CHƯƠNG 3 (╬ ̄皿 ̄)凸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mặc kệ là người đại diện hay minh tinh, mỗi ngày vội vàng bận rộn, có ít nhất 7 việc là tạo ra mối quan hệ, 2 việc là tuyên truyền với fan, dư lại là đóng phim.

Làm người đại diện rất thống khổ, minh tinh gây chuyện phải giải quyết, giải quyết không tốt còn bị cư dân mạng công kích, phải có quan hệ xã hội, tuyên truyền, kiểm soát dư luận, trao đổi hợp đồng, nhìn người ta dọn đồ ăn, bàn bạc với nhà sản xuất cùng nhà đầu tư, hỏi thăm tin tức cùng scandal của đối thủ cạnh tranh, nghĩ biện pháp chê bai đối thủ, bồi dưỡng cấp dưới là nghệ sĩ... Từ khi Tiêu Nghị đi theo Lô Châu, cậu liền sâu sắc hiểu được.

Đương nhiên, công ty an bài cậu làm trợ lý sinh hoạt của Lô Châu, không phải nói câu phải làm trợ lý cả đời, chức nghiệp thứ hai của trợ lý là người đại diện, thứ ba lại là quản lý công ty, còn có các công việc khác thí dụ như làm nhà sản xuất ngầm. Trở thành người đại diện trong giới giải trí, thường thường là người đại diện nâng đỡ nghệ sĩ, mà khi nghệ sĩ trở thành minh tinh liền ngẫu nhiên sẽ lợi dụng tài nguyên chỉ dạy trợ lý, trợ lý lăn lộn trong vòng luẩn quẩn về sau sẽ thăng cấp thành người đại diện. Tiêu Nghị đối với tiền đồ của mình, tổng thể mà nói vẫn rất lạc quan.

Điểu ty (ý chỉ những người không có chí lớn) như Tiêu Nghị, làm việc vài ngày, ngẫu nhiên cũng sẽ có điểm ảo tưởng không thực tế, thí dụ như trở thành người đại diện cho phim điện ảnh và truyền hình, có được vài nghệ sĩ mới sau khi debut đi theo mình chịu mệt nhọc, chờ bọn họ nổi tiếng về sau có thể hô phong hoán vũ, lấy 80% cát sê, lấy tay che trời, không có gì làm không được, đi xe nổi tiếng, ở khu nhà cấp cao... Nói một câu, đại bài đều phải run rẩy, suất ca mỹ nữ như mây, tiền cảnh Tiêu lão bản ngồi trên hàng tỉ tài sản diễm lệ; nhưng nếu muốn chọn Chương Tử Di hay là chọn Trương Mạn Ngọc, rõ ràng bây giờ còn không tới phiên cậu quan tâm.

Trước khi thành công, trước hết phải đảm bảo vấn đề tồn vinh của bản thân, Tiêu Nghị vẫn rất bội phục Đỗ Mai, có thể hiểu tính cách của Lô Châu, mỗi lần hướng dẫn cho cậu đều là về yêu cầu của bản thân Y.

"Cuối tuần phải đi Hoành Điếm." Đỗ Mai lật xem tư liệu trong tay, không chút để ý nói "Hôm nay cùng Hân Nhiên ăn một bữa cơm đi, buổi sáng người đại diện của cô ấy còn gọi điện thoại tới ."

"Không đi." Lô Châu nói.

"Sao vậy? Lại làm mình làm mẩy?" Đỗ Mai nói.

"Không muốn đi." Lô Châu tựa vào ghế xoay chơi PSP, Đỗ Mai buông hợp đồng, vẻ mặt vô cùng khó xử "Cậu tới sớm một chút là được rồi, vừa lúc sắp xếp hai người ăn cơm trưa, ngủ trễ như vậy, chỉ có thể sắp xếp buổi tối."

Khi nói chuyện Đỗ Mai nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, Tiêu Nghị đang ngồi ở trên ghế sa lông, bắt được ánh mắt của Đỗ Mai, Đỗ Mai nói "Tiểu Nghị, cậu giúp Chị xuống mua đồ ăn, cậu muốn ăn cái gì thì mua luôn."

"Đừng cay quá." Lô Châu đang chơi game ngẩng đầu, nói với Tiêu Nghị "Bao tử vịt thái mỏng chút, thêm chút muối."

Tiêu Nghị dạ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Đóng cửa lại, Đỗ Mai đi tới, lấy đi máy chơi game của Lô Châu, Lô Châu vẻ mặt không kiên nhẫn, ngồi xuống.

"Tiêu Nghị thế nào?" Đỗ Mai nói.

"Tạm được." Lô Châu nói "Dù sao cũng đã ký hợp đồng, so với mấy trợ lý trước khá hơn chút."

"Cậu khách khí một chút với người ta đi." Đỗ Mai nói "Tôi muốn bồi dưỡng cậu ấy."

"Cậu ta?!" Lô Châu quả thực giống như nghe được chuyện hài, nói "Cà vạt cũng không biết đeo, hai mươi mấy tuổi lại giống như học sinh mới tốt nghiệp, nói chuyện cũng nói không rõ ràng, có thể làm người đại diện?"

"Mặc kệ thế nào." Đỗ Mai nói "Làm bạn bè cũng rất tốt, cậu nhóc đó rất kiên nhẫn."

Lô Châu có lệ ừ một tiếng, Đỗ Mai cười nói với Lô Chu "Chị cảm thấy cậu rất thích Tiêu Nghị, dù sao đây cũng là trợ lý duy nhất không bị đuổi trong ngày đầu tiên".

"Tôi có khó ở chung như vậy sao? Ít nói chuyện, làm việc nhiều, đương nhiên không đổi người." Lô Châu cào nhàu.

Đỗ Mai nói "Quý trọng một chút, hiện tại muốn tìm nam sinh nghiêm túc kiên định không xốc nổi rất khó khăn."

"Biết rồi." Lô Châu vươn tay lấy PSP, Đỗ Mai lại nói "Phim truyền hình lần này có giá trị bao nhiêu trong lòng cậu biết rõ, đừng đùa giỡn đại bài, tuy rằng cậu đã là đại bài nhưng trước mặt Lý đạo khiêm tốn một chút, ông ta sẽ càng thích cậu."

"Vâng vâng."

"Cậu khách khí với người khác chút đi, bọn họ sẽ càng vui mừng càng kính trọng cậu từ sâu trong lòng . Qua một thời gian , Chị sẽ tới đoàn phim nhìn cậu."

"Nói thật." Lô Châu nói "Bộ phim này tôi thật sự không muốn nhận, chỉ vì mặt mũi của Chị với Lý đạo..."

Đỗ Mai nói "Giá cả 45 vạn một tập, không phải là tôi nói, hiện tại rất nhiều người đều nhận không được, năm nay phim bị cấm chiếu quá nhiều, công ty Lợi Tinh bảo cậu giúp đỡ người mới của họ đã đưa ra giá cả rất cao. Cậu diễn nghiêm túc vào, chớ xem thường người khác, như vậy tôi cũng khó xử."

"Biết biết." Lô Châu không kiên nhẫn nói "Lần sau đừng để tôi đóng thể loại này nữa."

Đỗ Mai nhìn Lô Châu liếc mắt một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tư liệu.

"Phân tập cùng kịch bản đều ở trong này." Đỗ Mai nói "Cậu bớt thời giờ nhìn một chút."

Lô Châu tiếp nhận PSP lại không cầm kịch bản, ừ một tiếng, tiếp tục hết sức chuyên chú chơi game.

Đỗ Mai nói "Trong lúc quay phim với tuyên truyền, chuẩn bị cho cậu scandal cùng Ninh Á Tình."

Lô Châu: "Nga."

Đỗ Mai "Cho nên hôm nay vẫn nên ăn một bữa cơm với Hân Nhiên đi, cô ta cùng người đại diện đều nhớ cậu."

Lô Châu rùng mình một cái, Đỗ Mai còn nói "Gần đây cùng Thanh Hòa nói chuyện điện ảnh, đoàn đội đặc hiệu Hollywood, đầu tư 1 tỷ 7000 vạn, có thể ký hợp đồng cũng muốn cậu nâng đỡ tân nhân."

Lô Châu: "Bao nhiêu?"

Tiêu Nghị ở bên ngoài gõ cửa, Đỗ Mai liền nói "Vào đi."

Tiêu Nghị bước vào, Đỗ Mai nói "400 vạn."

Tiêu Nghị: "| Σ( ° △ °|||)"


"Chỉ có nhiêu đó? !" Lô Chu khó có thể tin nói.

Tiêu Nghị: "... ... ..."

Đỗ Mai "Cậu đã vài năm không đóng phim điện ảnh, hơn nữa thời gian quay phim cũng không dài, không đến một tháng, 20 ngày thôi."

Lô Châu: "Thù lao của nam chính chỉ có 400 vạn?"

Đỗ Mai: "Nam thứ."

Lô Châu bất thình lình ném máy chơi game, giận dữ hét "Kêu tôi diễn nam thứ? !"

Tiêu Nghị quăn một ánh mắt đồng tình với Đỗ Mai, Đỗ Mai lại bình tĩnh nói "Cậu không biết nam chính đảm nhiệm nội dung,  nam thứ mới đảm nhiệm tình cảm của phim sao?"

Lô Châu hít một hơi như muốn phát hỏa, lại tìm không thấy chỗ phát tiết, Đỗ Mai lại nói "Ăn cơm trước đi, chưa xác định đâu, chủ nhiệm sản xuất của Thanh Hòa còn ba hoa chích choè, chờ tôi lấy kịch bản sẽ yêu cầu tăng giá."

Xế chiều hôm đó, Lô Chu hai ba miếng đã ăn sạch cơm, thở phì phì, Đỗ Mai lại đưa cho Lô Châu một số thứ-- Đều là tác phẩm truyền hình của đoàn đội trong phim Y diễn trước kia. Tiêu Nghị sùng bái nhìn hồi lâu, Đỗ Mai còn nói "Thứ hai Lâm Nghiêu sẽ cùng đi với các cậu, chuyện khác cậu không cần phải xen vào... Tiểu Nghị?"

"A, dạ dạ!" Tiêu Nghị lập tức đứng dậy.

"Cậu ta cũng không cần đi." Lô Châu hất càm, như có cừu oán với kịch bản lật tới lật lui cũng không ngẩng đầu lên nói "Kêu Lâm Nghiêu đưa tới vài trợ lý là được."

Tiêu Nghị từ đầu đến chân đều có cảm giác bị ghét bỏ, Đỗ Mai nói "Cùng đi, cũng có thể học thêm kinh nghiệm. Cậu chiếu cố tốt Lô Châu, có chuyện gì không hiểu gọi điện thoại cho tôi, Tiêu Nghị, cậu nhớ kỹ phải nhắc nhở Lô Châu cuối tuần này đọc kịch bản nhiều chút."

"Vâng." Tiêu Nghị gật gật đầu.

Xế chiều hôm đó, Đỗ Mai lại dặn dò chút việc, phần lớn là chuyện thái độ đối với bên ngòi, Lô Châu một câu cũn không nói, mang theo Tiêu Nghị rời đi.

Hôm nay Tiêu Nghị lên xe của Lô Châu, Đỗ Mai đoán chắc Lô Châu không muốn đi gặp Trương Hân Nhiên, ám chỉ Tiêu Nghị vô kể Lô Châu nói cái gì, cũng phải đi dùng bửa cơm này. 


5 giờ rưỡi chiều, xe di chuyển như ốc sên, bầu trời bên ngoài là màu xám tro, Tiêu Nghị khẳng định Lô Châu nhất định đã bị đạp đuôi, tâm tình không tốt, mình bị ghét bỏ cũng có chút suy sụp, muốn hóa giải một chút mâu thuẫn xấu hổ này, nghĩ nghĩ, cuối cùng nói "Tới đoàn phim muốn lên taobao không?"

"Quay ngoại cảnh vùng núi tín hiệu cũng không có, taobao cái thí!" Lô Châ u giận dữ hét.

Tiêu Nghị: "..."

Tiêu Nghị nghĩ thầm đây không phải là muốn anh vui vẻ chút sao! Anh không phải vua taobao sao! Mẹ kiếp! Không phải vì chữ ký ai đi theo anh chứ a a a a! ! !(╬ ̄皿 ̄)凸 

"Không quay ngoại cảnh cũng có thể lên mà." Tiêu Nghị nói "Hoặc là mang chút gì theo giải trí? Đọc sách thế nào?"

Lô Châu không kiên nhẫn nói "Không quay ngoại cảnh, đạo diễn muốn diễn, chỗ nào cũng không đi được! Cái gì cũng không thể làm! Di động đều không cho xài! Tôi ngồi xổm trong nhà giam, cậu phải đứng ở một bên, đi cậu rồi sẽ biết! Đừng khóc đòi về!"

Cũng không phải huấn luyện quân sự, không khủng bố như vậy chứ -- Tiêu Nghị nghĩ thầm, nhịn không được lại có điểm thụ sủng nhược kinh, không cho cậu đi theo là muốn cậu thoải mái chút sao? Lô Châu giống như còn rất tốt với mình a.

"Đi a." Xuống xe, Lô Châu mạc danh kỳ diệu nhìn Tiêu Nghị.

"Anh... Châu ca, anh cùng Hân Nhiên tỷ ăn cơm phải không?" Tiêu Nghị đứng ở bên cạnh xe nói "Cần tôi cũng đi theo không?"

Lô Châu cũng không nói lời nào, không kiên nhẫn đi về phía trước, Tiêu Nghị vội đuổi kịp, vào trong phòng ăn, Lô Chu thầm hít một hơi, gọi điện thoại, nơi này phi thường thanh lịch, bàn ăn lầu hai xuất hiện một nam một nữ.

"Hân Nhiên." Lô Châu mỉm cười.

Tiêu Nghị: "O_o "


"Thực xin lỗi đã tới chậm." Lô Châu nói.

Trương Hân Nhiên miễn cưỡng ngồi trên ghế cầm di động, bên người ngồi một người mập mạp, vỗ tay một cái, ngây ngô nói "Ai nha, rốt cục chờ được cậu, vị này chính là..."

"Trợ lý của tôi." Lô Châu nói.

"Tôi tên Tiêu Nghị." Tiêu Nghị lập tức tự giới thiệu.

"Đến đến đến, hai ta làm quen." Người mập mạp ôn nhu nói "Hân Nhiên, hai người chậm rãi tán gẫu nha, OK?"

"Ân." Trương Hân Nhiên cũng không thèm nhìn tới Lô Châu, đảo cặp mắt trắng dã.

"Sao lúc này mới đến." Trương Hân Nhiên nói.

Lô Châu cười cười nói "Kẹt xe."

Sắc mặt Trương Hân Nhiên hiển nhiên cũng không tốt lắm, Lô Châu nhỏ giọng nói "Gọi đồ ăn chưa? Muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được." Trương Hân Nhiên nói "Hôm nay mới vừa quay quảng cáo, mệt chết đi được, muốn nhanh trở về tắm rửa đi ngủ. Tùy tiện ăn chút đi."

"Sao vậy?" Lô Châu một bên cầm thực đơn, một bên cười cười với Trương Hân Nhiên "Bị ai ức hiếp rồi à?"

"Không --" Trương Hân Nhiên nhàm chán nói "Nhanh ăn đi."

Tiêu Nghị cùng người đại diện của Trương Hân Nhiên ngồi vào một bàn khác, người đại diện tên Tề Toàn, khi mỉm cười toàn thân đều run rẩy.

"Hân Nhiên chúng tôi..."

"Thật xinh đẹp." Tiêu Nghị tán thưởng nói "Giống như trên phim!"

Tề Toàn nói "Ai nha bây giờ còn không phải trạng thái tốt nhất đâu, tôi đã nói với cậu, cô ấy nếu nghỉ ngơi tốt, da mặt vô cùng mịn màng, nếu không trang điểm cũng đoán không ra đâu! Đều là gần đây, thời tiết ... Ôi, lịch trình thật sự sắp xếp quá khắt khe, mỗi ngày thức đêm... Châu Châu nhà cậu? Thế nào?"

"Anh ấy... Chúng tôi cuối tuần tới Hoành Điếm." Tiêu Nghị nhớ Đỗ Mai không chỉ một lần nhắc nhở, vạn nhất nhìn thấy người đại diện của Trương Hân Nhiên, ngàn vạn lần không thể biểu hiện quá mức kinh ngạc, từ ngữ cùng cách nói chuyện nhất định phải hoàn hảo. Cuồng khen nghệ sĩ của đối phương xinh đẹp, Tề lão sư rất giỏi ... tổng là không có sai.

Tề Toàn cầm muỗng nhỏ khuấy ly trà sữa, tao nhã bắt chéo chân, còn nói "Tôi biết bộ phim kia, Kỵ binh băng hà đi vào giấc mộng, nói đến Liêu thái tổ, chính kịch cổ trang, đương nhiên cao lớn hơn ~ Hân Nhiên của chúng tôi vốn cũng muốn nhận nhưng đang tạm thời nhận bộ 《 Âu 囧》 nên không hủy được."

"Đúng vậy." Tiêu Nghị nói "Đỗ tổng cũng nói diễn phim điện ảnh càng tốt, năm nay Hân Nhiên tỷ sẽ đại phá phòng bán vé."

"Ai." Tề Toàn còn nói "Có đôi khi cũng khó nói, giống lần trước cái kia ai, ai ai, còn có ai ai ai, không phải cũng dốc sức sao, có dựa vào bán hủ cũng không được nha, hoàn hảo Hân Nhiên chúng tôi có thể gánh phòng bán vé..."

Nội tâm Tiêu Nghị phun tào hàng tỉ con dê đang chạy hơn ngàn dặm trên thảo nguyên, Tề Toàn lại thân thiết nói "Đồng học Tiểu Tiêu bộ dạng rất đẹp trai, có hứng thú phát triển trong giới giải trí không."

Tiêu Nghị nhất thời chấn kinh, lời này là nói đùa sao? Phải là nói đùa đi, Tiêu Nghị lập tức cười nói "Nam thần của tôi chính là Châu ca, có thể đi theo anh ấy tôi đã phi thường thỏa mãn. Hơn nữa tôi chỉ có khuôn mặt, khí chất cái gì cũng không được."

Tiêu Nghị đúng là cảm thấy như vậy trong đáy lòng, diện mạo Trương Hân Nhiên tuy rằng rất xinh đẹp nhưng xinh đẹp của cô ta cùng xinh đẹp trong dân gian hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, tựa như Lô Châu cái gì cũng không làm, chỉ đơn giản ngồi ở chỗ kia, khí chất cùng khí tràng của hắn sẽ làm người ta cảm thấy hắn là một minh tinh.

Tiêu Nghị trước kia sáng tác nhạc cũng đại khái hiểu biết một chút hoạt động của ca sĩ trong công ty giải trí, loại khí chất này bẩm sinh khó có hình thành, thông qua huấn luyện hình thể cùng với được cải thiện mới có  hiệu quả.

"Khí chất diễn xuất đều có thể được huấn luyện." Tề Toàn rung đùi đắc ý nói "Điều kiện thanh âm của cậu thực tốt, làm ca sĩ cũng được nha, chương trình nóng sốt gần đây cậu có xem không?"

"《 Xem ai khóc thảm 》 sao?" Tiêu Nghị hỏi.

"Đúng rồi." Tề Toàn nói "Chính là Xem ai khóc thảm, trả thù lao cũng cao, đương nhiên tôi thấy điều kiện của bản thân không được vẫn là không được."

Nói xong Tề Toàn vứt mị nhãn (đôi mắt quyến rũ) về phía Tiêu Nghị. Sau lưng Tiêu Nghị nháy mắt có loại cảm giác lạnh lẽo.(T_T)     

Bàn cách vách, Lô Châu quả thực biến hóa nhanh chóng, ôn nhu đến nỗi Tiêu Nghị hoàn toàn không biết, hòa ái dễ gần, giống như gió xuân phất vào mặt, mặc một thân âu phục, tóc rất ngắn rất có sức sống, ánh mắt kiên nghị hữu thần, tay to vả lại ngón tay thực xinh đẹp, cầm ly uống nước, trên cổ tay sạch sẽ đeo đồng hồ nổi tiếng, tựa như thần tượng, làm người ta tâm chiết.

Lô Châu nói chuyện hiển nhiên nhiều hơn bình thường, tao nhã, nho nhã lễ độ, Trương Hân Nhiên chỉ ăn một chút liền lười biếng tựa vào chỗ ngồi, xa cách nhìn di động.

"Ông trời lại đang chiếu cố anh." Trương Hân Nhiên nói "Fan của anh cũng thật hung tàn, cả ngày đi phá nhà người khác."

"Anh cũng không có cách nào, một fan nói chuyện cay độc gấp 10 lần, ai." Lô Chu tiếc nuối nói "Anh cũng thường xuyên đau đầu vì bọn họ, cũng không nói gì em chứ."

"Nói tôi tôi cũng chỉ có thể chịu đựng nha." Trương Hân Nhiên không hề gì nói "Thần thiếp nào dám đoạt nổi bật với nam thần của bọn họ?"

Lô Châu: "..."

Tĩnh một hồi, Lô Châu còn nói "Hân Nhiên, lúc anh tới Hoành Điếm, em sẽ đến chứ?"

Trương Hân Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn thẳng cũng không nhìn Lô Châu nói "Không biết, để xem đã."

Lô Châu hiển nhiên đã sắp không kiên nhẫn, sắp hết sức chịu đựng. Nhìn đồng hồ, kiệt lực bài trừ tươi cười nói "Thời gian cũng không còn sớm, anh đưa em về nhà?"

Trương Hân Nhiên tựa hồ rốt cục hoàn thành nhiệm vụ, thở một hơi đứng dậy, Lô Châu lấy áo khoác, hầu hạ Trương Hân Nhiên mặc vào, Trương Hân Nhiên qua loa mặc vào, lúc vào ga ra, Tề Toàn nghe điện thoại nói "Thân mến, anh phải đi trước, Hoàng Đạo hẹn gặp anh nói chuyện."

"Anh đi rồi em phải làm sao!" Trương Hân Nhiên nói.

"Anh đưa em về." Lô Chu nói "Uy, lái xe."

Trương Hân Nhiên không tình nguyện lên xe Lô Chu, trong ga ra truyền đến một tiếng thét chói tai, Tiêu Nghị nhất thời đã bị dọa, nhất thời liên tưởng đến án giết người, Lô Châu lại nói: "Mau mau, lên đi! Đi a! Chờ cái gì! Cậu nhược trí a! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ "


"Anh hung dữ với cậu ấy làm chi!" Trương Hân Nhiên nói "Hung dữ cho ai nhìn a!"

"Không không." Lô Châu trong lúc vô ý lộ ra bộ mặt thật, lập tức thu liễm, khôi phục hình thức hòa nhã, nói với Trương Hân Nhiên "Bọn anh là bạn tốt... Cái này cái này..."

"Tôi tên Tiêu Nghị!" Tiêu Nghị lập tức tiếp lời nói.

Lô Chu "Aha đúng vậy, cậu ấy rất thân với Đỗ Tổng."

"Đúng vậy đúng vậy." Tiêu Nghị giải thích "Chúng tôi thường xuyên chế giễu nhau, đúng không, Châu ca ngu ngốc ha ha ha.≧('▽`)≦ "


Sắc mặt Lô Châu trầm xuống, nháy mắt biến hóa thành khuôn mặt tươi cười, cười ha ha.

"Đi mau." Lô Châu trêu ghẹo nói "Đợi fan đuổi theo đi không dễ đâu."

"Lô Châu Lô Châu --!"

"Lô Châu a --!"

Tiếng thét đuổi theo, Tiêu Nghị lái xe tốc độ, có hai cô gái giơ banner, hiển nhiên đã ngồi xổm đợi thật lâu trong gara, kêu to, Tiêu Nghị quay đầu đã thấy họ, nhìn không thấy mặt, chỉ thấy banner, mặt trên là hình vẽ chibi của Lô Chu.

Tiêu Nghị đột nhiên có loại cảm giác thực xót xa trong lòng.

Trương Hân Nhiên dọc theo đường đi đều không nói gì, Tiêu Nghị dùng GPS đưa cô ấy đến nhà, đi xe vào ga ra nhà cô ấy, nhà của Trương Hân Nhiên còn xa hoa hơn nhà Lô Chau, ba tầng, bên ngoài còn có bể bơi.

"Vào nhà uống nước." Trương Hân Nhiên nói.

Ga ra toàn bộ đóng kín, Tiêu Nghị muốn ở trong xe cũng không được, liền đi theo vào nhà Trương Hân Nhiên, cậu đứng ở trong nhà bếp trống trải, không dám vào phòng khách, người hầu rót ly nước cho cậu, Tiêu Nghị một bên gọi điện thoại cho Tề Toàn nói đã đến nhà, trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện thân thiết của Lô Châu cùng thanh âm có lệ của Trương Hân Nhiên.

"Đỗ tổng đã nói chuyện với Vương tổng." Lô Chu nói "Đến lúc đó sẽ sắp xếp một scandal nhỏ, nhưng em ngàn vạn lần đừng để ý a, anh chờ em đến."

Chó của Trương Hân Nhiên bắt đầu sủa Lô Châu, nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên phi thường chán ghét hắn

"Nha, Tiểu Lĩnh." Lô Châu cười sờ đầu của nó nói "Gần đây sao rồi?"

Trương Hân Nhiên đi lấy rượu, Lô Châu liền từ phía sau lưng ôm Trương Hân Nhiên nói: "Bảo bối, em nhớ anh không?"

"Làm chi a!" Trương Hân Nhiên không kiên nhẫn nói "Tránh ra tránh ra!"

Lô Châu ôm cô ấy không tha nói "Tính tình sao xấu như vậy? !"

Chihuahua từ trên ghế sa lông nhảy đến trên bàn trà, sủa Lô Châu, cả Tiêu Nghị đều nhìn không được, hắn vẫy tay với chihuahua, muốn kêu nó lại đây, nhưng chihuahua căn bản không để ý đến Tiêu Nghị.

Trương Hân Nhiên đẩy ra Lô Châu nói "Anh rốt cuộc muốn làm gì? Ấp ấp ôm ôm? Nơi này lại không có truyền thông, anh ôm cho ai nhìn a! Lô Phát Tài!"

Tiêu Nghị thiếu chút nữa phun nước ra, Lô Châu nói "Không cần như vậy, anh cũng bớt thời giờ đến thăm em..."

"Anh tốt nhất đừng đến --" Trương Hân Nhiên nói "Nói chuyện yêu đương với anh lâu như vậy, lão nương đều bị anh phiền chết, như thế nào không tìm đám hậu cung kia đi a!"

"Em không công bằng!" Lô Chu nói "Fan của anh như vậy anh biết làm sao, chẳng lẽ muốn anh đến trả tiền sao? Bọn họ chửi em, Đỗ tổng đều nói chị ấy sẽ nhờ bộ phận truyền thông..."

Trương Hân Nhiên nói "Bận muốn chết, ai có rảnh đi quản fan nói cái gì a! Anh nói thương yêu làm cái gì! Gỉa bộ tuyên truyền đủ chưa? Lúc phỏng vấn đều nói cái gì?! Ai muốn sinh tiểu hài tử làm việc nhà cho anh! Phỉ báng tôi không cần tiền phải không? Anh rốt cuộc có phải nam nhân không!"

"Em --" Lô Chu nói.

"Uông --!" Chihuahua nổi giận gầm lên một tiếng, Lô Châu quát: "Tiểu Lĩnh! Đừng làm rộn!"

"Kiên nhẫn của anh có giới hạn -- a a a!" Lô Chu muốn cảnh cáo Trương Hân Nhiên, nháy mắt liền bộc phát ra một trận cuồng khiếu, Trương Hân Nhiên thét to: "Anh buông nó ra!"

Lô Chu giận dữ hét: "Nó cắn anh! Mẹ kiếp! Cho rằng lão tử không dám động thủ sao!"

"Anh cho anh là ai." Trương Hân Nhiên nói "Sớm tiết! Bệnh liệt dương! Fan của anh có biết anh bị bệnh liệt dương không! Ha?"

Tiêu Nghị: "... ... ... ... ..."

Tiêu Nghị lập tức chạy tới, ôm con chihuahua, chihuahua nóng nảy, Trương Hân Nhiên quát "Anh cút ra ngoài cho tôi!"

"Tiện nhân!" Lô Châu điên tiết, dù sao cũng đã đắc tội Trương Hân Nhiên, đơn giản cũng không giả bộ, giận dữ hét "Mẹ kiếp, lão tử... Lão tử... Tiện nhân! Lão tử cùng một chỗ với cô đã cho cô mặt mũi! Cô xem cô chỉnh khuôn mặt như người ngoài hành tinh, nói cũng không cho nói sao?! Già chát!"

Tiêu Nghị: "... ... ... ... ..."

Lô Châu muốn đập vỡ đồ, Trương Hân Nhiên nói "Anh thì đẹp a! 40 vạn!"

Lô Châu thả lại ly thủy tinh, thâm hút một hơi nói: "Có phải chưa suy nghĩ kỹ không?"

Trương Hân Nhiên nói "Ai nghĩ tới anh! Anh hỏi trợ lý của anh chịu được anh không?"

"Con mẹ nó cô đừng lại tìm tôi!" Lô Châu giận dữ hét "Kết thúc đi!"

"Tôi đã sớm không muốn tìm anh, đây chính là anh nói." Trương Hân Nhiên nói "Không phải tôi chú ý mặt mũi cho Đỗ tổng, ai cần dong dài với anh!"

Lô Chu bước ra cửa, dừng bước lại, hung tợn nói "Tốt, rất tốt, Trương Hân Nhiên, cô đừng hối hận."

Trương Hân Nhiên: "BIẾN!"

Lúc Tiêu Nghị lái xe có cảm giác trong cuộc đời mình không đụng tới người này đã may phước lắm rồi, Trương Hân Nhiên mắng Lô Châu hai từ kia, quả thực so với quốc gia lấy gỉai thưởng World Cup Phùng Tiểu Cương được Oscar còn rung động hơn. Thậm chí làm hắn quên bất lực cùng bắn tinh sớm là hai chuyện không thể cùng tồn tại, thí dụ như một người nếu bất lực liền sẽ không bắn, chớ nói chi là bắn sớm, mà bắn sớm lại không thể gọi là bất lực -- Trừ phi người đó có đôi khi bất lực có đôi khi bắn sớm... Nhưng đàn ông đồng thời xuất hiện loại tình huống này rất ít... Cũng không quan trọng.

Mặt Lô Châu quả thực đen đến không thể đen hơn, sau khi về đến nhà, Lô Châu hung hăng đạp bàn trà một cước, đồ vật rớt đầy đất.

Update 4/3/2020


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro