Chương XII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ tôi không biết, sao mà đến đón được?" Kim Ngưu xoay người, nhìn chằm chằm Ma Kết. Trong mắt cô đã xuất hiện tia hồng.

"Là không biết, hay không muốn biết?" Ma Kết hừ một tiếng, "Theo anh biết, mẹ em đi mấy năm nay cũng chưa một lần về thăm em, ngay cả điện thoại cũng không gọi, đúng không?"

"Đó là vì mẹ bận việc nên không có thời gian đến thăm tôi!" Lục Kim Ngưu hét lên, nhưng nước mắt đã hoen mi.

"Anh không hiểu, không được nói lung tung. Mẹ tôi rất tốt với tôi." Cô một lần lại một lần lặp lại câu nói, nghe như muốn tự làm tê liệt bản thân.

Ma Kết đi về phía trước vài bước, đến trước mặt Kim Ngưu: "Em nói không sai, anh đúng là không hiểu mẹ em đối xử tốt với em thế nào. Anh chỉ biết mẹ em đã đi ba năm chưa hề trở về nhà liếc mắt nhìn em, nhưng em mới đi một tuần lễ mà mẹ tôi đã hỏi ba em đến tận cùng. Biết chuyện, còn lo em ở bên ngoài ăn không ngon, sáng sớm dậy nấu cháo từ năm giờ, còn bắt anh xin nghỉ học mang đến cho em. Nếu như vậy em còn cảm thấy mẹ em tốt hơn mẹ anh, anh cũng không còn lời nào để nói. Tạm biệt."

Ma Kết nói xong, không đợi Kim Ngưu mở miệng liền xoay người đi.

Lúc Ma Kết đi ra đến cổng sân vận động, đột nhiên nghe được từ phía sau tiếng bước chân chạy đến, tay áo bị kéo lại. Anh quay lại, thấy Kim Ngưu cúi đầu, nước mắt đã hết, chỉ còn con mắt vẫn hơi đỏ. Kim Ngưu lôi kéo tay Ma Kết, nhỏ giọng nói: 

"Ừm... anh nói với mẹ anh, tối nay... tôi muốn ăn thịt kho tàu."

Ma Kết giật mình, không hiểu sao lại trong nháy mắt, anh cảm thấy Kim Ngưu này thật giống một miếng thịt kho tàu!

-----------------------------------------------------------------------------------------

Bị món thịt kho tàu dụ dỗ, Lục Kim Ngưu trốn nhà đi một tuần cuối cùng cũng trở về. Lâm Mai sau khi biết tin thì vui vẻ vô cùng, chiều tối hôm đó làm một bàn đầy thức ăn, khiến Kim Ngưu ăn no đến mức thiếu chút nữa không đứng lên được. Cuối cùng, Kim Ngưu cũng khó khăn thốt lên được một câu:

"Cảm ơn dì!"

Một câu của Kim Ngưu khiến Lâm Mai hoen đỏ viền mắt.  

Đúng như suy nghĩ của Lâm Mai ngày đầu tiên đến đây, tái hôn thực sự là chuyện cần dũng khí lớn. Mặc dù hơn nửa năm nay, bà không ngừng tự nhủ lòng mình phải kiên cường, phải cố gắng, nhưng lúc biết Kim Ngưu bỏ đi một tuần không về nhà, thiếu chút nữa bà đã không chịu nổi nữa.

Vẫn may, không uổng sự kiên trì của bà, rốt cuộc cũng đợi được ngày trời quang mây tạnh.

"Đừng khóc, trước mặt con mà như vậy thật là..." Lục Tạ Quốc an ủi Lâm Mai.

Lâm Mai gật đầu, vừa lau khóe mắt, vừa cười hạnh phúc.

"Xem em kích động vậy kìa, hôm nay em và Ma Kết ở lại đây đi. Phòng của Ma Kết, tôi sớm đã chuẩn bị xong rồi."

"Ừm" Lâm Mai đỏ mặt gật đầu.

"Buồn nôn chết mất!" Lục Kim Ngưu ăn no đứng dậy lầu bầu một câu rồi chạy vào phòng.

Nhìn Kim Ngưu như con thỏ con chạy đi, Ma Kết nãy giờ im lặng bỗng mỉm cười.

Bởi con gái đã chấp nhận Lâm Mai, Lục Tạ Quốc không còn gì lo lắng nữa, nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị hôn sự. Tuy rằng cả hai đều là tái hôn nhưng trong lòng Lục Tạ Quốc hiểu rất rõ hơn nửa năm nay mình nợ Lâm Mai rất nhiều. Hôm nay trời quan mây tạnh, hôn lễ này nhất định không thể sơ sài.

Để bù đắp cho Lâm Mai, Lục Tạ Quốc tìm một công ty dịch vụ hôn lễ, giao toàn bộ công việc cho họ.

Người trực tiếp phụ trách hôn lễ cho Lục Tạ Quốc là một gã béo có suy nghĩ rất cổ quái kì quặc. Hắn ta được biết cả hai người đều là tái hôn cho nên lập tức đưa ra ý tưởng chọn con cái của hai người làm hoa nhi đồng.

Chuyện này đúng là không tồi, nhưng Lục Tạ Quốc rất lo lắng. Dù sao Kim Ngưu cũng khó khăn lắm mới chấp nhận chuyện ba tái hôn, nếu như còn muốn cô làm hoa nhi đồng, sợ rằng Kim Ngưu sẽ bực bội. Nghĩ vậy, Lục Tạ Quốc vẫn quyết định tấn công chính diện, trước tiên cứ thử thăm dò ý con gái đã.

Buổi tối đi học về, Lục Kim Ngưu phát hiện trên bàn có một cái hộp lớn. Trong hộp là một chiếc váy màu trắng, trên váy nạm khảm rất nhiều hình nụ hoa.

Kim Ngưu không thèm nhìn nữa, vác cặp sách đi vào trong phòng.

Lục Tạ Quốc vừa nhìn thấy liền gọi con gái lại: "Kim Ngưu, con xem cái vày này đi, đẹp không?"

"Bình thường!" Kim Ngưu đáp.

Câu trả lời của Kim Ngưu khiến Lục Tạ Quốc phiền muộn, nhưng ông vẫn nhỏ nhẹ nói: "Nhìn thì bình thường như vậy, nhưng mặc lên người rồi nhìn sẽ không bình thường đâu, không tin con thử xem."

Lục Kim Ngưu liếc nhìn ba: "Muốn thử thì ba thử đi!"

Câu nói của Kim Ngưu thực sự chọc tức Lục Tạ Quốc. Nha đầu này, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ông không khách khí: "Rốt cuộc có mặc không? Hay ba đưa con đến nhà cô giáo Lương?"

Kim Ngưu vừa nghe thấy cô giáo Lương liền sợ đến mặt mũi trắng bệch, cướp lấy bộ váy, không phục mà hừ lạnh một tiếng: "Mặc thì mặc, không phải sợ ba, mà là giữ thể diện cho ba."

Lúc Ma Kết theo mẹ lên lầu, từ xa đã nghe thấy tiếng gào thét của Kim Ngưu: "Đánh chết con cũng không mặc thế này đi ra ngoài, ba giết con đi! Giết con đi!"

Ma Kết rất hiếu kỳ, đi theo mẹ vào nhà, nghe tiếng kêu mà bước vào phòng Kim Ngưu. Thoáng cái anh bị cảnh tượng trong phòng làm cho buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro