chương 4: Bạn cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Bạn cũ.

Lang thang đi bộ dọc con đường đã 5 năm chưa hề thăm lại, tâm trạng Quốc Hùng thật rối rắm, những tưởng quá khứ đã ngủ yên nhưng nó vẫn dậy lên nỗi nhớ! Vẫy chiếc taxi, anh chỉ đường cho tài xế chạy về khu phố chợ. Kỉ niệm cũ cứ ùa về. những con đường ngày xưa vẫn không thay đổi nhiều nên cảm giác thật khó tả. Xe dừng ở góc đường có tiệm xe Khả Minh mà trong trí nhớ của anh không có. Bước xuống trả tiền Taxi, anh vừa quay nhìn chàng thanh niên vừa gầy, vừa đen đang hì hục với chiếc xe máy. "Thằng bạn nối khố ngày xưa đây rồi, những tưởng sẽ không thể gặp lại mày chứ". Với tâm trạng vui vẻ, Hùng hắng giọng với vào trong quán:

- Có chiếc xe cũ nào vừa giá anh ơi, cho tôi chiếc nào.-Vừa nói Hùng vừa sụp chiếc mũ lưỡi trai che kín nữa mặt.

- À, có đấy ạ. Anh chờ tí nhé, tôi đang dở tay – Nói rồi chàng thanh niên vội lau đôi tay đầy dầu nhớt vừa bước ra ngoài- Anh muốn lấy loại nào, ở đây tôi có nhiều xe còn mới tới 80% đấy.

Hùng bỗng cười phá lên, Khả Minh ngạc nhiên nhìn người khách trước mặt, rồi anh khựng lại khi thấy Hùng mở chiếc mũ ra khỏi đầu:

-Anh...

-Thằng quỷ, còn không nhận ra tao à!

-Trời ơi, Quốc Hùng, Quốc Hùng phải không, thằng quỷ nhỏ, mày biến đâu mất tăm mất tích mấy năm nay vậy hả?

Vẻ mặt rạng rỡ Khả minh ôm chầm lấy Hùng, vừa la vừa đấm-"Không thể tin được, mày về lúc nào sao không gọi tao? À, mà quên, mày làm gì có số tao mà gọi, mày đi chết ở đâu về vậy hả"

-Mày cho tao thở đã, bẩn quá đi mất.

-Ối. tao quên mất tay tao đâng bẩn, mày chờ đây đi, tao đóng cửa tiệm đã. Hôm nay không làm gì hết nữa.

-Thôi, cứ làm xong chiếc xe lở dở kia đi rồi tính, tao có cả buổi chiều nay với mày. Nhưng giờ mày cho tao chỗ nào tắm cái đã, mượn luôn bộ đồ nữa, mày làm bẩn hết đồ tao rồi.

-Ờ...ờ.... Không cần đâu tao giao cho nhân viên làm là được

Miệng nói mà tay Khả Minh cứ lau mãi vào cái khăn, còn mắt vẫn nhìn bạn không chớp. Nhìn cái vẻ mặt đần ra của bạn, Quốc Hùng không khỏi phì cười, tính tình Khả Minh vẫn như ngày nào, cứ xúc động là nói năng lôn xộn cả lên.

-Sao mày gặp lại tao giống như gặp lại bạn gái không bằng, luống ca luống cuống vậy.

-Ờ... thì... tao...để tao lấy đồ cho mày nha.

***

Quốc Hùng tắm rửa sạch sẽ thì Khả Minh cũng giao xong xe cho khách và đang đóng cửa tiệm. Nhìn cái vẻ tất bật của Minh, Hùng thấy thương bạn vô cùng. Ngày trước Minh là học sinh ngoan và giỏi nhất lớp, QHùng có đua cũng không theo kịp, vậy mà số phận trớ trêu ba mẹ Minh bị tai nạn ngay sau ngày biết tin Minh đậu đại học, gia tài của nhà cậu bị người chú chiếm đoạt cả nên Minh trở thành bơ vơ, phải bỏ cả ước mơ trở thành luật sư của mình. Hùng có nhờ bố mẹ giúp đỡ cho Minh cùng đi du học nhưng Minh quyết không nhận, lại xin đi học nghề để tự tay kiếm sống.

-Này, đừng nhìn tao thế chứ, tao biết tao vẫn đẹp trai như ngày nào.-Vỗ vai Quốc Hùng đang đứng ngẩn người nhìn mình, Khả Minh cười nói- Đi, về nhà tao . Mà mày về bao giờ, sao phải sang nhà tao tắm, bộ hai bác giận quá đuổi mày đi luôn hả?

-Vừa mới xuống máybay là tao bắt xe về nhà. Không gọi cho ông bà vì muốn gây bất ngờ, ai biết, Tao còn chưa gặp ba má tao nữa, bị con nhỏ lạ hoắc giữ rịt cửa không cho vào, còn cho tao là lừa đảo nữa chứ.

-Haha, vậy thì phải coi lại đi, mà chị Hải đâu, tháng trước tao ghé chơi vẫn thấy chị Hải mà.

-Cũng chẳng biết nữa. Thôi về nhà mày đi, tao muốn coi mấy năm nay mày sống thế nào, chiều tao về nhà rồi tối tính tiếp.

Khả Minh chở Hùng về nhà mình, ngôi nhà đơn sơ nhưng đầy đủ tiện nghi. Mấy năm nay anh rất cố gắng để trang trải cuộc sống và để thực hiện ước mơ còn dang dở, cũng ấp ủ nỗi hận thù phải lấy lại tài sản mà cha mẹ anh vất vả cả đời lại bị người ta chiếm đoạt.

-Mày ngồi chơi đi, tao đi nấu vài món.

-Uh, cuộc sống của mày cũng không đến nỗi nào nhỉ

-Hai bác cũng hay ghé và giúp tao nhiều lắm, ơn của ba má mày cả đời này tao trả cũng không hết. Từ ngày tao ra nghề, ba mày giúp tao mở tiệm, rồi còn giới thiệu khách cho tao nữa. bác gái thì cứ lâu lâu lại bảo chị Hải mang đồ ăn qua tiệm.

-Thì ngày trước ba má tao cũng muốn cho mày đi học với tao còn gì. Mày cứ cố chấp.

- Tao muốn tự mình đứng dậy để lấy lại những gì thuộc về mình- Vừa nói chuyện, Khả Minh vừa nhanh tay làm món mì xào hải sản bê ra cùng với hai lon bia- Ăn thôi, tao chỉ còn chừng này, ăn tạm đi rồi tao gọi mấy thằng bạn cũ tối họp mặt.

-Ừ, chiều tao cũng ghé về gặp ba má tao tí, còn phải xử cái con nhỏ kiêu căng kia.

Vừa ăn vừa kể nhau nghe những chuyện của năm năm không gặp, Quốc Hùng còn nảy ra ý định kéo Khả Minh về làm việc cho công ty của ba mình nhưng chưa vội nói gì với bạn, với lại anh cũng mong muốn tìm hiểu công việc trước rồi mới sắp xếp cho kế hoạch tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sao#xanh