Chương 2 : Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được nhận làm ở cửa hàng đồ cổ , cuộc sống của cô trôi qua bình dị đến một cách bất thường . Sáng ngủ dậy thì ăn cái bánh bao cùng sữa đậu nành , sau đó làm việc đến trưa rồi ăn cơm , tối thì cùng ông cụ nấu cơm . À cô còn rèn luyện chạy bộ mỗi ngày , mạt thế nếu không có võ thì ít nhất cũng phải biết chạy . Giữ được cái mạng cũng đâu có dễ a ...

Nhiều năm sống ở thế giới cũ , cô chỉ một mực làm việc quần quật kiếm tiền trả nợ . Đó có thể nói là mục tiêu cô phấn đấu cả đời vậy mà từ khi sang thế giới này cô mới như được sống cho chính mình . Tận hưởng cảm giác bình yên của ngôi làng quê , tiếng sóng vỗ ru ngủ mỗi tối , cơm nắm bình dị ngon đến thế mà giờ cô mới nhận ra . Đúng là có chút không nỡ khi thấy nó bị phá hủy bởi mạt thế . Dòng suy nghĩ cứ tuôn trong đầu khi cô đang cật lực chạy quanh bờ hồ , hột mồ hôi nhễ nhại làm cô ướt sũng nhưng cô không dám dừng . Bởi cô còn chẳng bao giờ biết mạt thế xảy ra , có thể là ngày mai , hoặc hôm nay cho nên cô chưa từng có suy nghĩ dám nghỉ ngơi .

Cô thở dốc nhìn ngôi làng quê với kiến trúc cũ của làng biển , có nhà có ngói lát gạch , có nhà thì ngói lợp bằng lá .Chính xác là rất đơn sơ đó .

Theo như những gì cô nghiên cứu mấy ngày nay thì nơi cô sống là tỉnh J . Cách rất xa thủ đô , hơn nữa để đi đến trung tâm thành phố gần đây cũng phải mất hơn một ngày trời . Vì người sống khá giản dị nên cũng hiếm có nhà có ô tô mà đa số họ dùng xe máy điện và xe đạp là chính . Nếu như cô sử dụng xe máy điện hơn nữa còn  dùng khi mạt thế xảy đến thì cũng phải mất rất lâu mới tới được . Càng nghĩ lại càng đau đầu thêm , xem ra với tình hình này cô cũng khó có thể rời khỏi đây trong thời gian ngắn .

Bởi vì từ khi cô tới đây luôn cố gắng thúc ép bản thân tập luyện dậy sớm từ lúc 4 giờ sáng để chạy bộ nên khi cô về tới cửa hàng cũng mới có hơn 6 giờ . Ông cụ con cái đều đã mất chỉ còn mình ông nên cả căn nhà càng trở nên trống vắng , làng quê thì ít mấy ai mua đồ cổ nhưng vì đây là vốn liếng khi về già nên ông cũng chỉ đành chống đỡ qua ngày . Nếu mạt thế xảy đến , cô chỉ có thể cố gắng chu toàn cho bản thân . Hy vọng đến lúc ấy ông trời cũng không quá tuyệt đường sống của con người .

" Tiểu Vy , cháu tới đây xem . Nay ta mua con cá lớn như này mà ta trả giá xuống còn 20 tệ , hôm nay ta sẽ nấu một bữa lớn . Ngươi xem ta nên làm cá sốt om chua hay canh cá " . Tiếng ông cụ vang lên mỗi khi đi chợ về đánh xáo tâm trạng của cô , chỉ vội trả lời một hai câu rồi tiếp tục lau dọn .

Cô sống với ông dường như không giống người làm thuê cho lắm . Ông không còn con cháu nên có lẽ ông luôn đối xử với cô như người nhà chăng ? Một tình thân mà bấy lâu cô cũng đang khao khát .

Bữa trưa nay ông nấu cả nồi cá canh chua , con dặn dò nhắc cô cẩn thận dịch bệnh mới đang tràn lan khiến Bối Tiểu Vy hơi sững lại . Đúng lúc cái TV nhỏ đời cũ đang phát tin dịch bệnh , cảnh báo mọi người thì cô mới ý thức được đây có lẽ chính là điềm cho mạt thế xảy đến . Nhanh đến vậy , chỉ mới hơn một tuần khi cô mới xuyên không tới .

Cả tối cô trằn trọc chẳng thể ngủ được nên dậy đi dạo biết đâu sóng sẽ làm dịu đi cơn lo sợ của cô . Đột nhiên tiếng hét từ phía xa khiến cô giật mình , là một cái bóng đen đang gục trên đường làng và một người phụ nữ đang trong tình cảnh hoảng loạn . Làng quê khi về đêm thì hầu hết các nhà đều tắt đèn ngủ sớm nên chẳng còn ai , cô nuốt một ngụm nước bọt lớn lê cái chân của mình đi tới . Càng tới gần cô càng ngửi rõ mùi máu thoang thoảng , người phụ nữ tiếp tục hét cho đến một phút sau mới im bặt tiếng . Cô núp sau bóng cây giữ khoảng cách , cô nhìn thấy rõ cánh tay của người phụ nữ trung niên đang bị kẻ kia gắm nhấm . Cơn buồn nôn như muốn trực trào bị cô ngăn lại , ánh mắt hoảng hồn lo sợ nếu phát ra tiếng động thì cô sẽ toi đời . Là zombie !

Sau khi gặm cắn cánh tay của người phụ nữ , nó mới lộ ra khuôn mặt trắng bệch cho chút xanh vàng vọt . Đôi mắt nó đỏ như màu máu , môi tái xanh như người sắp chết . Chân tay nó khụy xuống khó khăn mới có thể từng bước đứng lên đi lại . Dù ở tốc độ rất chậm nhưng ngón tay và hàm răng sắc lẹm khiến ai cũng phải sợ hãi , người chưa có kinh nghiệm thực chiến như cô càng hoảng hơn . Nhìn bước chân của nó càng tiến gần mình cô mới ý thức phải chạy hơn nhưng khổ nỗi cái chân run đến nỗi cô còn chẳng thể nhấc được . Cô đành dùng cánh tay bò lết trên mặt đất để đi , vơ lấy một cành củi khô hướng đến con zombie mà mạnh mẽ quật xuống .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro