm lấy quyền lực của Công chúa Uni.

Đây là thế giới cuối cùng, và như mọi khi —

"Thế giới này — " và giọng nói của anh vỡ tan thành các mảnh nhỏ, giống như sự cân bằng bị nứt của không gian – thời gian – vũ trụ, lời nói của anh hiện đang tồn tại trong thời điểm này sẽ biến mất theo thời gian và bị quên lãng bởi tất cả mọi người, "— sẽ kết thúc cùng với cậu."

—end¤a prima vista = lần gặp đầu tiên

cadenza = sự trình diễn đơn độc

dolcissimo = thật ngọt ngào

duolo = nỗi đau buồn

lugubre = đau thương

morendo = hấp hối

obbligato = điều không thể thiếu

scordatura = lạc điệu

smorzando = sự phá hủy

tempo giusto = thời gian chính xác

tempo rubato = thời gian bị đánh cắp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro