63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ nào có bán bao lì xì?” Lô Chu hỏi.

“Không cần cho ba mẹ tôi tiền lì xì.” Tiêu Nghị đi Santana của đệ đệ nói “Tiền của tôi đều là anh đưa, như thế nào còn cầm tiền lì xì?”

Lô Chu chẳng hề để ý ừ một tiếng, Tiêu Nghị nói “Chu ca, tôi mang anh đi chơi, đầu năm chúng ta đi ôn tuyền lần nữa.”

Lô Chu đi theo Tiêu Nghị đi dạo huyện lý một ngày, Tiêu Nghị biết Lô Chu tại Bắc Kinh cũng rất ít đi đến nơi công cộng, đều là trong nhà, trong xe, một đường chạy, cả cửa hàng cơ hồ không đi qua, muốn đi dạo cửa hàng lớn còn phải ra ngoại quốc.

Tiêu Nghị cùng Lô Chu đầu tiên là đi chơi trò chơi điện tử, lại đi dạo chợ hoa, Lô Chu lúc bắt đầu mặt không đổi sắc, Tiêu Nghị biết người nhà y tùy tùy tiện tiện là có thể mua hết toàn bộ cửa hàng, quần áo trên người đã có thể bao hết cửa hàng, sẽ không dẫn y đi mua quần áo, mà là đi dạo mấy cửa hàng đồ chơi, thuận tiện ăn chút đồ ăn Hồ Bắc.

Buổi chiều hai người lại đi dạo chợ hoa, Lô Chu đối với chợ hoa hiển nhiên rất có hứng thú, một bên nhìn vừa nói “Khi còn bé năm mới có rất nhiều món đồ chơi muốn mua.”

“Tôi cũng vậy.” Tiêu Nghị ôm một chậu hoa, nhìn Lô Chu khom người ở trước sạp chơi những thứ đủ mọi màu sắc, chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.

Chạng vạng, hai người lại đi dạo trong siêu thị lớn thật lâu, nơi nơi đều là mấy bác trai bác gái mua hàng tết, Tiêu Nghị đẩy xe, Lô Chu tùy tiện nhìn liếc mắt một cái, liền không cần tiền đem đồ vật tùy tùy tiện tiện ném lên trên xe.

Cuối cùng Tiêu Nghị kêu Tiêu Cường xuống dưới, đem một đống lớn hàng tết ôm lên lầu, cha mẹ làm lẩu chiêu đãi Lô Chu, 5 người, 1 bàn ăn, mùa đông trên bàn lẩu còn sôi hơi nước, trong TV đang chiếu phim cầu huyết Lô Chu làm diễn viên chính lúc 8 giờ.

Nói nói cười cười, mọi người nhìn Lô Chu ăn cơm, Tiêu ba Tiêu mẹ hiển nhiên đã từ Tiêu đệ biết được Lô Chu là người ra sao, nói chuyện đều cẩn thận rất nhiều, Lô Chu lại vài câu trêu ghẹo, hóa giải vấn đề có chút xấu hổ, Tiêu Nghị cười nói “Mọi người cứ xem Chu ca như Đỗ Mã là được, con cùng Chu ca rất thân.”

Học đại học, Đỗ Mã có đôi khi cũng tới nhà Tiêu Nghị đón năm mới, Lô Chu lại cùng Tiêu đệ chạm cốc, cùng anh ta uống rượu.

Sau bữa cơm chiều, Lô Chu vén lên tay áo, giúp đỡ Tiêu mẹ thu thập bát đũa, Tiêu Nghị nhất thời hồn phi phách tán, muốn tiến lên hỗ trợ, Lô Chu lại ngăn đón nói “Cậu cái gì a! Cái gì cũng đều không được!”

Tiêu mẹ cười ha ha nói “Dì đến, Tiểu Lô con cầm chén bỏ vào trong bồn rửa là được.”

Đêm khuya, Lô Chu hiển nhiên đi dạo có chút mệt, ngủ sớm, trước khi ngủ còn đề xuất chuyện chạy bộ ngày hôm sau.

Lô Chu vài ngày không tập thể hình, Tiêu Nghị lại không thể dẫn y đi phòng tập thể thao, chỉ có thể chạy bộ, nhưng phụ cận nhiều người nuôi chó, chạy bộ lại dễ dàng bị chó đuổi, cuối cùng bị Lô Chu mắng, đành phải quyết định ngày hôm sau dậy sớm một chút, buổi sáng đi chạy bộ.

Lô Chu đi ngủ, Tiêu Nghị đặc biệt giám thị một chút Tiêu Cường, nhìn cậu ta có lén lút đi gọi điện thoại hoặc là nói cho bằng hữu chuyện Lô Chu đến nhà hắn không, Tiêu Cường hiển nhiên vì xe mà thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng), ai cũng không nói, Tiêu Nghị lúc này mới yên tâm, lại mở họp gia đình, đặc biệt dặn dò người nhà một lần việc này cùng công việc của hắn là cùng một nhịp thở, người nhà nhất trí cam đoan tuyệt không để Tiêu Nghị thêm phiền toái, Tiêu Nghị mới dám đi ngủ.

Tại Bắc Kinh trong nhà Lô Chu, Tiêu Nghị mỗi ngày ôm thú nhồi bông dài một thước của Lô Chu, ngủ không quá quen, liền vô ý thức mà xem thú nhồi bông như thay thế phẩm của Lô Chu, Lô Chu ngủ còn ngáy ngủ, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cánh tay đặt trên gối đầu, Tiêu Nghị thì cả người nằm trên người Lô Chu, hai chân kẹp một chân giống như gấu trên cây.

Sáng sớm.

Tiêu Nghị phát hiện mình quấn Lô Chu nhất thời vẻ mặt co rút, cực kỳ cẩn thận buông y ra, chậm rãi dịch sang một bên. Lô Chu còn ngủ, trong quần lót đỉnh lều trại.

Tiêu Nghị thối lui đến bên giường, thâm hút một hơi.

“Uy… Chu ca.” Tiêu Nghị cẩn thận nói “Rời giường —— “

Nửa giờ sau.

“Cậu có phải nam nhân không a!” Lô Chu mặc đồ thể thao, tại tiểu khu sau quốc lộ bên cạnh chỗ đạp bước, chờ Tiêu Nghị đuổi theo.

Tiêu Nghị thở hồng hộc, ôm một thân cây nói “Anh… Anh chạy đi, đừng chờ tôi…”

Lô Chu “Tôi lại không biết đường, cậu quá thiếu rèn luyện!”

Tiêu Nghị quả thực không cách nào bồi Lô Chu chơi, Lô Chu cao cao đại đại vẫn là người sinh ra để tập thể dục, chạy 10 km với y mà nói dễ như ăn cơm, Tiêu Nghị học âm nhạc, đây là hãm hại người a! Trợ lý hợp đồng cho tới bây giờ chưa nói qua phải bồi lão bản chạy bộ a a a!

“Hô —— hô ——” Tiêu Nghị vẻ mặt trắng bệch, cảm giác đã đến cực hạn, muốn chết tại ven đường, Lô Chu thở ra một hơi nhiệt khí, cởi nón, cởi áo khoác, mặc áo may ô, lộ ra cánh tay cường tráng, Tiêu Nghị theo ở phía sau, khập khiễng đi.

“Bình thường phải rèn luyện thêm!” Lô Chu nói “Tay gầy như gà.”

Hai mắt Tiêu Nghị xoay vòng, Lô Chu nói “Lấy tiền đi, mua điểm tâm ăn, tôi muốn ăn mì nóng.”

Quán mì bên đường đã mở, Tiêu Nghị thở hổn hển, đi theo Lô Chu đi ăn, Lô Chu ăn hai bát lớn, kêu thêm bát nước sôi để rửa chén, Tiêu Nghị ăn một chén, ngồi phịch ở chỗ ngồi, thoáng thư thái.

“Đem khăn quàng cổ đeo lên, đừng để bị cảm.” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị nói “Tôi còn đi, tôi… Không được, không không, tôi còn đi… Tôi nói hiện tại không được…”

Chạy bộ xong, Tiêu Nghị ra một thân mồ hôi, cảm giác có tinh thần hơn rất nhiều, người đã dần dần nhiều lên, bọn họ đi qua phố dài, dừng lại ở trạm xe buýt, chuẩn bị trở về nhà.

Lô Chu chảy mồ hôi, trên lưng một bãi mồ hôi, Tiêu Nghị run rẩy, mặc vào cho y, hai người vừa vặn đi qua cửa hàng bên ngoài, chuẩn bị kêu xe hoặc ngồi xe buýt.

“Xin hỏi… Anh là Lô Chu sao?” Một nam sinh trung học nói “Có thể cho em… Chữ kí được không?”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu “…”

Lô Chu cởi nón, tóc hơi dài, mặc vào áo khoác, chạy bộ xong, Tiêu Nghị cùng Lô Chu đều hoàn toàn quên ra cửa sẽ bị phát hiện.

Lô Chu lập tức kịp phản ứng nói “Hư, đừng ồn ào, đưa bút cho tôi.”

Nam sinh kia suýt nữa muốn ngất xỉu đi nói “Anh anh anh, thật là anh sao? ! Em em em em…”

Nam sinh quay đầu lại nhìn, Tiêu Nghị cùng Lô Chu trong lòng đồng thời lộp bộp một tiếng, ở trạm xe buýt, học sinh trung học đứng thành đàn, tựa hồ là nghỉ đông đi dạo phố ăn cơm xem phim, lúc này mới buổi sáng 9 giờ a! Tiêu Nghị nghĩ thầm mẹ kiếp! Các em cũng quá chịu khó đi! Nghỉ đông không ở trong nhà đi ngủ ra ngoài sớm như vậy là muốn làm chi ——!

Nơi đó học sinh trung học đã sớm phát hiện Lô Chu, kêu nam hài này lại đây dò đường, Lô Chu kinh hồn táng đảm ký tên cho cậu ta nói “Tạm biệt.”

“Oa a ——!”

“A a a a ——!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#comantu