PHIÊN NGOẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bangkok, Chùa Phật Tứ Quan.
Tiêu Nghị cùng Lô Chu vái lạy, rời đi, Tiêu Nghị nói "Không ngờ chúng ta gặp nhiều kiếp nạn như vậy."
"Ai." Lô Chu nói "Không trải qua mưa gió làm sao thấy cầu vồng, anh tuyệt không hối hận."
Tiêu Nghị nắm tay Lô Chu, đi ở trên đường Bangkok, nhìn nhau mỉm cười. Đoàn du lịch đi qua, có người nhận ra Lô Chu, Tiêu Nghị vội buông ra tay Lô Chu, trốn phía sau hắn, thần thần bí bí ngửa đầu.


Một năm sau, các tin tức giải trí đều đưa tin.


Lô Chu mang theo trợ lý Tiêu Nghị về nước, xuất hiện đôi song sinh, nghi án có con khi chưa lập gia đình.
Trên ảnh chụp là Lô Chu ra sân bay, Tiêu Nghị đội mũ lưỡi trai, che mặt, đẩy xe đẩy, trên xe hai tiểu bảo bảo đang đắp chăn.
"Ba mẹ em tới đón." Lô Chu thấp giọng nói "Chớ khẩn trương cứ thương lượng trước đi."
Ba mẹ Tiêu Nghị tới đón, đau lòng con trai "Bị vứt bỏ", Tiêu Nghị chỉ phải gật đầu, tỏ vẻ bị đả kích cả cuộc đời, quyết định sống chung với Lô Chu, Lô Chu cũng sinh con, vừa lúc chiếu cố cho nhau.
Tiêu Ba Tiêu mẹ tỏ vẻ rất cảm kích việc Lô Chu chiếu cố Tiêu Nghị, họ phát hiện bộ dáng hai đứa trẻ rất giống nhau nhưng vì BMW cùng tân phòng ở Vũ Hán, cái gì cũng không dám nói.
Lô Chu hào phóng để Tiêu gia đặt tên cho hai đứa nhỏ, dù sao tên Lô Chu đã xác định tốt.
"Không cần chăm sóc cháu nội ." Tiêu Nghị nói "Bạ mẹ đến Bắc Kinh thăm là được."
"Hai ba ba." Tiêu ba cười nói "Về sau có thể giao cho Tiểu Lô bồi dưỡng, tiến quân giới giải trí!"
"Giới giải trí quá thâm độc." Lô Chu vội hỏi "Quá cực khổ, làm người bình thường, khỏe mạnh trưởng thành là được."


Một năm sau, Bắc Kinh, Đỗ Mã tới thăm, đùa với hai oa oa nho nhỏ.
Đỗ Mã "Bây giờ còn có loại kỹ thuật này? Có thể trực tiếp kêu một người lấy tinh trùng thụ tinh đôi song sinh? Đứa nào của cậu, đứa nào của Lô Chu ?"
Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói "Không biết, song sinh dị trứng, một mẹ sinh, chúng tôi đều phân biệt không được."
Đỗ Mã "Con lai quá đẹp, hôm nào tôi cũng tìm vợ ngoại quốc."
"Cậu cảm thấy lấy tình tình của Lô Chu." Tiêu Nghị nhỏ giọng nói "Ôm sai con còn đỡ a, bệnh viện đều bị anh ấy lật lên luôn."
Đỗ Mã cũng tưởng tượng được, loại chuyện này khẳng định liên quan đến việc giám định cha con, Lô Chu không  thể tùy tiện.
"Đến ký hợp đồng đi." Đỗ Mã nói "Tôi trở về báo cáo kết quả công tác."
Tiêu Nghị đáp "Trước tiên là nói tôi chỉ trên danh nghĩa, ngẫu nhiên viết ca khúc, không đi làm, chăm sóc hai đứa nhỏ không có thời gian, trước khi hai đứ nó được 5 tuổi Lô Chu một năm cũng chỉ có thể diễn 1 bộ."
Đỗ Mã nói "Không thành vấn đề, Lê Trường Chinh còn nói mấy ngày nữa tới thăm cậu, cha nuôi có chưa?"
Tiêu Nghị nói "Nhận Trịnh Tiểu Thông làm cha nuôi."
Lô Chu ngồi ở trên ghế sa lông, vẻ mặt không cao hứng nói "Còn thiếu mẹ nuôi, không bằng trở về giúp hỏi một chút Tiểu Lê?"
Đỗ Mã "..."
Tiêu Nghị "..."


Hai năm đi qua, Châu Âu, Italy.


Quảng cáo đồ lót mà Lô Chu đóng dán ngoài cao ốc, da thịt màu đồng cổ, quần lót CK góc bẹt.
"Nhìn cái gì!" Lô Chu quay lại, cả giận nói với Tiêu Nghị "Tối không về nhàkhông phải được nhìn người thật sao?"
Tiêu Nghị nhìn quảng cáo của Lô Chu chảy nước miếng nói "Em cảm thấy đây không giống người thật a?"
"Quảng cáo a!" Lô Chu quả thực nổi giận trong bụng "Quảng cáo hiểu hay không? Người ta sẽ sửa lại!"
Người nước ngoài chung quanh đều nhìn hai người bọn họ, Lô Chu tha Tiêu Nghị đi.
"Kỳ thật em tương đối yêu thích các cửa hiệu ở Pháp..." Tiêu Nghị nói "Hơn nữa rất tiện a."
"Hàng giảm giá có điểu ty mới mua!" Lô Chu cả giận nói "Mua ở Italy! Đi!"
"Cha a~~." Đôi song sinh trong một chiếc xe đẩy chỉ vào quảng cáo nói.
"Ân." Tiêu Nghị nói "Cha không sợ, mặc quần lót chạy khắp nơi."
Lô Chu "..."


Ba năm sau, lễ trao giải quốc tế Cannes.
"The best actor."
"Zhou Lu!"


"Nam chính xuất sắc nhất: Lô Chu." Phiên dịch đồng thanh nói "Tác phẩm tiêu biểu 《 Hồi đầu tiến 》, 《 Tần Sơn 》, 《 Khô 》, 《Nhật kí máy bay》."
Toàn trường đứng dậy, điên cuồng vỗ tay, Lô Chu đi lên sân khấu, tiếp nhận giải thưởng, thâm hút một hơi.
"Cảm tạ Tiêu Nghị." Lô Chu nói "Cảm tạ sinh mệnh của tôi, bất ly bất khí, thủy chung bao dung tôi, cảm tạ bảo bối của tôi, cha yêu các con..."


Tiếng vỗ tay nóng lên, Tiêu Nghị cười, nghiêng thân, ngón tay quát quát mặt hai đứa con ngồi ở bên cạnh mình, hai bé con vẻ mặt mờ mịt, thiếu chút nữa bị dọa khóc lên.
"Vỗ tay." Tiêu Nghị ý bảo nói "Cha lại làm ảnh đế, nhanh, hoan hô cha."
Máy quay chuyển lại đây, Tiêu Nghị cười cười, làm thủ thế yeah với màn ảnh.


Lại một năm nữa, Canada.


Lô Chu bị hai bé con gây sức ép đến sứt đầu mẻ trán, Tiêu Nghị đã không thể nhịn được nữa.
"Lô Phát Tài!" Tiêu Nghị nói "Không thể cho bọn nó ăn nhiều kẹo đường như vậy!"
Lô Chu luống cuống tay chân, ý bảo đôi song sinh muốn, một nhà 4 người trong siêu thị mẹ của Lô Chu tùy tiện lấy đồ này nọ, coi chừng lão đại lão nhị, gân xanh trên trán Lô Chu nổi lên, kêu thảm thiết "Hai con tha cha được không a!"
"Em thấy anh vẫn nên hủy 《 Ba ba làm cái gì 》đi." Tiêu Nghị quả thực cũng bị ba người đùa chết, "Ba các con sẽ biến tiết mục tống nghệ của người ta thành tiết mục khủng bố!"
"Con cũng là của em a!" Lô Chu không cam lòng phản kháng "Có một... Là của em."
"Cái gì?" Tiêu Nghị nói "Anh nhận của anh, em nhận của em."
Lô Chu căn bản phân không ra đôi con lai song sinh ai là con mình ai là con Tiêu Nghị, một đầu hắc tuyến, bên cạnh lại có người nước ngoài nhận ra Lô Chu, a anh không phải Lô Chu chụp quảng cáo đồ lót sao? Dáng người anh thật tốt quá... Lô Chu đành phải nói vâng, thân thiết tươi cười, muốn chụp ảnh chung sao được được, vì thế Lô Chu bị một đám gay da trắng chụp ảnh chung, quay đầu lại Tiêu Nghị đã đem hai bé con đi mất, không biết đẩy đi nơi nào.


Lại một năm nữa, đông đi xuân đến.


"Ba." Một đứa trong đôi song sinh hỏi "Ba và cha vì sao đều là nam."
Tiêu Nghị đang lên Weibo của Lô Chu, nhìn hai đôi song sinh liếc mắt một cái.
"Bởi vì ba là trợ lý của cha con." Tiêu Nghị nói "Không có ba cha không cách nào chiếu cố chính mình."
"Trợ lý?" Một đứa khác trong đôi song sinh lại hỏi.
"Ân."
"Trợ lý là cái gì?"
Tiêu Nghị "Trợ lý chính là..."
"Có việc cho trợ lý làm." Lô Chu một thân chính trang, đeo đồng hồ từ trên lầu bước nhanh xuống dưới nói "Không có chuyện gì thì làm trợ lý."
Đôi song sinh "? ? ?"
Tiêu Nghị "Đừng nói lời như thế với các con!"
"Anh tới công ty." Lô Chu nói "Hôn cái, bà xã."
Tiêu Nghị nghiêng đầu, Lô Chu duỗi miệng.
"Sao sao đát --" Lô Chu lầu bầu.


Hoa nở rộ, gió xuân thổi qua hoa viên, Lô Chu và Tiêu Nghị hôn môi, thời gian vô tận giống như đều đọng lại trong giờ khắc này, quang ảnh biến ảo, kim đồng hồ nhảy nhót, thời gian thấm thoát trôi qua, năm tháng ôn nhu đọng lại trên màn ảnh Lô chu cương nghị, thành thật, nghiêm túc, bĩ khí, bi thương, cô độc.
Tiếng đóng cửa vang cùng với tiếng Tiêu Nghị ngâm xướng.
"Em thích xuyên qua phía chân trời -- "
"Em thích như nước chảy -- "
"Cho dù năm xưa qua đi cực nhanh, chúng ta lại già đi -- "
"Em thủy chung yêu anh, giống như trước -- "
Màn ảnh kéo xa, rời đi biệt thự của họ, kéo về phía chân trời, hi nhương đại địa.
----oOo----
TOÀN VĂN HOÀN

beta: mấy bạn có tiết hk, chứ tui tiết lắm á. Thiệt là đào ba thướt đất lên hk biết kiếm được bộ nào như bộ này hk. Thiết nghĩ ở đời làm sao mà có được những thứ bình bình dị dị như vậy được a~~~.

p/s: tui chỉ edit với beta mấy bộ thanh thủy văn với mấy bộ như vầy các bạn có thể chờ thật thật thật lâu mới có bộ mới á nha. 

yêu các bạn ~~~ sao sao đát ~~~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro