Chương VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lục Kim Ngưu bình thường cũng chẳng phiền đến Sư Tử, nhưng lần này thì khác, kẻ địch vừa đông vừa mạnh, Kim Ngưu nghĩ cần phải tìm một kẻ lớn hơn mình để khuếch trương thanh thế, cho nên cô nghĩ đến Sư Tử.

Chị gái của Sư Tử là Vương Song Ngư đang học ở Chí Đức, hơn nữa còn là bạn học của Ma Kết. Nếu thử hỏi thăm qua Vương Vân, nói không chừng cô có thể biết được nhược điểm của Ma Kết. Nghĩ vậy, Kim Ngưu lập tức đi tìm Sư Tử.

Sư Tử thấy đại tỷ đi tìm mình nhờ việc thì xúc động đến mức chỉ còn thiếu nước quỳ gối xuống vỗ ngực mà thể rằng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không để đại tỷ phải thất vọng.

Đáng tiếc, Sư Tử lại khiến Kim Ngưu thất vọng.

Không những chẳng thăm dò được gì, mà còn từ trong miệng Vương Song Ngư ra bao nhiêu lời hay ý đẹp về Ma Kết, nào là thành tích ưu tú, tượng mạo xuất chúng, ai gặp liền thích... Tường thuật một lèo cho Kim Ngưu xong, Sư Tử nghi hoặc hỏi: "Đại tỷ, tên Ma Kết đó thực sự tốt như vậy sao?"

"Được lắm!" Lục Kim Ngưu một phát đá lên mông Sư Tử, "Bảo hỏi thăm một chút chuyện cũng không làm nổi, biến!"

Vì thế mà Sư Tử lập tức lăn tròn khuất khỏi tầm nhìn của Kim Ngưu.

Kế hoạch thất bại, Lục Kim Ngưu vô cùng buồn bực. Buổi tối về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy Ma Kết ngồi ở sô pha xem ti vi.

Kim Ngưu cảm thấy rất khó chịu, tức giận nói: "Ê, anh tới nhà tôi làm gì?"

"Ăn!" Ma Kết chăm chú nhìn ti vi, không thèm nhìn Kim Ngưu.

"Này, tôi hỏi anh, ba tôi đâu?"

"Đi mua thức ăn." Ma Kết đáp lại bốn chữ.

Lục Kim Ngưu  nhất thời nổi giận. Con ếch bốn mắt này rõ ràng tạo phản! Ngang nhiên ngồi trên sô pha trong nhà cô, dùng điểu khiển xem ti vi nhà cô, còn không thèm nhìn chủ nhân cái nhà này là cô. Đúng là tên này đã chán sống rồi!

Lục Kim Ngưu hùng hùng hổ hổ đi đến muốn cướp cái điều khiển trong tay Ma Kết. Đương nhiên Ma Kết sẽ không để Kim Ngưu dễ dàng đạt được ý muốn của mình. Anh đứng lên, tay cầm điểu khiển giơ lên cao.

Kim Ngưu thấp, không chạm đến được, đành phải nhảy lên sô pha mà với. Cô vừa nhảy lên sô pha, Ma Kết cũng nhảy lên. Cứ như vậy Lục Kim Ngưu mãi không cướp lại được điều khiển. Cô tức giận bật trên sô pha, nhờ vào tính đàn hồi để hy vọng chạm được cái điều khiển.

Thế nhưng, kết quả là Kim Ngưu đứng không vững mà ngã nhào xuống. May mà Ma Kết kịp thời tóm được cổ áo của cô mới tránh được cú va chạm trên mặt đất. Nhưng anh chỉ tóm như vậy, không có ý định kéo cô về, cũng không có ý định buông tay, cho nên Kim Ngưu cứ như vậy cả người nghiêng ngả, hai tay múa may loạn xạ.

"Tâm thần à? Anh làm cái khỉ gì vậy? Bỏ ra!"

"Tiểu quỷ! Em thật không biết tốt xấu! Chính là anh cứu bé đấy." Ma Kết nheo mắt.

"Ai cần anh giả vờ tốt bụng chứ! Anh là đồ đểu! Bỏ ra! Bỏ ra!" Kim Ngưu mắng một hồi.

"Đây là bé nói đấy nhé! Anh buông!" Kẻ xấu khóe miệng vểnh lên cười tà ác, thực sự buông tay.

Một tiếng động vang lên. Lục Kim Ngưu cả người ngã vào sô pha. Ma Kết nhảy xuống, cầm cặp sách của Kim Ngưu mở ra xem...

Phiếu thông báo kết quả bài thi rớt ra, nội dung vô cùng đặc sắc.

Ngữ văn 42 điểm, số học 75 điểm, khoa học 51 điểm, tiếng Anh... cái gì? 50 điểm! Không tồi nha! Đoán đáp án rất tốt, có tiến bộ!

Trong lúc Ma Kết tiếp tục lục lọi cặp sách của Kim Ngưu, cô đã đứng lên được. Nhìn thấy cặp sách của mình trong tay Ma Kết, mặt cô tái mét: "Trả lại đây!" Cô vừa rồi bị ăn đòn, quả thực không dám tùy tiện giằng co nữa. Nhưng cô không chịu thua, trừng mắt nhìn Ma Kết.

Ma Kết lật bài thi xem, rồi ngẩng đầu nhìn Kim Ngưu: "Tiểu quỷ, chúng ta đánh cuộc đi!"

"Cược cái gì?" Kim Ngưu cảnh giác.

"Nếu như thi cuối kỳ, môn nào em cũng được từ 60 điểm trở nên, anh chịu thua, tùy em phạt!"

"Thật không?" Lục Kim Ngưu thực không rõ hắn bán thuốc gì trong hồ lô, bán tín bán nghi nhìn hắn.

"Đương nhiên là thật, nhưng nếu em không được..." Trên mặt kẻ xấu lộ ra nụ cười tà ác, "thì em thua, do anh phạt!"

Lời kia vừa thốt ra, Kim Ngưu không cam tâm: "Ai thèm đánh cược với anh chứ. Trả lại cho tôi!" Cô làm bộ muốn cướp lại.

Ma Kết lại giơ bài thi lên: "Em không dám đánh cược à?"

"Ai không dám!" Kim Ngưu phát hỏa. Cô – Lục Kim Ngưu không sợ trời, không sợ đất, sao lại không thể thắng cược một tên tiểu tử chứ! Tuy rằng đối với Kim Ngưu mà nói, mỗi môn 60 điểm là rất xa vời. Nhưng con ếch bốn mắt kia nói là kỳ thi cuối kỳ lần thứ mấy a, cùng lắm đến lúc đo thua thì chơi xấu một vố, dù sao với kẻ xấu cũng không cần chữ tín.

Nghĩ vậy, Kim Ngưu quyết định thật nhanh: "Cược thì cược, anh đừng có đổi ý!"

"Đương nhiên, một lời đã định!" Ma Kết giơ ngón út ra, mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro