chương 5: CÔ NHỎ, CHÚNG TA LẠI GẶP NHAU!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẹn nhau buổi tối, Quốc Hùng tạm biệt bạn bắt xe về nhà, tới đầu ngõ thì thấy ba mẹ anh vừa về tới.

Bà Hải Thanh nhìn thấy hai cái vali to đùng Trân để ở cửa ngạc nhiên:

-Ai đến nhà hả Trân ơi.

-"Dạ, có người lạ hoắc cô ơi, con không cho vô nhà họ bỏ đồ lại rồi đi mất, con phải khiên vô để đó chứ sợ mất rồi họ bắt đền"-Trân đang nấu dở đồ ăn thò đầu nói với ra.

Cô đang định phân trần tiếp thì có tiếng chuông cổng. Tắt bếp rửa vội tay cô chạy ra mở cổng

-Lại là anh, sao không mang đồ theo làm tôi na cả buổi mới mang vào được. anh tìm ra nhà người quen chưa? Nếu được rồi thì xách đồ của anh theo chứ để đây là tôi bị la đó.

Quốc Hùng nheo mắt:"Cô nhỏ, chúng ta lại gặp nhau. Chưa gì mà hỏi một thôi ai trả lời nổi, tôi vào nhà được không?"

Trân chưa kịp trả lời thì bà Hải thanh cũng bước ra:"Ai vậy Trân ơi?"

-Dạ cái người để đồ lại lúc sáng cô ạ!

Bà Hải Thanh bước nhanh ra nhìn chàng trai trước cổng, chợt khựng lại, không nói nên lời mà hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra.

-"Mẹ. Con về rồi! ". Quốc Hùng nhìn thấy mẹ cũng muốn rơi nước mắt, chạy qua ôm chầm lấy bà.

Bà Hải Thanh nghẹn ngào vỗ lưng anh:"Con trai, khổ thân con quá, bao năm rồi, mẹ nhớ...".

Chỉ có Trân là mở lớn hai mắt nhìn cảnh hai mẹ con đoàn tụ mà há hốc cả miệng. Một tuần trôi qua, vì phải làm quen với quá nhiều thứ mới mẻ mà cô không hề biết đến sự có mặt của cậu quí tử này, cũng không tiện hỏi vì cứ nghĩ ông bà chủ không có con cái. tự nhiên giờ lại mọc ra một cậu chủ, mà cô thì lại đuổi anh ta ra khỏi nhà của mình. Cô chợt rùng mình, "Có bị trả thù không nhỉ".

Bà Hải Thanh đẩy con trai ra xa ngắm nghía:"Để mẹ xem con thế nào. Uhm, Hơi ốm, lại đen nữa"

"Nhưng vẫn đẹp trai phải không mẹ, giờ con về luôn rồi, mẹ bồi bổ cho con đi". Quốc Hùng nhìn mẹ cười mà nước mắt cứ chảy ra cảm thấy đau lòng lắm nên muốn lảng sang chuyện khác:

-"Ba con đâu rồi mẹ? Mẹ con mình đi gặp ba một chút"

-"Uh, ba vào phòng sách rồi, con vào đi mẹ lấy đồ cho con tắm rồi ăn cơm nhé"

-Không cần đâu mẹ, mẹ đi với con đi, lúc chiều con tắm ở nhà bạn rồi.

Bà Hải THanh quay lại dặn Trân chuẩn bị thêm đồ ăn rồi cùng con trai vào phòng sách. Trân ngẩn người dạ rồi lẻn nhanh vào phòng bếp. Giờ phải làm sao mà đối mặt với cậu chủ đây trời, có khi nào cậu tức mình rồi nói bà chủ đuổi mình đi không? Cô lắc lắc đầu xua tan cái suy nghĩ vừa lóe lên rồi chuẩn bị dọn đồ ăn lên. Thôi mặc kệ, cùng lắm lại lang thang đi tìm chỗ làm khác chứ biết làm sao. Mang tâm trạng lo lắng cô dọn thức ăn lên bàn rồi chạy lên phòng sách gọi mọi người xuống ăn cơm. Đi gần tới thì nghe vọng ra giọng ông chủ dường như đang cáu gắt

-Con nghĩ vì một đứa con gái mà bỏ xứ đi biệt tăm như vậy đáng mặt đàn ông lắm sao? mẹ con đã mất bao nhiêu nước mắt vì con đấy biết không?

-Dạ con biết sai rồi mà ba. Giờ con về chuộc lỗi với ba mẹ.

-Thôi mà anh, con biết sai rồi, với lại cho nó đi học hỏi thêm cũng tốt cho tương lai sau này của nó anh à.

Ông Tuấn hạ giọng: "Thôi xuống ăn uống nghỉ ngơi vài bữa rồi anh ghé công ty để làm quen công việc đi. gặp thư kí Phương hỏi han một chút".

Nghe vậy Trân vội vã quay người chạy vội xuống lầu, nếu để ông bà chủ biết cô nghe lén chuyện nhà họ thì cô chết chắc. Mà cô cũng không có mặt mũi gặp cậu chủ nên tìm cách tránh luôn.

*************************

Sau bữa cơm đoàn viên, Quốc Hùng xin phép ba mẹ đi gặp đám chiến hữu đang chờ anh ở quán bar. Chợt nhớ tới cái cô nhỏ đanh đá không biết lẩn đi đâu mà ăn xong không thấy ló mặt, nhưng đã trễ giờ hẹn nên anh ra xe lái đi luôn. Vừa dừng xe ở trước cửa đã thấy Khả MInh vẫy tay gọi anh rồi dắt vào phòng Vip, tránh xa cái ồn ào nhốn nháo bên ngoài. Vào rồi mới nhìn thấy thêm hai anh càng bảnh bao ngồi chờ sẵn

-"Có nhận ra ai không thằng quỷ, cậu không nhớ ra tớ đá ra ngoài liền.". Anh chàng cao to mặt chiếc quần bò rách gối với cái đầu húi cua lên tiếng trước. Sau đó chàng trai bảnh bao bên cạnh cũng phụ họa theo:"Đúng đó, hắn mà quên là mình về luôn cho tiện".

-Làm sao quên được ông chủ Thiên Phát người cung cấp linh kiện ô tô hàng đầu cả nước với anh chàng kĩ sư phần mềm nổi tiếng Phi Long này được chứ.

Nghe Quốc Hùng trả lời xong Phi Long trợn mắt:

"Này, cậu ra nước ngoài mấy năm học thêm ngành tình báo nữa hay sao mà biết về bọn tớ tường tận vậy?"

"Có gì đâu, vì đang muốn về nhờ sự trợ giúp của các cậu nên cũng tìm hiểu qua một chút, đằng nào về thì ông già cũng giao khoán công ty lại cho tớ. Ổng chỉ chờ tớ về để được thảnh thơi mà."

Thiên Phát bưng bốn ly rượu đã rót sẵn đặt vào tay từng người: "Tưởng cậu đi rồi quên bọn này luôn chứ! Mừng người anh em trở lại vẫn như xưa, chuyện làm ăn tính sau, giờ vui cái đã, cạn ly này mừng ngày hội ngộ".

Cuộc vui kéo dài tới tận khuya, Quốc Hùng trở về nhà với trạng thái của một người say , sợ ba mẹ thức giấc nên chỉ với tay đập lên cổng rồi trượt chân ngồi xuống dựa ngồi vào cánh cổng . Trân nghe tiếng động chạy ra mở cổng thấy cậu chủ nữa ngồi nữa nằm ngay trước cổng, lay gọi cũng chẳng thấy dậy nên phải vừa dìu vừa kéo, mang được cái thân xác cao to của cậu chủ vào nhà thật là một kì tích. Đẩy được Quốc Hùng vào giường, Trân toát hết cả mồ hôi, vội tháo giày đặt người anh ngay ngắn lại là phóng ngay về phòng. "Mong rằng ngày mai cậu thức dậy đã quên cái sự vụ sáng nay cho tui được nhờ. Cậu mà nhớ chắc tui chết quá cậu ơi". Nỗi lo cứ ám ảnh cô cho đến gần sáng mới chợp mắt. Khi giật mình tỉnh giấc thì trời đã sáng bảnh mắt. Trân cuống cuồng mang dép chạy tức tốc vào bếp thì thấy cả nhà đang ngồi quây quần bên bàn ăn đã có đầy đủ bữa sáng. Trân luống cuống xin lỗi thì nhận được cặp mắt lạnh băng của cậu chủ quay nhìn mình. Cô lặng lẽ cúi đầu. Bà Hải Thanh đập tay Quốc Hùng:

-Con bé chỉ mới làm quen với nhà mình được một tuần thôi, cũng chưa quen việc nên đừng làm em nó sợ.

Nói rồi bà ngước nhìn Trân:

- Cháu vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng. Ta cũng có việc sắp đi nên mới dậy sớm làm bữa sáng. Thấy cháu ngủ ngon nên không gọi. Nhưng từ mai thì mọi việc cháu phải lo cho chu toàn đấy nhé.

-Dạ vâng, cháu xin lỗi cả nhà ạ.

Sau khi vệ sinh xong xuôi, Trân không nhìn thấy cậu chủ trên bàn ăn nữa nên nỗi lo trong lòng đã giảm đi. Thấy ông bà chủ ăn xong cô vội dọn bàn xuống.

- Cháu ăn đi rồi dọn cũng được mà.

- Dạ để cháu dọn xuống rồi ăn sau cô ạ.

-Ừ, lát cô chú có việc nên cả ngày nay sẽ không về, cháu khỏi phần cơm nhé. Hỏi xem anh H có ăn trưa không rồi hẳn nấu.

- Dạ.

Nói vậy thôi chứ cô nào dám hỏi. thôi tí cứ nấu cơm rồi để đó, nếu cậu không ăn chiều cô lại ăn cơm nguội vậy. Dọn dẹp xong dưới bếp, cô lại lúi húi ra mở cửa cho ông bà chủ rồi loay hoay dọn vườn, tưới cây. Vừa bật nước chưa kịp đứng thẳng người cô đã tông thẳng vào một cái thân thể cao to đứng ở đó từ lúc nào không biết. Giật mình nên cái vòi nước trong tay cứ thế chĩa thẳng vào mặt ai kia. Quốc Hùng tức tối giật mạnh vòi nước trong tay cô rồi quay lại xịt thẳng vào cái mặt đang tái mét há hốc kia.

-Cô bé, ta lại gặp nhau rồi, nhưng ân oán thì tăng thêm chứ không hề giảm bớt. giờ tôi bận rồi nên chưa có thời gian chơi với cô. Cứ đợi đấy.

Chưa kịp chờ cô phản ứng, anh đã quay người vào phòng thay đồ rồi mở cổng lái xe đi với vẻ mặt giận dữ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sao#xanh