Chương 4: Người trong mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay ta ngủ vô cùng yên giấc. Trong mơ mây khói lượn lờ, tiên khí vờn quanh... Đây phải là ác mộng mới đúng, ta lại mơ thấy trời đất xoay chuyển, quay lại Thiên giới đấy ư?

"Kiim Trâm tiên tử đừng sợ, Ngọc Đế và Vương Mẫu phái ta tới thăm tiên tử. Dạo này tiên tử có khoẻ không?"

Trong lòng ta nghĩ, vị huynh đài này, ta và ngươi thân nhau đến mức này rồi cơ à?

Thấy mặt ta lộ ra vẻ cảnh giác, người kia cười tươi nói: "Tiên tử không nhận ra ta ư? Ta chính là kim tinh Thái Bạch đây mà. Chẳng qua là biến trẻ lại thôi, tiên tử không nhận ra ta cũng phải. Bản quân vào giấc mơ của tiên tử phải tiêu tốn không ít khí lực đấy"

Hóa ra là vị Bạch tiên quân trước đây tâng bốc ta lên tận mây xanh, gì mà "người tài đức vẹn toàn nhất" đây mà. Không có chuyện gì thì hắn sẽ không vào điện tam bảo đâu, quả nhiên nói vài câu khách sáo xong, Bạch tiên quân tiện đà đưa đẩy vào ý đồ của hắn: "Lần này bản quân đến để truyền mật chỉ của Ngọc Đế"

"Hả?"

"Mời tiên tử xem qua"

Đây là một ma chùy mang thần khí, chỉ lớn vừa bằng lòng bàn tay, nhìn vô cùng tinh vi lại trong suốt xanh biếc, ở phần đuôi mặt trên khắc đầy những chữ cổ chú. Ta chưa từng thấy vật có thần khí thế này bao giờ nên cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ hỏi hắn: "Xin tiên quân chỉ rõ"

Tiên quân nghiêm mặt lại nói: "E rằng tiên tử không biết lai lịch của Ma quân Phục Tu"

Ta ngạc nhiên: "Hắn không phải là con trai trưởng của Ma quân tiền nhiệm sao?"

Tuy là con trưởng nhưng trước đây hắn không bao giờ lộ diện, cũng chưa từng biểu hiện ra dã tâm ngồi lên ghế Ma Vương, vì vậy Nhị hoàng tử cũng không tìm ra nổi một cái cớ làm phản, ngược lại hắn còn mang một tấm lòng son sắt nguyện thề nghe theo.

Tiên quân lắc đầu: "Đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi, một vạn năm trước khi hai giới tiên ma đại chiến, Phục Tu đã là Ma quân rồi"

Lòng ta càng trào dâng nỗi bất an lo sợ. Chuyện tiên ma đại chiến một vạn năm trước ta đã từng nghe qua, nhưng vì thời gian quá xa nên ta quy về thành truyền thuyết. Hơn nữa, trong giới tiên nhân ai nấy đều kiêng kị nhắc đến chuyện này, ta cũng chỉ biết được phần nổi mà thôi.

Truyền thuyết truyền rằng năm đó hai giới thiên ma đại chiến, trận chiến kéo dài hàng trăm năm, sinh linh đồ thán, trời đất xoay chuyển, cuối cùng núi non gần như sụp đổ. Thiên giới có rất nhiều chiến tướng chết trận vào lần đại chiến tàn khốc ấy.

"Ma giới cũng hao binh tổn tướng rất nhiều, nguyên khí suy giảm trầm trọng. Ma quân Phục Tu bị trọng thương, mà hắn trời sinh giảo hoạt tàn bạo, một vạn năm nay tiên giới không tìm ra nổi chút tung tích nào của hắn... Bây giờ hắn trở lại Ma giới thì chắc thương thế đã hoàn toàn bình phục rồi"

Thì ra là vậy... Hèn chi Nhị hoàng tử lại cung kính với hắn như thế, mà với ta địch ý lại nồng đậm đến vậy. Thì ra là vô tình ta đã trở thành lão tổ tông của hắn mất rồi.

"Phục Tu trở lại, chuyện này đối với cả tam giới đều là tai họa lớn" Mắt của tiên quân đảo qua lại vài vòng mới dừng lại trên người ta: "May mà hồn phách của ma vật kia vẫn chưa tụ lại hoàn toàn, nếu như vậy pháp lực cũng chưa hồi phục hết được. Chúng ta vẫn còn cơ hội"

Hai chữ "ma vật" tiên quân vừa nói làm ta thấy khó chịu không thôi.

Trong lòng tiên quân đã có dự tính trước, hắn nói: "Đây là ma chùy dùng kim thạch tạo ra, chỉ cần đâm nó vào trái tim của ma vật thì có thể ngăn cản hồn vía của Phục Tu tập hợp, để hắn mãi mãi không thể khôi phục lại pháp lực như một vạn năm trước. Việc này... phải phiền tiên tử nặng nhọc rồi"

Ta nở nụ cười, hay cho câu phiền ta nặng nhọc, chỉ sợ đến cuối cùng ta sẽ vì chính chuyện nặng nhọc này mà chết, có khi chết rồi còn chưa động được đến một sợi tóc của Phục Tu.

"Pháp lực của Kim Trâm còn yếu kém, chỉ sợ rằng không thể đảm nhận được sứ mệnh cao cả này, ngược lại còn có thể gây họa cũng nên"

Tiên quân lơ đãng, ý cười trong mắt như ẩn như hiện: "Tiên tử không hiểu rồi. Tiên tử có biết lý do vì sao Ngọc Đế Vương Mẫu phái người xuống đây không?"

Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó ra vẻ không biết nói: "Chẳng lẽ không phải vì bản tiên tài đức vẹn toàn, tính tình ôn hòa cẩn trọng hay sao?"

Tiên quân suýt chút nữa bị nghẹn: "Ờ... cũng không hẳn là vậy"

"Ồ?"

"Là Ma quân Phục Tu chỉ đích danh ngươi, Kim Trâm tiên tử"

Ta bị dọa đến ngơ ngẩn thần hồn, trái tim run lên bần bật, lại chẳng hiểu vì sao nó đập loạn nhịp đến thế.

"Mặc dù không biết vì sao... nhưng Ma quân dường như rất gần gũi tiên tử, thế nên chỉ có duy nhất tiên tử mới có thể làm cho hắn lơi lỏng cảnh giác, sau đó nhân cơ hội..."

Hắn đặt ma chùy vào tay ta, thấy mặt ta mơ hồ mờ mịt liền đánh một đòn trí mạng cuối cùng: "Vương Mẫu khai ân, chỉ cần chuyện này thành công sẽ lập tức chấp thuận để Kim Trâm tiên tử có thể quay về đoàn tụ với người nhà và phu quân... Tiên tử, còn không mau quỳ xuống tạ ân?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro