16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lô Chu nói "Tiêu Nghị không ăn trộm làm biếng, đầu óc thực tế, cậu ấy nói một chính là một."

Tiêu Nghị ngại ngùng nở nụ cười, giám chế đối với tay nghề của Tiêu Nghị khen không dứt miệng, một lát sau còn nói "Ai nha, ăn không phải trả tiền một bữa cơm của cậu, vậy sao được?"

Lô Chu nói "Nếu Vương lão sư muốn, mỗi ngày đến ăn."

Giám chế còn nói "Lần sau có hi vọng, nên biểu lộ ra, ha ha ha ha!"

Tiêu Nghị: "..."

Lô Chu: "Còn không mau cám ơn Vương lão sư? !"

Tiêu Nghị nhất thời liền chấn kinh nói "Cám ơn... Vương lão sư!"

Giám chế khoát tay, ăn cơm xong, đi tìm đạo diễn đàm luận, Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng này có thật không? Có thể xuất kính?

Cùng buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tiêu Nghị hỏi Lô Chu việc này, Lô Chu khóe miệng run rẩy nói "Cậu trước hết cứ nghe đi, mấy ngày nữa người khác cũng không biết sẽ quên."

Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng hảo, các người một hai câu đều không cân nhắc, hứa hẹn cùng uống nước thoải mái, hại tôi vừa mới thiếu chút nữa còn tưởng thật.

Đoàn phim trong ngày chán nản vả lại buồn tẻ, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, quay phim, chạy show, đi ngủ, ngẫu nhiên sẽ có người tới thăm, có thì cũng fan đưa thức ăn cho Lô Chu, mang quà nhỏ, còn có bạn bè là của Lô Chu là nghệ sĩ lại đây chào hỏi.Đêm lúc không diễn, Lô Chu sẽ gặp bạn bè đi karaoke, chắp nối quan hệ, giám chế, sản xuất cùng lão bản công ty chờ, Tiêu Nghị chờ ở bên ngoài phòng karaoke, mỗi ngày chỉ có thể ngủ 4 tiếng, một ngày hai ngày không quan hệ, một tháng, cả người đều gầy đi.

Tất cả mọi người thiếu nước, mỗi ngày đều ngủ không đủ, hết thảy thời gian ở trên xe, trường quay, hết thảy chỗ có thể nằm đều dựa vào, còn muốn lo lắng đề phòng, phòng ngừa fan đến thăm sẽ chụp ảnh.

Tiêu Nghị lên taobao mua một miếng che mắt, mỗi ngày lúc Lô Chu nghỉ ngơi, Tiêu Nghị đắp lên cho y.

Không ít nghệ sĩ cũng tìm Tiêu Nghị chơi, mà còn ăn hoa quả hắn mua cho Lô Chu, thực khoái Tiêu Nghị trong đoàn phim nhân duyên tốt lên, sau lưng của hắn không ít người nghị luận, nghe xong nói cái gì liền cười cười, càng bởi vì là trợ lý tư nhân của Lô Chu, không ít người hữu ý vô ý muốn nịnh bợ hắn.

"Anh bị táo bón ăn nhiều táo chút." Tiêu Nghị nói.

"Cậu..." Lô Chu hung tợn nói "Đừng nói cái này! Tôi không táo bón!"

Tiêu Nghị nói "Anh buổi sáng ngồi trong toilet lâu... Táo bón hay bực tức còn dễ dàng có cái kia... Ăn nhiều hoa quả chút đi."

Lô Chu: "..."

Không có cách nào, tìm trợ lý chính là như vậy, ăn uống không có nửa điểm riêng tư, Lô Chu tiếp nhận táo, cả giận nói "Cậu còn dong dài hơn mẹ tôi!"

Tiêu Nghị vẻ mặt thành khẩn, kiệt lực khống chế được nội tâm phun tào tận lực không để Lô Chu nghe được.

"Cậu mỗi ngày gọi điện thoại cho ai?" Lô Chu cảnh giác hỏi.

"Bạn gái của tôi a." Tiêu Nghị một bên gọt táo đưa Ninh Á Tình ăn, vừa nói.

Ninh Á Tình ngồi xuống, hướng Tiêu Nghị hữu hảo cười cười, Tiêu Nghị không chỉ một lần được Lô Chu cảnh cáo, người khác nịnh hót hắn, nịnh bợ hắn, khách khí với hắn, toàn bởi vì hắn gần gũi Lô Chu, ngày nào đó không có thân phận này, lập tức như trà lạnh cho nên đừng quá tốt với bất kỳ ai, nếu không dễ dàng bị lợi dụng.

Tiêu Nghị thì cảm thấy kỳ thật rất nhiều lúc, giữa người với người cũng không có lợi thế như vậy, công tác trong đoàn phim tựa như ngồi tù, có thể lái được tâm điểm, cớ sao mà không làm?

"Cậu gọi điện thoại cho cô ta làm gì." Lô Chu giáo huấn "Cậu không phải nam nhân, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, hiểu hay không? !"

Tiêu Nghị nói "Cô ấy tắt điện thoại, có như thế nào cũng phải cho công đạo."

Ninh Á Tình cười nói "Tâm tư phụ nữ anh đừng nói, còn thật là như vậy."

"Phải không?" Tiêu Nghị chờ mong hỏi.

Lô Chu kêu lên một tiếng đau đớn, không đánh giá, Ninh Á Tình dạy Tiêu Nghị nói "Cô ấy tắt di động, cậu gọi điện thoại bàn cho cô ấy, QQ, vi tính, hết thảy có thể tìm cô ấy, nếu cậu để bụng, nên nghĩ biện pháp liên lạc với cô ấy, nữ sinh có đôi khi ngoài miệng không nói, rất nhiều chuyện muốn cậu hiểu."

Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói "Cám ơn, tôi hiểu được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#comantu