chương 3: mặt trời mọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn nhỏ hơn sáu trăm gia đình, những gia đình nhà nghèo, Trần Bình An phần lớn sẽ nhận ra, còn với những gia đình nhà giàu, hắn chưa bao giờ bước vào, những ngõ tập trung nhiều nhà giàu, hắn thậm chí còn chưa đi qua. Đường phố bên kia, cả đoạn đường đều trải đá xanh, trời mưa xuống tuyệt sẽ không có chút bùn nào bắn lên, những tảng đá sớm đã bóng loáng do trải qua nhiều năm ngựa xe giẫm đạp.

Lô, Lý, Triệu, Tống _ bốn dòng họ lớn nhất trong trấn, Hương Thục là do bốn nhà cùng dựng lên, ngoài ra dinh thự các đời quan trông coi cùng một vài hộ gia đình nhà giàu khác ở một con phố khác.

Trùng hợp hôm nay Trần Bình An đưa mười phong thư, hầu hết là cho các gia đình nổi danh, giàu có. Cái này cũng khá hợp lý, người mà có thể gửi thư về quê nhà xa xôi chắc chắn là không ngèo, không thì đã không có khả năng đi xa được như vậy.
Chín trong mười phong thư, Trần Bình An chỉ cần đi hai nơi, là Phúc Lộc Nhai cùng ngõ Đào Diệp.

Khi lần đầu giẫm lên tảng đá xanh to như ván tường, thiếu niên có chút thấp thỏm, đi chậm hơn, lại hơi tự ti mặc cảm, sợ giày cỏ làm bẩn mặt đường.

Trần Bình An đưa phong thư đầu tiên cho Lô gia, mà tổ tiên từng chiếm được một thanh ngọc Như Ý của hoàng đế, làm thiếu niên đứng trước cửa ra vào càng bất an.

Nhà có tiền thanh thế càng lớn, trước cửa còn đặt hai tượng đá sư tử cao ngang người, khí thế mười phần. Tống Tập Tân nói thứ này có thể tránh hung trấn tà, Trần Bình An cũng không rõ hung tà là gì, chỉ thấy trong miệng sư tử đá còn ngậm một quả cầu đá tròn vo, hắn tò mò không biết làm sao điêu khắc ra được. Hắn cố nén xúc động muốn chạm vài quả cầu đá, đi lên cầu thang cầm lấy vòng tròn bằng đồng xanh gõ cửa, ngay sau đó từ trong nhà có một người trẻ tuổi ra mở cửa, sau khi tiếp nhận phong thư liền mặt không biểu tình quay vào trong đóng cánh cửa có dán hoa văn thần tài bên trên.

Quá trình đưa thư về sau cũng bình thường không phát sinh chuyện gì. Tại ngõ Đào Diệp, mở cửa chính là một ông lão thấp người mặt mũi hiền lành, nhận thư xong còn cười nói: " cậu bé khổ cực rồi, hay là vào trong làm một ngụm nước đỡ mệt."

Thiếu niên cười ngại ngùng, lắc đầu rồi chạy nhanh đi.

Ông lão cho phong thư vào tay áo, không vội quay vào nhà mà nâng ánh mắt đục ngầu nhìn về phía xa. Cuối cùng đưa mắt nhìn chăm chú hai dãy hàng cây đào trước nhà, giống như một ông lão hoa mắt ù tai, lúc này mới mỉm cười quay người rời đi.

Cũng không lâu sau, một chú chim hoàng tước nhỏ đáng yêu bay đến đậu trên cành đào, dùng chiếc mỏ còn bé của mình nhẹ nhàng hót một tiếng.

Lá thư cuối cùng, Trần Bình An phải đưa cho tiên sinh dạy học ở Hương Thục, khi đi ngang qua một gian hàng xem bói, hắn thấy một đạo sĩ trẻ mặc một chiếc đạo bào cũ ngồi sau một chiếc bàn, trên đầu còn đội một cái mũ quan hình hoa sen nở.

Đạo sĩ trẻ thấy thiếu niên chạy nhanh qua, tranh thủ chào hỏi: "người trẻ tuổi, đến rút một quẻ nha, bần đạo xem giúp ngươi hung cát phúc họa."

Trần Bình An vừa chạy vừa quay đầu lại khoát tay.

Đạo sĩ chưa từ bỏ ý định, nghiêng người về phía trước nói to hơn: "người trẻ tuổi, ngày xưa bần đạo xem thu mười văn tiền, hôm nay phá lệ chỉ thu ngươi ba văn tiền! Tuy nhiên, nếu ngươi rút được que tốt, có thể cho ta một văn tiền mừng, mà nếu ngươi lại rút được quẻ thật tốt, ta cũng chỉ lăys năm văn tiền thôi".

Trần Bình An phía xa đã hơi dừng lại, đạo sĩ thấy vậy nhanh chóng đứng lên, rèn sắt khi còn nóng, nói: " vừa sáng sớm, ngươi là khách đầu tiên, làm người tốt làm cho trót, chỉ cần ngươi rút thăm, ta sẽ viết giấy vàng phù văn cho ngươi, có thể được tiên nhân cầu phúc, tích cóp âm đức, lấy năng lực của ta, tuy không dám chắc ngươi sẽ đầu thai nhà đại phú quý, nhưng để ra vài phần phúc báo, vẫn là có khả năng".

Trần Bình An ngẩn người, nửa tin nửa không, quay lại ngồi trên ghế dài.

Một đạo sĩ mộc mạc, một thiếu niên mộc mạc, hai kẻ nghèo hèn ngồi trưics mặt nhau. Đạo sĩ cười duỗi tay ra, ra hiệu thiếu niên cầm ống thẻ.

Trần Bình An hơi do dự, đột nhiên nói: "ta không rút thăm, ngươi chỉ cần viết cho ta một phần giấy vàng phù văn".

Trong trí nhớ Trần Bình An, vị đạo sĩ này đã dạo chơi trong trấn năm, sáu năm, hình dáng cũng không thay đổi, đối với ai cũng hiền hiền hòa hòa, bình thường giúp người xem tướng, xem que bói, thỉnh thoảng giúp viết thư nhà, thú vị là, trong ống thẻ có 108 cây trúc, qua rất nhiều người rút thăm lại không có ai rút qua quẻ tốt, cũng không ai rút qua quẻ xấu, giống như trong đó không có hai quẻ đó vậy.

Cho nên trong ngày lễ tết, nếu chỉ vì lấy một phần may mắn mà mất mười văn tiền thì chẳng ai muốn đến đây. Nhưng nếu nói đạo sĩ này lừa đảo thì cũng oan cho người ta, trấn lớn như vậy, nếu quả thật lừa đảo giả thần giả quỷ, đã sớm bị đuổi ra ngoài. Do vậy, vị này năng lực chắc cũng không ở xem tướng đoán quẻ, ngược lại với một số bệnh cảm nhẹ, chỉ cần uống nước phù văn của vị này liền khỏi hẳn, cũng có chút linh nghiệm.

Đạo sĩ trẻ lắc đầu nói: "việc ta đã nói, già trẻ không gạt, đã nói xem que cùng viết phù chú sẽ thu ngươi năm văn tiền".

Trần Bình An thấp giọng phản bác: "là ba văn tiền! ".

Đạo sĩ cười ha ha: "vậy nếu rút ra quẻ rất tốt, vậy phải năm văn tiền nha".

Trần Bình An quyết định cầm lấy ống thẻ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "đạo sĩ làm sao biết trên người ta có năm văn tiền? ".

Đạo sĩ ngồi nghiêm chỉnh: "bần đạo nhìn phúc khí dày mỏng, tài vận nhiều ít, luôn luôn rất chuẩn."

Trần Bình An nghĩ nghĩ, cầm lấy ống thẻ. Đạo sĩ mỉm cười nói: "ngươi không cần khẩn trương, đã là số mệnh, không thể cưỡng cầu, dùng tâm bình tĩnh đối mặt mọi việc, chính là cách vẹn toàn nhất! ".

Trần Bình An trả lại ống thẻ, thần sắc trịnh trọng, hỏi: "đạo trưởng, ta đưa ngươi năm văn tiền, cũng không rút thăm, muốn ngươi viết phù văn càng tốt hơn một chút, có được hay không? ".

Đạo trưởng cười như thường, hơi chút suy nghĩ, gật đầu nói: "có thể."

Trên bàn, nghiên mực giấy bút đã chuẩn bị đầy đủ, đạo sĩ cẩn thận hỏi qua tên họ, ngày sinh tháng đẻ của cha mẹ Trần Bình An, rút ra một lá bùa màu vàng, rất nhanh liền viết xong.

về phần viết cái gì, Trần Bình An hoàn toàn mù tịt.

Đặt bút xuống, nhấc lên lá bùa kia, đạo sĩ thổi thổi: "sau khi cầm về nhà, ngươi đứng trong cánh cửa, đem đốt giấy vàng ngoài cánh cửa là được."

Thiếu niên cẩn thận thu lại lá bùa cất đi, không quên đem năm văn tiền để trên bàn, cúi đầu cảm ơn.

Đạo sĩ trẻ phất tay ý bảo Trần Bình An có việc cứ đi trước.

Trần Bình An chạy nhanh đi đưa phong thư cuối cùng.

Đạo nhân uể oải dựa vào ghế, liếc mắt nhìn năm văn tiền, đưa tay kéo chúng đến trước mặt.

Được một lúc, một con chim hoàng tước xinh xắn từ trên cao bay xuống mổ nhẹ lên đồng tiền, sau đó mất hứng mà bay đi.

"Hoàng tước bắt đầu mang hoa đến, quân gia trồng hoa đào chưa nở".

Đạo sĩ nhẹ nhàng niệm ra câu thơ này, sao đó, cố làm ra vẻ tiêu sái mà nhẹ nhàng vung tay áo, thở dài nói: " số mạng tám thước chớ cầu một trượng a".

Sau khi vung tay áo, bỗng có hai thẻ trúc rơi ra, đạo sĩ ai u một tiếng, tranh thủ thời gian nhặt lên, sau đó lén lút nhìn xung quanh, sau khi thấy không ai để ý bên này, mới như trút được gánh nặng, rồi một lần nữa đem giấu hai thẻ trúc vào tay áo.

Đạo sĩ trẻ tằng hắng một cái, vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục ôm cây đợi thỏ, chờ đợi vị khách tiếp theo. Hắn hơi xúc động, quả nhiên lừa tiền nữ tử vẫn dễ hơn.

Kì thật, trong tay áo đạo sĩ trẻ chính là hai cây trúc quẻ tốt và quẻ xấu, chủ yếu tranh thủ kiếm nhiều tiền hơn.
Thiếu niên tự nhiên không rõ mọi chuyện, hắn đang bước nhẹ nhàng vào rừng trúc xanh biếc cạnh tòa nhà Hương Thục.

Trần Bình An đi chậm lại, từ trong vọng ra một tiếng nói thuần hậu: " mặt trời mọc sẽ có ánh sáng, áo cừu như ướt".

Sau đó là một hồi tiếng nói non nớt thanh thúy vang lên: " mặt trời móc sẽ có ánh sáng, áo cừu như ướt".

Trần Bình An quay đầu nhìn lại, thấy mặt trời đang lên từ hướng đông, hắn kinh ngạc đến xuất thần.

Chờ hắn bình tĩnh lại, một học trò nhỏ đang theo yêu cầu của tiên sinh, đầu gật gù đọc thuộc lòng một đoạn văn: " thời điểm Kinh Trập, trời đất sinh sôi, vạn vật thủy vinh. Đêm đi nằm sơm, rộng bước tại đình, quân tử bước chậm, để sinh chí... " .

Trần Bình An đứng tại cửa ra vài, muốn nói lại thôi.

Tiên sinh dạy học hai tóc mai hơi bạc, quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Trần Bình An đem thư ra, hai tay cung kính đưa: " đây là thư của tiên sinh"
Tiên sinh cao lớn mặc một bộ áo xanh sau khi nhận thư, giọng ấm và rõ ràng nói: " về sau khi nào rảnh, ngươi có thể tới đây nghe giảng".

Trần Bình An có diều khó nói, thật ra hắn cũng không thực sự rảnh, nhưng cũng không muốn nói dối tiên sinh.
Nam nhân cười cười, khéo hiểu lòng người nói: " không sao, đạo lý đều nằm trong sách, nhưng làm người lại ở bên ngoài, ngươ mau đi đi".

Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra, cáo từ rời đi.

Chỉ là vị tiên sinh kia vẫn đứng ở cửa ra vào, cả người được chiếu dưới ánh mặt trời, từ xa nhìn lại, giống như thần nhân".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro