Chương 91 - 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 91: Như cũ là được

Đêm dài đã tận, lúc tờ mờ sáng, Mạnh Tuyết Lý từ của sổ nhảy vọt ra, đang định chạy về phòng mình ở cách vách, liếc thấy có một bóng người đứng như trời trồng, dọa y giật nảy mình.

Dưới sắc trời mờ mờ, chỉ thấy Thận thú thong thả nhả khí, mà Ngu Khởi Sơ ôm Thận thú vào lòng, vẻ mặt mê muội, như hút thuốc.

Mạnh Tuyết Lý cả kinh nói: "Tiểu Ngu, ngươi đứng ở đây làm gì?"

Ngu Khởi Sơ không lên tiếng trả lời, si ngốc cười cười.

Lúc hắn nhận lấy Thận thú, còn chưa rõ đây là cái gì, trước mặt đột nhiên xông đến một khối mây mù. Hắn muốn hất ra, nhưng giống như lôi kéo một đám mây mềm mại, càng kéo càng rối, bao bọc cả người hắn.

Mây mù biến hóa khôn lường, ảo ảnh xuất hiện, lúc là phố phường rộn ràng nhốn nháo; lúc lại là trăm hoa đua nở, đẹp không thể tả, Ngu Khởi Sơ vừa đi vừa xem, ngắm nhìn vô số phong cảnh, đã quên hôm nay là hôm nào.

Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ hỏng bét, vung tay chặt xuống. Ngu Khởi Sơ kêu lên đau đớn, ảo ảnh trước mắt tan thành mây khói, Trường Xuân Phong vẫn là Trường Xuân Phng trước đó, dưới hiên nhà bóng trăng cạn dần, sắc trời hơi sáng, mà mình vẫn đứng tại chỗ, duy trì tư thế hai tay ôm Thận thú, bất tri bất giác đã đứng suốt đêm.

"Ta sao vậy?"

Mạnh Tuyết Lý: "Ngươi rơi vào ảo ảnh. Trách ta, quên không nói rõ với ngươi, Thận thú hô hấp tạo thành ảo cảnh."

Ngu Khởi Sơ đầu óc khôi phục vận chuyển, thấy Mạnh Tuyết Lý gò má ửng đỏ, không biết là tức giận hay xấu hổ, lại nhìn đèn đuốc trong viện, cho rằng mình quấy rầy, hoặc phá hỏng chuyện tốt của đạo lữ Kiếm Tôn, nhất thời càng cảm thấy lúng túng, ngây người như phỗng.

Mạnh Tuyết Lý xách gáy Thận thú lên: "Ngươi phải chăm chỉ luyện tập phương pháp điều tức, thổ nạp chi đạo, tựa như khống chế aỏ ảnh, nếu không sẽ rất phiền toái."

Thận thú mờ mịt: "Áu?"

Tễ Tiêu sống lại, đã không phải Tễ Tiêu trước đây. Hắn thấy Mạnh Tuyết Lý nhảy cửa sổ, ngồi ở mép giường nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình nên bổ cứu, vì vậy đẩy cửa đi ra ngoai.

Ngoài cửa viện, Mạnh Tuyết Lý đang xách Thận thú, vẻ mặt bối rối: "Ta không hiểu phương pháp tu luyện của tộc Thận thú..."

Yêu tộc chủng loại quá nhiều, bò dưới đất và bơi trong nước không giống nhau, ăn thịt và ăn chay không giống nhau, cỏ cây thành yêu và động vật thành yêu không giống nhau, so với nhân tộc kiếm tu, pháp tu, y tu, phật tu,...phân loại phức tạp hơn, khác biệt lớn hơn, cách thức tu hành đa số tự mình tìm tòi cảm ngộ, nhưng rất rõ ràng con Thận thú này không giỏi cảm ngộ.

Mạnh Tuyết Lý có thể chỉ điểm đệ tử Luận Pháp Đường, đệ tử dự thi bí cảnh, nhưng đối với Thận thú lại vô kế khả thi.

Tễ Tiêu thấy vậy, chủ động bài ưu giải hạn cho đạo lữ: "Để ta dạy nó."

Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, quay đầu nhìn Tễ Tiêu, ánh mắt phức tạp, mới đưa Thận thú cho Tiểu Ngu ôm: "Ầy, đưa cho Tiếu sư huynh của ngươi đi. Ta muốn ở một mình chốc lát."

Dứt lời y xoay người liền đi.

Xưa có đại xà yêu dâng nước nhấn chìm Kim Sơn Tự, nay có Mạnh Tuyết Lý giấm chua nhấn chìm Trường Xuân Phong.

Tễ Tiêu xách Thận thú, thần sắc hoang mang. Sao lại thế này? Sao lại chạy nữa rồi? Có phải tức giận hay không?

Hắn không biết làm sao vừa buồn cười vừa nghĩ, Mạnh Tuyết Lý tuổi tác không nhỏ, nhưng tánh cách vẫn như trẻ con, nói đi là đi, xem ra mình còn phải cố gắng nhiều.

Thật may tương lai phía trước còn dài, bọn họ còn có rất nhiều thời gian.

Thận thú mờ mịt ngây ngốc, Ngu Khởi Sơ run lẩy bẩy:"Khụ, sư huynh, sư trượng, Tễ Tiêu chân nhân? Sau này ta..."

Tễ Tiêu nhận ra sự bối rối của hắn, cười: "Hết thảy như cũ là được."

Ngu Khởi Sơ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng đối mặt với Kiếm Tôn trong truyền thuyết vẫn dâng trào cảm xúc: "Được được, ta nhớ rồi."

Tễ Tiêu nói vẫn như cũ, thật vẫn như cũ, thuận miệng gọi Ngu Khởi Sơ: "Ta muốn đến thăm Kiến Vi, cùng đi không? Nói ta nghe những chuyện xảy ra gần đây."

Mạnh Tuyết Lý được Tễ Tiêu dẫn đi, từ trong bí cảnh truyền tống trực tiếp lên Trường Xuân Phong, còn chưa biết biến cố xảy ra trên Hàn Sơn. Tễ Tiêu bởi vì có thần thức bám vào Sơ Không Vô Nhai, tuy chưa tận mắt thấy sự thay đổi của Tĩnh Tư Cốc, cũng có thể đoán được tình hình hiện tại của Hàn Sơn.

Ngu Khởi Sơ vội vàng đuổi theo: "Được!"

Đi cùng Tễ Tiêu, đến thăm Chưởng môn Hàn Sơn. Thật là cuộc sống trước kia có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Ngu Khởi Sơ hăm hở: "Chúng ta đi thế nào?" Có phải muốn gọi ra Sơ Không Vô Nhai, ngự kiếm cưỡi gió, sấm sét kinh biến, khiến cả tam giới đều biết, Tễ Tiêu Kiếm Tôn đã trở lại hay không?

Vẻ mặt của hắn quá hưng phấn, Tễ Tiêu thoáng cảm thấy khó hiểu: "Đương nhiên là đi bộ, ta biết một đường tắt."

Ngu Khởi Sơ: "..."

...

Thiên Hồ ở trên bầu trời Nam Hải, hàng năm mây mù lượn lờ, nước gợn triền miên. Có ca múa, có khúc nhạc, có mỹ nhân chơi xích đu ven hồ.

Hôm nay an tĩnh rất nhiều, Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ mới từ Hãn Hải trở về, được một con chim, không lòng dạ nào thưởng nhạc, chỉ lo ở trong phòng ngắm chim.

Lúc hoàng hôn, thị nữ vào điện hỏi bữa tối, thấy Cảnh chủ đứng trước lồng chim, thân hình thật cao, bóng mờ nghiêng nghiêng.

Cạnh lồng chim, một cái xích vàng uốn lượn trên đất.

Cảnh chủ xoay người, tâm trạng có vẻ không tệ, nàng cũng có gan hỏi thêm đôi câu: "Ngài đã có lồng, còn cần xiềng xích làm chi?"

Hồ Tứ cười cười: "Ngươi không hiểu, chim nhốt lâu trong lồng, tâm trạng sẽ không tốt, màu lông sẽ ảm đạm không ánh sáng, trở nên xấu xí. Cho nên phải thả ra ngoài hóng gió, còn phải đút ăn."

Thị nữ thấu lại gần nhìn: "Hình như thật sự rụng ít lông.."

Hồ Tứ nói: "Sẽ tốt lên."

"Con chim này tên gì, Cảnh chủ đặt tên cho nó đi!"

Hồ Tứ đặt tên, thường liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt phù phiếm như "Xuân Thủy", "Thu Quang", "Tân Nguyệt", "Vãn Tình",...

Lần này không giống, hắn thuận miệng kiêu: "Tiểu Viên." (viên: tròn)

Thị nữ lúng túng: "Tiểu Viên? Nó cũng không tròn mà."

Hồ Tứ cười nhạt: "Sẽ tròn thôi."

Thị nữ mờ mịt, cái gì gọi là ...sẽ tròn?

Một con chim mập tròn, còn bay được sao?

Nàng hỏi: "Bữa tối đã chuẩn bị đầy đủ, Cảnh chủ muốn dùng bữa sao?"

Hồ Tứ:"Làm món gì?"

Thị nữ cẩn thận nói: "Theo như Cảnh chủ phân phó, làm một bàn tiệc, mùi vị phải ngon, bày mâm không cần tinh tế. Phòng bếp liền làm bốn món ăn mặn: thịt nướng mật, thịt nướng than, thịt xiên dầu ớt, thịt xào tương, còn có sáu món nguội, mười hai đồ ăn vặt, ngọt mặn mỗi loại sáu món, sau khi ăn xong có bốn mâm quả khô ngâm mật, trái cây theo mùa tráng miệng."

Hồ Tứ gật đầu: "Mang lên đi."

Hơn hai trăm năm trước hắn đã tích cốc, nhưng nếu ăn uống, tất nhiên phải tinh tế ngon miệng. Bữa cơm này không phải dành cho hắn.

Toàn bộ tu hành giới đều biết, Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ biết hưởng lạc, có gánh hát tốt nhất, có nhà ăn và đầu bếp tốt nhất nhân gian.

Lát sau, một đám thị nữ mỹ mạo nối đuôi vào điện, tay bưng mâm hoa vàng sơn đen, các loại thức ăn ngon bầy đầy bàn.

Hồ Tứ khoát tay: "Tất cả lui xuống đi."

Trong lồng khổng tước gắng sức vẫy cánh, tựa như muốn đâm thủng trời xanh.

Hồ Tứ mở cửa lồng.

Tước Tiên Minh vừa bay ra khỏi lồng, chợt cảm thấy mọi ràng buộc bị giải trừ.

Khổng tước sắc thái sặc sỡ rơi xuống đất, bởi vì gân cốt mệt mỏi không đứng vững, hóa thành một thanh niên diễm lệ bò lổm ngổm dưới đất, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén, hận hận bắn về phía Hồ Tứ.

Chương 92: Muốn giết muốn lăng trì

Tước Tiên Minh trông thấy Hồ Tứ, liền biết đây là kẻ đầu têu, là người giày vò hắn mấy ngày gần đây.

Hắn quay đầu nhìn lồng chim vàng, lửa giận bốc cháy, cơ hồ khiến huyết dịch cả người sôi sục. Lúc này nhảy dựng lên, nhưng mắt cá chân đã bị khóa bằng xích vàng, lảo đảo ngã ngồi trên đất.

Xích vàng không chỉ hạn chế hoạt động của hắn, còn khóa lại yêu lực toàn thân, Tước Tiên Minh tức giận mắng to: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi có bệnh à! Muốn giết muốn lăng trì thì làm ngay đi!"

Hồ Tứ cười hỏi: "Ngươi biết ta là ai?"

Tước Tiên Minh lạnh lùng nói: "Ngươi là sư huynh của Tễ Tiêu, Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ, có đúng không?!"

Trong nhân tộc, có thể thần thông như vậy, đương kim nhân gian chỉ có Nhị Thánh. Truyền thuyết nói Cảnh chủ trẻ tuổi tuấn mỹ, sở thích xa hoa, hẳn là không sai.

Tước Tiên Minh bị Hồ Tứ nhốt vào lồng, không phải bởi vì yêu tộc yếu hơn tu sĩ loài người, nếu là đại yêu vương giỏi chiến đấu như Tuyết Sơn Đại Vương, Linh Sơn Đại Vương ở chỗ này, có thể đánh nát không gian, phá lồng mà ra, nhưng Tước Tiên Minh huyết mạch thiên phú ở chỗ biến hóa, thuật ngụy trang, bàn về yêu lực cao thấp chỉ có thể coi là đại yêu bậc hai, dạy dỗ tiểu yêu, tu sĩ nhân tộc Đại Thừa trở xuống dễ dàng, một khi gặp phải cường giả Thánh Nhân cảnh như Hồ Tứ, Quy Thanh chân nhân, chỉ còn biết mắng to "Người là dao thớt, ta là khổng tước thịt"!

Hồ Tứ gật đầu: "Không sai."

Tước Tiên Minh: "Ngươi có ý gì? Ta và ngươi không thù không oán! Khi nào đắc tội ngươi?!"

Sau đó hắn liền vận dụng kho tàng ngôn ngữ học được nhờ nhiều năm du đãng nhân gian chửi Hồ Tứ, đều là ô ngôn uế ngữ, thô tục khiếm nhã, quả thực không lọt nổi tai.

Hồ Tứ nhìn hắn chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh, không giận không vui, giống như không nghe thấy tiếng mắng chửi.

"Không thù không oán sao?" Hắn tựa như đang hỏi ngược lại, vừa như lẩm bẩm lầu bầu.

Tước Tiên Minh đối diện với ánh mắt của Hồ Tứ, ngực bỗng nhiên trầm xuống, xuất hiện một tia cảm giác dường như đã từng quen biết, không khỏi im bặt.

Cảm giác đó chợt lóe rồi biến mất, Tước Tiên Minh không miệt mài theo đuổi, chỉ muốn nói, hừ, tiếc thay cho dáng vẻ tốt đẹp bên ngòai, người này rõ xấu xa! Hắn là đồng môn với Tễ Tiêu, cùng một sư phụ dạy ra, chưa biết chừng, Tễ Tiêu cũng không phải người tốt, chỉ là giỏi làm bộ làm tịch thôi. Người đều đã chết, còn lừa mtl yêu hắn đến mê muội đầu óc, vì hắn từ bỏ nghiệp lớn!

Hồ Tứ hỏi: "Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, cảm giác thế nào, dễ chịu không?"

Tước Tiên Minh vô cùng tức giận ngược lại cười: "Ngươi tới thử thì biết!"

Hồ Tứ chỉ cười không nói, hỏi một câu chẳng hề liên quan: "Ăn cơm không?"

Tước Tiên Minh càng thêm tức giận, cảm thấy cực kỳ hoang đường, không giải thích dược: "Ngươi thật sự có bệnh!"

Hồ Tứ ngồi trước bàn uống rượu: "Mặc dù mới một ngày một đêm, nhưng ngươi thân ở trong lồng, đã qua mười ngày. Ngươi không mệt sao? Không đói à?"

Mười ngày đối với tu sĩ nhân tộc, chỉ là bắt đầu một lần bế quan, một lần ngồi tĩnh tọa. Tước Tiên Minh tính tình ham chơi hiếu động, bảo hắn kiên nhẫn ngồi một chỗ, so giết hắn còn khó chịu hơn.

Hồ Tứ cầm đũa ngọc lên, bắt đầu ăn cơm.

Tước Tiên Minh vốn không muốn ăn, phẫn hận nhìn chằm chằm Hồ Tứ. Nhưng đầy bàn món ngon sắc hương câu toàn, mùi thơm mê người của thịt nướng chui thẳng vào lỗ mũi hắn, so với hắn dùng yêu hỏa nướng còn thơm hơn.

Hắn nghĩ, chờ ta ăn nó, lấy lại sức lực, sẽ liều mạng với ngươi. Cho dù chết cũng phải làm một quỷ no!
Tước Tiên Minh kéo dây xích vàng, ngồi cạnh bàn ăn ngấu nghiến, tức giận hóa thành thèm ăn.

Hồ Tứ: "Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn."

"Khụ khụ khụ khụ!" Tước Tiên Minh muốn mắng hắn, ngược lại bị sặc, liên tục ho khan, sắc mặt đỏ lên.

Hồ Tứ cười: "Ngươi vội cái gì, muốn đi Vạn Yêu Đại Hội?"

Tước Tiên Minh hơi kinh ngạc: "Ngươi biết Vạn Yêu Đại Hội?"

Nếu chẳng phải Linh Sơn Đại Vương muốn cử hành Vạn Yêu Đại Hội ở Phong Nguyệt Thành, Tước Tiên Minh cũng sẽ không nhận được tin tức, mạo hiểm vào bí cảnh tìm mtl, thuận tay cứu Thận thú, rồi đồng hành cùng đệ tử nhân tộc dự thi, cuối cùng dính đến trắc trở sau này.

Tuyết Sơn Đại Vương cự tuyệt ý nghĩ liên quan tới "hùng đồ nghiệp bá" của hắn, hắn tức giận bay đi, muốn trở về Yêu giới lẻn vào Vạn Yêu Đại Hội, cho dù không khiến Linh Sơn Đại Vương bị thương, cũng phải nghĩ cách gây rối, để xả mối hận.

Nhưng tại sao Hồ Tứ lại chú ý tới thịnh hội của Yêu giới?

Điều này khiến hắn không thể không suy nghĩ, chẳng lẽ đối phương nhốt hắn, là có mưu đồ với Yêu giới?

Hồ Tứ nói: "Ta có thể đưa ngươi đi."

Tước Tiên Minh căn bản không tin: "Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy?"

Hồ Tứ cũng không biện giải, tự mình uống rượu.

Ngày thứ hai, tất cả mọi người ở Thiên Hồ Đại Cảnh phát hiện, con khổng tước Cảnh chủ nuôi, hóa ra không phải một con chim bình thường, mà là một con yêu.

Con yêu này bị xích vàng khóa lại bên cạnh lồng chim, mỗi ngày thưởng thức đồ ăn tốt nhất ngon nhất trên Thiên Hồ, càng ăn càng lớn, lông chim màu sắc càng thêm sáng lạng. Nhưng nó bưng bát ăn cơm, ăn xong ném bát chửi người.

Ban ngày Hồ Tứ hoặc ở tĩnh thất tu hành, hoặc ở thư phòng đọc sách, hoặc luyện đan luyện khí, chỉ có một đám mỹ nhân, thị nữ tới thưởng thức khổng tước.

Khổng tước nhân dịp ra vẻ ta đây, cách không mắng chửi Hồ Tứ:

"Ta là yêu, ta sống được lâu, ngươi xích ta như vậy có ích lợi gì? Xem người giày vò chết ta, hay là ta giày vò chết ngươi?! Chờ ngươi chết, ta sẽ giải thoát!"

Thu Quang không cam lòng nói: "Yêu vật nhà ngươi, ăn nói linh tinh gì vậy, Cảnh chủ sẽ không chết, hắn sẽ trở thành người phi thăng đầu tiên ở giới này!"

Tước Tiên Minh cười ta: "Ha, ngươi còn muốn phi thăng? Được đấy, đến lúc đó người khác phi thăng chân đạp phi kiếm, ngươi phi thăng xách lồng chim, chính là ông bác già bán rau ở chợ!"

Xuân Thủy đau đầu: "Cho dù là ông bác già, cũng mạnh hơn yêu vật ngươi, ngươi ngay cả hình người cũng không hóa nổi!"

Tước Tiên Minh: "Ai nói ta không hóa được! Ông đây hóa hình đã mấy trăm năm!"

"Vậy ngươi hóa một cái cho chúng ta xem."

Tước Tiên Minh oán hận nói: "Ta, ngươi tháo cái xích quý quái này ra, ta lập tức hóa!"

Hồ Tứ kia cực kỳ đáng ghét, trên xích vàng này có khắc cấm chú, sau hoàng hôn, khi có ánh trăng mới giải trừ.

Hắn mỗi ngày buổi sáng là khổng tước, buổi tổi mới có thể hóa thành hình người. Chờ đến lúc đó, ngủ trong điện chỉ còn lại mình Hồ Tứ, ai có thể làm chứng cho hắn.

Chúng mỹ nhân hiển nhiên không tin.

"Ha ha, ngươi chính là không biết, còn khoác lác!"

"Ta không khoác lác!"

Các mỹ nhân tính tình khác nhau, có người thích cùng khổng tước trêu chọc đùa bỡn, có người không chịu được hắn mắng chửi, tìm Hồ Tứ tố cáo:

"Cảnh chủ, ngươi xem yêu vật kia! Trước khi nó tới, chúng ta nơi này ngày ngày ca hát nhảy múa, sau khi nó tới, chỉ có thể nghe thấy tiếng nó mắng chửi, nó còn mắng rất khó nghe!"

Hồ Tứ: "Ráng nhịn chút đi." Đến lúc Vạn Yêu Đại Hội diễn ra, sẽ thanh tịnh.

Có người nói: "Có cách nào, có thể chặn miệng hắn lại?"

Một người khác phản bác: "Không được, khổng tước xinh đẹp biết bao, nếu như cưỡng ép thi triển cấm ngôn chú, tâm trạng của chim sẽ không tốt! Cảnh chủ từng nói, chim không vui, màu lông sẽ ảm đạm, còn rụng lông!"

Hồ Tứ khí định thần nhàn cười: "Ta ngược lại có một cách, có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện không mắng chửi nữa."

...

Tễ Tiêu và Ngu Khởi Sơ đi ngang qua ao, dưới ánh mặt trời mới rạng, ao nước sóng gợn lăn tăn, ba con cá chép tranh nhau vẫy đuôi, nước bắn tung tóe.

Đại giao: "Mau, mau vì chúng ta nói tốt vài câu!"

Tam giao: "Yêu đan của ta!"

Ngu Khởi Sơ thoáng dừng chân, vội vàng giải thích với Tễ Tiêu: "Đêm đó tình hình nguy cấp, Tam giao vì cứu ta, đem yêu đan cho ta mượn..."

Tễ Tiêu sau khi nghe xong, liếc nhìn cá chép trong ao, cười nhạt: "Ta trước kia du lịch tam giới, từng lấy được một bộ Bắc Minh Sơn cũ điển, dạy tu sĩ nhân tộc cách uẩn dưỡng yêu đan. Sau khi ngươi vận công bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại đem yêu đan trả lại cho con giao kia, có thể tiết kiệm một năm tu hành cho nó, ngươi có bằng lòng giúp nó hay không?"

Ngu Khởi Sơ thành thực nói: "Nó cứu mạng ta, ta đương nhiên bằng lòng!"

Đại giao hối hận: "Trên đời còn có chuyện tốt như vậy? Lại rơi vào thằng ngốc Tam giao kia!"

Nhị giao: "Không đúng a! Vậy nó chẳng phải sẽ hóa rồng trước chúng ta?!"

Chương 93: Thành công thành nhân

Tam giao nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ bớt đi một năm, có tác dụng gì chứ? Nếu muốn hóa rồng, ít nhất ta còn cần ba trăm năm..."

Tễ Tiêu truyền cho chúng nó phương pháp tu hành thổ nạp thiên địa linh khí, khiến yêu lực trong cơ thể chúng nó tinh thuần hơn, không cần ăn thịt người, thịt yêu tăng tiến tu vi nữa. Ba con giao có hy vọng "hóa rồng", mới cam tâm tình nguyện đợi ở đáy ao Trường Xuân Phong vui đùa thỏa thích. Dựa theo tính toán của Tễ Tiêu, hóa rồng ước chừng còn cần ba trăm năm. Một trăm năm đối với người phàm đã là cả đời, đối với đại yêu chỉ là một cái búng tay.

Đại giao hận sắt không thành thép: "Ngươi ngốc à? Bảy bảy bốn mươi chín ngày, có thể bớt đi một năm, ngươi nói ngọt với hắn, nếu hắn bằng lòng giúp ngươi uẩn dưỡng một năm, chẳng phải ngươi sẽ bớt đi bảy mươi năm?!"

Nhị giao: "Đúng vậy, gom góp một chút không chỉ một trăm năm, ngươi phải cầu nguyện cho thằng nhóc kia sống lâu trăm tuổi, đừng chết sớm!"

Tam giao suy nghĩ một lát: "Có lý đấy, hê hê!"

Đại giao sao có thể để Tam giao đoạt hết chuyện tốt? Chỉ thấy cá chép thổi bong bóng nước với Ngu Khởi Sơ: "Tu vi của ta cao hơn Tam giao, lần sau ngươi tới mượn yêu đan của ta đi."

Nhị giao cũng không cam lòng bị bỏ lại đằng sau: "Ta cũng vậy, có nhu cầu cứ đến mượn, đều là huynh đệ một nhà, đừng khách khí."

Ngược lại làm Ngu Khởi Sơ ngại ngùng gãi đầu: "Không không, không cần thiết..."

Hắn nghĩ, ta là người, các ngươi là giao, so với ta lớn hơn mấy trăm tuổi, sao bỗng dưng thành huynh đệ rồi?

Tễ Tiêu cười nhạt: "Chúng ta phải đi."

Ngu Khởi Sơ vội vàng đuổi theo.

Nói là đi đường tắt, đích xác là con đường mòn giữa núi rừng. Hàn Sơn vào đầu hè, tiếng chim hót, ve kêu liên miên không dứt, bọn họ đi thẳng tới chủ phong, mới bị đệ tử tuần tra phát hiện.

Ngu Khởi Sơ hiện tại là người nổi tiếng ở Hàn Sơn, còn nổi tiếng hơn cả Tiếu Đình Vân mấy tháng nay chưa từng lộ diện.

Đệ tử tuần tra xa xa hành lễ với hắn: "Chào Ngu sư huynh, Ngu sư huynh tới thăm Chưởng môn chân nhân sao? Để ta thông báo một tiếng."

Ngu Khởi Sơ nghiêng người tránh, đáp lễ với bọn họ: "Không dám nhận, là Ngu sư đệ. Làm phiền sư huynh."

Lát sau, đệ tử đi thông báo đã trở lại: "Ngu sư huynh, Chưởng môn mời ngươi đến thiền điện nói chuyện."

Chờ hai người đi xa, đệ tử tuần tra thở dài nói: "Ngu sư huynh vẫn khiêm tốn như vậy!"

Người còn lại nói: "Người đứng bên cạnh hắn, là sư đệ nào vậy, ta trông rất quen..."

Đệ tử đến tuổi dự thi Hãn Hải bí cảnh là số ít, Ngu Khởi Sơ ở trong lòng đại đa số đệ tử Hàn Sơn, đều để lại ấn tượng khiêm tỗn lễ độ.

Hắn ở trên Diễn Kiếm Bình thắng liên tiếp, người khác khen hắn kiếm pháp trắc tuyệt, hắn nhớ lại lúc mình bị Mạnh Tuyết Lý, Tiếu Đình Vân đánh đến răng rơi đầy đất, liền lia lịa khoát tay, nói ta vẫn còn kém xa.

Trận chiến ở Tĩnh Tư Cốc hắn lập công lớn, nhận được sự coi trọng của Chưởng môn, các phong chủ, nhưng vẫn nói không phải công lao của mình, đều là kiếm làm. Chúng đệ tử dĩ nhiên không tin, một thanh kiếm thật sự có thể điều khiển người sao.

Sự khiêm tốn của Ngu Khởi Sơ rất chân thành, thậm chí mang một chút sợ hãi, không phải cố làm ra vẻ, vì vậy không khiến người ta chán ghét, ngược lại nhân duyên không tệ, chẳng ai cảm thấy hắn nổi tiếng mà ghen tỵ.

Lúc này hắn đi bên cạnh Tễ Tiêu, tâm trạng kích động mà thấp thỏm, Tễ Tiêu so với hắn tự tại hơn nhiều.

Tới gần thiền điện, đạo đồng theo hầu Chưởng môn chân nhân ra nghênh tiếp: "Hai vị sư huynh mời vào."

Ngu Khởi Sơ đi sau lưng Tễ Tiêu, thuận tay đóng cửa điện lại.

Chưởng môn thương thế chưa lành, mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Khụ khụ, Khởi Sơ tới đấy à."

Hắn ngồi một mình pha trà, nếp nhăn thật sâu, giống như già đi hai mươi tuổi.

Trong điện đốt an thần hương, chỉ còn lại ba người.

Tễ Tiêu tiến lên trước, đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: "Kiến Vi, gần đây có khỏe không?"

Chường môn Hàn Sơn đạo hiệu Kiến Vi, chỉ có tu sĩ bối phận cao hơn hoặc ngang bằng hắn mới gọi thẳng ra như vậy.

Chưởng môn ngẩn ra: "Ngươi...Đình Vân?" Hắn bỗng nhiên giương mắt, con ngươi như điện, chăm chú nhìn Tễ Tiêu, vẻ mặt nghi hoặc dần dần biến thành khiếp sợ, "Không, ngươi..."

Hắn nghĩ tới điều gì, nhưng không dám nói ra khỏi miệng, tựa hồ sợ trời cao nghe thấy.

Ngu Khởi Sơ thấp giọng nói: "Không phải Đình Vân. Tĩnh Tư Cốc thay đổi, không phải ta khống chế Sơ Không Vô Nhai." Nói không rõ ý, nhưng thế là quá đủ.

Chưởng môn đột nhiên đứng dậy: "Năm người chúng ta tên tục là gì?"

Tễ Tiêu bó tay: "Ngươi tên Trương Sĩ, Tử Yên Phong chủ là Viên Tử Diệp, Trong Bích Phong chủ là Lý Bạch Thư, Nhạc Khuyết phong chủ là Lưu Quang Minh, Lưu Lam Phong chủ là Triệu Đại Trạch. Đạo hiệu của ngươi do Thái Hành chân nhân lấy, đạo hiệu của Viên Tử Diệp là do sư phụ nàng Nhất Tiếu chân nhân lấy, sư phụ nàng tên tục là Hàn Xuân Quang, còn Lý Bạch Thư, hắn..."

Chưởng môn: "Được rồi được rồi! Thật, thật sự là ngươi!"

Ngu Khởi Sơ cảm thấy mình biết quá nhiều, lui về sau hai bước, cúi đầu đứng một bên, nhường không gian cho bọn họ.

Tễ Tiêu: "Ngươi không thể tùy tiện tin người, ta còn có thể thúc giục ra một đạo kiếm khí."

Chưởng môn chân nhân lập tức nói: "Không cần!"

Hắn kích động khó nén, nhẫn nhịn rơi nước mắt. Tễ Tiêu vỗ vỗ bả vai hắn.

Chường môn thở dài, dường như muốn xả hết mọi buồn khổ tích tụ những ngày qua ra.

Tễ Tiêu tỏ ý hắn ngồi xuống: "Bên ngoài Hàn Sơn thế nào?"

Chưởng môn khẽ than: "Bên ngoài lời đồn đãi nổi lên bốn phía, cái gì cũng có."

Hai người ngồi đối diện, nói tới chính sự.

Tễ Tiêu chân nhân muốn dùng Thận thú trấn thủ bí cảnh, hoặc bảo vệ Hàn Sơn, có thể. Thu phục đại yêu làm linh thú, chứng minh tu sĩ nhân tộc bản lĩnh cao cường, thể hiện uy thế của nhân tộc.

Nếu Tễ Tiêu vì hòa bình của hai tộc nhân yêu, quang minh chính đại cùng yêu tộc liên hôn, tương lai đoàn kết lại chống cự Ma tộc, cũng có thể. Đây là thích nghi tạm thời, Tễ Tiêu vì hòa bình nhân giới, hy sinh hạnh phúc bản thân.

Nhưng Tễ Tiêu lại hợp tịch với một con yêu che giấu thân phận, ngụy trang thành người. Dưới sự cố ý dẫn dắt, khiến người ta ngửi được mùi âm mưu vô hình. Giống như Tễ Tiêu "Nhân gian vô địch" lén lút sau lưng nhân tộc làm gì đó.

Nếu Tễ Tiêu còn sống, có thể nói rõ nguyên do, dựa vào uy tín khi của hắn khi còn sống, tuyệt đại đa số tu sĩ cũng sẽ tin phục. Tiếc rằng Tễ Tiêu đã mất, người chết không thể mở miệng, chỉ đành mặc cho người ta suy đoán.

Chưởng môn: "Cách nói của Thái Hành mê hoặc người khác, Minh Nguyệt Hồ mưu đồ quá sâu!"

Tễ Tiêu: "Vấn đề không lớn."

Chưởng môn thay đổi suy nghĩ, quả thật, Hàn Sơn không thiếu đại năng trấn sơn, có Tễ Tiêu ở đây; Hàn Sơn không thiếu hậu bối ưu tú, có đệ tử trẻ tuổi như Thôi Cảnh, Ngu Khởi Sơ đang dần trưởng thành, cần gì lo lắng quá mức?

Hàn Sơn thiếu chỉ là thời gian. Đoạn thời gian ổn định này càng dài, đối với Hàn Sơn càng có lợi.

Chưởng môn bỗng nhiên nhìn về phía Ngu Khởi Sơ: "Người này có thể kham trọng dụng!"

Ngu Khởi Sơ thoáng sửng sốt, sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Không dám nhận!"

Tễ Tiêu cười cười.

Chưởng môn thấy hắn mỉm cười, cảm thấy Tễ Tiêu đã thay đổi. Chuyển thế trọng tu một lần, trở nên có nhân khí hơn, không giống tượng thần mạ vàng trên bàn thờ nữa.

Hoặc là ai đó, chuyện gì đó thay đổi hắn.

Cuộc trò chuyện này diễn ra rất lâu, lúc hai người rời đi, đã là hoàng hôn.

Chưởng môn trịnh trọng nói: "Ta có một vấn đề, gần đây khổ não vạn phần, xin giải thích nghi hoặc."

Tễ Tiêu tựa hồ biết hắn gặp khó, bảo hậu bối Ngu Khởi Sơ rời đi trước: "Cứ nói đừng ngại."

"Năm đó Hàn Sơn nhân tài đông đúc, tại sao ngươi lại nâng đỡ ta làm Chưởng môn?"

Sau biến cố ở Tĩnh Tư Cốc, Kiến Vi bị Chu Dịch, Thái Hành trưởng lão chất vấn, gần đây vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Mặc dù các phong chủ đều khuyên giải an ủi hắn: "Không phải ngươi sai."

Kiến Vi vẫn luẩn quẩn trong lòng, thậm chí hắn nghĩ, nếu Tễ Tiêu còn sống, nhất định phải hỏi Tễ Tiêu cho ra nhẽ.

"Từ đâu ra những lời này?"

"Chức Chưởng môn truyền tới tay ta, ta không thể khiến Hàn Sơn rạng rỡ, ngược lại hại nó chia năm xẻ bảy, là ta vô dụng, có lỗi với Hàn Sơn."

Tễ Tiêu sau khi nghe xong, không uyển chuyển an ủi, cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Làm Chưởng môn Hàn Sơn, không cần nhanh trí thiện mưu, không cần tu vi thâm hậu, chỉ cần một tấm lòng son, vạn sự lấy tông môn đại cuộc làm trọng, là đủ. Kiến Vi, nếu thay ai đó lên làm Chưởng môn, xa không bằng ngươi!"

Kiến Vi chân nhân ngây ngốc hồi lâu, lệ ướt hốc mắt.

...

Mạnh Tuyết Lý ghen với Thận thú, giận dỗi với Tễ Tiêu, dứt khoát thay đổi trang phục, mặc vào áo khoác đen che giấu thân hình mà y lấy được trong bí cảnh, xuống núi tìm Tiền Dự Chi.

Vì chứng minh mình vẫn bình an vô sự, kho riêng của Kiếm Tôn vẫn có chủ. Hiện tại không thể nói là "di sản", mà là "tài sản" mới đúng.

Hàn Môn Thành vẫn như cũ ngựa xe như nước, dòng người tới tới lui lui.

Trên đường có rát nhiều tán tu cũng mặc áo khoác đen, Mạnh Tuyết Lý lẫn vào trong đám người liền không ai chú ý.

Mạnh Tuyết Lý đến gần Hanh Thông Tụ Nguyên, xin tiểu nhị mang y đi gặp Tiền chân nhân, còn chuẩn bị tự chứng thân phận, ai ngờ lập tức được Đại chưởng quỹ dẫn lên lầu.

Thì ra trước đó, đám người Thanh Đại đến Hanh Thông Tụ nguyên chuẩn bị cho việc thành lập Tán Tu Minh, làm ăn lớn không thể bàn bạc xong, hẹn hôm nay đến bàn lại một lần cuối cùng.

Đại chưởng quỹ thấy y ăn mặc như tán tu, còn báo ra danh hiệu Tiền chân nhân, tưởng rằng y là người của Thanh Đại.

Tiền Dự Chi đang xem sổ sách: "Thanh cô nương, ngươi đến sớm."

Mạnh Tuyết Lý cởi áo ngoài ra: "Tiền chân nhân, gần đây làm ăn tốt không?"

Tiền Dự Chi thấy y hơi ngẩn ra, nhưng không kinh ngạc, đứng dậy chào đón: "Mạnh trưởng lão, đại nạn không chết, nhất định có hậu phúc!"

Mạnh Tuyết Lý cười: "Ta ở bí cảnh đã quen giả trang, mặc dù ăn mặc như tán tu, cũng không đến nỗi giống cô nương đi."

Tiền Dự Chi rót trà nhận lỗi: "May mà ngươi mặc áo khoác đen, Hàn Môn Thành nhiều người nhãn tạp, tình huống gần đây có hơi phiền phức..."

Hai người đã lâu không thấy, trước nói đến việc phe phái Thái Thượng trưởng lão phản bội Hàn Sơn, âm mưu của Minh Nguyệt Hồ trong bí cảnh, sau khi trao đổi tin tức, Mạnh Tuyết Lý thoáng cảm thấy nặng nề. Nhưng không đến mức tuyệt vọng, Tễ Tiêu vẫn còn sống, mình còn có thể tu hành, y đã lại có vô hạn hy vọng.

Y không nhắc đến chuyện Tễ Tiêu đã sống lại, nếu như Tễ Tiêu bằng lòng, đương nhiên sẽ tới gặp Tiền Dự Chi.

Tiền Dự Chi phe phẩy quạt xếp: "Ý kiến của ta là, ngươi tạm thời đừng lộ mặt, chờ đến thời cơ thích hợp. À, đúng rồi, bây giờ bên ngoài cái gì đều loan truyền, ngươi nghe được cũng đừng để ý."

Mạnh Tuyết Lý hiếu kỳ hỏi: "Loan truyền cái gì? Ta coi như nghe cho vui, cứ nói đừng ngại."

Tiền Dự Chi thấy y thật lòng muốn xem, sai người trình lên một số thoại bản bán chạy.

Đại chưởng quỹ trình lên thoại bản, bẩm báo vài câu với hắn.

Tiền Dự Chi gõ quạt xếp: "Mạnh trưởng lão, ta hôm nay còn hẹn người khác nói chuyện làm ăn, e rằng phải xin lỗi không tiếp chuyện ngươi trong chốc lát."

Mạnh Tuyết Lý nhận lấy thoại bản: "Đừng khách sáo, Tiền chân chân cứ làm việc đi."

Tiền Dự Chi vội vã rời đi. Mạnh Tuyết Lý cũng không biết, các tán tu bị y dùng tên giả lừa dối, lúc này đang ở cách vách.

Y rất hứng thú mở một quyển thoại bản ra, dần dần không cười được nữa.

Ví dụ như "Trường Xuân Ký", "Tuyết Lý Truyện", theo lối ướt át khoa trương, đem y và Tễ Tiêu viết giống như yêu phi và bạo quân vậy.

Mạnh Tuyết Lý càng xem càng xấu hổ, đọc xong mấy quyển mặt đỏ tới mang tai. Y nghĩ, rõ ràng là nói bậy, trong này viết "Mạnh Tuyết Lý" hàng đêm sanh ca, được Tễ Tiêu độc sủng, so với ta tốt hơn nhiều.

Vừa nghĩ như vậy, trong đầu hiện lên hình ảnh Tễ Tiêu ôm Thận thú vào lòng.

Người và yêu thụ thụ bất thân, Tễ Tiêu sao có thể ôm một con yêu khác chứ? Tại sao mình phải tránh mặt Tễ Tiêu, chắp tay dâng đạo lữ cho người khác?

Mạnh Tuyết Lý nhét thoại bản vào ngực, quyết định lựa chọn hành động.

Đợi Tiền Dự Chi trở lại, chỉ thấy Mạnh Tuyết Lý vẻ mặt kiên định: "Tiền chân nhân, ta muốn mua thêm vài bộ đồ mới!"

Tiền Dự Chi bàn xong việc làm ăn, mặt mày hớn hở, vung tay lên, lại cho đòi quản sự. Lát sau hơn mười tủ gỗ, treo đủ các loại trang phục quần áo được trình lên.

Mạnh Tuyết Lý lộ ra vẻ mặt rối rắm.

Tiền Dự Chi nhìn quen các loại biểu tình của khách hành, thân thiện nói: "Đừng nóng, ngươi muốn kiểu dáng thế nào? Trong tiệm còn có rất nhiều."

Trong lòng lại nghĩ, những bộ đồ này đều là vải vóc nguyên liệu mới nhất, tốt nhất, nhưng đều không bằng bộ quần áo Tễ Tiêu tặng cho Mạnh Tuyết Lý, chỉ sợ Mạnh Tuyết Lý ánh mắt làm cao, hiện tại căn bản coi thường những bộ trang phục khác. Đang yên đang lành, sao lại muốn mua quần áo.

Mạnh Tuyết Lý: "Không cần thêu ấn phù văn, không cần nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, đẹp là được!"

Tiền Dự Chi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì dễ rồi."

Hanh Thông Tụ Nguyên tiệm đại nghiệp đại, có phường thêu, cửa hàng vải của riêng mình, Tiền Dự Chi mang Mạnh Tuyết Lý xuống lầu chọn.

Mạnh Tuyết Lý đi một vòng, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời: "Là nó!"

Tiền Dự Chi nhìn theo ngón tay y, vẻ mặt trở nên vô cùng vi diệu: "Mạnh trưởng lão, ngươi chắc chứ?"

Mạnh Tuyết Lý quyết tuyệt nói: "Ừm!"

Lần này không thành công thì cũng thành nhân.

Ở thành đông mua quần áo mới, ở thành tây mua giầy mới, ở thành nam mua đai lưng, thành bắc mua trâm cài tóc.

Đợi Mạnh Tuyết Lý trở lại Trường Xuân Phong, đã là hoàng hôn, thấy Ngu Khởi Sơ đang ở bên ao nói chuyện.Không biết hắn và ba con giao nói cái gì, cá chép vui vẻ quẫy đuôi, bọt nước bắn tung tóe.

"Tiểu Ngu, lại đây!"

"Mạnh ca! Ngươi vừa đi đâu về vậy?"

Mạnh Tuyết Lý quàng vai bá cổ với Ngu Khởi Sơ: "Tiểu Ngu, Mạnh ca biết ngươi là đệ tử hiếu thuận, sư phụ muốn làm chuyện quan trọng, ngươi chịu khó rời khỏi đây hai ngày, được không?"

Ngu Khởi Sơ mờ mịt: "Cần ta giúp một tay sao?"

Mạnh Tuyết Lý cười: "Ngốc, loại chuyện này không cách nào giúp được!"

Ngu Khởi Sơ gãi đầu: "Vậy, vậy cũng tốt. Khoan, ta không ở đây, thì đi đâu được?"

"Hanh Thông Tụ Nguyên lớn nhau vậy, chẳng lẽ không có giường cho ngươi? Tự nghĩ cách đi."

Ngu Khởi Sơ cảm thấy có lý, trong ngực ôm chuột nhỏ, trong túi cất Thận thú, đi tìm Tiền Dự Chi. Nếu như có thể, Mạnh Tuyết Lý thật sự muốn để hắn mang cả ba con giao cùng đi.

Đợi Ngu Khởi Sơ đi rồi, Mạnh Tuyết Lý xem đi xem lại thoại bản, kích động chờ đợi màn đêm buông xuống.

Khuya hôm đó, Tễ Tiêu đang ở trên bàn viết chữ, chợt nghe ba tiếng "cốc cốc cốc", cửa sổ bị gõ.

Bóng dáng của người gõ cửa phản chiếu lên mặt cửa sổ, theo ánh nến lập lòe lúc sáng lúc tối.

Tễ Tiêu cười khẽ.

Dám ở ban đêm gõ cửa sổ Tễ Tiêu, trừ cách vách Mạnh Tuyết Lý, còn có thể là ai? Cũng không biết Mạnh Tuyết Lý tại sao không đi cửa chính, lại muốn lén lén lút lút nhảy cửa sổ.

Chẳng lẽ muốn chú trọng từ nơi nào đi ra ngoài, liền từ nơi đó trở lại sao?

Tễ Tiêu mở cửa sổ ra, thoáng kinh ngạc.

Mạnh Tuyết Lý tối nay không giống bình thường.

Môi mỏng y khẽ mở, giữa hàm răng ngậm một nụ hoa đào sắp nở. Cánh hoa đào non mơn mởn điểm xuyết sương sớm trong suốt, tôn lên gò má như rặng mây hồng của y, hai tròng mắt ngập nước.

Chưa cần nhìn đến cách ăn mặc, dung nhan này có lực trùng kích của "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng".

Dưới ánh trăng sáng như bạc, thật giống yêu tinh quỷ quái nhân lúc đêm khuya mà mê hoặc thư sinh.

Tễ Tiêu đứng dậy, giang hai tay ra, định ôm tiểu đạo lữ từ ngoài cửa sổ vào phòng: "Lại đây."

Ai ngờ Mạnh Tuyết Lý thấy Tễ Tiêu ý động, biết chuyện tốt thành, vô cùng vui vẻ, tự vận chân nguyên, tung người một cái nhảy vào trong cửa sổ, nhào vào lòng đạo lữ.

"Khụ khụ khụ." Tễ Tiêu hô hấp nghẹn lại, lui về sau hai bước mới đứng vững, che miệng thấp giọng ho khan.

Mạnh Tuyết Lý giương mắt, lúc này sợ run, hoa đào ngậm trong miệng rơi xuống đất, chỉ thấy Tễ Tiêu sắc mắt trắng bệch, bên môi tràn ra máu tươi.

Y giúp Tễ Tiêu lau chùi bên mép, luống cuống tay chân nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, đều là ta không tốt!"

Mạnh Tuyết Lý dò xét mạch của đạo lữ: "Hầy, ngươi rõ ràng còn chưa khỏi hẳn, tại sao không nói với ta?"

Tễ Tiêu khoát tay: "Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe."

Mạnh Tuyết Lý xấu hổ cúi đầu.

Y không muốn làm người. Làm chồn ít nhất có thể chui vào đống tuyết, ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mạnh Tuyết Lý đỡ Tễ Tiêu ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vỗ lưng thuận khí giúp hắn, lần này nhớ khống chế sức lực.

Tễ Tiêu nhìn dáng vẻ cẩn thận của y, cười nói: "Tìm ta có chuyện gì sao?"

Mạnh Tuyết Lý buồn bực nói: "....Chỉ là muốn tới thăm ngươi một chút mà thôi."

Y nhìn về phía đèn đuốc cùng giấy bút trên bàn, thấy vết mực chưa khô trên giấy, vừa hay nói sang chuyện khác: "Ngươi ban nãy đang viết gì vậy?"

Tễ Tiêu: "Viết cuốn "Sơ Nhập Đạo" thứ hai cho ngươi, "Lập Đạo Tâm".

Mạnh Tuyết Lý không lời gì để nói. Đạo lữ vì việc tu hành của mình ngày đêm bận tâm, trong đầu mình chỉ toàn chủ ý xấu, còn ân đền oán trả, va đạo lữ đến hộc máu.

Tễ Tiêu cẩn thận quan sát y, tiểu đạo lữ tối nay chăm chút ăn mặc, mái tóc nửa buộc nửa buông sau lưng, gò má hơi ửng đỏ, quả thực còn đẹp hơn hoa.

Nhưng mà y lại mặc một cái.... áo khoác ngoài màu đỏ thẫm hoa vàng!

Trên áo khoác thêu sợi vàng, thêu cái gì? Trước mặt Thanh Long, Bạch Hổ, sau lưng là Chu Tước, Huyền Vũ.

Còn cả trâm cài tóc, thì ra là nhị long tranh châu uy phong lẫm liệt, dưới ánh nến lấp lánh tỏa sáng.

Trước đây Mạnh Tuyết Lý hay mặc cẩm y màu xanh đen, phối với áo khoác màu bạc sang trọng hoa lệ, nhưng kết hợp với nhau lại thành thanh đạm tao nhã.

Tối nay ăn mặc như vậy...Oai phong thì oai phong, nhưng rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái.

Tễ Tiêu nín cười: "Sao lại mua quần áo mới?"

Mạnh Tuyết Lý vốn nhanh trí, nhưng giờ phút này, bầu không khí lúng túng, đối diện với t y không nói dối được.

Y xoắn xít nói: "Trong thoại bản nói ta mặc quần áo lụa màu đỏ, miệng ngậm hoa đào. Ta liền nghĩ, mặc quần áo lụa rất lạnh, hay là mặc áo khoác, dù sao cũng là đỏ, khẳng định đẹp hơn mặc quần áo lụa."

Tễ Tiêu nghe y nói như vậy, bỗng nhiên nổi lên hứng thú, bèn quyết hỏi cho ra nhẽ: "Thoại bản gì? Cho ta xem thử."

Mạnh Tuyết Lý từ trong ngực lôi ra một bộ sách, đưa cho hắn, mong mỏi Tễ Tiêu đọc xong, có thể hiểu được tâm ý của y.

Tễ Tiêu thoáng lật mấy tờ, nhưng chỉ cười. Nụ cười của hắn ôn hòa, giống như bao dung trẻ nhỏ quậy phá: "Sau này ít xem mấy thứ này thôi."

Mạnh Tuyết Lý cẩn thận hỏi: "Ngươi không giận?"

Tễ Tiêu cho là y chỉ nội dung thoại bản: "Ưu khuyết điểm thiên cổ, hậu nhân bình luận, đại khái không cần để ý."

Mạnh Tuyết Lý gật đầu: "Vậy ta về đây."

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể thành đạo lữ "danh xứng với thực" chứ?

Mạnh Tuyết Lý buồn rầu.

Tễ Tiêu: "Khoan đã."

Mạnh Tuyết Lý ánh mắt sáng ngời, giống nhữ nước hồ ngập ánh sao.

Tễ Tiêu nhìn chăm chú y, dịu dàng nói: "Cho dù ngươi không đến đây, ngày mai ta cũng sẽ đi tìm ngươi, vừa hay tối nay ngươi ở chỗ này, chi bằng chúng ta cùng nhau..."

Mạnh Tuyết Lý trong đợi ngửa đầu, thậm chí muốn kiễng chân.

Tễ Tiêu; "Đọc một chút đạo kinh đi."

Như nước lạnh tạt vào đống lửa, ánh sáng trong con ngươi của Mạnh Tuyết Lý chợt tắt, khóe miệng nụ cười đọng lại, vẻ mặt cứng đờ.

Tễ Tiêu kéo Mạnh Tuyết Lý tay, dắt y đến cạnh bàn: "Ngươi xem, đây là "Lập Đạo Tâm" ta viết cho ngươi, thích không?"

Mạnh Tuyết Lý ngơ ngác nói: "Thích. Ta rất thích."

Tễ Tiêu:"Sơ Nhập Đạo ngươi đã học xong, lại đọc thêm quyển này, nhất định sẽ tiến bộ rất nhiều."

Ánh nến chập chờn, sắc điệu ấm áp bao phủ căn phòng. Hai người ngồi luận đạo, cùng trải qua đêm dài.

----

Mạnh Tuyết Lý gõ cửa sổ ló đầu: Chồn nhỏ của ngươi đột nhiên xuất hiện!

Tễ Tiêu xách linh điêu vào phòng: Vào đi học!

Chương 94: Chẳng có bữa tiệc nào tốt

"Làm đại yêu, không cần rèn luyện thần hồn; làm tu sĩ, sức mạnh của thần hồn rất quan trọng. Thần hồn mạnh mẽ, thì ngũ giác nhạy bén, khống chế vật chuẩn xác. Ví dụ đơn giản nhất về thần thức khống chế, chính là ngự kiếm."

Mạnh Tuyết Lý chống cằm nhìn Tễ Tiêu. Dưới ánh nến, vẻ mặt của Tễ Tiêu nhu hòa, nghiêm túc nhìn chăm chú y, khiến y sinh ra một loại ảo giác, giống như Tễ Tiêu đang thâm tình dịu dàng, thổ lộ hứa hẹn với y.

Mạnh Tuyết Lý cưỡng bách mình thu liễm suy nghĩ, đã hiểu "thần thông khống chế vật".

Tễ Tiêu hỏi: "Quang Âm Bách Đại của ngươi đâu?"

Mạnh Tuyết Lý đáp: "Ở trong phòng, ta không mang theo người."

Y thầm nghĩ, ai tới quyến rũ đạo lữ nhà mình còn mang theo một thanh kiếm? Đấy gọi là hành thích đêm khuya.

Tễ Tiêu đưa tay ra, cười: "Lại đây."

Trong phòng chỉ có hai người, câu nói này khiến Mạnh Tuyết Lý tâm thần rạo rực. Y đứng dậy, đang chuẩn bị đi tới.

Bỗng nhiễn ngoài cửa sổ nổi gió, bóng cây lay động, chỉ nghe thấy tiếng xé gió sắc bén, Quang Âm Bách Đại lăng không bay tới, Tễ Tiêu thu tay lại, vững vàng nắm lấy chuôi kiếm.

Mạnh Tuyết Lý nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Tễ Tiêu đưa kiếm cho y: "Đây chính là ngự kiếm cơ bản nhất, ngươi tập trung tinh thần, thử một chút."

Mạnh Tuyết Lý nhận lấy kiếm, thấy Thanh Long, Bạch Hổ tơ vàng trên áo khoác của mình, bi phẫn nghĩ, ta mặc như vậy, đạo lữ vẫn không bị cám dỗ. Kiếm có gì chơi vui, vui hơn cả ta?"

Y để Quang Âm Bách Đại lên bàn: "Trời sáng lại thử."

Tễ Tiêu hơi kinh ngạc: "Sao vậy?"

Mạnh Tuyết Lý cắn răng, rốt cuộc ngồi vào lòng Tễ Tiêu, mặt đối mặt ôm cổ Tễ Tiêu.

Hai người hô hấp quấn quýt, Mạnh Tuyết Lý mặt đỏ tới mang tai, Tễ Tiêu vẫn không nhúc nhích, nghĩ thầm có phải mình lại làm gì sai hay không, tiểu đạo lữ hình như tức giận, tại sao tiểu đạo lữ lại tức giận?

Mạnh Tuyết Lý: "Ngươi không hiểu lòng ta! Ngươi còn nói ngươi thích ta, muốn cùng ta làm đạo lữ danh xứng với thực, chẳng lẽ đều là gạt ta?"

Tễ Tiêu oan uổng: "Ta nào dám gạt ngươi, "luận đạo" đúng là chuyện đạo lữ làm với nhau."

Mạnh Tuyết Lý: "Ban ngày ngươi dạy dỗ Thận thú tu luyện, buổi tối luận đạo với ta, ngươi có ý gì?"

Tễ Tiêu khó hiểu: "Ban ngày đến thăm Kiến Vi chân nhân, nghị sự với hắn, ngày mai mới dạy Thận thú cách thổ tức...Hai chuyện này, có liên quan sao?"

Mạnh Tuyết Lý: "Thận thú là yêu, "cá chép" cũng là yêu, ngươi ỷ vào mình tu vi cao, bắt nạt ta không nhận ra cá chép kia có vấn đề! Đợi sau này bọn họ hóa hình rồi, ở tại Trường Xuân Phong, chẳng lẽ, ngươi còn muốn ta nhường chỗ ở cho bọn họ, sống chung với bọn họ?"

Tễ Tiêu dở khóc dở cười, Mạnh Tuyết Lý tức giận góc độ quá mới lạ, hắn không biết giải thích như thế nào: "Cá chép, đưa cho ngươi để bày phong thủy trận, thu nhận Thận thú, là việc trước khi ngươi xuất hiện. Tuyết Lý, ngươi đã làm người, sao lại giận dỗi với tiểu yêu?"

Mạnh Tuyết Lý chôn mặt bên gáy Tễ Tiêu mè nheo: "Ta biết không đúng, nhưng ta không nhịn được. Bọn họ cũng giống như ta, được ngươi cứu mạng, lẽ nào không thích ngươi?"

Y chờ đợi câu trả lời của Tễ Tiêu, thấp thỏm trong lòng, đang định truy hỏi, lại nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng tim đập của Tễ Tiêu.

Tễ Tiêu đang khẩn trương. Nếu không phải gần trong gang tấc, y căn bản không cảm nhận được sự thay đổi của Tễ Tiêu.

Mạnh Tuyết Lý không rõ lắm cho nên lấy lòng làm nũng. Tễ Tiêu rên khẽ một tiếng, đỡ lấy hông y, giọng nói khàn khàn: "Đừng động."

Mạnh Tuyết Lý mừng rỡ, ghé vào tai Tễ Tiêu, thấp giọng nói một câu.

Tễ Tiêu bất đắc dĩ: "Đừng nháo, ngươi ngay cả thần hồn trao đổi cơ bản nhất cũng không chịu nổi, song tu làm sao được? Nếu như ta mất khống chế, ngươi sẽ không chống cự được. Dạy ngươi cách rèn luyện thần hồn, chính là trông đợi ngươi...mau trưởng thành."

Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, nhớ tới hai lần trước trải qua, bừng tỉnh biết đạo lữ nói không ngoa. Y và Tễ Tiêu, thần hồn chênh lệch quá lớn.

Y buông tay ra, nhảy xuống khỏi lồng Tễ Tiêu: "Ta sẽ học cho giỏi!"

Tễ Tiêu còn nói: "Tâm ý của ta đối với ngươi, độc nhất vô nhị."

Hai người vốn ở dưới ánh nến khe khẽ thì thầm, bầu không khí thân mật, nhưng Mạnh Tuyết Lý rất vui vẻ, lớn tiếng nói:

"Ta cũng vậy!"

Khiến chim chóc ngời cửa sổ bị dọa bay tán loạn.

Y hô xong, uất ức giải tỏa, thần thanh khí sảng, hận không thể ngay lập tức múa kiếm.

...

Lúc Ngu Khởi Sơ xuống núi đã là hoàng hôn, trong ngực hắn ôm Thận thú, trong túi cất chuột kim tiền, rồng rắn kéo nhau đến Hanh Thông Tụ Nguyên, sắc trời cũng dần dần tối đen.

Tiền Dự Chi buồn bực nói: "Trễ như vậy, tới giao hoa đào?"

Ngu Khởi Sơ lắc đầu: "Ta muốn ở nhờ hai ngày, khách sạn dưới danh Hanh Thông Tụ Nguyên còn phòng trống chứ."

Tiền Dự Chi nổi lên hứng thú: "Ấy, đây là bị Mạnh trưởng lão đuổi ra khỏi cửa? Ngươi đã làm chuyện gì khiến sư phụ tức giận?"

Ngu Khởi Sơ: "Không phải đuổi! Sư phụ có chuyện phải làm." Thật ra hắn cũng có thể ở lại tẩm thất của Luận Pháp Đường, nhưng một đám tiểu đệ tử khó tránh khỏi sẽ quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây, tại sao lại ra ngoài ở một mình.

Tiền Dự Chi nghĩ, Mạnh Tuyết Lý mới mua một cái áo ngoài vàng đỏ "Thanh long bạch hổ", chẳng lẽ chuẩn bị mặc nó tìm người quyết đấu? Chẳng phải nói khoảng thời gian này không cần lộ mặt sao?

Hắn cười nói với Ngu Khởi Sơ: "Được rồi, ứng trước hai mươi viên hạ phẩm linh thạch."

Ngu Khởi Sơ ngẩn ra: "Ta đi vội, trên người không mang theo tiền.

Hắn biết Tiền Dự Chi xưa nay yêu tiền tài, nhưng hai người quen biết đã lâu, Tĩnh Tư Cốc chi biến còn từng sóng vai lui địch, cũng coi như quá mệnh giao tình, sao đột nhiên lại tính toán với nhau?

Giọng nói của hắn có chút uất ức: "Ngươi cho ta nợ có được hay không, chỉ là ở nhờ hai ngày....Chúng ta, chúng ta không tính là bạn?"

Ngu Khởi Sơ giơ chuột kim tiền lên trước mặt Tiền Dự Chi:

"Ngươi xem con chuột này, ngươi còn từng ôm nó, ngươi nỡ lòng nào khiến nó không nhà để về, lưu lạc đầu đường xó chợ?"

Chuột kim tiền mờ mịt vô tội nháy mắt.

Tiền Dự Chi thuận tay ôm chuột, vuốt ve bộ lông bóng mượt của nó: "Nó có thể ở lại, không mất tiền."

Ngu Khởi Sơ vui vẻ ra mặt, lại nghe Tiền Dự Chi tiếp tục nói: "Chuột ở chỗ này, ta còn có thể buổi tối ôm nó ngủ, cái này gọi là lấy thân trả nợ. Để ngươi ở lại có ích lợi gì?"

"Ngươi nói vớ vẩn gì vạy?!" Ngu Khởi Sơ tức giận mặt đỏ bừng, ngoắc tay với chuột nhỏ: "Chúng ta đi!"

Chuột kim tiền rất nể mặt, tránh thoát Tiền Dự Chi, đạp móng sau, nhảy vào trong ngực Ngu Khởi Sơ, kêu mắng Tiền Dự Chi.

Tiền Dự Chi: "Khoan đã."

Ngu Khởi Sơ không quan tâm, chạy thẳng xuống lầu, chạy đến đường lớn, nghe sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thì thấy đại chưởng quỹ của Hanh Thông Tụ Nguyên xách đèn lồng đuổi theo: "Ngu tiên sư xin dừng bước-"

Hắn vừa chua xót vừa tức giận, cũng đúng, Tiền Dự Chi là thân phận gì, sao có thể đuổi theo nói xin lỗi chứ? Ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ trên Trường Xuân Phong, người ta là ông chủ lớn, đại tu hành giả.

Ngu Khởi Sơ:"Lưu chưởng quỹ có chuyện gì không? Ta không có tiền ở khách sạn."

Lão chưởng quỹ cười nói: "Khách sạn đương nhiên phải tốn tiền, phòng khách ở hậu viện của Hanh Thông Tụ Nguyên nhưng có thể ở miễn phí. Việc nhỏ này, ta làm chủ được. Ngài xem trời đã tối rồi, ngài đi tìm chỗ ở cũng rất phiền phức đó."

Chuột nhỏ buồn ngủ díp mắt, Ngu Khởi Sơ suy nghĩ một chút: "Cảm ơn ngài."

Lão chưởng quỹ dẫn hắn tới phòng khách. Gọi là phòng khách, nhưng thật ra là một tòa khách viện, bố trí tinh nhã, ngoài hiên có rừng trúc nhỏ, trong rừng trúc có suối nước nóng.

Ngu Khởi Sơ do dự nói: "Quá xa xỉ, một mình ta ở lãng phí."

Đại chưởng quỹ hòa ái nói: "Để không cũng là không, yên tâm ở đi. Tiền chân nhân mới bàn xong vụ làm ăn lớn với Tán Tu Minh, tâm tình đặc biệt tốt, mới trêu chọc ngài đôi câu, ngài đứng giận."

Ngu Khởi Sơ lẩm bẩm: "Lưu chưởng quỹ, ngươi đúng là người tốt, sao lại đi theo tên gian thương kia."

Lão chưởng quỹ cười lớn:"Tiền chân nhân quả thật yêu tiền, nhưng tài sản lấy của dân, lại dùng với dân."

Ngu Khởi Sơ không tin.

Lão chưởng quỹ: "Chi nhánh của Hanh Thông Tụ Nguyên mở ở khắp mọi nơi, thậm chí còn vượt ra ngoài nhân giới, lui tới với cả hai giới yêu, ma. Ở một số tiểu quốc của người phàm, muốn mở chi nhánh, trước phải thông đường, sửa cầu, dẫn nước đào kênh là chuyện thương. Năm ngoái mấy tiểu quốc phía đông bị nạn châu chấu, ngàn mẫu ruộng mất trắng, người chết đói khắp nơi, mắt thấy chi nhánh của chúng ta sắp đóng cửa sập tiệm, Tiền chân nhân tiêu phí mười ngàn hai thượng phẩm linh thạch, từ xa vạn dặm, điều một trăm ngàn cân mễ lương đến giúp nạn thiên tai."

"Nửa năm trước tiểu quốc ở tây nam bị lũ lụt, ôn dịch tàn phá, Tiền chưởng quỹ đập xuống ba chục ngàn thượng phẩm linh thạch, mời Tùng Phong Cốc, Nam Linh Tự, Thanh Thủy Trai, tổng cộng một ngàn vị y tu ra tay, cứu chữa dân bị nạn. Chuyện xa hơn không nói, chỉ nói hắn mỗi lần giúp ngài đưa thư nhà, luôn dặn dò chúng ta, biếu thêm mấy hộp phấn hoa đào, bánh hoa đào cho lệnh đường."

Ngu Khởi Sơ ý động: "Có thật không?"

Đại chưởng quỹ:"Đương nhiên là thật, đều ghi chép lại vào sổ sách." Hắn thở dài nói, "Làm ăn càng lớn, trên vai áp lực càng nặng. Tiền chân nhân những năm qua rất không dễ dàng, bạn bè tri tâm không được mấy người, khách khứa, thuộc hạ, bạn làm ăn đều không thể coi là bạn, hắn muốn nói vài câu trêu chọc đùa giỡn, cũng không biết nói với ai. Kiếm Tôn đã về cõi tiên, Trọng Bích Phong chủ lại luôn ghi nợ, Tiền chân nhân khổ cực, không ai biết..."

Ngu Khởi Sơ hoàn toàn hết giận, trong đầu nghĩ Tiền Dự Chi trong nóng ngoài lạnh, ta không nên so đo với hắn, ngày mai tới tìm hắn uống trà nói chuyện phiếm, cho qua việc này.

Có điều ngoài miệng vẫn không chịu từ bỏ: "Chậc, nếu hắn không tính toán quá mức rõ ràng, cũng đâu đến mức khổ cực như vậy."

Đại chưởng quỹ cười nói: "Ngài nghe những lời này, có phải trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn không?"

Ngu Khởi Sơ gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi! Có câu nói rất hay, sự đau khổ của kẻ có tiền, là niềm vui của người nghèo."Đại chưởng quỹ lại khuyên nhủ, "Như ta đã nói, ngài ngại hắn tính toán rõ ràng, hắn cũng không chê ngài nghèo mà?"

Ngu Khởi Sơ ngẩn ra, lại không cách nào phản bác, giận đến đóng sầm cửa lại.

Tiền Dự Chi xem xong sổ sách, sắp xếp xong công việc ngày mai, cho đòi đại chưởng quỹ:

"Ta bảo ngươi giúp ta khuyên nhủ Tiểu Ngu, nói mấy câu tán dương..."

Đại chưởng quỹ khó hiểu: "Ta nói rồi! Nhưng không biết tại sao, Ngu tiên sư hình như càng tức giận hơn."

Tiền Dự Chi phe phẩy cây quạt: "Ngưởi trẻ tuổi, tính tình không được. Ta trêu hắn hai câu mà thôi, cần gì phải giận đến bây giờ."

Đại chưởng quỹ trình lên một vật: "Bên phía do thám, chiều nay đưa tới hai tấm thiệp mời, dặn dò tự tay giao cho ngài. Ta không hiểu cổ ngữ yêu tộc, ngài xem thử, hay là mời Ngu tiên sư đi cùng, giải sầu một chút? Ăn ngon chơi vui, sẽ hết tức giận."

Tiền Dự Chi cầm lấy mở ra xem, nụ cười khoảnh khắc tiêu tán: "Vạn Yêu Đại Hội ở Phong Nguyệt Thành, đây cũng không phải bữa tiệc tốt lành gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro