48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao Lô Chu mua cũng là ném xuống, thật tốt quá, Tiêu Nghị liền thống nhất thiết trí thành mã số của mình, như vậy liền có rất nhiều giày thể thao, mang không hết còn có thể cho em trai mang. Kéo vào trong giỏ hàng, Lô Chu vẻ mặt nghi hoặc nói “Cậu có biết size của tôi?”

Tiêu Nghị: “…”

Tiêu Nghị nói “44, không phải sao?”

Lô Chu a một tiếng, sắc mặt xinh đẹp nói “Qua đi.”

Tiêu Nghị cẩn thận hầu hạ Lô Chu, xoát một lần taobao, hôm nay Lô Chu không xoát Weibo, cải khán bạo mạn, nhìn nhìn Lô Chu có chút mệt nhọc, tay Tiêu Nghị  cầm Ipad rất mỏi liền nói “Đỗ tổng vừa rồi gọi điện thoại, bảo ngày mai kêu anh mang muối đến công ty là có ý gì?”

“Tùy.” Lô Chu cũng có chút buồn ngủ, mở mở mắt nói “Mở phim.”

Tiêu Nghị mở phim cho Lô Chu, Lô Chu liền nằm xuống, Tiêu Nghị chân trước mới vừa mở cửa sau lưng chợt nghe Lô Chu ngáy ngủ, vì thế quay vào, tắt máy, thuận tiện đi qua kéo chăn cho Lô Chu.

“Ngủ ngon.” Tiêu Nghị nói.

Tiêu Nghị hừ hừ, đi qua cắt MV, đau lòng một hồi liền ngủ.

Ngày hôm sau, trên bàn làm việc của Đỗ Mai có nửa túi muối tươi.

Đỗ Mai: “…”

Tiêu Nghị “?”

“Ha ha ha ha ha ——” Đỗ Mai cười thiếu chút nữa lật bàn.

Tiêu Nghị: “? ? ? ?”

Đỗ Mai cười muốn ôm công tác, ôm bụng không cách nào động, Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu nói “Không phải kêu Chu ca mang chút muối lại đây sao, trong nhà không có bao …”

Lô Chu tiến vào nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, khóe miệng run rẩy.

“Không có bao, cậu sẽ không xuống dưới lầu mua a!” Lô Chu cả giận nói.

“Ha ha ha ha ha ——” Đỗ Mai cười thở hổn hển rất lợi hại, Tiêu Nghị nói “Tôi lập tức đi mua…”

“Trở về!” Lô Chu giận dữ hét.

Tiêu Nghị: “…”

Tiêu Nghị đứng ở trong phòng làm việc, vẻ mặt mê man, Lô Chu phù một tiếng bật cười, tiếp cười đến cả người ngã vào trên ghế sa lông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#comantu