Chương XIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tạ Quốc là người lớn mà rất không biết giữ hình tượng đang ngồi xổm bên giường cầm lấy cổ chân con gái mà lôi ra ngoài.

Càng mất hình tượng hơn là Kim Ngưu. Cô mặc một chiếc váy trắng, nửa thân chui trong gầm giường. Bị ba lôi ra một chút, cô lại chui vào một chút, liên tục như vậy, nội y bên trong đều lộ ra, hình con thỏ trắng trên mông rõ mồn một.

Lúc này Ma Kết mới nhìn rõ Kim Ngưu mặc chiếc váy liền thân màu trắng thêu đầy nụ hoa, trên thắt lưng còn có nơ hình con bươm bướm, rất hợp với làn da trắng nõn của cô. Nhìn qua Kim Ngưu trông thật giống một cô công chúa đang hờn dỗi.

Thì ra tiểu nha đầu này đúng là rất đáng yêu, Ma Kết nghĩ...

Bởi vì Lục Kim Ngưu ôm đầu nhất quyết không chịu mặc, nói gì cũng không nghe, Lục Tạ Quốc rơi vào đường cùng, đành đi tìm gã béo kia thương lượng. Vậy mà hắn ta vừa liếc mắt liền đưa ra một ý: "Con gái anh không chịu mặc váy vậy thì cho con bé mặc quần đi, dù sao cũng là hoa đồng, mặc gì cũng vậy!"

Lục Tạ Quốc nghe thế cảm thấy không tồi, cho nên liền đến tiệm may đặt may cho con gái một bộ tây trang.

Lục Tiểu Nhạc từ nhỏ hành vi đã giống con trai, lại còn mặc bộ đồ tây trang này thật dễ gây nên hiểu lầm. Ngày hôn lễ, khách mời dù là quen thân hay không quen thân đều cho rằng Lục Tạ Quốc có con trai, còn nói ông may mắn, sau này có hai đứa con trai hiếu thuận. Lục Tạ Quốc xấu hổ không ngớt.

Lục Kim Ngưu không thèm để ý, chỉ chăm chú ăn. Đến lúc ăn uống no say mới đứng dậy đi đến WC của khách sạn. Vậy mà vừa mới vào đến cửa WC, Kim Ngưu đã bị một cô gái nhìn thấy. Cô gái này còn nhỏ, vừa nhìn thấy người vào là con trai thì laajo tức sợ phát khóc, vừa khóc vừa la hét:

"Con trai vào WC nữ, biến thái!"

Lục Kim Ngưu tức giận: "Này, khóc cái gì mà khóc, tôi là con gái! Còn khóc nữa tôi đánh cậu!"

"Lừa gạt, cậu rõ ràng là con trai!"

Cô bé khóc càng lúc càng lớn, cha mẹ bên ngoài nghe thấy liền chạy vào. Bọn họ vừa vào liền nhìn thấy một đứa con trai đứng trong WC nữ, còn bắt nạt con gái mình, nhất thời phát hỏa, không cần phân trần gì liền lôi kéo Lục Kim Ngưu ra bên ngoài, còn muốn báo cảnh sát, Kim Ngưu giải thích thế nào bọn họ cũng không nghe.

Ngay lúc ấy, Ma Kết xuất hiện cứu Lục Kim Ngưu sắp bị trở thành lưu manh: "Cô chú hiểu lầm rồi, đây là em gái cháu, là con gái!"

Con gái ? Người lớn cẩn thận quan sát lại Kim Ngưu, mới phát hiện mình nhầm. Trên nét mặt đã có chút thất thố nhưng ngoài miệng vẫn càu nhàu: "Con cái nhà ai, ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ, khiến người ta sợ! Coi chừng sau này gả đi không ai lấy!"

Nói xong, ông ta hùng hổ kéo con gái mình đi.

Lục Kim Ngưu không chịu bỏ qua, nhanh chóng đuổi kịp đòi tính sổ.

"Em muốn làm gì?" Ma Kết kéo áo Kim Ngưu lôi lại.

"Đương nhiên là đi báo thù, anh không nghe ông ta vừa mắng tôi sao?"

"Ông ta mắng cái gì?"

"Anh điếc à? Ông ta nói tôi không ra nam không ra nữ, còn nói tôi không gả đi được!" Lục Kim Ngưu tức giận đến đỏ cả cổ.

Thấy Kim Ngưu như vậy, Ma Kết không khỏi muốn trên chọc: "Hóa ra em cũng sợ không lấy được chồng?"

"Anh nói cái gì ? Ai... Ai sợ chứ?" Lục Kim Ngưu dù có giống con trai thế nào nhưng cũng vẫn là con gái, nghe Ma Kết nói vậy liền đỏ cả mặt.

"Ý của em là sau này không gả đi được cũng không sao?" Ma Kết tiếp tục trêu.

"Anh mới không gả đi được!"

Ma Kết rốt cuộc cười ra tiếng.

"Được rồi được rồi." Ma Kết vỗ vai Kim Ngưu, "Tuy rằng tiểu nha đầu nhà em khiến cho người ta ghét, nhưng dù sao hôm nay chúng ta cũng là người một nhà, quá khứ ân oán gì cũng xí xóa hết. Chỉ cần sau này em đừng gây chuyện, cho dù em không gả đi được, anh cũng có thể lo lắng chăm sóc em!"

"Ai cần anh chăm?" Kim Ngưu không khách khí trừng mắt gạt tay Lâm Ma Kết. Nhưng không hiểu sao, cô đột nhiên nghĩ trở thành người một nhà cảm giác cũng không tồi, chí ít thì ngày nào cô cũng được ăn thịt kho tàu, lúc không vui còn có người trút giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro