Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay , tiết tôi học vẫn như " Bình thường".

Tại vì Hoá tôi chẳng quậy được 

Học hóa nhưng tôi chẳng hiểu mô tê gì còn bonus thêm quả mẹ tôi dạy hoá nữa chứ .
  Trời đang trong, mây đang trắng thì..

_" Linh Anh lên giải phương trình đi em"

  Bầu trời trong xanh của tôi sập xuống trong chớp mắt vì lời nói của mẹ .

  Đcu, từ nãy giờ tôi có nghe giảng gì đâu mà biết.

  Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói một giọng cực kì nhỏ với Minh Quân:

  _" Người anh em cứu tôi chuyến này , có gì đời sau tôi báo ơn"

  May mà nó còn dễ thế là tôi được ngay quyển vở của người bên cạnh.

Vị cứu tinh đây rồi.

Thế là tôi đứng dậy đọc một tràng dài phương trình nó giải cho mẹ

  May Quân cứu không là đời tôi đi thật rồi

  Cả lớp này ai cũng biết Nguyễn Linh Anh là con gái của  giáo viên Nguyễn Ngọc Linh_ vừa giáo viên chủ nhiệm hụt lại còn là giáo viên hóa khối 12

  Lúc đầu ai cũng sock thật vì không ngờ đến , sau dần giờ hóa nào chúng nó không biết là mẹ lại gọi tôi .

Thậm chí cái Dương còn ai ủi tôi vì lúc nào cũng bị gọi lên bảng nhưng vẫn chưa thấy điểm đâu

  Ôi mẹ ơi, con sắp ngu đến nơi rồi đấy. Hoá thì toàn mấy câu trên trời dưới đất không à .

Khó vãi l
  
Mẹ nhìn tôi một lúc rồi nói:

_ " Lên bảng trình bày"

Tôi gật đầu, trước khi đi còn không quên vỗ vỗ Quân bảo:
_" Người anh em, chép hộ đi, tao lên trả bài cho mẹ yêu tí rồi về"

Lúc đi tôi còn hất mặt lên y như bài của mình rồi chép như thật.

Đời đâu tính được cảnh khi đang chép mà mẹ cầm luôn vở của Quân đọc

Còn không cho tôi chép nữa chứ.

Game đã khó còn tính tăng độ khó cho game à?

  Mẹ đi đi lại lại còn nhìn vào vở tôi  gật đầu như thật rồi tiện tay sửa hay vẽ gì gì đó vào vở Quân mà tôi không biết .

  Tôi trên bảng thì như cá nằm trên thớt, không làm gì được .

  Quay xuống cầu cứu bọn khu tôi thì Quang Anh với Thùy Dương nhắc bài nhỏ quá tôi chẳng nghe thấy cái mặt l gì .

Quân thì hăng say chép bài cho tôi còn không thấy được tín hiệu vũ trụ

  Bọn bên dưới thì như học sinh chăm ngoan không đứa nào ngóc đầu lên.

  May sao đi cả một vòng quanh lớp thì đập vào mắt Hoàng Tùng Dương
  
  Và thế là tôi qua ải một cách dễ dàng

  Hứ, thật ez

  Lúc tôi làm xong thì ' cô Ngọc Linh ' cũng vừa khéo đưa vở cho tôi .

  Tôi cười với mẹ và cầm vở quay về chỗ ngồi của mình
 
  Chắc chắn, mẹ tôi biết đấy không phải vở tôi.

  Vì chữ tôi đâu như vậy, tôi viết chữ còn chẳng có chân cơ mà.

  Lúc tôi gấp vở lại còn thấy một chuyện thú vị hơn nữa, đó là
   Họ và tên: Trần Minh Quân (!|π£ @π£)

  Chẳng những thế nó còn vẽ thêm mặt cười ngố vl ở cuối nữa chứ.

  Tò mò kinh khủng!

  Xuống đến bàn mình, tôi ngồi lại gần nó và chuẩn bị tư thế kể chuyện bí mật tỉ đô cho nó nghe:
  _" Hỏi tâm lý tí"
 
  Nó nhìn tôi rồi gật đầu, nhưng không quên kèm theo ánh mắt khó hiểu. Tôi lấy tay che một bên miệng và nói nhỏ vào tai Quân :

  _" Thêm em người yêu nữa rồi à? "

  Quân nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, thế là tôi lại phải chỉ vào nhãn vở của nó.

  Nó lắc đầu
 
   Mặc kệ ,tôi vẫn hỏi:

  _" Sao lần này chơi lớn thế, mục tiêu cuối á?"

   Quân giờ mới nói với tôi bằng câu ẩn ý:
_" Vế đầu không dám nhận, nhưng vế sau chắc chắn phải lấy"

Hở ?
 
  Từ từ, để nghĩ đã

Vế đầu không dám nhận là: sao lần này chơi lớn thế sao?

  Còn vế sau là: mục tiêu cuối á?

  Rồi rồi, vấn đề lớn rồi đấy .

  Biết vậy nên tôi cứ cãi nhau với nó, nó thì không mở miệng còn tôi lại nói rất nhiều.

  Thành ra bị thầy phụ trách bắt gặp hai đứa giở hơi đang đứng ngoài cửa lớp .

  Trời cũng chẳng thể ngờ đến, mẹ yêu của tôi lại có thể làm như vậy với tôi .

   Nhưng may không sao, đi một đôi là kéo một lũ .

   Ngoài việc có tôi và Quân còn có sự góp mặt của 2 chiến thần mang tên Thùy Dương và Việt Anh.

  Hai đứa này nó cũng góp vui thế là thành ra bị bay ra đây hết.

  Quang Anh cũng nói đấy nhưng mà nó lại lẩn được.

  Mẹ kiếp, đúng đời!
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thannhtam