Chương 5: Nói toạc ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Tập Tân mang theo tỳ nữ Trĩ Khuê đi đến cây hòe già, phát hiện dưới bóng cây đã kín chỗ, gần năm mươi người, mang băng ghế dài ở nhà ra, kéo theo cả con cháu ra tham gia náo nhiệt"

Tống Tập Tân cùng nàng đứng cạnh bóng râm, nhìn một lão nhân đứng dưới gốc cây, một tay cầm một bát trắng lớn, môt tay chắp sau lưng, vẻ mặt hưng phấn, lớn tiếng nói: "mới vừa ta nói qua hướng của long mạch, giờ ta nói một chút về Chân Long, chậc chậc, cái này khó lường rồi, khoảng ba ngàn năm trước, có một vị thần tiên siêu phàm, đầu tiên chuyên tâm tu hành tại một động thiên phúc địa, chứng quả đại đạo, sau đó một mình một kiếm du lịch thiên hạ, ba thước khí khái. Chẳng biết vì sao lại gây thù với giao long, trong ba trăm năm chiến cùng giao long,cuối cùng giết đến chân long của thế gian mới bỏ qua, rồi đột nhiên mất tích, không ai biết tung tích hắn ở đâu, có người nói hắn sang Phật quốc ở phương tây cùng Phật thuyết pháp, lại có người nói hắn tự mình toạ trấn địa phủ, phòng ngừa quỷ quái làm hại nhân gian..."

Lão nhân nói tới nước bọt tung toé, mọi người bên dưới vẻ mặt mờ mịt, tất cả đều thờ ơ.

Tỳ nữ thấp giọng hiếu kỳ hỏi: " Ba thước khí khái là cái gì?"

Tống Tập Tân cười nói: " chính là kiếm."

Tỳ nữ tức giận nói: "công tử! Lão nhân này, cũng quá yêu thích khoe khoang học vấn, lời cũng lười nói."

Tống Tập Tân liếc mắt nhìn lão nhân, nhìn có chút hả hê nói: "Trấn nhỏ chúng ta biết không nhiều chữ, vị tiên sinh kể chuyện này xem như là múa cho người mù xem."

Tỳ nữ lại hỏi: "Động thiên phúc địa lại là cái gì? Trên đời thật có người sống ba trăm tuổi sao? Còn có địa phủ, không phải là nơi người chết mới có thể đi sao?"

Tống Tập Tân bị hỏi khó, lại không muốn tỏ ra yếu thế, liền thuận miệng nói: "Tất cả đều là nói hươu nói vượn, chắc là xem qua được mấy quyển tạp sách, đem ra lừa gạt thôn dân."

Thời khắc này, Tống Tập Tân nhạy cảm phát hiện lão nhân kia cố ý vô ý nhìn qua mình một chút, tuy rằng chỉ là chuồn chuồn lướt nước nhưng Tống Tập Tân vẫn thấy được, chỉ là thiếu niên không để bụng, chỉ cho là trùng hợp mà thôi.

Tỳ nữ ngẩng đầu nhìn cây hoè, ánh sáng xuyên qua khe lá chiếu xuống, nàng theo bản năng nheo lại con mắt.

Tống Tập Tân quay đầu nhìn lại, đột nhiên sửng sốt.

Bây giờ tỳ nữ của chính mình, một khuôn mặt trẻ con phúng phính cùng với trong trí nhớ một tiểu nha hoàn gầy gò nho nhỏ hoàn toàn khác nhau.

Dựa theo tục tập của trấn nhỏ, khi nữ tử đi lấy chồng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro