Chương IX.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bởi vì đã cá cược với Ma Kết, cho nên Lục Kim Ngưu trước giờ không chịu học hành bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc nghe giảng. Bạn học và giáo viên thấy vậy đều sợ ngây người, nhất là cô giáo Lương, cảm động đến phát khóc.

Trời xanh ơi, thổ địa ơi! Lục Kim Ngưu đọc sách! Chuyện không dễ dàng nha!

Lần trước mời phụ huynh lên cô mới biết đứa trẻ này hóa ra là lớn lên trong gia đình không có mẹ. Trách không được tính khí lại ương ngạnh như vậy. Thế nhưng vẫn có một câu là: không có học sinh hư, sẽ không có thầy giáo. Chỉ cần đứa trẻ này chịu học bài, cô nhất định sẽ giúp nó bằng được.

Ôm suy nghĩ như vậy, cô giáo Lương mỗi ngày đều ở lại tăng ca, giống như ngọn nến cháy rực mà thắp sáng hy vọng đánh bại Ma Kết của Kim Ngưu.

Cuối cùng, hai tháng sau, Lục Kim Ngưu cũng không ngờ đến kỳ tích của mình.

Kỳ thi cuối kỳ, bài thi Anh văn của Kim Ngưu bình thường đều 23 điểm đã lên 63 điểm! Hơn nữa, môn ngữ văn và khoa học cũng không tồi, tất cả các môn đều trên 60 điểm. Tóm lại đây là kỳ thì mà Kim Ngưu có thành tích cao nhất từ trước tới giờ.

Lục Kim Ngưu xúc động cầm phiếu trả điểm về nhà, chuẩn bị đi tìm Ma Kết để bắt hắn thực hiện lời hứa. Thế nhưng Ma Kết đang nhàn nhã ngồi xem ti vi chỉ nói một câu: "Anh nói kỳ thi cuối kỳ, cũng chưa có nói kỳ thi cuối kỳ thứ mấy."

"Đồ xấu xa!: Lục Kim Ngưu tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Anh xấu đấy thì làm sao?" Ma Kết ghé sát vào Kim Ngưu, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, "Em cắn anh à?"

Sắc mặt từ trắng sang xanh, từ xanh sang xám, cuối cùng cô đột nhiên há miệng cắn một phát lên vai Ma Kết.

Đồ tồi! Tôi cắn chết anh!
----------------------------------------------
Bởi vì Ma Kết lật lọng mà nửa kỳ sau, Lục Kim Ngưu lại học tập trong tình trạng lên lớp không nghe giảng, bài tập không thèm làm, kiểm tra thì điểm chác ngày một khó coi, khiến cho cô giáo Lương chủ nhiệm tức muốn chết.

Dựa vào kinh nghiệm dạy học của cô giáo Lương nhiều năm qua, cô cảm thấy để Lục Kim Ngưu đạt thành tích cao kỳ thực không hề khó. Nếu xem xét kỹ sẽ thấy, đứa trẻ này không những thông mình nhạy bén mà còn tư duy sáng tạo, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt. Các học sinh khác phải nhìn mười lần mới nhớ được một từ tiếng anh, còn Kim Ngưu chỉ cần nhìn hai lần là nhớ. Đây chắc chắn là một đứa trẻ có năng khiếu.

Nhưng vấn đề quan trọng hiện nay là đứa trẻ này không đặt việc học lên hàng quan trọng. Năm học lớp sáu sắp kết thúc rồi, bọn trẻ cũng sắp lên cao trung. Nếu như bây giờ không dạy dỗ cho tốt, chắc chắn sau này sẽ không có cách nào dạy được.

Bằng thái độ của một người có trách nhiệm với tương lai của Lục Kim Ngưu, cô giáo Lương quyết định đi thăm gia đình học sinh.

Nghe nói cô giáo muốn đi thăm hỏi các gia đình, Lục Kim Ngưu không lo lắng giống các học sinh khác, ngược lại trong lòng có chút tính toán.

Nghĩ lại thì cũng đã nửa năm rồi kể từ lần đầu tiên hai mẹ con bìm bịp kia đến nhà Kim Ngưu. Trong thời gian đó, cô có mắng chửi, có cãi nhau, nhưng vẫn không thể làm xê dịch một chút vị trí của hai mẹ con họ trong lòng ba mình, ngược lại, số lần bọn họ lại đến nhà cô ngày càng nhiều.

Lục Kim Ngưu năm nay tuy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu rõ chuyện này nghĩa là gì. Thay vì để hộ khẩu nhà mình xuất hiện thêm hai cái tên không vừa mắt, không bằng cô tự xuất trận còn hơn, cô sẽ thay ba ba tìm một người thuận mắt, còn hơn là phải cả ngày chịu đựng tên Ma Kết bắt nạt mình.

Người đầu tiên mà Kim Ngưu cảm thấy thuận mắt nhất chính là cô giáo Lương.

Nói thật, cô giáo Lương kỳ thực không tệ, ngoại trừ một vài điểm, hơi béo, mặt hơi tròn, con mắt hơi nhỏ, mũi tẹt, tàn nhanh hơi nhiều. Ngoài những điểm đó ra, cũng không có gì không tốt. Chí ít thì cô Lương chưa từng kết hôn, cho nên sẽ không thể mang đến một đứa con riêng chọc tức Kim Ngưu.

Lục Kim Ngưu đang mải tính toán thì cô giáo Lương đến tìm cô. Kim Ngưu cố tình nói: " Cô ơi, hôm nay cô có thể mặc chiếc váy màu hồng phấn đến nhà em không?"

Cô giáo Lương mộng mị không hiểu gì liền quay sang hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì ba em nói, nhìn cô mặc bộ váy hồng phấn đặc biệt xinh đẹp".

Một câu nói, cô giáo Lương nghe xong mặt đỏ tới mang tai.

Là một người đàn ông ba mươi bảy tuổi, Lục Tạ Quốc nhìn thế nào cũng không giống như đã làm cha của một đứa trẻ mười hai tuổi. Dáng người cao ráo, to lớn, ngoài trừ những lúc bị con gái chọc tức ra thì lúc nào cũng dịu dàng lịch lãm, hấp dẫn vô số ánh mắt của phụ nữ.

Cô giáo Lương ban đầu chỉ là muốn trao đổi với vị phụ huynh này, vậy mà lúc này phát hiện ra đối phương lại quan tậm mình như vậy, nét e thẹn thoáng lộ ra trên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro