Chương VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Kim Ngưu chỉ vào Lục Tạ Quốc mà hét lên. Ngay lập tức, Lương và Lục Tạ Quốc đều ngẩn người, sau đó là giật mình. Trên mặt Lục Tạ Quốc biểu tình phức tạp.

Kim Ngưu không nói gì nữa mà xoay người tông cửa chạy ra ngoài. Trong phòng còn lại hai người lớn, một người kinh ngạc, người còn lại thì ủ rũ.

Rất lâu, cô giáo Lương mới mở miệng : " Ba Kim Ngưu, vừa rồi...."

" Vừa rồi tôi quá kích động, thực sự xin lỗi cô. Tiểu Ngưu là như vậy, tất cả đều là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ từ từ nói chuyện với nó. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước."

Trong phòng còn lại mình cô giáo Lương ngơ ngác. Một lúc lâu sau, cô mới định thần lại, thốt lên một câu:" Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh."

Cô giáo Lương nói đúng, thế nhưng hôm nay không chỉ có... mà còn.... bởi vì Kim Ngưu mất tích.

Lúc Lâm Mai nhận được điện thoại của Lục Tạ Quốc thì bà đang chuẩn bị ăn cơm tối. Vừa nghe thấy tin Kim Ngưu mất tích, bà lập tức buông bát cơm, ngay cả tạp dề còn chưa tháo ra mà vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Ngoài cửa, Ma Kết vừa đi học về thì nhìn thấy mẹ lo lắng liền hỏi có chuyện gì.

" Có chuyện gì vậy mẹ ? Sao trông mẹ hốt hoảng thế này ! "

" Có chuyện rồi. Bác Lục gọi điện nói Kim Ngưu đi đâu mất rồi."

" Mất tích ?! " Ma Kết sững sờ, hỏi.

" Sao lại thế ?"

" Sáng nay, hai bố con cãi nhau xong Kim Ngưu bỏ đi, đến giờ vẫn chưa về. Làm sao bây giờ ? Con bé còn nhỏ như vậy, liệu có chuyện gì xảy ra không ?"

" Mẹ, mẹ đừng cuống. Con đi tìm em ấy."

Nói xong, Ma Kết không vào nhà nữa mà lập tức cùng mẹ ra ngoài.

Bên kia, một đám người lo lắng vì không tìm thấy Kim Ngưu, bên này, Kim Ngưu lại đang một mình ngồi ở bờ sông mà tức giận, ngồi suốt từ sáng đến chiều. Tâm trạng Kim Ngưu vô cùng khó chịu, liên lụy cả cây cỏ ven sông. Xung quanh chỗ cô ngồi, một đám cỏ đã bị nhổ bật gốc, ngay cả sỏi đá trên mặt đất cũng bị đào tung lên. Cái cây cô dựa vào cũng rung dữ dội khiến cho chim chóc nháo nhào bay ra hết như gặp nguy hiểm. Nếu như người khác thấy nhất định sẽ nói cô là một đứa trẻ lỗ mãng, hư đốn.

Thực ra, Kim Ngưu không phải đứa trẻ lỗ mãng, chỉ là cô bé không biết cách che giấu cảm xúc của bản thân. Từ ba năm trước, lúc cha mẹ ly hôn, tính tình của cô đã không tốt. Cô hận bọn họ ly hôn, càng hận cha hơn. Trong lòng cô luôn tin rằng vì cha mà mẹ bỏ cô đi, khiến cô trở thành đứa trẻ không mẹ.

Tiếng anh 21 điểm thì sao chứ, không phải 12 điểm đã là tốt lắm rồi. Ai bảo cha khiến mẹ tức giận bỏ đi chứ. Lục Kim Ngưu sẽ vì mẹ mà báo thù, làm cha tức chết thì thôi.

Trong lúc Kim Ngưu tức giận và đang giận cá chém thớt lên cây cỏ xung quanh thì một bóng người che khuất ánh mặt trời.

Kim Ngưu ngẩng đầu lên, bởi vì cô nhìn ngược chiều ánh nắng cho nên không nhìn rõ mặt người đang tiến đến, nhưng cô nhìn rõ bộ đồng phục trên người hắn, còn có cả cặp sách sau lưng và chiếc kính đeo trên mặt nữa.

Kim Ngưu quyết định đặt cho hắn ta biệt danh ếch bốn mắt. Cái bộ dạng học sinh ngoan này của hắn, cô càng nhìn càng không thuận mắt.

" Cút đi !" Kim Ngưu bới lên một viên đá ném về phía Ma Kết.

Bởi vì vũ khí khá tầm thường nên Ma Kết dễ dàng tránh được. Hơn nữa, anh còn đi đến bên Kim Ngưu, bỏ cặp xuống và ngồi cạnh cô.

Không đạt được ý đồ, Kim Ngưu càng tức giận, nhìn Ma Kết mà mắng.

" Thần kinh, anh đến đây làm gì ? Tôi sẽ không cùng anh về nhà đâu. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro