Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng mút "chụt... chụt..." từ khoang miệng Raphael vang lên, đầy mê hoặc và khiêu khích, âm thanh ấy cứ vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng. Đôi môi của hắn ôm trọn lấy đầu ti Peter, lưỡi quấn quanh như một cây kẹo ngọt, từng cú mút đầy khát khao khiến Peter run rẩy.

Khi lưỡi hắn tiếp tục mơn trớn, mắt hắn vẫn không rời khỏi Peter. Đôi mắt vàng sáng rực của hắn chạm vào ánh mắt Peter, sâu thẳm như một sói đầu đàn.

Khuôn mặt điển trai của Raphael làm Peter càng thêm hưng phấn. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt hắn giống như được tạc từ đá quý, góc cạnh mạnh mẽ, toát lên vẻ nguy hiểm đầy quyến rũ. Đồng tử hắn hẹp dài đầy tinh ranh và bí ẩn, làm tăng thêm sức hút nguyên thủy và hoang dại của hắn.

Peter không thể rời mắt khỏi Raphael, sự kết hợp giữa vẻ đẹp điển trai đầy nam tính và ánh nhìn mê hoặc như nuốt chửng mọi thứ khiến anh không thể kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Đôi môi anh khẽ mấp máy, giọng nói lạc đi vì khoái cảm:

"Cậu thật đẹp..."

Raphael nhướn mày, nụ cười nhếch lên đầy kiêu ngạo. Đây chẳng phải là lần đầu hắn nghe thấy những lời này. Hắn đã quá quen với việc người khác ca tụng vè vẻ đẹp của mình, biết rõ nhan sắc hắn quyến rũ đến mức nào.

Trên chiếc cổ thon dài, hầu kết gợi cảm mê người nhô ra rõ rệt. Raphael híp mắt, cúi đầu, từ từ tiến lại gần, rồi chính xác đặt môi lên, ngậm lấy hầu kết. Peter bật ra một tiếng nức nở, đôi lông mày anh khí nhăn lại, hai tay cào lên tấm lưng của raphael

Hầu kết là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể, giờ đây bị thanh niên bao phủ trong miệng, đầu lưỡi liên tục liếm láp, tùy ý chơi đùa. Thậm chí chỉ cần hơi dùng sức, cũng có thể cắn đứt. Cảm giác nguy hiểm ấy càng kích thích, xen lẫn với sự dính dấp đầy dâm mỹ.

Nhìn người trong lòng trần trụi nhún nhảy trên thân mình, dục vọng chiếm hữu trời sinh của Raphael bùng lên mạnh mẽ. Côn thịt bên dưới hắn nóng rực như bàn ủi, dữ tợn đứng thẳng.

Đáy mắt hắn di chuyển xuống dưới. Kế tiếp, Raphael kinh ngạc phát hiện ra hoa nhục xinh đẹp kia đã ẩm ướt, huyệt khẩu đã trở nên mềm xốp. Do phát tình mà tự động tiết ra chất lỏng, thuận theo lỗ nhỏ co rút chảy ra ngoài, dính nhẹp, hiện ra ánh nước dụ người.

"Anh à, anh dâm đến chảy cả nước luôn sao?"

Peter hung ác phun ra drap giường, đột nhiên phát lực. Raphael bị ép nằm phía dưới, còn Peter đang cưỡi trên người hắn.

Dù bị nhiệt độ phát tình tra tấn đến khóe mắt đỏ bừng, nhưng trong mắt Peter vẫn lộ ra ngạo khí. Anh ngồi trên bụng Raphael, hai tay chống lên cơ ngực thanh niên, mái tóc dài màu đen tán loạn.
Tiếp đó, anh vươn ra đầu lưỡi liếm cánh môi ướt át.

"Thằng nhãi, cậu nhớ kỹ, đây là tôi thao cậu!"

Một tay Peter chống lên bụng Raphael, tay còn lại đỡ lấy côn thịt to lớn phía sau. Đầu tiên, anh từ từ dùng hậu nguyệt đang co rút nuốt vào phân nửa quy đầu, sau đó từ từ ngồi xuống, dùng lớp thịt mịn màng bao bọc lấy dương cụ, nuốt hết cả căn.

"A..." Raphael không kìm lòng được phát ra tiếng cảm thán. Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng cảm giác khi tiến vào cơ thể người này lại tuyệt vời như vậy, như ngâm mình trong một cái ôn tuyền thoải mái, lại còn có hiệu quả xoa bóp.

Vách thịt khát khao chủ động dính chặt vào côn thịt thô to, bao bọc chặt chẽ. Nhờ dâm thủy bôi trơn, côn thịt dữ tợn xuyên vào càng thêm thuận lợi.

Peter cau mày, vừa mới bắt đầu nên tần suất đong đưa eo cũng không nhanh. Anh giữ lấy tiết tấu, vừa lắc lư trước sau, làm cho quy đầu khống lồ ma sát nơi nhạy cảm trong tràng đạo. Nhưng tần suất chậm chạp này chỉ duy trì được trong chốc lát, rồi không tiếp tục lâu nữa. Peter bắt đầu gia tăng tốc độ, thay đổi rất nhanh.

Raphael cọ sát trước ngực Peter, há miệng cắn chặt một đầu vú sưng tấy, dùng sức mút vào trong miệng. Hắn điên cuồng đâm chọc dưới háng, khiến thân thể Peter không ngừng bay lên.

"Um..."

Hai người điên cuồng làm tình, trong lúc này, căn phòng tràn ngập tiếng vang "Ba ba ba" do da thịt va chạm, liên tục không ngừng, thật sự tục tĩu không chịu nổi.

Dựa vào một tư thế, sau hơn một nghìn lần nện, Peter dần mất sức, những động tác của anh cũng chậm lại. Điều này khiến Raphael cảm thấy bí bách, cơ thể hắn không còn thoải mái như trước. Hắn cảm thấy Peter thật xấu xa, chỉ nghĩ đến bản thân và sự sung sướng của mình, trong khi hắn chật vật không thôi. Muốn nhanh thì không được, mà chậm cũng không xong.

Raphael thở nặng nhọc, cơ thể đau đớn, nhưng trong đầu hắn chỉ xoay quanh một suy nghĩ. Jiwon hay Johan—hắn không rõ ai trong số bọn họ đã chế tạo ra thứ xiềng xích đáng ghét này. Càng vùng vẫy, hắn càng cảm nhận rõ ràng sợi xích đang siết chặt hơn. Những chiếc vòng kim loại lạnh lẽo quấn quanh tay, chân và cổ hắn càng lúc càng thít lại, đâm sâu vào da thịt, tạo ra những vết hằn đau đớn. Hắn nghiến răng, mỗi lần giật mạnh lại càng khiến sợi xích xiết thêm, khiến cơ thể hắn gần như nghẹt thở.

Mẹ kiếp! Đừng để hắn thoát ra được. Nếu không, hắn sẽ ngay lập tức tóm lấy Peter, không chỉ hạ nhục danh phẩm của anh mà còn khiến Peter phải phát thốt lên kêu cha gọi mẹ.

Sau khi liên tục nhún nhảy làm loạn khắp trên người Raphael, Peter cuối cùng cũng sướng điên người co giật mà bắn ra. Nhưng Raphael thì khác, hắn vẫn chưa được thoả mãn, Peter không ngờ rằng nhu cầu của Raphael lại lớn đến vậy. Anh di chuyển hông, rút thứ côn thịt to lớn ra khỏi huyệt đạo, định đứng lên rời đi nhằm trả thù Raphael. Một cú khiến hắn biết thế nào là ham muốn dục vọng.

Chưa kiệp đứng hẳn dậy, Peter đã bị một lực mạnh bàn tay kéo ngược lại, khiến anh giật mình. Hắn không cho anh có cơ hội trốn thoát, ngay lập tức ném mạnh anh quay trở lại giường. Không hiểu Raphael đã thoát ra khỏi xiềng xích bằng nào.

Peter còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Raphael đã nhanh chóng đè anh xuống dưới thân. Hắn nhanh chóng áp sát môi mình lên môi anh, luồn chiếc lưỡi rắn của mình vào trong miệng anh khuấy đảo. Hắn giống như bị nghiện, quấn lấy lưỡi anh mà mút chụt chụt. Hai bên trao đổi nước bọt cho nhau, hắn không bỏ sót lấy một giọt, toàn bộ nuốt xuống. Hương vị ngọt ngào đê mê.

Raphael nắm chặt lấy mông anh, banh rộng lỗ huyệt ra, cứ thế nhắm cắm thật mạnh vào trong, tạo ra một cảm giác vừa đau đớn vừa kích thích không thể cưỡng lại.

Peter giật mình cơ thể run bần bật theo từng cú nắc hông của Raphael, hắn như 1 con hổ đói lao vào cắn xé lấy anh. Phía dưới, hắn giã thật mạnh côn thịt vào lỗ huyệt, tạo ra âm thanh " phạch phạch" không ngừng vang vọng khắp căn phòng, hòa cùng tiếng rên rỉ của Peter.

"Ha... Ha... Ha..."

Peter túm chặt lấy ga giường, cố nén cơn đau lẫn khoái cảm mà Raphael mang đến lần thứ hai. Người đàn ông này không chỉ dã man tàn bạo trên chiến trường mà ngay cả trên giường cũng vậy, hệt như một tên cầm thú. Hắn không chỉ chiếm hữu cơ thể của Peter mà còn khắc sâu vào tâm trí anh.

"Định biến tôi thành trò hề sao? Ép dương vật tôi đến phát điên thế này rồi lại vô tình bỏ đi?
Peter, tôi nói anh. Ngày hôm nay tôi sẽ phá nát cái lỗ súc sinh của anh đến chết mới thôi. Nếu anh có ý định bỏ trốn thì tôi khuyên anh, nghĩ cũng đừng nên nghĩ".

Raphael gầm lên một tiếng cuối cùng, tiến nhập hình thức đâm chọc, xương hông rắn chắc của hắn khiến mông thịt của Peter vểnh cao, đập đến biến dạng. Mỗi lần tấn công, phần lông cong lên gãi mạnh vào huyệt khẩu của Peter, khiến anh cảm thấy khát khao nhưng không thể thốt ra thành lời.

"Hah... Peter à..."

Raphael từng tiếng gọi vang lên, mỗi khoảnh khắc đều nhắc nhở về mối quan hệ mờ ám giữa hai người, âm thanh cực kỳ dâm đãng.

"Ư...ư..."

Peter không muốn thừa nhận rằng mình bị Raphael kích thích, cảm giác hưng phấn tràn ngập, trực tràng bắt đầu ngứa ngáy, không cam lòng mà cắn răng chịu đựng

Rất nhanh, Raphael đạt đến cao trào. Hắn bấu chặt cái mông của Peter, phóng toàn bộ tinh dịch tanh nồng vào huyệt khẩu hồng phấn, tạo nên một mảng dính nhớp. Sau đó, hắn hài lòng nằm sấp trên lưng Peter, ổn định hô hấp.

Tưởng chừng lần đầu khai bao cho Raphael, hắn chỉ cần thoả mãn 1 lần là xong. Nhưng không, từ khi được sinh ra, dương vật của Raphael sẽ không rời khỏi vách tràng của Peter. Hai người quấn quít lấy nhau, từ trên giường làm xuống dưới giường, từ ghế sofa đến trước cửa sổ, chất lỏng dâm mỹ văng tung tóe, cả người như bị ngâm trong mồ hôi.

Hai chân của Peter như nhũn ra, không thể không dựa vào người thanh niên, từ từ khôi phục sức lực.

_____________________________

Chỉ trong vài ngày, Peter tiếp quản tất cả khu vực thuộc sự quản lý của Raphael, trở thành người đứng đầu lớn nhất.

Raphael vừa tỉnh lại liền phát hiện mình bị giam trong xiềng xích, tay phải cùng chân trái đều bị hai cái còng sắt vừa to vừa dài khóa lại, trên còng có bao một tầng vải mềm, sẽ không gây tổn thương cho da. Hắn thử vài lần đều không thể phá vỡ thì biết đây là Peter cố ý làm riêng để đối phó với mình.

May mà xích sắt đủ dài, ngoại trừ thời điểm di chuyển phát ra âm thanh chói tai, vẫn rất thuận tiện. Hắn đứng dậy, ngắm nhìn xung quanh. Xiềng xích cực lớn quấn quanh người hắn, vừa thấy là biết được tỉ mỉ chuẩn bị.

Raphael cười khinh miệt, trong căn phòng chỉ có duy nhất một cái giường, các đồ dùng khác đều đặt bên ngoài. Cửa căn phòng đang mở ra, có lẽ Peter nghĩ rằng Raphael không thể chạy trốn.

Raphael phủ thêm áo ngủ màu đỏ sậm, bước ra ngoài căn phòng. Lực quan sát nhạy bén khiến hắn phát hiện toàn bộ căn phòng không có một vật nhọn nào, ngay cả bình hoa và đồ thủy tinh trang trí cũng không có, nhìn qua thực sự trống trải.

Hắn dạo quanh một vòng ngắn ngủi, rồi đi tới ngồi lên ghế sofa, hai chân giao nhau, cầm trên tay tờ báo đặt trên bàn trà lật xem.

Bộ dạng của Raphael rất thu hút, cả người tỏa ra khí chất quý tộc ưu nhã. Khi Lee Yuna đẩy cửa tiến vào, cô đã bị gò má hoàn mỹ của Raphael mê hoặc một chút. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với Raphael, sếp cũ của mình. Trước đây, mặc dù cô chỉ là một sát thủ cấp D thấp kém dưới trướng hắn, nhưng cô đã nghe nhiều lời đồn về sự tàn độc của hắn. Đối với Raphael mà nói, những sát thủ cấp D không đáng để hắn bận tâm tới. Cô chỉ có dịp gặp mặt, làm việc với Bát Túc Nhân và 12 tông đồ của hắn.

Yuna lấy lại trấn tĩnh, mới khôi phục vẻ mặt bình thường mà bước tới, ném quần áo trong tay vào người Raphael, và đặt đĩa thức ăn tùy ý lên bàn trà.

Raphael nâng mắt, mặt không biểu tình nhìn sang. Dù đã trở thành tù nhân của kẻ khác, khí chất ngạo mạn của nam nhân này vẫn không thay đổi. Đôi mắt hẹp dài sắc bén của hắn khiến người khác không thể xem thường, và khí thế vương giả quanh người tự động hình thành.

Cảm xúc của Lee Yuna đối với Raphael có chút phức tạp, bao gồm oán hận, đố kỵ và sợ hãi, nhưng trong lúc nhất thời, cô cũng không thể diễn đạt rõ ràng. Lần đầu tiên, cô từ trên cao nhìn xuống Raphael, lấy tư thế của kẻ bề trên ra lệnh:

"Thay quần áo, ăn cơm."

Raphael không quá bận tâm đến thái độ của Yuna, bởi vì hắn căn bản không có một chút ấn tượng nào với người này. Hắn chỉ lạnh nhạt hỏi:

"Peter đâu?"

Lee Yuna trước đó còn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nhưng sau khi nghe đến tên Peter, cảm xúc trong nội tâm cô ngay lập tức bùng nổ. Cô hậm hực nở nụ cười:

"Peter? À... Anh ấy hiện đang quản lý tất cả công việc của Hội Vinh Quang, làm sao có thời gian để tiếp ông!"

Dưới ánh nhìn khinh bỉ, Lee Yuna tiến sát tới Raphael, giọng nói đầy chế giễu:

"Sếp lớn, ông vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình sao? Một kẻ thất bại, đồng tính luyến ái, còn có tư cách gì để hỏi đông hỏi tây? Ông nói xem, có đúng không?"

Trước lời khiêu khích trẻ con ấy, Raphael không giận mà chỉ cười lạnh. Hắn nhìn thẳng vào mắt Yuna, giọng điệu thách thức:

" Cô oán hận điều gì? Không thành công bò lên giường anh ta à?"

Mắt Yuna đỏ ngầu, khuôn mặt hiện rõ sự chật vật khi bị chạm đến nỗi đau. Cô gằn giọng:

"Bởi vì tôi không giống kẻ ti tiện như ông, Lão già! Sau sự kiện vừa rồi tôi không nghĩ Sếp lớn của Hội Vinh Quang lại là kẻ thích ngủ với đàn ông đấy, tôi cũng hoài nghi ông là thứ giới tính kinh tởm kia đấy!"

"Ha ha..."Tiếng cười trầm thấp của Raphael vang lên, lạnh lùng và lãnh đạm. Hắn không báo trước, bất ngờ ngồi dậy, nắm lấy cằm Lee Yuna, bạo ngược mà nói rằng:

"Nhãi con, cô có muốn xem thử ta sẽ 'chơi' cô thế nào không?"

"Quá trình có thể sẽ..." Raphael cố ý kéo dài âm thanh, khiến cho Yuna mơ màng trong vài giây,
"...Hơi đau thôi".

Đứng trước người đàn ông cao lớn và cường đại như Raphael, cảm giác có chút khác biệt so với Peter. Thân hình uy nghiêm của hắn tỏa ra áp lực vô hình khiến cô cảm thấy nhỏ bé. Thân phục từ xương tủy, trong lúc hơi lơ đễnh, liền bị đào ra, từ từ khuếch đại, lớn đến mức trong thoáng chốc cô quên mất cả phản kháng.

Ngón tay của người đàn ông lướt nhẹ dưới cằm Yuna, sợi tóc mềm mại rũ xuống một bên, khẽ cọ vào khuôn mặt cô, khiến trong lòng Yuna bỗng dâng lên cảm giác ngứa ngáy, hoa mắt và ù tai.

Ngay khi cô nghĩ rằng hắn sẽ thực sự cúi đầu xuống, thì một tiếng quát chứa đầy phẫn nộ bỗng vang lên:

"Các người đang làm cái gì vậy!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro